Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui

Chương 85: Phụ Thân


Bạn đang đọc Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui – Chương 85: Phụ Thân


Duyên Yên các đã lâu rồi chưa từng có không khí khẩn trương như vậy, các đệ tử bận rộn dị thường.
Ngày hôm đó Già Cảnh thiên tôn đột nhiên trở lại môn phái, ngồi trong Trưởng Lão Các chờ kết quả điều tra.
Già Cảnh thiên tôn tới, toàn bộ trưởng lão trong môn đều tụ tập trong Trưởng Lão Các, mặc dù bề ngoài không hề có một tiếng động, nhưng trong thần thức âm thầm truyền âm hỏi rõ tình huống.
Trong Duyên Yên các trừ những tu giả đang bế quan không thể gián đoạn, những tu giả khác đều được điều động tới điều tra chân tướng Sơ Tĩnh tiên tôn và Vọng Chập tiên tôn vẫn lạc.
Huyền Tụng nhìn thi thể hai người, không thể xem được ký ức, hồn phách cũng đã hoàn toàn vỡ nát, không thể triệu hoán.
Bọn họ chỉ có thể từ trên thi thể nhìn thấy vết tích công kích của công pháp hệ thủy, không có manh mối khác.
Mấy người Lan Kỵ thiên tôn vẫn luôn quỳ gối bên quan tài, khẩn trương chờ đợi kết quả điều tra, trong lòng cầu nguyện việc này nhất định phải có liên quan đến Quỷ Vương, bằng không thì bọn họ không thể thoái thác tội của mình.
Sau khi tỉnh táo bọn họ cũng ý thức được, đây là chuyện có thể khởi xướng chiến loạn giữa hai giới!
Là chuyện động trời!!!
Huyền Tụng lẳng lặng nhìn một hồi, cầm tay của Vọng Chập tiên tôn, thấy bàn tay của hắn bị dẫm vỡ nát, lại xem những vết thương khác, đột nhiên nói: “Nếu như người kia không dùng công pháp, chỉ là dùng chiêu thức bình thường giết chết bọn hắn thì sao?”
Trong Trưởng Lão Các yên tĩnh.
Huyền Tụng tiếp tục kiểm tra thương thế, nói tiếp: “Giống như là thể tu, hoàn toàn có thể dùng thể thuật giết chết hai người, sau đó mới thêm vết tích công pháp lên thi thể hai người họ.”
“Không có khả năng! Hai người họ đều là tiên tôn Nguyên Anh kỳ, làm sao lại bị người khác dùng thể thuật sát hại được?”
“Ta từng thấy Cố Kinh Mặc dùng loại thể thuật như vậy, lúc ấy nàng còn đang phong ấn tu vi, thậm chí có thể không sử dụng đến công pháp, vượt cấp khiêu chiến với tu giả cấp cao hơn nàng.”
Lan Kỵ thiên tôn run lên một chớp mắt, hỏi tiếp: “Chẳng lẽ nói hai người bọn họ do Ma Tôn giết?”
Huyền Tụng bị hắn chọc tức đến khí huyết cuồn cuộn, dứt khoát không sử dụng pháp thuật, một cước đạp ngã hắn: “Ngươi nói chuyện có thể dùng đầu óc không?! Cố Kinh Mặc có lý do gì giết bọn họ? Cố Kinh Mặc vì bảo vệ Sơ Tĩnh tiên tôn gánh tiếng xấu mười mấy năm, trái lại sau khi được Sơ Tĩnh giúp thì giết bọn họ? Cái này cũng nói ra được sao?!”
Lan Kỵ thiên tôn lập tức nhổm dậy quỳ lại lần nữa, nơm nớp lo sợ trả lời: “Vãn bối ngu dốt, thời khắc này đầu óc của vãn bối rất loạn, giống như một cụm hồ dán, lão tổ đừng trách.”
Huyền Tụng đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, cảm thấy thật mệt mỏi.
Lúc này có đệ tử mang theo mấy tiểu đệ tử nơm nớp lo sợ phái khác đến, nói: “Bọn họ đều gặp được Quỷ Vương trong di thiên đồng hân trận.”
Huyền Tụng cũng không hỏi thăm, mà dùng pháp thuật xem ký ức của bọn họ ngày hôm đó để xác định canh giờ.
Hôm đó, môn nhân Túy Hương tông vào di thiên đồng hân trận thu thập dược liệu, có phát sinh xung đột với mấy tên đệ tử chính phái.
Môn nhân Túy Hương tông giết người, trong lúc bối rối liên hệ với Đinh Tu, Đinh Du lúc ấy đang ở cùng Đinh Tu nên cùng nhau tới.
Từ ký ức của mấy tên đệ tử đó có thể thấy được, hai người bọn họ sau khi tiến vào trong trận sau liền đến thẳng vị trí của môn nhân, sau đó dùng pháp khí trói mấy tên môn nhân đến môn phái kia tạ tội.
Lúc này chưởng môn phái kia cũng tới đây, một môn phái nhỏ, chưởng môn cũng mới Nguyên Anh kỳ, nhìn thấy Huyền Tụng trong lòng run sợ.
Giờ phút này, hắn nói chuyện cũng có chút không lưu loát: “Lúc Quỷ Vương đến thái độ vô cùng phách lối, cũng không muốn giết người thì đền mạng, nhưng ra tay…!Ra tay xa xỉ, bồi thường rất nhiều pháp bảo, linh thạch.

Thấy người nhà mấy tên đệ tử kia còn muốn truy cứu, liền giơ tay chặt cánh tay của môn nhân kia vậy mới xem như chấm dứt việc này.”
Nói cách khác, Đinh Du lựa chọn phương thức chủ động xin lỗi, bồi thường cho môn phái kia.
Môn phái nhỏ vốn không có năng lực đối kháng cùng Quỷ Vương Ma môn, liền nén giận nhận tài vật, dàn xếp ổn thỏa.

Huyền Tụng thấp giọng nói: “Hai người bọn họ tiến vào đại trận không tới thời gian một nén nhang, lúc mấy tên tiểu đệ tử này nhìn thấy hai người bọn họ tra hỏi môn nhân cũng không chênh lệch với thời gian bọn họ tiến vào bao lâu.”
“Thời gian ngắn như vậy làm sao dành thời gian đi giết người? Hơn nữa trong đại trận không có dư ba đấu pháp, xem như Nguyên Anh kỳ đối kháng với Hóa Thần kỳ, cũng không thể không có một chút dấu vết chiến đấu đã bị giết chết.”
Lan Kỵ thiên tôn liền nói: “Thế nhưng trên thi thể hai người bọn họ có vết tích đấu pháp.”
“Có vết tích đấu pháp, lại không có ai cảm nhận được rung động của đấu pháp hay nghe tiếng vang? Bốn người bọn họ là rảnh rỗi chui vào chuông đánh sao?”
“Có thể là…!Có thể là…!Quỷ Vương bày ra kết giới.”
“Vậy Quỷ Vương thật đúng là nhọc lòng rồi! Thu xếp tinh tế như thế chỉ vì giết hai người họ, dẫn ngươi tới giết môn nhân trong Túy Hương tông.

Nàng còn đặc biệt chủ quan, biết rõ ràng giết hai người họ có thể bị trả thù, vẫn không gia cố hộ sơn đại trận ở Túy Hương tông, để cho các ngươi tuỳ tiện phá.”
Nghe thấy Huyền Tụng phân tích, trong lòng Lan Kỵ thiên tôn suy sụp, đần độn mà nhìn mặt đất trước mặt.
Huyền Tụng tiếp tục nói: “Nếu sau khi ngươi làm như thế, ít nhất cũng phải triệu tập mấy cao thủ tọa trấn đúng không? Nhưng khi đó trong Túy Hương tông chỉ có năm thiên tôn, còn có nhiều người bên ngoài chưa hồi tông, đây là bọn họ muốn chết sao?”
Lan Kỵ bị vùi lấp trong kinh hoảng, không cách nào trả lời.
Lúc này, Nam Tri Nhân dẫn người chuyển mấy thi thể khác đến, đặt ở trong đại điện: “Sư phụ, lúc bọn con đang điều tra thì phát hiện những thi thể này, bọn chúng đang chuẩn bị tiêu huỷ, bị bọn con ngăn cản.”
Huyền Tụng ngồi xổm người xuống xem xét, mới đầu cũng không phát hiện cái gì không đúng, đột nhiên nghĩ đến chuyện rất nhiều năm trước, bắt đầu thăm dò.
Sau khi kiểm tra lần lượt, hắn xem lại thi thể của Vọng Chập tiên tôn.
Sau khi xác định chuyện này, Huyền Tụng hơi lảo đảo, đưa tay chống quan tài mới đứng vững.
Nam Tri Nhân không hiểu, vội vã truy vấn: “Sư phụ, thế nào rồi?”
“Bọn họ đều bị hút tu vi, có người lại luyện công pháp của Lục Đạo Đế Giang, vì để không bị phát hiện mới cố gắng hủy thi thể đi, tiếc là bị các ngươi phát hiện.”
Phán đoán này vừa nói xong, toàn bộ Trưởng Lão Các xôn xao.
Nếu thật sự có người luyện loại công pháp này, sẽ là một trận tai kiếp khác.
Tiếng của Lan Kỵ thiên tôn vô cùng nhỏ mà nói: “Có phải là Quỷ Vương đang luyện hay không…”
“Nếu như nàng luyện, sẽ tùy ý để các ngươi sát hại môn nhân của nàng mà không dùng môn công pháp này sao?”
Lại qua nửa canh giờ, Lý Từ Vân mới khoan thai tới muộn, sau khi vào thì bẩm báo: “Sư phụ, con tìm được động phủ của Sơ Tĩnh tiên tôn và Vọng Chập tiên tôn ẩn cư, là ở Tuyết Bán.

Bọn con kiểm tra thì từ nửa tháng trước ở đó đã không còn linh lực chống đỡ, hơn nữa, ở một khóc khuất con tìm được một sợi tóc.”
Lý Từ Vân đưa sợi tóc cho Huyền Tụng, Huyền Tụng lập tức thi pháp, phát hiện sợi tóc này không có cấm chế, khiến hắn thành công tiến vào ký ức của Sơ Tĩnh tiên tôn.
Bọn họ thấy được cảnh tượng hai người tử vong, như Huyền Tụng đoán, bọn họ bị một người cầm song đao trong tay, dùng cạnh thanh đao hành hạ đến chết.
Sơ Tĩnh tiên tôn thậm chí trơ mắt nhìn đạo lữ của mình lần lượt cố gắng cứu nàng, lại gặp nạn, cuối cùng bị người đeo mặt nạ hút đi tu vi.
Chân tướng đã vô cùng rõ ràng.
Hai người bọn họ không phải do Đinh Du giết chết.

Rời khỏi hồi ức, cơ thể của Lan Kỵ thiên tôn đổ sụp xuống.
Trong Trưởng Lão Các có người định thay Lan Kỵ thiên tôn cầu tình, do dự mãi, cũng không ai dám mở miệng.
Nam Tri Nhân chỉ có thể hỏi thăm: “Sư phụ, việc này nên xử lý như thế nào?”
“Xử lý như thế nào? Quỷ Vương và Ma Tôn đều không phải người cần pháp, lần này lại liên quan tới nhiều mạng người như vậy, có thể xử lý như thế nào?”
Lý Từ Vân nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cuối cùng suy đoán: “Giết người…!Đền mạng?”
“Không thể!” Chưởng môn là người đầu tiên mở miệng ngăn cản: “Lan Kỵ thiên tôn cũng vì sư đệ mà sốt ruột, chỉ là trúng phải mánh khoé của kẻ xấu, không bằng phạt hắn đi bắt hung thủ để tạ tội.

Tu hành đến Hóa Thần kỳ không dễ, chúng ta mất nhiều năm mới có thể bồi dưỡng được tu giả có tu vi thế này!”
“Phạt?” Huyền Tụng phảng phất nghe được một chuyện cười: “Hung thủ sát hại hai người Vọng Chập, Sơ Tĩnh vốn là kẻ thù của Duyên Yên các chúng ta, liên quan gì đến Túy Hương tông? Đối với Túy Hương tông mà nói, Lan Kỵ dẫn người tiến đánh vốn là tai bay vạ gió, cái gọi là hung thủ chính là Lan Kỵ chứ không phải những người kia.

Kể cả Lan Kỵ bắt được những người này thì sao? Chúng ta bắt được hung thủ sát hại đệ tử của chúng ta, người Túy Hương tông sẽ bớt giận ư? Hoang đường!”
“Ta sẽ giải thích rõ ràng với người của Túy Hương tông…” Lan Kỵ thiên tôn giống như một bãi bùn nhão, nói chuyện cũng giống như tự lẩm bẩm.
“Ai muốn nghe ngươi giải thích?”
“Lão tổ…!Lão tổ mau cứu ta, ta chỉ là nhất thời xúc động, ta cũng không muốn như thế, lão tổ…” Lan Kỵ thiên tôn bò qua phía Huyền Tụng khẩn cầu, lại nhìn thấy Huyền Tụng lùi lại mấy bước né tránh hắn.
Lan Kỵ thiên tôn ngẩng đầu, nhìn về phía Huyền Tụng, phảng phất tại xác nhận: “Ngài nhất định phải bắt ta lấy cái chết tạ tội sao?”
“Không chỉ có ngươi, còn có tất cả những người đi cùng ngươi đều phải bị phạt, đương nhiên, ngươi là nặng nhất.”
“Lão tổ…!Ngài làm như thế là vì cưới yêu nữ Ma môn kia sao? Giết ta để bọn họ nguôi giận, như vậy ngài có thể tiếp tục ôm mỹ nhân về?! Ngài cũng không nghĩ một chút, thân phận ngài là gì, thân phận nàng ta gì? Các ngươi có thể ở bên nhau sao? Kể cả ta thật sự chết đi, hai người các ngươi cũng sẽ không thể nào, các ngươi không thể nào ở bên nhau!”
Đây là lời đại nghịch bất đạo.
Nam Tri Nhân dùng pháp thuật làm hắn ngậm miệng.
Huyền Tụng cũng không tức giận, mà ngồi ở ghế chính giữa, vịn tay ghế, hỏi: “Lan Kỵ, ngươi đã từng nghĩ tới vì sao ngươi vừa mới biết được tin hai người họ chết và hung thủ, tiên đô các liền tới hết sức giúp đỡ, thậm chí còn xuất động nhiều tu giả hơn, dường như đã sớm có chuẩn bị?”
Lan Kỵ thiên tôn không thể trả lời.
“Tiên Đô các cùng Quỷ Vương là thù cũ, lại ẩn nhẫn bảy trăm năm, là bọn họ không muốn đoạt lại hồn phách sao? Không, là bọn họ không muốn trở thành mầm tai vạ khởi xướng chiến tranh hai giới, trở thành kẻ mang tiếng xấu.

Lần này, bọn hắn đã sớm nhận được tin tức, liền theo ngươi đi báo thù.”
Huyền Tụng nói xong, nhìn thấy Lan Kỵ thiên tôn ảo não đến vỗ vào đầu, vậy mới tiếp tục nói.
“Nếu chúng ta xử lý chuyện này không tốt, cho dù quan hệ giữa ta và Cố Kinh Mặc là như thế nào, nàng đều sẽ đại diện cho Ma giới xuất chiến.

Bởi vì nàng là Ma Tôn, bởi vì Duyên Yên các chúng ta phá vỡ quan hệ hòa bình giữa hai giới trước.

“Hiện tại, có người muốn phục sinh Lục Đạo Đế Giang, thậm chí còn luyện công pháp của Lục Đạo Đế Giang, đang hút tu vi ở khắp nơi để tu luyện, chúng ta lại ở thời điểm này phát động chiến tranh hai giới hay sao?”
Có người muốn phục sinh Lục Đạo Đế Giang, tin tức này làm Duyên Yên các nổ vang.
Tất cả mọi người đều giật mình, cùng nhìn về phía Huyền Tụng, thậm chí có người đứng dậy, hai tay xiết chặt.
Huyền Tụng tiếp tục thấp giọng nói ra: “Lan Kỵ, sai chính là sai, nên nhận thì phải nhận, chúng ta phải đền mạng cho hơn trăm mạng người của Túy Hương tông.

Ta ở Duyên Yên các hơn nghìn năm, mắng các ngươi hơn nghìn năm, vì sao các ngươi không tiến bộ chút nào, trước khi làm việc kể cả không đi Thanh Hữu tự hỏi ta, cũng có thể hỏi chưởng môn trước hãy hành động, ngươi nhìn ngươi xem, ngươi đã làm những gì?!”
Lan Kỵ thiên tôn khóc ròng, cuối cùng quỳ gối Huyền Tụng trước mặt lần nữa, nặng nề dập đầu ba cái: “Lão tổ, vãn bối hiểu.”
*
Cố Kinh Mặc dẫn người về tới Thiên Trạch tông, sau khi vào liền đến thẳng Lai Vân cung của Yến Tuý.
Nàng mang theo người tra xét bên trong Lai Vân cung tìm kiếm dấu vết để lại.
Cố Kinh Mặc ngồi ngay ngắn ở giữa sân, trong tay còn cầm một ly trà, thổi thổi rồi nhấp một ngụm.
Hoàng Đào đứng ở bên cạnh nàng, cầm một chiếc lá sen giúp nàng che nắng.
Người tới điều tra dần dần trở về chờ lệnh, tựa hồ cũng không phát hiện đồ khả nghi nào.
Chỉ có một người nói: “Tông chủ, trong nội cung của hắn sạch sẽ quá mức, thậm chí không giống từng ở lâu ở đây.”
“Sạch sẽ à…!Sạch sẽ mới đáng nghi.

Đem danh sách ghi chép những người gần đây độ kiếp cho ta, nhất là người độ kiếp lên Hóa Thần kỳ.”
Huyền Tụng đã phái người truyền tin tức đến cho Cố Kinh Mặc, nàng biết người đeo mặt nạ có lẽ đang luyện công pháp của Lục Đạo Đế Giang.
Nếu là Yến Túy luyện, rất có thể gần đây đã tăng đến Hóa Thần kỳ.
Môn nhân Thiên Trạch tông làm việc tốc độ rất nhanh, đưa danh sách đến trước mặt Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc lật xem một hồi, hỏi: “Ngươi giúp ta nhìn xem có ai nhận lôi kiếp hay không.”
“Đúng là có một trận, bọn thuộc hạ hoài nghi ai đó độ kiếp chưa thành, vẫn lạc.”
“Vậy có tu giả Nguyên Anh kỳ vẫn lạc không?”
“…” Đúng là không có.
Nàng nói xong đặt chén trà xuống đứng dậy, đi về phía động phủ của mình.
Trên đường, nàng nghe có người tới bẩm báo: “Lan Kỵ thiên tôn dẫn người tới Túy Hương tông nói xin lỗi.”
“Chỉ nói xin lỗi?”
“Lan Kỵ thiên tôn tự vẫn trước cửa Túy Hương tông, tu giả đi theo hắn đều tự phế một nửa tu vi, ở lại Túy Hương tông tu sửa lại ốc xá cho đến khi hoàn tất.

Duyên Yên các còn đưa đến rất nhiều đan dược cực phẩm, linh thảo, nói là Già Cảnh thiên tôn tự chi ra không ít, đều là vật phi phàm.”
Cố Kinh Mặc trầm mặc nghe xong, tiếp tục đi về phía động phủ, hỏi: “Đinh Du chịu tiếp nhận cách xin lỗi này sao?”
“Quỷ Vương rất trầm mặc, tựa hồ…”
Cố Kinh Mặc lại lên tiếng trước: “Đinh Du biết ta và Huyền Tụng có tình cảm, cho nên không muốn phá hư.


Nếu không có Huyền Tụng, Đinh Du tất nhiên sẽ lấy lại sĩ khí tới Duyên Yên các đại sát một phen, náo loạn đến cá chết lưới rách.

Đinh Du bán cho ta một cái thể diện.”
“Vậy Duyên Yên các bên kia…”
“Huyền Tụng là lão tổ của bọn họ, đã đưa người gây chuyện tới, nếu chúng ta không chịu tha thứ, vậy thì chỉ có chiến, Huyền Tụng đã làm điều tốt nhất có thể làm rồi.
“Còn bên phía Tiên Đô các, Huyền Tụng không phải là người của Tiên Đô các, chưởng môn Tiên Đô các còn bị ta giết, về sau muốn xử lý Tiên Đô các thế nào chỉ có thể nhìn thái độ của Đinh Du.

Hiện tại trạng thái của Đinh Du rất tệ, về sau ta lại đi hỏi nàng.

Chỉ cần nàng muốn trả thù, ta lập tức phái người hỗ trợ, tuyệt không qua loa.”
Lúc này, có người đưa tên huý của Yến Túy tới.
Cố Kinh Mặc lấy chủy thủ ra, không chút do dự đâm xuống, chờ một hồi mà không có chút phản ứng nào, phảng phất chỉ là đâm xuyên qua một tờ giấy bình thường.
Khó trách thời điểm Yến Túy cho nàng tên huý không thèm để ý chút nào, hoá ra…!Tên thật sự của hắn không phải Yến Túy.
Trong chớp mắt này, nàng không phải nổi giận, mà là thất vọng.
Nàng đang nghĩ, đến tột cùng tại sao Yến Túy phải chấp nhất hồi sinh Lục Đạo Đế Giang như vậy?
Hồi sinh hắn có thể mang đến lợi ích gì cho Yến Túy?
Còn có rất nhiều chuyện, nàng thậm chí không muốn nghĩ tới, nghĩ đến…!Hô hấp cũng đau đớn.
Như là, bọn họ gặp lại.
Nàng đi vài bước, đột nhiên lại nói: “Truyền lệnh xuống, truy nã Yến Túy.”
“Rõ!”
Cố Kinh Mặc đột nhiên đau đầu, không tiếp tục để ý những người kia, vừa vào động phủ liền ngã xuống giường đá bất tỉnh.
Thần thức lại hỗn loạn, nàng nghe một nam nhân gọi tên của nàng: “Kinh Nhi.”
“Ngươi là ai?” Nàng cuối cùng cũng có tinh lực tới để ý tới giọng nói này.
“Ta là phụ thân của con.”
Phụ thân…
Cái xưng hô xa lạ này, phảng phất cả đời này đều không thuộc về nàng.
Cố Kinh Mặc mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lại hỏi: “Ngươi là phụ thân của ta?”
“Đúng.”
“Tại sao ta lại nghe được tiếng của ngươi?”
“Chúng ta huyết mạch tương liên.”
Thần thức của Cố Kinh Mặc đau đớn khôn nguôi, loại đau đớn này thậm chí ăn mòn cơ thể của nàng, khiến cơ thể của nàng cũng đang giãy dụa quay cuồng.
Nàng ráng chống đỡ hỏi lại: “Ngươi là ai, ngươi tên là gì?”
Giọng nói kia trả lời: “Lục Đạo Đế Giang.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.