Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chương 15: Tạm biệt


Đọc truyện Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy – Chương 15: Tạm biệt

Thứ sáu – Tháng 5: Nhiệt độ trong bóng râm vẫn đủ làm người ta dễ chịu.

Diệp Anh hoàn thành kịch bản và được nghỉ ngơi khoảng 2 tháng. Ngay khi biết tin này, Đan Nguyên và Linh An đã lên kế hoạch nghỉ hè cho cả ba người. Tất nhiên họ sẽ đi biển vì Linh An vừa mua được vài bộ bikini rất đẹp còn Đan Nguyên vừa hoàn thành khóa học bơi. Diệp Anh vì thế mà phải dành ra vài tuần trước chuyển du lịch để giảm cân.

Diệp Anh đang chạy tới vòng thứ hai thì nghe có tiếng sủa đằng sau. Con Bob nhanh chóng vượt trước cô. Theo sau là chủ của nó, gần như hụt hơi.

– Cô ăn sáng chưa?

– Anh có thấy ai ăn rồi mới chạy không?

– Lát nữa chúng ta cùng đi ăn sáng, được chứ?

– Vì hôm qua ăn sáng mà hôm nay tôi phải chạy thêm hai vòng đấy.

Khải Hưng vừa nói chuyện vừa liếc nhìn thái độ của Diệp Anh. Đôi chân dài của anh không thể đuổi kịp sự dẻo dai của cô. Anh bắt đầu cảm thấy kiệt sức, bèn kéo tay cô dừng lại.

– Dừng! Dừng lại đã! Chúng ta nói chuyện!

Khải Hưng ngồi xuống vỉa hè, giữ lấy tay Diệp Anh trong khi cô vẫn cố thoát ra để hoàn thành vòng chạy.

– Anh không chạy thì ngồi đây nghỉ. Tôi chạy xong sẽ quay lại.

Nói rồi, Diệp Anh tiếp tục chạy. Con Bob đuổi theo sau, rất hứng khởi. Riêng mình Khải Hưng, duỗi thẳng chân, thở hổn hển. Vài phút sau, Diệp Anh quay lại với lon nước mát trên tay. Cô đặt nó vào tay Khải Hưng rồi ngồi xuống bên cạnh bắt đầu những động tác thả lỏng.

– Sao cô lại làm như không có chuyện gì thế?

Diệp Anh dừng lại, quay sang nhìn Khải Hưng.

– Thế tôi phải làm như có chuyện gì?

– Chuyện…hai chúng ta…hôn…

Diệp Anh bật cười.

– Đấy là anh hôn tôi đấy chứ.

– Chính thế! Thế tại sao cô không có phản ứng gì với tôi? Hay tại cô được rất nhiều đàn ông hôn trước kia rồi?

– Chưa. Anh là người đầu tiên.

– Thế lại càng kì lạ.

– Vì anh từng làm thế với rất nhiều phụ nữ trước kia rồi.

Cơ mặt Khải Hưng giãn ra. Anh cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời gần như hiển nhiên mà anh không đoán trước.

Diệp Anh đứng lên, vẫy tay về phía con Bob.

– Bobby! Về thôi. Nắng rồi.

Tức thì con Bob bật dậy, chạy theo Diệp Anh. Hai người đi khuất một quãng Khải Hưng mới từ từ đứng dậy, uể oải ra về, vừa đi vừa ngẫm nghĩ.

Về tới nhà, Khải Hưng vẫn tiếp tục nghĩ. Anh ngồi trên chiếc ghế dài ngoài ban công, yên lặng. Anh cứ ngồi như thế cho tới khi bầu trời từ tối chuyển sang sáng. Ánh nắng từ ngoài hắt một đường dài, chạm tới gót chân anh. Lúc này anh mới đứng dậy, bỏ vào nhà.

Khải Hưng định bấm chuông đúng lúc Diệp Anh mở cửa. Cô giật mình, lùi về sau.


– Cô không ăn sáng thì chúng ta uống cà phê được chứ?

– Cà phê? Được. Tôi biết một quán khá ngon. Hôm nay tôi cũng hẹn bạn ở đó.

Hai người đi bộ qua hai con phố ngắn trong tiết trời mát mẻ. Trái với ngày thường, Khải Hưng chỉ bước đi, lặng lẽ, không nói một lời. Diệp Anh không vì thế mà cảm thấy buồn chán. Cô vẫn thường đi bộ như vậy, một mình.

Quán buổi sớm không có mấy khách. Người chủ nhanh chóng nhận ra Diệp Anh, vẫy tay chào. Cô đáp lại bằng việc ra hiệu 2 ngón tay và chỉ về phía một chiếc bàn ngay sát cửa sổ. Khải Hưng và Diệp Anh cứ ngồi yên lặng, nhìn ra ngoài cho tới khi người phục vụ đặt gọn 2 tách cà phê lên bàn. Diệp Anh nhấm nháp và cảm thấy khoan khoái vô cùng. Cô hít lấy hương cà phê, tận hưởng.

– Chúng ta đã đi một quãng đường dài như vậy rồi. Giờ anh nói xem, anh muốn gì?, Diệp Anh đặt tách cà phê xuống, nhướn mày nhìn Khải Hưng.

– Chúng ta hẹn hò đi, Khải Hưng nói nhanh như thể sợ ai đó chen ngang.

Khóe miệng Diệp Anh khẽ nhếch lên. Chút cà phê sánh ra khỏi cốc, rớt vào tay cô, bỏng rát. Khải Hưng chăm chú nhìn phản ứng của cô nhưng không thể đoán ra câu trả lời.

– Sao? Được hay không được?

– Được thì tất nhiên là được. Anh là người đàn ông hấp dẫn, có phụ nữ nào từ chối anh chứ. Nhưng tôi đang nghĩ xem chúng ta nên tiến tới bước nào.

Khải Hưng xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón trỏ, mỉm cười.

– Cái đó tôi nghĩ giúp cô.

Diệp Anh nhìn Khải Hưng, ánh mắt kì lạ. Hai bàn tay cô ôm chặt lấy tách cà phê nóng. Đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Câu chuyện nhanh chóng kết thúc. Khải Hưng ra về còn Diệp Anh ngồi lại. 2 tiếng sau, Đan Nguyên và Linh An mới có mặt. Họ gần như chết lặng khi biết Diệp Anh đã đồng ý hẹn hò, hơn thế còn là với gã hàng xóm mới quen. Đan Nguyên và Linh An nhìn Diệp Anh nhưng không thể đoán ra vẻ mặt của cô. Nó dường như khác xa so với sự hồi hộp, mong chờ của một cô gái đối với mối tình đầu.

Sau buổi hẹn hôm đó, Khải Hưng không gặp lại Diệp Anh. Anh bấm chuông nhưng không thấy ai mở cửa. Sáng sớm, cũng không thấy cô chạy bộ như thường lệ. Khải Hưng bắt đầu cảm thấy kì lạ thì tới chiều ngày thứ hai, Diệp Anh bất ngờ xuất hiện ở nơi anh làm việc.

– Cô làm gì ở đây?

– Đi vòng vòng chờ anh. Anh hết giờ làm rồi chứ?

Khải Hưng vì quá bất ngờ tự dưng đâm ra lúng túng.

– Ờ…hết rồi…nhưng mấy hôm vừa rồi…mà hôm nay…sao…

– Mấy hôm vừa rồi tôi bận vài việc. Chẳng phải hôm trước anh nói chúng ta hẹn hò sao? Vậy bắt đầu từ tối nay đi.

Diệp Anh khoác tay Khải Hưng, nhanh nhẹn và tự nhiên như một cặp đôi thực sự. Cô kéo anh tiến về phía lối ra. Mọi đồng nghiệp của Khải Hưng đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Anh, lộ vẻ ngạc nhiên. Có lẽ Diệp Anh khác xa so với những cô gái Khải Hưng từng hẹn hò trước đây. Nhưng Diệp Anh không phiền về điều đó. Vì đây là lần đầu từ khi sinh ra, có nhiều người hướng ánh nhìn về cô như vậy.

Sau vẻ thong dong và thân thiện, Diệp Anh nhanh chóng rơi vào trạng thái bực tức khi cuộc hẹn đầu tiên không được như ý muốn. Cô ngồi và nhìn chằm chặp vào nồi lẩu đang sôi sùng sục trước mặt. Xung quanh cô là hơn 20 gã đàn ông đang vừa cụng li vừa hì hục húp canh. Thậm chí có người còn cởi cả áo và lau mồ hôi trên mặt. Cô nhướn mày nhìn Khải Hưng đang ngồi ở phía đối diện. Anh khó nhọc cử động cơ thể trong quán lẩu chật cứng người.

– Có chắc trước đây anh từng hẹn hò rất nhiều phụ nữ không? Sao có thể không biết nơi nào ngoài quán lẩu này?

– Nhưng mọi thứ họ đều sắp xếp trước. Đi đâu, ăn gì, thậm chí mặc như thế nào, đều có kế hoạch cụ thể. Thế còn cô? Cô thậm chí còn chẳng biết quán lẩu này.

– Tôi đã nói anh là người đầu tiên… Thôi, quên đi. Thậm chí, tôi đang hối hận về điều đấy.

Khải Hưng vớt một cọng rau từ thứ nước đen mà anh không rõ có những gì trong đó. Mùi của nó vừa cho lên miệng đã khiến anh lập tức nhả ra. Anh nhìn Diệp Anh, cũng đang nhăn nhó bởi một miếng thịt được cắt rất đẹp nhưng lại tỏa ra một thứ mùi thum thủm.

Khải Hưng và Diệp Anh rời quán ngay sau đó. Họ đi dạo trên một con phố vắng vẻ. Khải Hưng cố gắng bắt kịp Diệp Anh và đưa cho cô một lon cà phê lạnh, còn mình thì đi bên cạnh, khoan khoái với que kem trên tay.

– Phụ nữ đều thích kem. Sao cô không thích?

– Đàn ông đều thích cà phê đá. Sao anh không thích?


– Chúng ta đừng gây nhau nữa được không? Chẳng ai nói chúng ta đang hẹn hò đâu.

Khải Hưng liếc nhìn Diệp Anh rồi vờ như thật tự nhiên, nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ, ấm và ướt, nằm gọn trong bàn tay anh.

– Không thể tưởng tượng cô chưa từng thích ai.

– Không thể tưởng tượng anh thích tất cả những người anh gặp.

– Tôi không thích tất cả. Chỉ một số thôi.

– Vậy tôi cũng không phải chưa từng thích ai.

– Ai vậy?

– Có một người. Hồi cấp ba.

– Tức là từ cấp ba tới bây giờ cô không thích ai nữa?

– Tôi thích anh ta từ lúc đó tới bây giờ.

– Xem nào. 7 năm. Sao hai người không kết hôn?

– Tôi nói tôi thích chứ đâu nói chúng tôi thích nhau. Anh ta kết hôn được 2 năm rồi.

– Vợ anh ta thế nào? Đẹp chứ?

– Đàn ông luôn chú ý tới vẻ bề ngoài sao?

– Tất nhiên. Nếu không anh ta đã kết hôn với cô, chứ không phải vợ anh ta.

Khải Hưng đột nhiên dừng lại, nhìn xuống tay.

– Nhưng sao tay cô đổ nhiều mồ hôi vậy?

– Khi nào tôi đói, tay tôi sẽ như vậy.

– Tốt. Ở gần đây rồi thì vào quán của bạn tôi ăn một bữa. Tôi sẽ gọi vài người nữa tới. Để tôi giới thiệu cô với bạn học của tôi.

– Tôi nhớ ở gần đây đâu có quán ăn nào?

– Không hẳn là quán ăn mà là một quán bia hơi.

– Chúng ta vừa rời quán lẩu. Giờ anh dẫn tôi tới quán bia hơi để ăn tối?

– Cô yên tâm. Ở đó có đủ món. Mùi vị không đùa đâu.

– Giờ tôi mới là người không đùa với anh.

Khải Hưng tảng lờ lời Diệp Anh nói, giữ chặt tay cô kéo về phía trước.

Quán bia 2 tầng. Nước sơn còn mới. Nhân viên lịch sự sắp xếp cho Khải Hưng và Diệp Anh một bàn dài ở tầng 2 trong khi chờ ông chủ của họ tới. Chưa đầy 30 phút sau, chiếc bàn hơn chục ghế ngồi đã kín chỗ. Những người ngồi đối diện Diệp Anh, cô đều biết mặt vì họ từng xếp hàng dài trình diện trong bữa tiệc tối hôm đó khi cô và bà tổ trưởng bước vào nhà Khải Hưng. Trong số đó, có 3 người, cô rất nhớ. Đó chính là 3 người đàn ông suốt đêm đã phải dùng bàn chải chải sạch từng góc uốn của khung sắt ngăn cách giữa ban công nhà Khải Hưng và Diệp Anh sau khi đã nôn vào đó.

Trái với tính cách thường ngày, Diệp Anh tỏ ra thân thiện với bạn bè Khải Hưng. Cô nói, cười vui vẻ và hoạt bát nâng cốc chạm li với họ. Chiếc cốc trước mặt cô cứ cạn dần qua từng lượt rót. 2 tiếng trôi qua, Khải Hưng lảo đảo đứng dậy đi về phía cửa để nhận điện thoại. Người đàn ông bữa trước bị đánh vào đầu vừa gục xuống bàn đã bật dậy, lảm nhảm điều gì đó. Người bên cạnh bèn lấy cả hai tay bịt mồm anh ta lại. Nhưng anh ta bắt đầu nôn khiến người đàn ông kia phải lập tức chạy ra ngoài. Anh ta chỉ vào Diệp Anh, đôi mắt lồi, đỏ ngầu.


– Này cô em! Cô đã làm anh mất một khoản lớn đấy.

Diệp Anh đặt chiếc cốc trên tay xuống, nhướn mày, chăm chú nghe.

– Bọn này đã cá cược xem mất bao lâu thì cô em chịu hẹn hò với thằng bạn của bọn anh. Anh đã đặt 1 tuần. Vậy mà chưa đến vài giây, cô em đã đồng ý là sao?

– Tôi nhớ là tôi đã suy nghĩ trong vài phút.

– Thôi đi! Bọn này đều nghe kể rồi.

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Diệp Anh. Còn cô vẫn chăm chú theo dõi thái độ của người đàn ông đó. Chiếc ghế anh ta đang ngồi càng lúc càng không vững.

– Nhưng không sao. Chỉ cần cô em không tới khách sạn với thằng đó thì anh vẫn chưa…

Từ cuối cùng đã bị ngăn không cho phát ra khi Khải Hưng chạy tới bịt miệng anh ta lại. Diệp Anh từ từ đứng dậy, nhướn mày nhìn Khải Hưng. Cô chạm vào tay anh, lần lượt gỡ từng ngón ra.

– Cạn túi. Đấy là từ cuối cùng. Chuyện tối hôm đó 3 người cá cược với nhau tôi đã biết rồi. Tôi vốn muốn xem anh sẽ diễn tới bao giờ. Nhưng có vẻ vở kịch này phải kết thúc sớm rồi!

Trước khi đi, Diệp Anh dùng cốc bia trước mặt đổ vào đầu ba gã đàn ông đó.

Khi Diệp Anh đi khuất, vẫn còn nghe tiếng cãi cọ.

– Mày nói cho cô ta sao?

– Mày có thấy đầu tao ướt nhất không?

– Chuyện gì xảy ra vậy?

– Không thể tin được. Con yêu quái đó là ai vậy?

Riêng Khải Hưng vẫn đứng đó, yên lặng. Anh cảm giác hẫng hụt như lúc biết tin mẹ anh đột ngột qua đời. Tất cả đều chạy qua anh. Tất cả đều bỏ lại anh. Anh bỗng dưng nhớ lại mình khi ấy, nhỏ bé ngồi bên cửa sổ và chờ đợi điều gì đó xảy tới, ngày qua ngày trong vô vọng.

Còn Diệp Anh quay lại con đường cũ, trở về nhà. Tối hôm đó, khi gặp ác mộng, cô tình cờ mở cửa chạy ra ban công theo thói quen thì nghe thấy câu chuyện giữa bốn người đàn ông đang lau dọn ở nhà bên. Cô từ từ lùi lại một góc tối. Cảm giác cô cảm thấy lúc đó giống giống như lúc đọc được tên An Nhiên trong thiệp mời đám cưới. Có những người, dù thực sự mối quan giữa ta và họ không thân thiết, nhưng ta luôn tin rằng trong bất cứ trường hợp nào, họ cũng sẽ không làm ta tổn thương. Nhưng đến cuối cùng, họ lại làm ta cảm thấy niềm tin đó thật nực cười.

Chủ nhật – Tháng 5: Nắng khẽ lăn tăn sau một cơn mưa nhẹ vào buổi sớm.

Đã một tuần kể từ khi có một người đàn ông lạ mặt tới tìm Nhật Minh, Linh An không thấy anh đến nhà hàng. Hỏi ra mới biết, anh đã thôi việc và rời đi nơi khác.

Linh An ngồi yên lặng một góc trong quán cà phê quen. Tách cà phê đen trước mặt cô vẫn còn nóng. Cô nhìn vài người đang dùng cuốc đào xới vỉa hè. Họ đào chỗ này chỗ kia một ít rồi nhanh chóng bỏ đi. Con đường bằng phẳng đột nhiên trở nên lồi lõm.

Trong lòng Linh An dấy lên một cảm giác kì lạ, như thể có ai đó vừa đào một hố sâu rồi bỏ đi khiến cô cảm thấy trống rỗng, không có cách gì lấp đầy.

Cô nhìn tách cà phê của mình, bỏ vào đó một rồi hai viên đường. Vị đắng vẫn không hề giảm bớt. Cô đẩy qua bên tách cà phê nóng rồi gọi một cốc sinh tố. Khi người phục vụ bê tới, cô bất giác nhìn anh ta, chằm chằm khiến gò má anh ta ửng đỏ.

– Cô còn gọi gì nữa không?, anh ta hỏi nhỏ.

– Không. Cám ơn. Tôi đủ rồi, Linh An liếc nhìn hai cốc đồ uống vẫn còn nguyên trên bàn.

Linh An thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Mỗi tối bước vào nhà hàng, cô lại cố tìm kiếm mùi của Nhật Minh. Một thứ mùi riêng biệt. Mùi của đất ẩm, của gỗ, của thảo mộc. Một mùi hắc, nhẹ, dễ chịu và lưu lại lâu trong trí nhớ. Trên đường về nhà, cô lại nhớ tới phía sau lưng anh. Những lần cô đặt tay lên vai anh, khập khiễng bước những bước chậm rãi.

Đột nhiên Diệp Anh xuất hiện, theo sau là Đan Nguyên. Diệp Anh nhìn thấy tách cà phê trên bàn thì tu một hơi, như thể đang uống nước giải khát.

– Cà phê hay nước đường thế này?

Linh An nhìn tách cà phê đã uống cạn, những suy nghĩ mung lung cũng dừng lại. Cô thở dài, nhìn Diệp Anh.

– Là gì thì cũng đã hết rồi.

Đan Nguyên và Diệp Anh cũng thở dài, cùng lúc nói:

– Đúng. Là gì thì cũng đã hết rồi.

Cả ba im lặng, đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình. Bên ngoài, chỉ cách họ một lượt kính mỏng, cuộc sống vẫn diễn ra, sôi động và hối hả.

Diệp Anh ngẩng đầu nhìn Linh An, ánh mắt tò mò.


– Có chuyện gì à? Sao mới sớm đã rủ ra đây rồi không nói gì.

– Chuyện đó… Để nói sau đi.

Diệp Anh lại quay sang nhìn Đan Nguyên lúc này vẫn không thôi rời mắt khỏi một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đang khoác tay một người đàn ông trung niên bước vào trung tâm mua sắm.

– Thế còn cậu?

– Mình cũng thế. Để nói sau đi.

– Được. Vậy giờ chúng ta nói chuyện hiện tại.

– Chuyện gì?, Đan Nguyên thẫn thờ hỏi.

– Chuyện anh chàng gà rán đang vừa nhìn cậu vừa sang đường và chuẩn bị bước vào quán.

– Trời, đúng rồi, Đan Nguyên đứng bật dậy.

– Xem kìa. Ngồi xuống đi. Dù cậu thích cái khách sạn đó tới mức nào thì cũng không nên sốt sắng như vậy.

Đan Nguyên từ từ ngồi xuống, thì thầm.

– Nhưng sao cậu biết mặt anh ấy.

– Cách đây không lâu, mình tới viết bài về quán cà phê của khách sạn anh ta nhân tiện rủ Linh An đi cùng để điều tra chút thông tin.

Linh An và Diệp Anh nhìn nhau.

– Thức uống không ngon, Diệp Anh lắc đầu.

– Nhưng người chủ thì được lắm, Linh An tiếp lời.

Lúc này, anh chàng gà rán đã bước vào quán. Anh ta tiến lại gần, đứng đối diện với Đan Nguyên.

– Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Đan Nguyên khẽ cười.

– Em đang hẹn bạn sao?

– À. Để em giới thiệu. Đây là Diệp Anh, đây là Linh An, bạn thân của em.

Linh An huých nhẹ Diệp Anh rồi cầm lấy cốc đồ uống của mình.

– Anh cứ ngồi nói chuyện. Bọn em chuyển qua bàn bên cạnh được rồi.

– Không cần đâu. Anh chỉ nói vài câu với Đan Nguyên thôi.

Anh ta đưa về phía Đan Nguyên một cuốn sách phía góc được khéo léo gắn vào một chiếc nơ nhỏ màu trắng.

– Anh vốn định để tới sinh nhật em mới tặng nhưng hôm đó anh phải đi công tác, sợ không về kịp. Chúc mừng sinh nhật sớm!

Đan Nguyên bối rối nhìn anh ta như muốn hỏi làm sao anh ta lại biết hay như vậy còn chuẩn bị sẵn quà nhưng rồi cô đoán ra chắc hẳn đây cũng là chủ ý của mẹ cô. Anh ta ngập ngửng đẩy tiếp về phía Đan Nguyên một tấm các nhỏ.

– Bố mẹ anh hôm qua mới lên chơi. Mẹ anh nói bữa nào mời em tới ăn tối. Khi nào em sắp xếp được thời gian thì gọi cho anh. Anh sẽ đến đón. Được chứ?

Đan Nguyên lưỡng lự nhận lấy tấm các. Những ngón tay thuôn dài miết nhẹ trên lượt giấy in hoa.

– Vâng. Em sẽ gọi.

Diệp Anh và Linh An liếc nhìn nhau, mỉm cười.

Mưa đột nhiên đổ xuống trong khi trời còn nắng. Một trận mưa bóng mây. Thoảng qua rồi tạnh. Chỉ khiến cho không khí thêm nóng nực. Diệp Anh và Linh An không thôi nói với Đan Nguyên về những gì họ dò hỏi được về anh ta từ một cô nhân viên phục vụ dễ tính. Nhưng Đan Nguyên dường như chẳng thực sự chú tâm vào câu chuyện. Đâu đó trong tiềm thức của mình, cô đang nhìn thấy rất rõ, rất chân thực bờ môi của Quốc Dũng e dè khi bị cô gái kia chiếm trọn. Đan Nguyên bất giác cảm thấy thân nhiệt mình tăng lên.

Đan Nguyên tự hỏi bản thân mình đang muốn gì hay e sợ điều gì. Liệu cô có nên từ bỏ tình cảm vừa mới chớm xuất hiện trong ý nghĩ để lựa chọn con đường an toàn hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.