Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu – Chương 8: Cậu yêu thầm tôi
Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Lúc Hà Tất đến nhà ăn số một, quả nhiên nhìn thấy bọn Mục Khải An và Đại Thành đã đứng ở cửa chờ họ rồi. Hà Tất vẫy vẫy tay bảo họ lên tầng hai, Mục Khải An lập tức bắn ra ánh hào quang của nam chính trong phim thần tượng đi đến chỗ bọn họ.
“Hai người bọn họ chắc chắn là có vấn đề rồi.” Đậu Nha nghi ngờ soát ra một bộ mặt quỷ nhìn Hà Tất, Hà tất cũng lười để ý đến cậu ta.
Trên tầng hai quả nhiên không chen chúc nhiều như tầng một, nhưng cũng có nhiều hàng xếp rất dài, bọn họ tuỳ tiện tìm hai hàng bắt đầu xếp lấy đồ. Cũng không hiểu nguyên nhân vì sao, bọn Đại Thành và Đậu Nha lại đứng cùng một hàng, Mục Khải An lại cùng với Hà Tất đứng cùng một hàng mà cậu còn ở ngay phía sau anh.
Có lẽ xuất phát từ thói quen tốt đẹp thuở nhỏ của mình, những lúc thế này Hà Tất sẽ luôn luôn có ý muốn chăm sóc những người bạn đứng ở phía sau. Vì vậy anh cũng không nghĩ nhiều mà xoay người đẩy Mục Khải An đến trước mặt mình.
Hà Tất làm như vậy cũng rất là tự nhiên, nhưng người bị đẩy là Mục Khải An đây thì lại mặt đỏ chân run, chịu không nổi mà cúi đầu nhìn đất, phát hiện không có ai chú ý tới nên thay đổi đường nhìn nhìn ra phía cửa sổ, căn bản là một bộ dáng rất là mất tự nhiên.
Rất cuộc thì Hà Tất vẫn đứng phía sau cậu, thế nên Mục Khải An cứ mất tự nhiên như vậy mà chờ lấy đồ ăn xong, cậu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng không đợi cậu xoay người, Mục Khải An lại được khảo nghiệm một chuyện khác. Lúc mua đồ xong thì đưa tay sờ đến túi quần, trống không, sau đó Mục Khải An rốt cuộc mới ý thức được đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cậu hình như không mang thẻ, hoặc là nói đúng hơn, thẻ của cậu mất rồi.
Quả nhiên, Mục Khải An bắt đầu nóng vội mà mất phong độ đưa tay sờ khắp túi này túi nọ, sau đó bắt đầu mò mẫm trong tập sách từ ngăn nhỏ đến ngăn lớn, nhưng vẫn không tìm thấy.
Hà Tất mặt không biểu cảm chép miệng nhìn người ôm balo tìm tòi đứng phía trước, thật sự chưa gặp được người nào bất cẩn như vậy, một hai phải mà cứ vứt linh tinh……
Anh thật không biết nói gì mà đẩy người này sang một bên, Hà Tất rất quyết đoán lấy thẻ của mình ra, sau khi lấy đồ ăn xong, trả tiền mà không hề nhíu mày một cái.
Trong khoảnh khắc ấy, Hà Tất trong mắt của Mục Khải An, 9 đồng mà anh mua đồ không khác gì 900 vạn vứt đi.
Mua xong đồ ăn rồi mà vẫn thấy Mục Khải An còn đứng tại chỗ nhìn anh, Hà Tất bưng đồ ăn đến bên bàn ngoắc ngoắc cậu, “Đi thôi, đừng đứng ở đây cản đường người khác mua nữa.” Còn không phát hiện ở đằng sau có rất nhiều người sao?
“À.” Mục Khải An lúc này mới chạy thật nhanh đến chỗ bàn ăn của mình, thế nhưng chỉ được vài giây sau đã đưa mắt nhìn về chỗ Hà Tất, rồi ngay lập tức lại đưa mắt rời đi, mang theo một ý cười khó hiểu, Hà Tất thậm chí có thể đọc ra được ý nghĩa của nụ cười đó “Thật là ngượng! Thật là ngọt quá đi!” Loại cảm giác rất không phù hợp với thực tế này, chắc chỉ có những tình nhân đang yêu sâu sắc mối tình đầu mới có.
Huyệt thái dương của anh không chịu được bắt đầu nhức nhức. Hiển nhiên, sau khi trở về từ Bạch Tháp Sơn đến tận bây giờ, đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy thần sắc kỳ quái này có Mục Khải An. Nhưng dù vậy, anh cũng không cố ý muốn phân bua ý nghĩa của nó với Mục Khải An.
Trên thực tế, dù cậu có thay đổi 180 độ với anh, Đậu Nha cũng không chỉ một lần nói với anh rằng, giữa hai người bọn họ nhất định đã xảy ra vấn đề. Hà Tất không phủ nhận, anh chỉ không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thôi.
Bên kia bọn Chuột còn chưa lấy được đồ, Hà Tất và Mục Khải An đi chiếm chỗ trước, đợi đến khi đi ra đằng sau đám người đang xếp hàng thì cậu mới nhẹ nhàng nói với anh, “Cảm ơn nha.”
Mục Khải An hơi hơi ngửa đầu, mang theo ba phần ý cười, Hà Tất còn có thể nhìn thấy lúm đồng tiền như có như không bên má trái của cậu.
“Không phải cậu cũng mua cho tôi mấy phần bữa sáng hay sao,” Hà Tất cũng quay đầu nhìn cậu, thế nhưng sau đó lại hỏi tiếp, “Thẻ của cậu ở đâu rồi?”
Ý cười nơi khóe miệng của người đó lập tức cứng đờ, dừng một chút, Mục Khải An mới nói, “Quên đem theo rồi.”
“Không phải là mất rồi chứ?” Hà Tất tỏ ra rất đương nhiên, rốt cuộc cũng là mua một chiếc xe đạp 3800 đồng trở về chưa kịp đi mà đã bị mất……
“Khụ ~” Mục Khải An có chút chột dạ không trả lời, sáng nay cậu đúng là có dùng thẻ để mua bữa sáng, có lẽ là ném đâu không thấy rồi. Vừa lúc đi đến một bàn không ai ngồi, Mục Khải An chạy nhanh đi nói, “Chúng ta ngồi ở chỗ này đi.”
Đúng là bộ dạng giấu đầu hở đuôi, Hà tất đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, vì thế anh liền hảo tâm nhắc nhỏ, “Mất rồi thì nhanh nhanh đi làm giấy tờ thông báo, bằng không nếu bị ai nhặt được sẽ dùng hết đó.”
Trong trường của bọn họ tất cả mọi thứ đều phải dùng đến thẻ, ăn cơm, mua các thứ linh tinh ở trên phố, vào cửa ký túc xá, đi nhà tắm nhà giặt hay thậm chí là thư viện đều cần phải dùng thẻ, hơn nữa thẻ còn không dùng mật mã, nếu như mất đi thì thật là phiền toái.
Mục Khải An cũng không trả lời mà chỉ lo cúi đầu anh, hoặc mục đích căn bản chỉ để ăn mà thôi, Hà Tất vừa ăn vừa tiếp tục hỏi, “Trong thẻ của cậu còn bao nhiêu?”
“Hình như còn 3000 hay 5000 gì đó.” Mục Khải An vừa ăn vừa nhớ vừa đáp, khai giảng ba của cậu còn định cho thêm, may mà cậu ngăn lại, bằng không thì số tiền còn nhiều hơn.
Hà Tất: “……” Thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi rồi.
“Cơm nước xong thì mau mau đi làm thẻ mới đi.” Thật không thể lý giải, dùng xong rồi thì hẵng gửi tiền vào không được sao? Mà các học trưởng lúc đón sinh viên mới cũng đã nhắc qua, ngay cả phụ đạo viên cũng đều nói đến vấn đề này, không nên mang quá nhiều tiền để phòng ngừa bị mất trộm, bởi vì chuyện thẻ bị mất ở trong trường cực kỳ phổ biến.
Mới mấy ngày trước vừa mất xe đạp thì nay lại mất thẻ ăn cơm, Hà Tất cũng không biết nên nói sao cho phải, thế nhưng cậu lại tỏ ra không có chuyện gì mà hỏi anh, “Cậu biết nên làm ở đâu sao?”
Hà Tất nhăn mày lại, “Ở ngay trung tâm có đó, hình như có đến ba khu trung tâm phục vụ, Ngày khai giảng hôm đó cậu không tới hay sao?” Ngày đó phụ đạo viên không phải đã nói rõ ràng ở nơi đón tân sinh ư?
Mục Khải An có chút chột dạ bắt đầu cầm đũa chọc chọc thức ăn, “Ngày đó tôi đến muộn.” Được rồi, thiếu niên nghiện internet này căn bản không chú ý đến, nghe xong cũng sẽ không nhớ, nhớ thì cũng sẽ quên.
Hà Tất cũng không có ý làm cậu rối rắm, vừa ăn vừa nói, “Ở ngay khu phố mua đồ cũng có, cách ký túc xá của chúng ta tương đối gần.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mục Khải An vui sướng cúi đầu đáp.
Lúc này ba người bọn Chuột cũng đã mua xong cơm, đứng trong biển người tìm thân ảnh của hai bọn họ, sau đó nhanh chóng đi sang chỗ này.
Sau khi ăn cơm trưa xong, năm người cùng nhau trở về ký túc xá, nhưng lúc đến ký túc xá, Hà Tất vừa sỉa chân bước lên bậc cầu thang thì nghe thấy tiếng của Mục Khải An ở bên dưới.
“Hà Tất.” Ánh mắt của cậu có chút mơ hồ, cậu vẫn luôn đi ở phía sau của Hà Tất.
Anh lúc này vẫn đang cúi đầu trò chuyện với bạn bè ở trên WeChat, quay đầu nghi hoặc nhìn Mục Khải An, cũng không quá chú ý đến thần sắc đang biến hóa không ngừng của cậu, “Làm sao vậy?”
“À thì, cậu có thể cho tôi mượn xe đạp của cậu một chút được không?” Hà Tất vốn đã cao hơn cậu một nửa cái đầu, lúc này anh lại đứng ở trên bậc thang, Mục Khải An hoàn toàn ngẩng đầu nhìn, vốn dĩ đã rất khó để mở miệng, mà lúc này lại còn ngửa đầu lên nhìn thì khó càng khó.
Hà Tất sửng sốt một chút, âu đó cũng không hỏi lại một tiếng nào mà cầm chìa khóa ở trong túi đưa cho cậu, “Đưa cậu này, cứ thoải mái dùng đi.”
Mục Khải An cứng người, phản ứng có chút thất vọng với anh, nhưng vẫn cố gắng giải thích rằng, “Tôi muốn đi đến phố buôn để làm thẻ.”
“Thế thì mau đi đi,” Hà Tất nói xong đã xoay người chuẩn bị lên lầu, “Nhớ cả báo mất giấy tờ nữa nhé.”
Mục Khải An: “……”
Nhìn bóng lưng của Hà Tất, cậu ước chừng sửng sốt 3s, anh ta thật sự là…… Không định làm như vậy ư…
Chẳng lẽ Hà Tất lúc này nên nói là “Để tôi đưa cậu đi” Hay đại loại là như vậy sao? Không, anh căn bản là không cần mở miệng thì anh đã ngay lập tức đưa cậu đi ra nhà xe.
Có chút thất vọng, còn có chút buồn bực, chỉ cảm thấy con người này thật đáng trách, không dám thổ lộ mà chỉ dám yêu thầm, đôi khi quá ngu ngốc sẽ không nắm lấy được cơ hội.
Mục Khải An cuối cùng trong tức giận cũng một mình đi ra phố buôn để làm thẻ, may mắn chính là thẻ chưa bị ai dùng, bất hạnh chính là phải ba ngày sau cậu mới có thẻ mới để dùng. Đã như vậy, ba ngày này cậu có thể quang minh chính đại dùng thẻ của ai đó, cái này có nên gọi là Tái ông thất mã an tri hoạ phúc*?
*: Ông lão mất ngựa ở biên cương, biết là hoạ hay là phúc
Mà Hà Tất vẫn như cũ không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Hoàn chương 8