Bạn đang đọc Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui – Chương 84: Thương Vong Nặng Nề
Tu giả Hóa Thần kỳ trước đó còn do dự, chưa từng xuất thủ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Tại sao hắn lại theo tới Ma giới?
Hắn vừa rồi rõ ràng đã nhận ra, vì sao không xác nhận rồi ngăn cản?
Đạo lữ của lão tổ thật sự là Ma Tôn?!
Ma Tôn đó!
Bọn họ vậy mà lại xuống tay với sư tổ mẫu tương lai?
Hắn hiện tại thậm chí không thể nhớ tới môn quy, dù sao đệ tử Duyên Yên các không được ở bên ma tu, bằng không thì sẽ bị trục xuất khỏi môn phái.
Nhưng nếu người này là Già Cảnh thiên tôn thì sao?
Ai dám trục xuất lão nhân gia chứ?
Cũng không ai muốn để lão nhân gia rời đi, hận không thể mời về Duyên Yên các tọa trấn sư môn, cúng bái lão tổ tông như thấn trấn sơn.
Điều tệ nhất là thân phận của sư tổ mẫu tương lai mẫn cảm, nhân duyên của hai người họ sợ là sẽ bị rất nhiều vãn bối ngăn cản.
Hiện giờ, Cố Kinh Mặc còn giết nhiều tu giả Duyên Yên các như vậy, làm chuyện trở nên vô cùng phức tạp.
Kể cả là Già Cảnh thiên tôn, cũng không có cách nào xử lý việc này thích đáng được đi?
Vốn là nhân duyên chính phái khó có thể chấp nhận, giờ còn liên quan tới mạng người, sợ là…
Càng khó xử lý.
Một bên khác.
Cố Kinh Mặc ý thức được Huyền Tụng tới, trong nháy mắt có cảm giác an toàn, không còn gắng gượng chống đỡ nữa, dứt khoát ngã vào trong lòng Huyền Tụng hôn mê bất tỉnh.
Huyền Tụng bế nàng lên, nhìn về phía bọn đồ tử đồ tôn của mình: “Sắp xếp lại ngôn từ của các ngươi cho tốt, chờ ta ra thì báo cáo với ta.”
Huyền Tụng nói xong ôm Cố Kinh Mặc quay người lại, nhìn xung quanh, thấy Đinh Du chỉ vào một hướng: “Động phủ của ta ở bên kia.”
Huyền Tụng lập tức đi tới.
Đinh Du cố gắng chống người ngồi dậy, nhìn Huyền Tụng ôm Cố Kinh Mặc rời đi, lại nhìn đám tu giả chính phái ngoan ngoãn quỳ, đột nhiên cảm thấy thú vị, chỉ vào bóng lưng Huyền Tụng hỏi: “Hắn là ai?”
Tu giả quỳ dưới đất do dự đưa tay lau mồ hồi trên thái dương nói: “Già Cảnh thiên tôn.”
Đinh Du nghe xong không khỏi nhướng mày, lập tức cười khẽ một tiếng.
Vậy mà là Già Cảnh thiên tôn…
Cố Kinh Mặc khổ cả một đời, cuối cùng có thể gặp một người có thể bảo vệ nàng ta như thế, tựa hồ cũng không tệ.
Nàng bò lại bên cạnh Đinh Tu, vén tóc Đinh Tu xem xét dáng vẻ của hắn, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Tu Nhi…”
Nhưng lần này, nàng không được đáp lại.
Ngay khi nangd đang tuyệt vọng lại nhìn thấy một cái pháp khí phi hành có tốc độ kỳ lạ tiến vào Túy Hương tông.
Thật đúng là sau khi hộ sơn đại trận bị phá cái thứ kỳ quái gì cũng có thể vào được Túy Hương tông.
Lầu các trên không kia chính là loại pháp khí phi hành dùng để hưởng thụ nên tốc độ rất chậm, lúc này lại nhanh đến mức hoang đường, giống như tám ngựa ngựa buộc vào một hạt đào liều mạng mà kéo.
Tất cả mọi người ở đây loáng thoáng nghe thấy tiếng hét chói tai của một nữ hài tử: “A a a! Cái pháp khí này điên rồi!”
Ngay sau đó, lầu các trên không cong vẹo rơi xuống đất, Vân Túc Nịnh đỡ Hoàng Đào leo ra, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì giật mình.
Hoàng Đào nhìn thấy Đinh Du và Đinh Tu, lập tức lên tiếng kinh hô: “Quỷ Vương! Tiểu Tu Nhi! Đây là thế nào?”
Vân Túc Nịnh nhanh chóng đến bên người Đinh Tu, cầm tay hắn chầm chậm chuyển linh lực chữa trị, đồng thời dò xét tình trạng của Đinh Tu, an ủi: “Hắn vẫn có thể cứu, Quỷ Vương ngài giúp ta đút mấy viên đan dược này cho hắn.”
Đinh Du lập tức dùng thuật gột rửa làm sạch vết máu trên tay, mới nhận lấy đan dược Vân Túc Nịnh dùng khống vật thuật đưa tới, cẩn thận từng chút một đút cho Đinh Tu.
Vân Túc Nịnh đứng dậy đi xem tình huống của chư vị thiên tôn chính phái.
Mấy thi thể trên mặt đất đã không có cách nào cứu được, thương thế của những tu giả khác thì còn có thể chữa trị.
Lúc này, hắn nghe thấy Huyền Tụng truyền âm, nhanh chóng đứng dậy đi về phía Huyền Tụng.
Hoàng Đào cũng vội vàng đi theo sau ca ca, nàng đã nghĩ đến có lẽ tình trạng của Cố Kinh Mặc không tốt lắm.
Vân Túc Nịnh đi vào động phủ của Đinh Du, nhìn thấy Cố Kinh Mặc nằm trên giường đá đỏ rực.
Hắn không có tâm tình tới để ý hoàn cảnh quá phong tình xung quanh, chỉ nghiêm túc xem xét tình trạng của Cố Kinh Mặc.
Hoàng Đào nhìn dáng vẻ của Cố Kinh Mặc gấp đến độ xoay vòng quanh, lại biết lúc này không thể quấy rối nên vẫn luôn yên lặng, sợ Vân Túc Nịnh phân tâm.
“Kính xin thiên tôn vận công chữa thương cho nàng, linh lực hội tụ về phía nê hoàn cung, nhớ kỹ phải nhẹ nhàng làm chậm tốc độ linh lực nghích chuyển trong cơ thể của nàng lại, thì có thể làm dịu tình huống lúc này của nàng.” Vân Túc Nịnh nói xong, lấy mấy viên đan dược cho Cố Kinh Mặc dùng.
Vân Túc Nịnh nói với Hoàng Đào: “Muội cẩn thận chút giúp nàng lau mồ hôi, thiên tôn giúp nàng thuận linh lực, đại huyệt không tắc nghẽn sẽ làm cho máu của nàng phun ra, đừng sợ, đó là máu bầm, lau sạch sẽ là được.”
“Được!”
Vân Túc Nịnh thấy hai người phối hợp vô cùng tốt, liền nói vào trong phòng: “Ta đi xem thương thế của Hạo Dạ Hồ Lang một chút, tên trên người hắn cần ta tự tay xử lý, nếu những người khác cưỡng ép rút ra sẽ làm thương thế trầm trọng hơn.”
“Đi đi.” Huyền Tụng nói.
*
Lần này, Túy Hương tông tử thương nghiêm trọng.
Khi Đinh Tu nhận được truyền âm của Cố Kinh Mặc vô cùng coi trọng, mấy ngày qua vẫn phái người ra ngoài điều tra, đồng thời cũng đề phòng.
Thế nhưng hắn đề phòng chính là những người của Ma môn, là đám người đeo mặt nạ, lại không ngờ tới đến tấn công bọn họ lại là tu giả chính phái.
Người đầu tiên xuất thủ, còn là Duyên Yên các!
Trong những năm này, hai giới vẫn luôn hòa bình, không có bên nào muốn ra tay trước, kẻ đánh vỡ hòa bình tồn tại giữa hai giới sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Nghìn tính vạn tính, cũng không tính được Duyên Yên các luôn luôn dĩ hòa vi quý, vậy mà làm chim đầu đàn.
Đầu tiên là trải qua Duyên Yên các và Tiên Đô các công phá hộ sơn đại trận, giết chết đệ tử bảo vệ Túy Hương tông, người chết hơn trăm người, người bị thương thì không đếm xuể.
Đến ngay cả Đinh Du cũng bị trọng thương, bị đoạt mất pháp khí bản mệnh.
Đinh Tu vì bảo hộ Đinh Du, giúp nàng ngăn cản công kích dày đặc như mưa mà mạng sống như treo trên sợi tóc.
Chính phái bên này, bị Cố Kinh Mặc giết chết ba thiên tôn, còn có hai tên thiên tôn khác chết, đệ tử chính phái cũng tử thương vô số.
Giương mắt nhìn qua, Túy Hương tông bị nhuộm đỏ, khe nhỏ trên đường đá đọng đầy máu, trên vách tường, cành cây là vết máu bắn.
Thi thể được chuyển đi, thi thế người chết xếp thành mấy hàng, Đinh Du nhìn mà mắt đỏ đục ngầu.
Những người kia đều là người từng theo hầu của nàng.
Không có bọn họ, nàng còn gì là Quỷ Vương.
Nàng chán nản đi tới trước cửa động phủ của Đinh Tu, thậm chí không dám vào, nàng không thể nhìn dáng vẻ mình đầy thương tích của Đinh Tu.
Cửa động phủ không đóng cửa, nàng có thể ở góc xéo nhìn thấy Vân Túc Nịnh duỗi tay vứt một cây tên xuống.
Trên ngón tay trắng nõn bệnh trạng của Vân Túc Nịnh dính đầy máu, máu với tay tạo thành khác biệt rõ ràng, ống tay áo của hắn cũng bị máu nhuộm dần.
Trên tên đều toàn gai ngược, cho dù là Vân Túc Nịnh tự mình lấy tên ra cũng không thể tránh khỏi kéo ra một chút da thịt.
Đinh Du đau lòng đến lồng ngực khó chịu, chỉ có thể vịn vách tường mới có thể đứng vững.
Cho đến khi nàng nghe Vân Túc Nịnh nói: “Quỷ Vương, hồn phách của hắn vỡ nát, ngài qua kia xem thử Già Cảnh thiên tôn đã xong chưa, sợ là chỉ có ngài ấy mới có thể tái tạo hồn phách của Hạo Dạ Hồ Lang.”
Mới đầu Đinh Du hơi ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu được, sau đó bước chân lảo đảo đi ra ngoài.
Nhưng trên đường tới tìm Huyền Tụng, nàng phải đi ngang qua nơi đặt thi thể, lòng bàn chân giẫm qua mặt đường đầy máu, nàng ôm ngực đi vào động phủ của mình, nhìn thấy Huyền Tụng còn đang vận công giúp Cố Kinh Mặc chữa thương.
Hắn thấy Đinh Du đến, hơi nghiêng đầu nói: “Nói đi.”
“Hồn phách của Tiểu Tu Nhi vỡ nát.”
“Ta có thể cứu.”
Bốn chữ đơn giản đủ để Đinh Du nghẹn ngào, dùng giọng mũi trả lời: “Ừm…”
Chí ít còn có thể cứu được một người…
Lúc này một bộ hạ đắc lực trong tông môn tìm được Đinh Du, đỡ nàng đi ra ngoài.
Nàng ở một mình trong sân tĩnh tọa, hồi lâu không cử động.
“Quỷ Vương, vết thương của ngài rất nặng!” Bộ hạ vội vàng nói.
“Đúng vậy…!Bị thương quá nặng, cái gì cũng giúp không được, thậm chí không thể vận công giúp các ngươi chữa thương.”
“Ngài đừng như vậy, ngài nên quan tâm thương thế của mình một chút, như vậy mới có thể dẫn người đến huyết tẩy Tiên giới.”
Đinh Du không thể lập tức trả lời, nàng hiện tại còn có thực lực huyết tẩy Tiên giới sao?
Nàng thậm chí có chút áy náy, tuy nói Sơ Tĩnh tiên tôn và Vọng Chập tiên tôn không phải nàng giết.
Nhưng tu giả Tiên Đô các lại thật sự vì nàng mà đến, cũng là tu giả Tiên Đô các tiến đánh hung mãnh nhất.
Là nàng có ân oán với Tiên Đô các, là nàng liên lụy môn nhân của mình.
Nàng khoát tay ra hiệu các bộ hạ đi cứu chữa cho người bị thương, lại tiếp tục một mình tĩnh tọa.
Ngạo khí ngày xưa cũng không còn, lúc này đây lại ít nhiều chán nản.
Không biết qua bao lâu Huyền Tụng mới đi ra, hỏi: “Hắn ở đâu?”
Đinh Du lập tức đứng dậy: “Ngươi đi theo ta.”
Lúc Huyền Tụng đến, Vân Túc Nịnh vừa thoa xong thuốc lên vết thương của Đinh Tu, đang tiến hành băng bó.
Hắn vào động phủ hỏi: “Thương thế của hắn như thế nào?”
“Rất khó giải quyết.” Vân Túc Nịnh ăn ngay nói thật: “Nội tạng đều tổn thương, gân mạch cũng đứt mất mấy chỗ, mũi tên này quả thực bá đạo, ba hồn bảy phách đều vỡ nát.”
“Là tuyệt kỹ độc môn của Tiên Đô các, chỉ có mình môn phái bọn họ tu luyện loại công pháp này, bởi vì chỉ có thể công kích từ xa, lại không có công pháp gì để hộ thân nên rất ít tu giả tu luyện.
Cho nên hiếm thấy tại Tu Chân giới, khi loạn đấu mà có một tu giả dạng này thôi thì cũng khó giải quyết.”
Huyền Tụng nói xong, ngồi ở bên cạnh Đinh Tu đưa tay lên thăm dò thoáng qua, nói tiếp: “Lúc ta đang trị liệu đừng để bất cứ kẻ nào quấy rầy, thuật này không thể gián đoạn.”
Đinh Du nghiêm túc gật đầu: “Được, ta hộ pháp cho ngươi.”
Vân Túc Nịnh nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược của Quỷ Vương, trong lòng cảm thấy không đành lòng, nhưng vẫn đi ra ngoài: “Ta đi xem những người bị thương khác.”
Đinh Du thậm chí không có tâm tình để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Đinh Tu.
*
Huyền Tụng tiến vào thức hải của Đinh Tu.
Lần này cũng không phải là hắn đến xem ký ức, mà là chắp vá hồn phách, nên chỉ vội vàng lướt qua những ký ức kia.
Có điều cho dù chỉ giản lược xem sơ, hắn vẫn phát hiện một vài chuyện.
Đinh Tu từ nhỏ được Đinh Du cứu, đi theo bên cạnh Đinh Du từ tiểu tu giả chưa từng thu hút người khác cho đến khi thành bộ hạ đắc lực nhất bây giờ.
Hắn có một bí mật không muốn ai biết —— hắn ái mộ Đinh Du.
Đây là tình cảm khó mà nói ra.
Quan hệ giữa hai người bọn họ cực kì phức tạp, Đinh Du có thể là sư phụ của Đinh Tu, cũng có thể là nghĩa mẫu.
Điều làm cho hắn bất đắc dĩ nhất là, từ khi hắn mới bắt đầu đi theo Đinh Du, trong lòng Đinh Du đã có một tên hỗn trướng, qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng buông xuống.
Tình yêu của hắn chú định chẳng thể nào nói ra, thế là hắn quyết định bảo vệ tốt Đinh Du là được rồi.
Đinh Du về đêm kiểu gì cũng sẽ mang nam tử về, song tu bên trong động phủ của nàng.
Hắn biết hết, cho nên hắn chỉ hành động vào ban đêm.
Cũng không phải là hắn am hiểu tác chiến ban đêm, hắn chỉ muốn tìm một phương thức để phát tiết, như thế hắn sẽ không còn quá khó chịu nữa.
Hạo Dạ Hồ Lang ——
Không bằng gọi hạo dạ cô tịch, hạo dạ si nhân, đều chuẩn xác hơn cái danh hiệu này.
Hắn bảo vệ Đinh Du nhiều năm, duy nhất một lần được Đinh Du ôm vào trong ngực, là lần hắn cản công kích cho Đinh Du nhưng không thể đứng vững nữa.
Một khắc này, vậy mà hắn lại cảm thấy cả người đầy thương tích cũng đáng giá.
Tình yêu trên thế gian này không đơn giản như vậy, cũng không phải là đẩy cửa ra liền có thể đi vào trong lòng của người kia.
Nếu như, tình yêu của mình có thể sẽ trở thành gánh nặng của người kia, như vậy phần yêu này có thể coi là thứ vô dụng.
Không thích hợp tồn tại, đều sẽ làm người ta phỉ nhổ.
Ở phần chắp vá cuối cùng, Đinh Tu đột nhiên khôi phục một chút ý thức, ở trong thần thức hỏi Huyền Tụng: “Ngươi có thể tác động vào trí nhớ của ta không?”
Huyền Tụng rất nhanh hiểu ý: “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Xóa đi ký ức ta yêu Đinh Du, để về sau ta bảo vệ nàng vì trung thành, chứ không phải vì yêu.”
“Vì sao không thử nói với nàng ta?” Huyền Tụng có chút không đành lòng.
“Nàng không giống Ma Tôn, nàng biết yêu.
Cho nên nàng biết ta yêu nàng, không trả lời chính là chúng ta không có khả năng.
Ta không muốn…!yêu nàng nữa, chỉ tiếp tục bảo vệ nàng là được rồi…”
Hắn muốn quan hệ giữa hắn và Đinh Du trở nên đơn giản, là nghĩa mẫu và nghĩa tử, là tông chủ và bộ hạ, là sư phụ và đồ đệ.
Không có cảm xúc không nên tồn tại nào khác.
Thuần túy giống với bằng hữu bình thường, bọn họ biết nhau, bọn họ giúp đỡ cho nhau, chỉ thế thôi.
“Được.” Huyền Tụng đồng ý, thi triển pháp thuật trong thần thức cua Đinh Tu, xóa đi phần ký ức Đinh Tu không muốn nhớ tới kia.
Từ đây, Đinh Tu không còn yêu Đinh Du, sao trời biến mất, núi sông vĩnh tịch.
Chữa trị hoàn tất thì đã qua ròng rã bốn canh giờ.
Sau khi Huyền Tụng thu chiêu đứng dậy, Đinh Du bước nhanh đến xem tình huống của Đinh Tu.
Đến lúc nhìn thấy Đinh Tu mở mắt nhìn nàng, cuối cùng nàng cũng thở dài một hơi, lại nghe thấy Đinh Tu hỏi nàng: “Quỷ Vương, ngài không sao chứ?”
Đinh Du ngẩn ra, ánh mắt Đinh Tu…!Có chút không đúng.
Nàng quay đầu nhìn Huyền Tụng, Huyền Tụng không thèm để ý tới, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Đinh Du lúc này trả lời: “Tiểu Tu Nhi, ta…!bị thương, đau quá…”
“Ta đi tìm đan dược cho ngài!” Đinh Tu vừa muốn đứng dậy, lại bị Đinh Du đè xuống.
“Có lẽ…!Không có thuốc cứu được…” Đinh Du kéo tay áo Đinh Tu lại, không nhịn được mà khóc lên: “Không sao, đã không sao, thật xin lỗi…”
*
Huyền Tụng cuối cùng cũng có thời gian đi xem đám đồ tử đồ tôn đang quỳ lạy kia, ánh mắt của hắn lạnh băng đảo qua mọi người ở đây.
Lan Kỵ thiên tôn nơm nớp lo sợ mở miệng: “Khởi bẩm lão tổ, chuyện hôm nay kì thực có nguyên nhân, chúng ta điều tra được…”
Tay Huyền Tụng khẽ động, Lan Kỵ thiên tôn liền cảm giác có một bàn tay tát lên mặt hắn, làm mặt của hắn lệch sang một bên: “Kết quả điều tra đâu?”
“Có người nhìn thấy…”
Tay Huyền Tụng lại cử động, đầu Lan Kỵ thiên tôn bị đánh lệch sang phía bên kia: “Có người nhìn thấy?!”
Lan Kỵ biết được việc này chọc giận Già Cảnh thiên tôn, liền dập đầu nhận lỗi: “Là vãn bối lỗ mãng.”
“Một tiếng lỗ mãng thì có thể xong việc?” Huyền Tụng lại xuất một chưởng, cả người Lan Kỵ thiên tôn liền bay ra ngoài.
Những tu giả khác gần đó muốn đỡ, nhưng dưới cơn thịnh nộ của Huyền Tụng không ai dám động.
Lan Kỵ thiên tôn bị đánh ngã xuống đất không dậy nổi, hộc ra một ngụm máu.
Huyền Tụng lại nhìn về phía những người sống sót của Tiên Đô các, thấp giọng nói: “Chuyện của Tiên Đô các ta vốn không có tư cách hỏi đến, nhưng việc này có liên quan đến an nguy hai giới, nếu vì việc này khơi mào tai họa hai giới, ta cần phải đòi Tiên Đô các một lời giải thích.”
Tu giả Tiên Đô các cho dù đã đến Hóa Thần kỳ, nghe Già Cảnh thiên tôn dạy bảo cũng không dám thở mạnh, cũng quỳ sấp ở đây gần năm canh giờ.
“Theo ta về Duyên Yên các.” Huyền Tụng thấp giọng nói.
Việc này, sợ là rất khó thu xếp.
Cố Kinh Mặc lúc này đi ra, nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn về phía Huyền Tụng, đột nhiên hỏi: “Việc này chàng dự định xử lý như thế nào?”
Huyền Tụng cố gắng đè tức giận trong lòng xuống trả lời: “Sau ba ngày, ta sẽ đưa ra câu trả lời.”
“Nếu câu trả lời không làm ta vừa lòng…”
“Vậy Duyên Yên các chờ Ma môn đến chiến.”
Nàng đột nhiên nở nụ cười khổ, gió thổi lướt qua vạt áo của nàng làm thân hình nàng hiện ra, vậy mà lộ ra một tia đơn bạc: “Sau đó, chàng còn có thể cưới ta sao?”
“Có thể.” Huyền Tụng trả lời dứt khoát, sau đó liền dẫn nhóm tu giả về Duyên Yên các.
Nàng nhìn theo đám người kia rời đi mới đi tìm Đinh Du, nói với Đinh Du: “Nếu trước khi ta tới kiểm tra trước tình huống thì tốt rồi.”
Nàng đã cho Đinh Du linh đang, mỗi lần Đinh Du lay động đều là gọi nàng đến uống rượu, khiến mỗi lần Đinh Du lắc linh đang nàng đều sẽ trực tiếp tới.
Đinh Du thì có chút chán nản: “Bọn họ vừa phá trận liền bày kết giới, truyền âm phù không bay ra được, ta…!cũng là không còn biện pháp khác, ngươi đến chậm thêm một khắc, ta sợ là…”
Nữ nhân đã từng kiêu ngạo như vậy, giờ phút này lại suy sụp đến không thẳng nổi sống lưng.
Cố Kinh Mặc âm thầm đau lòng..