Đọc truyện Chuyện Cái Tờ Rym… – Chương 10
Tạm biệt vị sếp già đang bị câu trả lời giáng một đòn hóa đá rồi bị gió thổi vỡ thành từng mảnh nhỏ, chủ nhân mặt không đổi sắc đi làm việc!
Giỏi! Thế này mới là bản sắc nam nhi! Một đòn chết luôn!
CMN, ai bảo thích thả hàng. Giờ biết thế nào gọi là lực chiến đấu hơn vạn chưa?
Hình như sếp bị đả kích trầm trọng, cả buổi sáng chẳng thấy mặt đâu.
Sắp hết giờ làm việc thì chủ nhân có điện thoại.
“Alo?… Mẹ ạ?”
……
“Vâng, được! Mẹ đi cẩn thận! Con 12 giờ về nhà…… Dạ, con chào mẹ.”
Mẹ chủ nhân – Ý, hình như nói thế hơi có vấn đề – Sinh mẫu của chủ nhân từ quê lên thăm anh ấy.
Người già thường ít khi đi xa. Đây là lần đầu tiên bà đến xem chủ nhân thế nào. Tàu hỏa giữa trưa mới tới. Chủ nhân định đi đón thì bà bảo bạn bà cũng ở đây, bà ấy sẽ đến đón. Chủ nhân cũng sẽ không trễ giờ làm ca chiều.
Buổi trưa.
Mẹ chủ nhân: “Con à, chào dì đi!”
Chủ nhân: “Cháu chào dì!”
Dì: “Ngoan!”
Mẹ chủ nhân: “Con không biết chứ, hồi đó bọn mẹ là BALABALA… bao năm rồi vẫn BALABALA… Giờ thật là BALABALA…”
Chủ nhân lặng thinh ngồi nghe, vào tai trái rồi ra tai phải luôn…
Mẹ chủ nhân: “À, phải rồi! Con của dì, con gọi là anh, đi du học nước ngoài về giờ cũng đang làm ở đây. Bọn con đối xử tốt với nhau vào. Hôm nay cậu ấy cũng tới, đang ở trong toilet… Nhắc mới nhớ, sao nó đi lâu vậy mà vẫn chưa ra nhỉ?”
Dì: “Ừ. Sao lâu thế nhỉ? Chẳng lẽ có chuyện?”
Mẹ chủ nhân: “Con đi xem anh con thế nào đi.”
Chủ nhân đứng ngoài toilet gõ cửa. “Anh ơi, anh có sao không?”
Bên trong im phăng phắc, chắc hắn đang tiêu hóa chuyện bỗng dưng mình có thêm thằng em từ trên trời rơi xuống. Một lúc lâu sau, lâu đến độ mình tưởng hắn rơi xuống cống rồi, hắn mới gượng nói: “… Hết giấy.”
“……” Chủ nhân lặng thinh, đi lấy cuộn giấy, “Anh mở cửa đi!”
Bên trong liền mở cửa ra.
Chủ nhân ngẩng đầu nhìn, “Anh……!!??”
Anh chủ nhân: “……!”
Mình: “……”
Đúng là… trái đất tròn mà… Anh bác sĩ……
Giờ phút này, chỉ có cái emo =口= mới đủ khả năng diễn đạt vẻ mặt ba người bọn mình……
Cùng lúc ấy, cái trym đang phơi hàng của anh bác sĩ cũng chào hỏi mình: “Hi, nice to meet you.”
Mình: “Đây ếu hiểu! Nói tiếng Trung!”
Tiếng anh, mình chỉ biết có “shit” với “fuck”……
“FUCK YOU.”
Đúng rồi, câu này thì mình hiểu.
……!?
Đan Mạch! Hắn nói cái gì!?
‘Trym’ phẩm đâu rồi!? Vừa gặp đã đòi fuck mình!
Mình phát cuồng: “Fuck you Fuck you Fuck you……”
Hắn cười khẩy: “D-C-M-N!”
Đời này mình cmn chưa gặp cái trym nào kênh kiệu như hắn, chửi người khác cũng dùng viết tắt! Mệ nó lại còn dùng tiếng anh!
Sợ người khác không biết mày có thể đánh vần 26 chữ cái bằng tiếng anh hả?
Mọi người nói hắn có gì mà để khoe khoang? Lông vẫn đen ngòm thế kia, giả trym Tây làm gì?
Mà mình nghe nói, trym mấy lão quỷ Tây Dương to khủng bố luôn.
Chẳng lẽ ở nước ngoài, hắn bị đả kích quá nên thần kinh chập mạch?
Trong giây phút xấu hổ này, mình và thằng Trym Tây rởm nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa, chọi nhau chan chát giữa không trung.
Chủ nhân và anh bác sĩ cũng nhìn nhau, dòng dấu chấm chấm chấm xuất hiện ngày càng dài giữa hai người.
Cả nửa ngày, chủ nhân mới sượng sùng nói: “Hóa ra là anh. Ngày hôm đó… xin lỗi, thật sự em không cố ý…”
Giải thích thế thì thà ếu giải thích còn hơn. Bắn đầy mặt người ta rồi còn nói là không cố ý…
Thường thì mình chỉ nghe người khác chửi “Mày tin tao bắn đầy mặt mày không?”. Mấy ngày này mình đúng thật là bắn đầy mặt người khác đồng thời cũng bị người khác bắn lại.
Anh bác sĩ phong độ ngời ngời (vẫn để lộ trym), bắt tay chủ nhân, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Không sao, người nhà cả mà.”
…… Sao mình lại có cảm giác bất an nhỉ?