Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui

Chương 79: Bại Lộ Thân Phận


Bạn đang đọc Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui – Chương 79: Bại Lộ Thân Phận


Cố Kinh Mặc cẩn thận thu hồi tiềm huyết thần liên, dù sao dược thảo này kiếm được không dễ, là Huyền Tụng đánh cược tính mạng mới có được.
May mắn, nàng từng lấy một hộp được dược liệu của Vân Túc Nịnh để đựng kẹo hồ lô, bằng không thì ngay cả pháp khí để đựng dược liệu nàng cũng không có.
Sau đó, nàng khoanh chân ngồi bên cạnh Huyền Tụng, nhìn Huyền Tụng tự điều tức trị thương.
Đây là một quá trình buồn tẻ nhàm chán, bên người nàng không có rượu, cũng không ai để nàng tán gẫu, nàng cũng bởi vì thương thế mà không thể tu luyện.
Nàng chỉ có thể nhìn Huyền Tụng.
Pháp y trên người Huyền Tụng khác với mấy người Vũ Kỳ Sâm.
Đệ tử Duyên Yên các bình thường đều mặc pháp y màu xanh lá kết hợp với màu trắng, pháp y của Huyền Tụng lại lấy màu trắng làm chủ đạo, tay áo và cổ áo là màu xám bạc, ngực thêu chim bay liệng bằng sợi tơ vàng.
Bên hông là đai lưng gắn đá quý thượng hạng có năng lực phòng ngự, thắt quanh eo.
Tóc trắng cũng không buộc theo quy củ, mà là nửa xoã tung nửa búi cao, dùng một cặp trâm gài tóc cố định.
Vết máu do vết thương để lại trên mặt chưa được lau đi, trên dung mạo như ngọc của hắn tăng thêm một phần diễm sắc.
Gương mặt kia lại hoàn toàn giống như trước thanh lãnh không ấm áp.
Cho đến khi đôi mắt kia mở ra, con ngươi màu hổ phách nhìn về phía nàng mới ấm áp hơn.
“Chàng khoẻ rồi?” Cố Kinh Mặc chống cằm hỏi.
“Không còn đáng ngại.” Huyền Tụng nói xong liền đứng dậy, Cố Kinh Mặc đưa tay muốn đỡ hắn, lại bị hắn né tránh: “Nàng sẽ làm bỏng ta, linh lực của ta thời khắc này không thể chống đỡ được công pháp hệ Hỏa của nàng.”
“…” Cố Kinh Mặc chỉ có thể không vui thu tay về.
Huyền Tụng dừng lại một lát mới hỏi: “Bà ấy cho nàng tiềm huyết thần liên?”
“Ừm.”
“Vậy chúng ta đến truyền tống trận gần đây rời khỏi Phật Cổ Quật thôi, đi theo ta.” Nói xong, nhìn lại địa đồ trong thức hải, đẩy cửa tới truyền tống trận gần nhất.
Cố Kinh Mặc ở phía sau hắn, ôm má gọi một tiếng: “Huyền Tụng.”
“Ừm?”
“Đạo hiệu của chàng là gì?”
“Ở đây nguy hiểm trùng trùng, chúng ta ra ngoài lại nói.”
Cố Kinh Mặc trợn mắt xem thường.
Nàng âm thầm cử động ngón tay, trong lòng ước lượng nên công kích Huyền Tụng thế nào, mới có thể không làm hắn ném đi cái mạng già này, còn có thể bị vạch tội.
Hai người lại phá bốn trận pháp mới tới trước truyền tống trận, Huyền Tụng không chần chừ, mang Cố Kinh Mặc ra ngoài.
Quang cảnh trước mắt trong nháy mắt thay đổi, mở mắt lần nữa đã về tới Thanh Hữu tự.

Cố Kinh Mặc đã từng tới nơi này, nhìn sơ phong cảnh trên núi liền biết đây là nơi nào.
Lại nhìn chung quanh, liền thấy bên ngoài trận pháp có mấy cao tăng đang đợi.
Sau khi Cố Kinh Mặc tùy tiện nhìn thoáng qua ánh mắt liền rơi trên người một vị phật tu.
Hắn ở trong đám người…!Là đẹp nhất.
Hắn mặc tăng bào màu vàng, khoác áo cà sa màu nâu, không tranh không đoạt đứng ở cuối cùng, giữa lông mày có một ấn ký màu đỏ.
Hắn tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Cố Kinh Mặc, giương mắt nhìn Cố Kinh Mặc một cái, lại rất nhanh hạ tầm mắt xuống.
Mấy vị cao tăng nhìn thấy Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng cùng nhau đi ra thì hơi kinh ngạc, Huyền Tụng chỉ có thể giới thiệu với bọn họ: “Nàng là Cố Kinh Mặc.”
Đơn giản năm chữ, liền làm mấy vị cao tăng đồng thời đưa vũ khí ra.
Huyền Tụng lập tức giải thích: “Chư vị chớ hoảng sợ, nàng là đạo lữ của ta, ta gặp phải nguy hiểm bên trong Phật Cổ Quật nên nàng tới cứu ta.”
Trả lời xong, còn dùng khống vật thuật xoay đầu Cố Kinh Mặc qua, để nàng đừng tiếp tục nhìn chằm chằm phật tu tuấn tú kia nữa.
Câu nói này tựa hồ rất đơn giản, nhưng lại ẩn chứa lượng tin tức rất lớn.
Ma Tôn Cố Kinh Mặc là đạo lữ của Già Cảnh thiên tôn? Còn tới Phật Cổ Quật cứu hắn? Trước đó Huyền Tụng gặp nạn bên trong Phật Cổ Quật? Là gặp ma vật cường đại nào?
Cuối cùng vẫn là Hằng Ngộ đại sư mở miệng: “Chúng ta cảm nhận được Phật Cổ Quật rung chuyển, nghĩ có thể là thiên tôn xảy ra chuyện nên mới tới để xem xét, nếu thiên tôn đã không có việc gì, chúng ta sẽ không lưu lại nữa.”
“Đa tạ chư vị quan tâm.”
Huyền Tụng trả lời xong, nhìn mấy vị cao tăng rời đi.
Sau khi Cố Kinh Mặc nhìn bọn họ rời đi thì nói với Huyền Tụng m: “Hòa thượng tuấn tú kia nhìn lạ mặt…”
Nàng bị Huyền Tụng ngắt lời: “Phật tu không thể trị liệu thương thế của nàng.”
“Ta không có ý này, ta chỉ là cảm thán, còn có hoà thượng đẹp như vậy mà ta lại không biết.”
Nàng nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Huyền Tụng nhìn về phía nàng thì tỏ vẻ ngay thẳng: “Đây là ca ngợi bình thường giữa người với người.”
Sau đó, nàng lại rũ mắt xuống: “Với lại không biết tại sao, ta luôn cảm thấy…”
Suy nghĩ một hồi, nhưng không nói tiếp.
Huyền Tụng mím môi truy vấn: “Thế nào?”
“Chúng ta trở về đi, bọn Hoàng Đào chắc cũng nóng ruột.”
Huyền Tụng mặc dù tức giận, nhưng vẫn thao túng bản thể biến trở lại tu vi Kim Đan kỳ đỉnh phong, tóc lại biến thành màu đen, điều động linh lực đổi pháp y thì mang Cố Kinh Mặc lên pháp khí phi hành của mình.
Sau khi Huyền Tụng cùng Cố Kinh Mặc trở lại tiểu viện thì đi tìm Huyền Tụng Vân Túc Nịnh đầu tiên.
Cố Kinh Mặc còn muốn theo vào, lại bị Vân Túc Nịnh ngăn cản: “Ma Tôn, ta muốn giúp hắn xử lý vết thương, ngài theo vào thì không thích hợp.”
“Ta là thê tử của chàng!”

“Ta sợ nóng.” Ngụ ý, sợ nàng thẹn thùng sẽ phóng hỏa.
“…” Cố Kinh Mặc chỉ có thể xoay người rời đi.
Cố Kinh Mặc đứng ở trong sân nhìn trái nhìn phải, đưa tay ngoắc Hoàng Đào liền lanh lợi đến bên cạnh nàng.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Ta nhớ mang máng Yến Túy tới.”
“Đúng, có tới, nhưng người không để ý tới hắn, hắn tức giận cáu kỉnh một hồi, sau đó lại đi, nói là mấy ngày nữa lại đến.”
Nàng lại ngoắc Vũ Kỳ Sâm tới.
Vũ Kỳ Sâm cũng không do dự, bước nhanh tới hỏi: “Ma Tôn có gì phân phó?”
“Ngươi tới Nhân giới một chuyến, nhìn xem có thể tìm được ghi chép về quân vương ở Nhân giới hay không.”
“Ghi chép về Quân vương?”
Cố Kinh Mặc gật đầu: “Không sai, chủ yếu là ghi chép quân vương lên ngôi ở năm nào, trị vì bao nhiêu năm.”
“Được, ta hiểu rồi.” Vũ Kỳ Sâm đáp xong lập tức mang bội kiếm rời đi.
Nàng nhìn tác phong làm việc nhanh gọn của Vũ Kỳ Sâm không khỏi cảm thán: “Cũng may là được danh môn chính phái huấn luyện ra, nếu phái tu giả Ma môn đi tìm, nói không chừng sẽ đi uống rượu hai ngày, gây chuyện xong mới trở về.”
Hoàng Đào đứng bên cạnh nàng hỏi: “Ma Tôn, người cần cái này để làm gì?”
“Hiếu kì, muốn xem thử.”
Không tới một canh giờ, Vũ Kỳ Sâm liền trở về, đưa sách sử cho Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc không biết được mấy chữ, chỉ có thể để Vũ Kỳ Sâm giúp mình tìm: “Có một nhi tử của quân vương tên Cơ Huyên, ngươi tìm đi.”
“Họ Cơ, hẳn là thời Chu.” Vũ Kỳ Sâm lật sách kiểm tra, tìm một hồi thì lắc đầu: “Không có cái tên này.”
Cố Kinh Mặc nghĩ, có phải do kỳ thật Huyền Tụng là yêu, sau khi chuyện xảy ra thì bị xoá khỏi gia phả không?
Do dự một chút nàng lại nói: “Quân vương được gọi là Khang Vương Tử, còn có một nhi tử khác gọi là công tử Mãn.”
“Tìm được rồi, Chu Chiêu Vương, con hắn Cơ Mãn là thiên tử tương lai.”
“Bọn họ cách bây giờ bao nhiêu năm?”
“Để vãn bối tính xem.”
Nàng nhìn Vũ Kỳ Sâm nghiêm túc tính, từ mấy trăm năm, tính tới hơn một ngàn năm, cho đến khi…!Hơn một ngàn chín trăm năm?
Rõ ràng đã có phán đoán, nhưng khi thật sự nghe được con số này, mắt nàng vẫn tối sầm lại.
“Ở Tu Chân giới này…” Cố Kinh Mặc cần dùng một tay chống ở mép bàn mới có thể đứng vững: “Có mấy tu giả có tuổi lớn như vậy.”

“Chỉ có…” Vũ Kỳ Sâm dường như đoán được gì đó, hồi lâu cũng không trả lời, sợ làm vậy sẽ chọc giận lão tổ.
“Chỉ có Già Cảnh thiên tôn phải không?”
“Đúng.”
Cố Kinh Mặc lập tức quay người lại, phá cửa xông vào.
Nàng hùng hổ đứng ở cửa động phủ của Huyền Tụng, gọi lớn vào bên trong: “Già Cảnh lão nhân!”
Vừa vào trong động phủ, liền nhìn thấy Vân Túc Nịnh đang nhanh chóng giúp Huyền Tụng phủ thêm áo ngoài.
Bước chân của nàng khựng lại nhưng không dừng, đi tới giường nhìn Huyền Tụng cười lạnh hỏi: “Chàng thật biết giả vờ! Trước giả làm hòa thượng, sau giả thành đệ tử, hiện tại không giả vờ chứ?!”
Huyền Tụng không trả lời ngay, mà tỏ vẻ trọng thương, che ngực nói: “Kinh Mặc, tình trạng của ta không tốt lắm.”
“Bớt dùng khổ nhục kế đi, lúc chàng dùng khống vật thuật xoay đầu của ta linh lực rất sung túc!”
“Đó là sợ nàng mạo phạm cao tăng, trông hắn trẻ tuổi vậy thôi nhưng lại là một trong ba phật tu có tu vi cao nhất Phật môn.”
“Cùng chàng so thì trong thiên hạ này còn có ai không trẻ tuổi?!”
“…” Huyền Tụng không phản bác được.
Huyền Tụng chỉ có thể truyền âm cho Vân Túc Nịnh: “Ngươi dự định cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy?”
Vân Túc Nịnh quy củ đứng ở bên giường, nghe được truyền âm thì nhếch môi, truyền âm hỏi lại: “Vãn bối nên làm như thế nào?”
“Nói với nàng ta bị thương rất nặng, nhấn mạnh là nặng.”
“Vãn bối hiểu.”
Vân Túc Nịnh lập tức nói với Cố Kinh Mặc: “Ma Tôn, thương thế của thiên tôn đúng là rất nặng.”
“Nặng cỡ nào?”
“Sợ là…!Sống không quá ba ngày.”
Huyền Tụng đang an tĩnh nghe, nghe đến đó thì nhướng mày, giương mắt nhìn Vân Túc Nịnh.
Nặng thành như vậy…!Thì không cần.
Vân Túc Nịnh vẫn mỉm cười, phảng phất muốn dùng nụ cười đem hắn “Đưa tiễn”, khuôn mặt luôn bệnh khí rất nặng cũng thêm nhiều phần hoạt bát.
Ở ngoài cửa, ba đệ tử Duyên Yên các không dám vào chỉ len lén nghe.
Nghe thấy lời của Vân Túc Nịnh, ba người lập tức luống cuống, gào khóc đi vào động phủ.
Nước mắt Mộc Ngạn tuôn trào mãnh liệt: “Lão tổ!”
Minh Dĩ Mạn cũng đỏ mắt: “Lão tổ, ngài bị thương nặng như vậy sao?”
Vũ Kỳ Sâm nghẹn ngào không ngừng: “Lão tổ, con dùng truyền âm phù truyền tin, gọi tiền bối trong môn phái tới, họ nhất định sẽ dốc sức kéo dài thọ nguyên của ngài.”
Chỉ có Hoàng Đào nghĩ đến vấn đề khá là thiết thực: “Hoả táng hay là thổ táng?”
Thấy tất cả mọi người nhìn về phía chính mình, giọng của nàng nhỏ lại: “Thổ táng ta có thể giúp đào hố, ta đào hố rất lợi hại…”
Lúc nàng ở Tố Lưu Quang cốc chính là như vậy nha!
Nếu như ca ca kết luận không cứu được, đó chính là không thể cứu nổi, những tu giả khác trong cốc cũng sẽ hỏi còn có di nguyện nào không.

Nàng cũng là nghĩ nhân lúc Huyền Tụng còn có ý thức, an bài hậu sự cho ổn thỏa.
Nàng hỏi sai rồi sao?
Cố Kinh Mặc miễn cưỡng đè nén phẫn nộ của mình xuống, lại hỏi Vân Túc Nịnh: “Hắn là chết già, hay là thương thế ảnh hưởng?”
Vân Túc Nịnh nghiêm túc trả lời: “Thiên tôn tuổi tác đã cao, lại bị thương tới căn cốt, thương thế rất nặng, cho nên…”
“Đủ rồi.” Huyền Tụng cắt ngang lời của Vân Túc Nịnh: “Các ngươi đều ra ngoài đi.”
Mặc dù Vân Túc Nịnh nói rất có khuôn có dạng, nhưng hắn luôn cảm thấy thà rằng không nói Vân Túc Nịnh giúp hắn.
Vân Túc Nịnh cũng không muốn ở lâu, ra hiệu với ba tiểu bối, tiếp đó dẫn Hoàng Đào ra ngoài.
Đợi sau khi cửa động phủ đóng lại, Cố Kinh Mặc mới đi tới bên giường ngồi xuống, hỏi: “Thật sự sẽ chết sao?”
“Cửu vĩ hồ yêu có thọ nguyên năm ngàn năm, ta là bán yêu cũng có ba ngàn năm, cho nên nàng không cần phải lo lắng tới tuổi thọ của ta.”
“À…”
Khó trách những ma tu kia muốn đoạt yêu đan của Hồ tộc, kể cả chỉ có bốn đuôi có lẽ cũng có ngàn năm thọ nguyên đi? Yêu đan này có thể giúp tu giả tăng thêm trăm năm thọ nguyên, quả thật rất có sức hấp dẫn.
“Thương thế đã không còn đáng ngại, không nguy hiểm đến tính mạng.

Có điều, thương thế của ta vẫn rất nặng, e là cần bế quan một thời gian chữa thương mới ổn.

Hơn nữa, ta sẽ có một khoảng thời gian không thể dùng hết toàn lực, nàng chớ có tự tiện hành động, biết không?”
“Cho nên nhất thời không chết được?”
“Ừm.”
Đúng vào lúc này, Hoàng Đào lại chạy vào, đưa cho Cố Kinh Mặc một bộ đồ tang: “Ma Tôn, đây là tu giả Tố Lưu Quang cốc bọn ta chuẩn bị sẵn để đưa cho người nhà của bệnh nhân.

Bây giờ người có thể mặc vào cho Huyền Tụng xem dáng vẻ người mặc tang phục vì hắn có đẹp không!”
Cố Kinh Mặc theo bản năng đưa tay tiếp nhận: “…”
Huyền Tụng: “…”
Hoàng Đào lại hỏi Huyền Tụng: “Ngươi thích áo liệm màu gì? Ta đi mua cho ngươi.”
Huyền Tụng cố gắng kìm nén phẫn nộ của mình, nhắc nhở bản thân thời điểm này mà hung dữ với Hoàng Đào sẽ làm cho Cố Kinh Mặc càng tức giận hơn, thế nên chỉ nói: “Ta hi vọng ngươi có thể ra ngoài trước.”
“A được, bàn giao di ngôn.” Hoàng Đào liền quay người đi ra.
Đợi Hoàng Đào ra ngoài, Cố Kinh Mặc mới đưa tay kéo vạt áo của Huyền Tụng nhìn: “Vết thương rất sâu sao? Chàng…”
Tiếp theo đó là hoả diễm đập vào mặt.
Huyền Tụng cuối cùng hỏi ra miệng: “Vậy là nàng giúp ta chọn hoả táng sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.