Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 7: Cậu yêu thầm tôi


Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu – Chương 7: Cậu yêu thầm tôi

Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Thật ra Bạch Tháp Sơn cũng không phải là nơi dã ngoại vui vẻ như tưởng tượng, thậm chí trừ việc leo núi và ngắm phong cảnh ra thì chỉ còn dòng người đông tấp nập, nhưng mấu chốt của việc dã ngoại vẫn là một đoàn người nhỏ đi cùng nhau, vì vậy cho dù đang rất mệt thì bản thân họ cũng thấy vui vẻ.

Nhưng việc làm Hà Tất không thể tưởng được chính là, từ ngày cùng đi dã ngoại với nhau trở về, Mục Khải An liền thay đổi, thậm chí còn khiến Hà Tất cảm thấy thật khó thích ứng.

Mà Hà Tất căn bản không biết vì lý do gì lại kiến Mục Khải An thay đổi. Là bởi vì ngày ấy anh đã đèo cậu ta những 20km, hay là bởi vì lời nói của anh khi đó? Nhưng bất luận là nguyên nhân nào, anh cũng không thể hiểu được sự thay đổi 180 độ này của cậu, quả thật cậu trước đây và bây giờ đều khiến Hà Tất cảm thấy sờ mãi mà không thấy tóc.

Cái ngày chờ bọn Chuột ở dưới khu nhà nghiên cứu khoa học, Hà Tất thấy Mục Khải An an tĩnh đứng ở một bên, thế nhưng lại ngoài ý muốn cảm giác như cậu ta ngoan hơn bao giờ hết. So với hình tượng con nhím lúc nào cũng mọc thẳng lông của Mục Khải An, khi đó Mục Khải An lúc này càng giống con mèo ngốc mà Hà Tất nuôi trong nhà, mỗi lần Hà Tất ngồi làm bài tập là nó lại ngồi ở một bên nghiêng đầu nhìn anh, không kêu không nghịch ngợm và ngoan ngoãn đến mức Hà Tất lần làm xong một đề bài tập thì lại đưa tay xoa lông nó mấy cái.

Hà Tất tự đánh giá trong lòng rằng có lẽ cậu đã dựa lên người anh đi những 20km, nhưng như vậy cũng vừa vặn để anh làm rõ một vài vấn đề giữa hai người, miễn cho mối quan hệ của cả hai lại một lần nữa đi xuống.

Vì thế cũng tự nhiên xuất hiện một đoạn đối thoại như sau.

“Mục Khải An.” Hà Tất đột nhiên mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh bao trùm.

“Ừm?” Vừa mới sử dụng một “liều thuốc dân gian chữa chứng xấu hổ” thì Mục Khải An lập tức căng thẳng trở lại.

“Có phải cậu có vấn đề gì khó nói với tôi hay không?” Hà Tất đi thẳng vào vấn đề.

“Cái gì?” Mục Khải An có chút khó hiểu, cậu còn tưởng rằng Hà Tất sẽ nhân cơ hội lúc này thổ lộ với cậu, cả bộ não và dây thần kinh của cậu đều tuột xuống cổ họng.


Không chỉ rất giỏi trang B, mà ngay cả giả ngu cũng là một tay lão luyện, Hà Tất rất khoát vào vấn đề chính mà không vòng vo một câu, “Có phải cậu có hiểu lầm gì đó với tôi không? Nếu như trước đây tôi có từng đắc tội gì với cậu, thì cho tôi gửi lời xin lỗi, hoặc bây giờ cậu trực tiếp nói rõ ràng mọi vấn đề cũng được,” Như vậy dễ dàng giải quyết mấy vấn đề trứng đau.

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Mục Khải An, Hà Tất tiếp tục nói, “Nếu như xin lỗi cũng vô dụng, vậy thì hai chúng ta cứ đánh một trận đi, ngày sau còn phải sống cùng nhau ở ký túc xá bốn năm trời, mối quan hệ của chúng ta cũng không thể cứ không tự nhiên như vậy, cậu thấy có đúng hay không?”

Ý tứ là gì cơ? Đánh nhau ư?

“Nói đi, cậu có điều gì bất mãn với tôi.” Hà Tất tỏ ra vô cùng nghiêm túc nhìn cậu, quyết định dùng một lời này để giải quyết mọi vấn đề.

“Tôi, tôi làm gì có.” Mục Khải An rốt cuộc cũng hậu chi hậu giác mà phát hiện ra ý của Hà Tất, ngay cả ruột gan cũng phát ra cả tiếng động.

Nguyên nhân còn không phải vì căng thẳng sao, sau đó mà xui quỷ khiến thế nào lại biến mọi chuyện ra như vậy, trước đây lúc nào cũng cao giọng để nói chuyện hoặc là xụ mặt xuống như hư trương thanh thế, thậm chí nhiều khi cậu phải tỏ ra như đang giận hờn anh để che giấu mọi cảm xúc trong lòng…… Giờ thì hay rồi, người ta còn rất để ý đến vấn đề này.

Mục Khải An biết vậy chẳng làm, Hà Tất lại cau mày vì một câu mà cậu nói cũng đều không tin, “Xác định không có?”

“Thật sự không có.” Mục Khải An lắc đầu.

“Giờ mà cậu không nói,” Hà Tất nhướng mày, hơi hơi nhếch mắt, “Sau này mà có chuyện gì lại tỏ ra là liên quan đến tôi, thì tôi sẽ chẳng khách khí nữa đâu.”

“Không, sẽ không.” Cậu cúi đầu đưa ánh mắt lay động đáp.

Hà Tất còn tưởng là cuộc trò chuyện này đã doạ cậu rồi, vì thế cũng cất giọng hòa hoãn để thay đổi bầu không khí, “Các cậu ngày thường học nhiều không?”

Sau 2s sửng sốt, Mục Khải An mới đáp, “Cũng không có gì, cậu có muốn xem thời khóa biểu của bọn tôi không?”


“Hả?” Hà Tất tỏ ra khó hiểu, tự nhiên lại bảo mình đi xem thời khóa biểu của người khác làm gì, “Không xem.”

“À.”

Mục Khải An đáp một tiếng, Hà Tất đột nhiên nhìn thấy nét thất vọng thoáng xuất hiện trên khuôn mặt cậu, ngay lúc đang buồn bực, vừa hay bọn Chuột và Đại Thành cùng lái xe chạy như bay đến, bầu không khí giữa hai người bọn họ rốt cuộc cũng bị đánh vỡ.

Cũng chính là ngày hôm sau sau chuyến đi tè Bạch Tháp Sơn trở về, thứ hai ở khoá của Hà Tất không có tiết học, lúc nào cũng có thể ngủ đến tận 10h thì lên giảng đường, mà Mục Khải An thì hoàn toàn ngược lại.

Đối với Hà Tất mà nói, đã muốn ngủ nướng thì bữa sáng cũng hoàn toàn bị vứt bỏ, nhưng Hà Tất lại không hề nghĩ tới, ngay khi anh đang vô cùng lo lắng hỏa tốc chạy vào phòng tắm rửa mặt ở ký túc xá, Mục Khải An vưa vặn trở lại, trên tay của cậu còn cầm theo một túi gì đó.

“Này.” Mục Khải An cầm túi trong tay giơ ở trước mặt Hà Tất.

“Cho tôi?” Hà Tất sửng sốt nhìn chăm chăm vào một cái bánh bao, một quả trứng gà và một ly cháo nếp than*, nếu như là trước kia, Mục Khải An lúc đi lướt qua anh mà không trừng mắt nhìn anh đã là tốt lắm rồi.

*: Cháo nếp cẩm.

“Vô nghĩa.” Mục Khải An một tay nhét đồ vào tay Hà Tất thì nhanh chóng lên lầu, căn bản là không cho anh kịp phản ứng gì.

Hà Tất nhìn nhìn Mục Khải An có vẻ có chút dồn dập, lại nhìn thức ăn nóng hổi ở trên tay, sửng sốt đến mức tỏ vẻ mặt không thể hiểu nổi mà đạp xe đến khu giảng đường, tầm 3s sau mặt mới trở lại bình thường.

Từ khu ký túc xá đến khu giảng đường chỉ có 3 phút, Hà Tất càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ quái, Hà Tất như thế nào cũng đều cảm thấy Mục Khải An vừa rồi mang đến cho anh một loại cảm giác vừa ái muội lại vừa nguy hiểm?


Nhưng việc làm anh không rõ nhất chính là, hành động này liên tiếp phát sinh vào những ngày sau đó.

Mục Khải An không hề làm ra hành động trừng mắt nhìn anh nữa, cũng không hề tùy thời mà hờn dỗi với anh, giống như là thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Sẽ canh thời gian mà đưa đồ ăn thật sớm cho anh, giống như là mang đồ ăn từ nhà ăn đến cho, thậm chí có những lúc còn gửi tin nhắn qua WeChat cho anh với nội dung như “Cậu đang học khoá nào thế? Khoá xxx của bọn tôi đang học thật nhàm chán.”, “Toán cao cấp thật là khó, viện của cậu sao có thể học được chúng vậy.” “……” Lời văn còn tỏ vẻ rất là đau khổ.

Hà Tất thậm chí còn lơ đãng đi nhìn Đậu Nha và Đại Thành, phát hiện Mục Khải An căn bản chưa bao giờ gửi những tin nhắn như thế qua WeChat cho bọn họ, cho dù là chuyện quan trọng thế nào thì cũng vào nhóm chat để nói.

Thế nên là, cậu ta cứ thế thay đổi bằng phương thức này? Mấu chốt của mục đích là ở đâu, để cứu vãn mối quan hệ này? Nhưng giữa hai bọn họ cũng đâu tồn tại loại quan hệ bạn tốt nào, vậy thì cần gì phải cứu vãn?

Hà Tất tuy rằng nghĩ trăm lần cũng không thể hiểu nổi, nhưng cũng biết Mục Khải An và chuyến đi dã ngoại không tránh được liên quan, hơn giản là việc cậu trước kia dỗi lên dỗi xuống so với bây giờ, các thành viên trong ký túc hòa thuận với nhau cũng là một chuyện tốt.

Nghĩ đến vấn đề này thì Hà Tất cũng tuỳ cậu hành xử.

Chuông tan học còn vài phút nữa nữa mới reo thì di động của Hà Tất đã vang lên, là tin nhắn WeChat.

Mục Khải An: “Các cậu đi ăn ở nhà ăn nào vậy?”

Hà Tất nhướng mày bấm bàn phím đáp lại, “Số một.”

Mục Khải An: “Ok, vậy thì gặp nhau ở cửa nhà số một nhé.”

Hà Tất: “……” Hai người bọn họ từ khi nào đã thân thiết như vậy?

Đang buồn bực, chuông tan học vang lên, Hà Tất vừa ngẩng đầu đã phát hiện Đậu Nha từ khi nào đã đi lên, vừa nhìn di động của anh vừa cười hì hì nói thầm, “Đang nhắn tin với ai đó? Đừng nói với tôi là mấy ngày nay cậu định thoát kiếp chó nhé, Ôi má, Mục Khải An?”

Đậu Nha cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó hai con mắt nhìn chăm chăm Hà Tất, “Không phải cậu ta nhìn cậu không vừa mắt sao? Quan hệ của hai người từ khi nào lại tốt như thế?”


Hà Tất vừa dọn đồ vừa không biết phải đáp thế nào, “Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi còn đang ngu ngơ không hiểu đây.”

“Sao lại thế nhỉ?” Đậu Nha quái âm bát khí mà nháy nháy mắt, “Ông anh, mau khai báo đi.”

“Nói cái gì mà nói, đi thôi.” Hà Tất đứng dậy cầm theo túi xách, cùng lúc nhìn thấy bọn Chuột đi tới.

“Nè nè mau nói với tôi đi mà.” Đậu Nha vừa chạy theo vừa lấy ba lô, bàn tay còn lại gắt gao túm lấy cánh tay của Hà Tất, dùng hai chân ngắn ngủn của mình chạy đuổi theo bước chân dài của anh, lưu lại đằng sau một đám nữ sinh nhìn theo bằng ánh mắt ái muội.

Hà Tất thật hết chỗ nói với vị bạn học tò mò lắm chuyện này, không ngờ Chuột cũng tới xem náo nhiệt.

“Thật sự không có gì cả,” Hà Tất vừa trả lời thì lập tức lảng sang chuyện khác, “Cậu đó Đậu Nha, chuyện ở hội học sinh của cậu thế nào rồi?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Đậu Nha quả nhiên không còn truy vấn nữa mà bày ra khuôn mặt ủ ê, “Đừng nói nữa, cuối tuần còn không phải có hoạt động chào mừng tân sinh hay sao, hai ngày nay quả thật là mệt muốn chết, tất cả đều đang bận rộn diễn tập. Hơn nữa viện của chúng ta cũng nhỏ, phân công ở các bộ môn căn bản còn chưa đồng đều, quả thực rầu đến thúi ruột, may mà quản lý còn san sẻ một nửa.”

“Quản lý?” Hà Tất nghi hoặc.

“Đúng vậy, nghe nói hai viện nhỏ liên minh với nhau, hội trưởng của hội học sinh nói, mỗi năm đều làm như vậy, hơn nữa mỗi viện cũng có thể bớt đi một tiết mục, bớt đi một nỗi lo, và có cả nhiều người tham gia thì sẽ náo nhiệt hơn.”

“Tôi còn nghe nói, người phụ đạo của chúng ta và quản lý phụ đạo hình như là một đôi đó.” Chuột nhanh chóng thò đầu qua tiếp lời.

“Đúng đúng đúng, cậu cũng biết hả chuột, tôi còn đang định nói với các cậu đó.” Đậu Nha vừa nghe xong chuyện bát quái thì hai mắt liền sáng lên.

Hà Tất lại ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ tới Mục Khải An.

Hoàn chương 7

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu bạch văn nhẹ nhàng, ngay cả cốt truyện và hành văn đều rất tiểu bạch, cho nên các cậu đọc truyện thì cũng đừng so đo quá nhiều O(∩_∩)O


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.