Bạn đang đọc Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui – Chương 80: Hạ Cổ
Cố Kinh Mặc trơ mắt nhìn lửa trên người mình cháy bừng lên, giống hệt như hỏa xà đột ngột nổi giận xông thẳng vào mặt Huyền Tụng.
Lúc này ngay cả nàng cũng cảm thấy may mắn, may mắn người trước mặt là Già Cảnh thiên tôn, nếu là người khác bị trọng thương như vậy tuyệt đối không thể chịu được hỏa diễm thiêu đốt.
Nàng cố gắng khống chế bản thân để lửa không cháy quá lớn.
Nhưng kể cả khi nàng đứng cách Huyền Tụng một khoảng xa, quay lại liếc mắt nhìn ngực Huyền Tụng một cái thôi thì mặt vẫn đỏ tới tận mang tai.
Cổ họng nàng căng lên, nhịp tim bất giác cuồng loạn, phảng phất như con thỏ trong lòng nàng đang nhảy loạn ồn ào, hàng ngàn hàng vạn quạ đen ồn ào bên tai nàng không ngớt.
Thật trắng nha —
Huyền Tụng nhìn có vẻ mảnh khảnh nhưng vẫn có cơ bắp, thân hình kia quả thật rất đáng xem.
Rõ ràng vẫn còn quấn băng gạc, sao nàng vẫn thẹn thùng chứ?
Cố Kinh Mặc, ngươi là Ma Tôn đó, cái dáng vẻ chưa thấy qua việc đời này của ngươi sẽ làm cho tu giả chính phái chế nhạo!
Nhất là người thấy nàng tự cháy còn là lão tổ của chính phái, mặt mũi của nàng trực tiếp vứt đi rồi.
Nàng đứng một mình trong một kết giới nhỏ để tỉnh táo.
Huyền Tụng ngồi ở trên giường chỉ nhìn lửa cháy hừng hực bên trong một cái trụ tròn.
Nếu không phải thị lực của hắn tốt thì có lẽ cũng không thấy được thân ảnh của Cố Kinh Mặc.
Huyền Tụng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ mím môi im lặng.
Tránh cho hắn kích thích Cố Kinh Mặc càng xấu hổ hơn.
Hai người còn chưa nói xong chuyện thân phận của Huyền Tụng thì có tiếng ồn ào trong sân truyền đến.
Lửa trên người Cố Kinh Mặc cơ hồ dập tắt trong nháy mắt.
Nàng đi về phía cửa động phủ, chưa ra ngoài ngay mà dừng lại ở trước cửa nghe ngóng.
*
Yến Túy vào trong nhà, cũng không để ý tới mấy đệ tử Duyên Yên các, trực tiếp đi về phía động phủ của Cố Kinh Mặc, đồng thời hỏi Hoàng Đào: “Tiểu hoàng cẩu, Ma Tôn trở về rồi sao?”
Hoàng Đào trước giờ đều không thích Yến Túy, có một loại chán ghét không nói rõ, tất nhiên không có thái độ tốt với hắn, thậm chí còn lườm hắn.
Nàng bất đắc dĩ mà nói: “Về rồi, có điều Huyền Tụng đang cùng Ma Tôn bàn giao di ngôn, ngươi đừng quấy rầy.”
“Bàn giao di ngôn?” Yến Túy nghe xong cười lạnh một tiếng, vậy mà thật sự dừng bước quay đầu lại nhìn Hoàng Đào, hỏi tiếp: “Sao vậy, tên hồ ly kia sắp chết à?”
Giọng điệu của hắn khiến ba tiểu đệ tử Duyên Yên các phẫn nộ, trừng mắt nhìn hắn.
Hoàng Đào vẫn trả lời: “Hắn bị thương.”
“Bị thương nặng như vậy sao, còn phải bàn giao di ngôn, tiểu tử này không phải trước đó còn gió êm sóng lặng đứng ở bên ngoài, hù ai chứ?” Yến Túy chỉ nhìn lướt qua Vân Túc Nịnh, tiếp đó nhanh chóng đi vào động phủ của Cố Kinh Mặc.
Tiếc là sau khi hắn đi vào lại không tìm được người, quay ra liền nhìn thấy Cố Kinh Mặc đi ra từ động phủ của Huyền Tụng.
Yến Túy thấy vậy cũng không ngạc nhiên gì, trực tiếp hỏi: “Tên hồ ly kia bị thương rồi?”
Cố Kinh Mặc trả lời rất đơn giản: “Ừm, có điều vẫn ổn, không chết được.”
Nghe thấy câu này, ba đệ tử Duyên Yên các cùng nhau thở dài một hơi, trong lòng dễ chịu không ít.
Già Cảnh thiên tôn là chỗ dựa của Duyên Yên các bọn họ, thậm chí là toàn bộ tu giả chính phái, phảng phất có lão tổ ở đây thì không có chuyện gì không giải quyết được.
Bốn chữ Già Cảnh thiên tôn ở trong lòng của bọn họ tương đương với cảm giác an toàn lớn nhất.
Nếu lão tổ xảy ra chuyện, chỉ sợ là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi ở Tu Chân giới.
Hoàng Đào lại vô cùng bất ngờ, nàng còn đang muốn ra ngoài hỏi thăm xem chỗ nào bán áo liệm.
Nàng nhìn về phía Vân Túc Nịnh, Vân Túc Nịnh nhún vai, cười nói với nàng: “Người ở dưới mái hiên…”
Yến Túy cũng không tới xem tình trạng của Huyền Tụng, dù sao hắn đối với an nguy của Huyền Tụng không thèm để ý chút nào.
Hắn quay đầu ngồi ở bàn đá trước sân, khoác tay lên bàn đá, giống như hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Nàng dự định cứ ngồi ở đây chờ chết, cái gì cũng không làm sao? Đám người kia cũng đã ức hiếp đến trên đầu Thiên Trạch tông rồi! Nàng không có chút kế hoạch nào sao?”
Cố Kinh Mặc đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy đạo lữ truyền âm trong thức hải: “Ta không thể thấy được ký ức của hắn, hắn có đề phòng.”
Có đề phòng.
Mấy chữ này làm Cố Kinh Mặc căng thẳng trong lòng.
Chỉ có người muốn hại nàng mới có thể đề phòng vãng sinh thuật của Huyền Tụng.
Nếu như Yến Túy cũng đề phòng, chẳng lẽ ngay cả Yến Túy cũng là người của bọn chúng?
Người nàng đã cứu lại thành người muốn giết nàng, loại thất vọng này sẽ hóa thành cơn lạnh thấu xương.
Là điều nàng không muốn nhìn thấy nhất.
Trong lòng Cố Kinh Mặc sinh ra ngàn vạn loại biến hóa, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, ngược lại cười nói: “Bằng không thì ta còn có thể làm cái gì? Ở chỗ này thanh tịnh mấy ngày cũng không tệ.”
Nghe câu trả lời này, Yến Túy lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào động phủ nói: “Cũng là vì hắn?! Tên hồ ly tinh kia? Nàng là Ma Tôn! Sao nàng có thể trầm mê loại yêu nghiệt này?”
“Cũng không phải…!Chàng là bạn lữ của ta.”
“Không phải hắn là cái tên có thể thấy ký ức, còn có thể chiêu hồn chứ?” Yến Túy không hề nhượng bộ chút nào, hùng hổ dọa người tiếp tục truy vấn.
Cố Kinh Mặc nhíu mày: “Ngươi biết những điều này?”
“Đương nhiên biết, chuyện ở Vượng Giác lâu huyên náo lớn như vậy, chuyện này chắc chắn không đơn giản giống như tên tiểu đệ tử kia nói, nàng cũng không phải người nguyện ý nói về quá khứ, họ Mạnh kia cũng sẽ không bán đứng nàng, nàng ta chắc hẳn là bị nhìn trộm ký ức.” Yến Túy lấy một bịch hạt dẻ từ trong túi trữ vật ra, vừa bóc vừa nói lải nhải không ngừng.
Cố Kinh Mặc trầm mặc.
Nếu như Yến Túy đoán được, có đề phòng cũng không kỳ lạ, dù sao trong ký ức của Yến Túy cũng chỉ toàn thống khổ, không muốn bị người nhìn thấy cũng không quá lạ.
Yến Túy ăn một hồi, lại hỏi: “Một chút manh mối cũng không điều tra ra được sao? Chúng ta có nhiều người như vậy! Bọn chúng chẳng qua là một bầy chuột núp trong bóng tối, còn không giết được bọn chúng ư?”
“Cũng có chút.” Cố Kinh Mặc trả lời qua loa.
Yến Túy đứng dậy, đưa tay ấn trán của Cố Kinh Mặc, ngón tay điểm nhẹ vài lần: “Nàng muốn chọc ta tức chết à?”
“Tính tình ngươi quá tệ.”
Yến Túy nhìn dáng vẻ của Cố Kinh Mặc thì rất tức tối, cầm hạt dẻ quăng xuống đất: “Nàng đúng là không có thuốc chữa! Nàng làm sao lại biến thành cái dạng này? Ta vô cùng thất vọng với nàng.”
Nói xong quay người đi ra khỏi viện: “Ta đi điều tra, nếu như ta tìm được hung phạm, nàng giết con hồ ly kia ở trước mặt ta mừng công có được không?”
“Sao ngươi lại ghét chàng ấy như vậy?”
“Ta còn muốn hỏi nàng đây, nàng làm sao lại thích hắn như vậy, ta có chỗ nào kém hắn?”
Cố Kinh Mặc không trả lời được, chỉ có thể nhìn Yến Túy tức giận rời đi.
Đợi hắn rời đi, tiểu viện lại khôi phục yên tĩnh.
Trong nháy mắt ngắn ngủi ba đệ tử Duyên Yên các liền cực kỳ chán ghét Yến Túy, chủ yếu do bọn họ đều che chở lão tổ nhà mình.
Vân Túc Nịnh vẫn luôn không thèm để ý người khác, quay đầu nhìn về phía Hoàng Đào liền nghe được Hoàng Đào hung dữ mắng: “Người này thật đáng ghét!”
“Ừm, đúng vậy.” Vân Túc Nịnh trả lời.
*
Yến Túy đi tới sa mạc, đang muốn triệu hồi linh thú của mình, cưỡi linh thú rời đi liền nhìn thấy một bóng người xuất hiện.
Nhìn thấy Bành Ngọc động tác của hắn dừng lại, ngữ khí bất thiện hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Bành Ngọc không thèm để ý dáng vẻ chán ghét của hắn, thản nhiên đi về phía hắn: “Chẳng qua là muốn xem ngươi đang làm gì.”
Yến Túy bĩu môi, lúm đồng tiền trên mặt hiện ra.
Hắn đi tới một cây cô đơn trên sa mạc dựa vào, lười biếng trả lời: “Vừa tới tìm Cố Kinh Mặc.”
“Ta thật sự không biết ngươi rốt cuộc muốn kéo dài bao lâu!” Bành Ngọc nghe thấy câu trả lời này dứt khoát táo bạo lên tiếng: “Nói cái gì mà túm được nhược điểm của Cố Kinh Mặc, tới đưa sách quyến nô cho Vạn Từ các, dạy bọn họ cách chế tạo quyến nô.
Kết quả thì sao, còn không phải đám nữ tu kia công khai chân tướng ở Vượng Giác lâu làm kế hoạch ngươi thu xếp mấy năm thất bại?”
Yến Túy rất ghét ngữ khí Bành Ngọc nói chuyện với hắn, dứt khoát đánh một kích ra.
Bành Ngọc có tu vi Hóa Thần kỳ, hơn nữa còn là một trong thất quỷ chống đỡ công kích của Yến Túy cũng phải lùi hai bước mới đứng vững được.
“Đừng tưởng rằng ngươi đưa thân thể con riêng của ngươi cho ta đoạt xá, ngươi sẽ thành cha ta!” Yến Túy thấp giọng cảnh cáo.
Khí thế Bành Ngọc vẫn hùng hổ: “Bọn ta đi theo ngươi nhiều năm, thế nhưng chuyện hồi sinh Lục Đạo Đế Giang lúc nào cũng xa xa khó vời, bọn ta còn không thể hỏi sao?”
Yến Túy đưa tay chỉ vào trán của mình nói: “Ta vừa mới tới hạ cổ cho Cố Kinh Mặc.”
Ngữ khí Bành Ngọc có chút hòa hoãn: “Cổ? Cổ gì?”
“Loại cổ có thể làm cho nàng ta nhanh tẩu hỏa nhập ma hơn.”
“Ả không ngăn cản sao?”
“Ta hạ cổ từ trước đến nay đều thần không biết quỷ không hay.”
“Lại là biện pháp chậm như vậy, chẳng lẽ không thể trực tiếp giết sao?”
“Trực tiếp giết?” Yến Túy cười lạnh thành tiếng: “Tới giết nàng ta sẽ dẫn những người khác tới giúp nàng, cái linh đang của nàng ta ký khế ước với rất nhiều người, chỉ cần lay động liền sẽ có người tới cứu nàng, Đinh Du và Đinh Tu chính là những kẻ đầu tiên.
“Trải qua chuyện ở phòng đấu giá, nhiều người phản chúng ta.
Hiện tại những người còn sót lại căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Ta vừa mới bắt đầu luyện công pháp của nghĩa phụ, chưa vọt tới Hóa Thần kỳ đỉnh phong, còn cần chờ một chút.”
Đầu tiên là mấy tên ở phòng đấu giá, sau thì những kẻ kia sợ Cố Kinh Mặc, sợ bị lộ, dứt khoát không hợp tác với bọn họ nữa.
Bọn họ cũng không lo lắng những người này sẽ mật báo, dù sao làm vậy không nghi ngờ gì là tới trước mặt Cố Kinh Mặc chịu chết.
Hơn nữa, trong tay bọn họ có nhược điểm của những người kia.
Chỉ là thiếu sự giúp đỡ đúng là khó giải quyết mọi việc.
Bành Ngọc không khỏi ảo não: “Vậy bây giờ cứ phải chờ như vậy, chờ Cố Kinh Mặc điều tra ra chúng ta?”
“Ngươi sợ?” Yến Túy cười lạnh: “Sợ một ngày kia bị phát hiện, sau đó bị Cố Kinh Mặc giết?”
Bành Ngọc giận dữ, lớn tiếng hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi không sợ?”
“Không sợ, chết thì chết, ta đã cố gắng, không có gì nuối tiếc.”
“Ngươi quả là tên điên!”
Đúng, tên điên.
Phát điên mà muốn phục sinh Lục Đạo Đế Giang, từ tu vi Nguyên Anh kỳ ban đầu đến tu vi Hóa Thần hậu kỳ như bây giờ, dùng công pháp lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng.
Còn có những việc làm điên cuồng của hắn.
Hắn đầu tiên là điều tra được vân ngoại đan của Tố Lưu Quang cốc, phái người tới Tố Lưu Quang cốc ép hỏi nơi vân ngoại đan rơi xuống, tiếc là bị Cố Kinh Mặc ngăn cản.
Cũng bởi vậy, hắn biết được chuyện Cố Kinh Mặc phát linh đang, ký khế ước cứu người.
Thế là hắn lợi dụng điểm này, sắp đặt chuyện Vạn Từ các.
Lúc hắn cho Vạn Từ các sách quyến nô chỉ có một yêu cầu, bắt nữ tu giả mà hắn biết có được linh đang của Cố Kinh Mặc.
Người của Vạn Từ các bị dâm dục hun váng đầu, cũng không suy đoán nhiều, còn tưởng nữ tử kia có thù với Yến Túy nên mới muốn hại nàng ta như thế.
Kì thực thì, Yến Túy muốn nữ tử kia có cơ hội lắc chuông gọi Cố Kinh Mặc tới giết bọn họ!
Cứ như vậy, Cố Kinh Mặc gánh trên lưng tiếng xấu chuyện Vạn Từ các, lấy tính cách của nàng tuyệt đối sẽ không công khai chân tướng này.
Dựa vào danh vọng và sự ca ngợi của Vạn Từ các rất dễ dàng làm tu giả chính phái tức giận.
Hắn còn bởi vậy mà được Cố Kinh Mặc cứu, có cớ để đeo bám bên cạnh Cố Kinh Mặc, còn bươn chải mà thành một trong các cung chủ của Thiên Trạch tông.
Tiếc là, thành cũng Vạn Từ các, bại cũng Vạn Từ các.
Trong cơn nóng giận hắn đã giết Sơ Tĩnh tiên tôn và Vọng Chập tiên tôn cho hả giận.
Bành Ngọc cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, lại hỏi: “Cổ bao lâu sẽ phát tác?”
“Kích thích nàng ta nhiều một chút, không bao lâu nàng ta sẽ điên thôi, điên rồi sẽ lạm sát kẻ vô tội, nói không chừng cũng không cần chúng ta động thủ.”
“Bây giờ chỉ có thể chờ sao?”
“Trước tiên có thể thử giết con cửu vĩ hồ kia, hắn bị thương, tựa hồ rất nặng.”
“Được.”
Bành Ngọc nhìn yến Túy lấy bội kiếm ra chuẩn bị rời đi.
Do dự một lát, Bành Ngọc mới kêu: “Tập Hoán Đình.”
“Hửm?” Hắn dừng lại quay đầu nhìn Bành Ngọc.
“Ngươi có thể khống chế được sao? Liệu có phải không lâu sau sẽ giống như Lục Đạo Đế Giang địch ta không phân.”
Yến Túy không để ý lắm: “Trước kia ta không hề luyện môn công pháp này chính là vì nghiên cứu cách hóa giải, ngươi yên tâm đi.”
“Ừm, đã biết.”
Hai người cứ vậy tách ra.
Ở biên giới sa mạc, gió cũng trở nên bất lực, không thể xua tan được nóng bức.
Ánh nắng sáng rực như cánh chim, bay lượn khắp nơi.
Ngàn vạn tầng cát uốn lượn kéo dài vô tận.
Yến Túy đứng dưới tàng cây nhìn cát vàng suy nghĩ xuất thần: “Tập Hoán Đình…”
Một cái tên đến chính hắn cũng cảm thấy xa lạ.
A —
Quên cũng được, cũng không phải thứ gì quan trọng..