Bạn đang đọc Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền – Chương 34: Ngày phá sản thứ mười bốn
Ông chủ Trì cũng muốn tham gia đấu giá?
Người phụ nữ mặc sườn xám nhướn mày, ngay sau đó liền nhớ đến: “À, thì ra là thế, gian phòng có màn che mới được xây dựng kia là chuẩn bị cho ông chủ của chúng ta đúng không?”
Thấy chị Tô gật đầu, người phụ nữ mặc sườn xám cười khẽ: “Thảo nào.”
Sáng nay nhóm nhân viên đi làm sớm cố ý chụp ảnh ở gian phòng mới được xây nên đối diện hội trường đấu giá ở trên hành lang.
Lúc đó cô ấy còn tò mò không biết người có quyền thế nhà ai tham gia đấu giá đây.
Dù sao, ngay cả cậu chủ nhỏ của nhà họ Vạn, Vạn Thiếu Tranh cũng chỉ được ngồi ở hàng đầu tiên trong đại sảnh.
Loại phòng ngăn như thế này, đối diện trực tiếp với sân khấu đấu giá, có thể nhìn bao quát nhưng vẫn giữ được sự riêng tư của người sau bức rèm.
Đây là nơi đặc biệt duy nhất trong buổi đấu giá.
Người được hưởng thụ đãi ngộ này, chắc chắn là người rất xuất chúng.
Là người dù là tài sản hay danh tiếng, lấy cái gì ra cũng đều có thể áp đảo toàn bộ người tham gia, tất cả các chỉ số đều là mạnh nhất.
Hai người nắm trong tay lượng tin tức tương đương nhau, nói chuyện ngắt đầu bỏ đuôi cũng không ảnh hưởng đến việc trao đổi tin tức.
Nhưng Khương Chỉ đang đứng một bên lại nghe không hiểu.
Trí tò mò của cô cũng không quá lớn, biết đồng nghiệp đang khen ông chủ tài năng, là đủ rồi.
*
Hai tiếng đồng hồ sau, đúng bảy giờ tối, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Bởi vì đây là một cuộc đấu giá, không phải là bữa tiệc, thế nên không sắp xếp quá nhiều nhân viên.
Trong cả hội trường chỉ có sáu nhân viên, yên lặng đứng sát tường, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào trung tâm đấu giá, bảo đảm chỉ cần có khách hàng giơ tay là họ có thể lập tức phục vụ.
Người bán đấu giá giới thiệu các sản phẩm đấu giá của ngày hôm nay, mỗi một vật phẩm nhìn thì bình thường nhưng thông qua miệng ông ta lại giống như được mạ thêm một lớp vàng quý giá.
Từ lịch sử đến chất liệu, ông ta chỉ cần nói vài câu là có thể nâng lên vài triệu giá trị tinh thần.
Nhưng đó cũng chỉ là món đồ “nhìn thì bình thường” mà thôi.
Nếu thật sự là món đồ nổi tiếng hiếm có khó tìm, không cần người bán đấu giá giới thiệu, khách hàng dưới sân khấu đã tự giơ thẻ cạnh tranh.
Đây không phải là lần đầu tiên Serendipity tổ chức đấu giá nhưng mọi người vẫn nhiệt tình như cũ.
Khi có ai đó tăng giá, thì hò hét “Mẹ nó”.
Khi giá cả đã được đẩy lên đến đỉnh điểm, lại vẫn có người tăng giá, ai nấy đều tấm tắc cảm khái “Có tiền thật tốt”.
Họ thấy Khương Chỉ cũng nhìn chằm chằm lên màn hình tivi, còn tưởng rằng cô cũng thích thú.
Muốn bắt chuyện, tán gẫu vài câu.
Dù sao Khương Chỉ cũng là người có quan hệ thân quen nhất với những người trong màn hình, cô cũng đã từng là một thành viên trong số đó.
Mọi người muốn nghe Khương Chỉ tán gẫu vài câu, kể về những món đồ quý giá và thú vị mà cô đã từng nhìn thấy trong các buổi đấu giá.
Nhưng vẻ mặt của Khương Chỉ lại vô cùng lạnh lùng giống như đang treo biển “người sống chớ lại gần” vậy. Mọi người lén nhìn cô vài lần, hé miệng muốn nói, rồi lại im lặng.
May mà có chị Tô đã từng giao tiếp với Khương Chỉ vài lần, hiểu suy nghĩ của mọi người, cũng biết Khương Chỉ là một cô gái tốt, có lòng muốn giúp cô hòa nhập với mọi người.
Lên tiếng mở đầu.
“Khương Chỉ, lúc trước hẳn là em thường xuyên tham gia những buổi đấu giá thế này đúng không?”
Khương Chỉ đang ngơ ngác bị gọi vài tiếng mới sực tỉnh.
“Dạ, thường xuyên tham gia.”
“Vậy chắc em cũng là người ngồi ở hàng đầu tiên nhỉ. Hôm nay là lần đầu tiên em tham gia đấu giá với tư cách khán giả, có cảm thấy mới lạ không?”
Chị Tô không phải đang có ý châm biếm Khương Chỉ.
Mà là bởi vì sau khi quen nhau được một tháng, chị đã khá hiểu tính cách Khương tiểu thư, biết cô sẽ sảng khoái trả lời câu hỏi này chứ không suy nghĩ sâu xa.
Quả nhiên, Khương Chỉ không hề tức giận. Cô nhoẻn miệng cười với chị Tô.
“Đúng vậy, đúng là rất mới lạ.”
Lúc trước tham gia đấu giá là vì nghe được tin tức, biết trong buổi đấu giá sẽ có món đồ mình hoặc bố mẹ thích nên mới mang tiền ra tiền tuyến chém giết.
Tình huống hai tay trống trơn chỉ có thể giương mắt nhìn như lúc này đúng là lần đầu tiên.
Chị Tô nói chuyện khéo léo, hai người một hỏi một trả lời, trực tiếp tạo nên hình tượng tốt đẹp của Khương Chỉ trong lòng mọi người.
Mọi người thấy cô tiểu thư nghèo này không những không tự cao tự đại, mà tính tình còn rất thân thiện, bị chị Tô hỏi xoáy như vậy mà vẫn thong dong trả lời. Ấn tượng tốt tăng nhanh với mức độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Những người muốn bắt chuyện lại rục rịch muốn mở lời.
Trong đó có một cô gái can đảm nhất lên tiếng trước, đỏ mặt hỏi cô.
“Vậy thì, Khương, Khương Chỉ! Cô là người hiểu biết, có thể giúp chúng tôi giải thích thêm về mấy đồ vật bán đấu giá này được không?”
“Không thành vấn đề.” Khương Chỉ bối rối cười, “Nhưng tôi không biết nên giải thích gì, người bán đấu giá này là người dẻo miệng nổi tiếng trong giới, ông ta khen xong, hẳn là không còn lại gì để nói nữa đâu.”
Cô không từ chối là được.
Người bên cạnh lập tức tiếp lời: “Nói chuyện phiếm thôi, kể về những món đồ quý giá cô từng mua… Tóm lại, cô muốn kể gì cũng được!”
Khương Chỉ cũng không ngại, hào phóng gật đầu: “Được.”
Thấy Khương Chỉ hòa hợp với mọi người như thế, có người cảm thấy khó chịu trong lòng.
Dư nghiệt tiền triều*, cháu gái của Thích Huệ Tử – Thích Thanh Thanh ghen tị.
*Nghĩa là bè phái phản loạn còn sót lại sau khi đã diệt trừ kẻ đứng đầu.
Một cô tiểu thư nghèo túng không có tiền trong tay, thực sự không biết những người này còn tốn công nịnh bợ làm gì.
Thời gian dần trôi, thấy Khương Chỉ và mọi người càng nói càng sôi nổi, sự oán thầm của Thích Thanh Thanh cũng càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng, khi có người khen Khương Chỉ “không hổ là người từng trải”, Thích Thanh Thanh không nhịn nổi nữa, nói năng thiếu suy nghĩ.
“Thì có ích gì đâu, phượng hoàng nghèo hèn không bằng gà.”
“…?” Mọi người đang đùa giỡn bỗng ngơ ngác, buồn bực nhìn cô ta.
Như thường lệ, chắc chắn Khương Chỉ sẽ chẳng thèm quan tâm đến nhân vật chỉ biết khua môi múa mép xỏ xiên người khác không hề được xuất hiện trong sách này.
Nhưng đúng lúc đó, người bán đấu giá trong tivi lại lấy ra một món bảo bối.
Đá ngọc lục bảo mà Khương Chỉ nhớ thương.
Thích Thanh Thanh tự dâng mình đến hố lửa.
Cô không nhìn Thích Thanh Thanh, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Sao nào, cô là gà à?”
“Cô mắng ai là gà đó?!” Thích Thanh Thanh hét lên, “Cô nói năng kiểu gì thế!”
“Ồ, ngại quá, hiểu lầm rồi.”
Khương Chỉ nhấp một ngụm trà, vẫn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, mắt vẫn dán chặt vào màn hình, thong thả nói.
“Chỉ là tôi thấy cô nói hăng say như vậy, còn tưởng rằng cô chính là con gà mà tôi không sánh bằng chứ.”
Loại cấp bậc như Thích Thanh Thanh, chỉ cần cao tay hơn cô ta một chút là có thể mắng đến mức không ngẩng đầu lên được.
Một câu nói rất khó nghe nhưng lại không làm mọi người thấy phản cảm.
Dù sao cũng là Thích Thanh Thanh mắng Khương Chỉ không bằng gà trước.
Giết người không thấy máu.
Hơn nữa sau khi hai người đều im lặng, rốt cuộc giọng của người bán đấu giá cũng truyền vào tai mọi người.
“… Cuối cùng, mọi người sẽ không lạ gì chủ cũ của chiếc nhẫn này, đó là bà Nhạc của nhà họ Khương, Nhạc Nhiễm, chiếc nhẫn bà ấy đã từng đeo mỗi ngày.”
Mọi người đều hiểu rõ, tại sao một giây trước đó Khương tiểu thư còn thân thiết vui vẻ mà giây sau đã nổi giận so đo với người mà mọi người đều không thèm quan tâm.
Đâm vào họng súng rồi.
Người bán đấu giá vốn nghĩ rằng, mang chiếc nhẫn này ra chẳng qua chỉ là cho đủ số lượng mà thôi.
Dù sao chủ nhân mới chỉ dùng 2,8 triệu tệ đã giành được nó, mà giá thị trường của chiếc nhẫn này cũng chỉ tầm khoảng 3 triệu tệ là cùng.
Mọi người ở đây đều là người từng trải, nhất định sẽ không ai tranh giành chiếc nhẫn này.
Khương Chỉ tiếc nuối chẳng qua là vì đây là món trang sức đầu tiên ba tặng cho mẹ sau khi ba kiếm được tiền.
Nhưng ai cũng không ngờ, đêm nay nó lại trở thành một vở kịch hay.
Đầu tiên là được cậu chủ nhỏ Vạn Thiếu Tranh nâng lên 3,1 triệu.
Vừa nghe tên và giá tiền, Khương Chỉ liền biết anh ta chính là một trong những nam phụ nịnh nọt Nguyễn Điềm Điềm.
Khương Chỉ nhíu mày nhìn người đàn ông cầm thẻ trên màn hình.
Bởi vì Vạn Thiếu Tranh ngồi ở hàng đầu tiên nên cô có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Vạn Thiếu Tranh là người khá đẹp trai, ngũ quan có thể được tính là xuất chúng.
Nhưng nét đẹp của anh ta mang tính xâm lược, lại không hề giấu đi sự sắc sảo trong mắt, vừa nhìn đã biết tính khí thất thường và tính tình tàn nhẫn.
Người bán đấu giá bắt đầu đếm ngược.
Vạn Thiếu Tranh tin tưởng mình đã nắm chắc món đồ này.
Ngay cả Khương Chỉ cũng cảm thấy chắc chắn chiếc nhẫn này sẽ thuộc về anh ta. Dù sao đây cũng là cốt truyện, chín mươi chín phần trăm sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tưởng tượng đến chiếc nhẫn minh chứng cho tình yêu của bố mẹ sẽ bị bạch nguyên quang* của anh ta dùng để giễu cợt cô…
*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Huyệt thái dương của Khương Chỉ giật giật liên hồi.
Trong khi tất cả mọi người đều nghĩ sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì một phần trăm khả năng kia lại xuất hiện.
Trên tầng hai đột nhiên truyền tới giọng của giám đốc Mã.
“4 triệu!”
“…!” Hai mắt Khương Chỉ sáng ngời.
Giám đốc Mã ra giá, có nghĩa là ông chủ nhà hàng cũng muốn đấu giá chiếc nhẫn này.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ từ khi cô từ chối đính hôn với Hà Ngộ, những tình tiết khác cũng sẽ bị thay đổi?
Chỉ tiếc, vất vả lắm Khương Chỉ mới nổi hứng tò mò muốn nhìn bộ dáng của ông chủ nhà hàng.
Kết quả camera và nơi giám đốc Mã đang đứng lại tình cờ ở hai hướng song song, một phía bắc và một phía nam.
Cô nhìn chằm chằm bức màn một lúc lâu, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài của đàn ông phía dưới màn che.
Trong khi người bán đấu giá đếm ngược đến tiếng thứ hai, có người lại tăng giá.
“4,1 triệu!”
Giọng nói này là của Vạn Thiếu Tranh.
Sau đó tốc độ tăng giá cao hơn rất nhiều, hai người giống như đang ngầm cạnh tranh, anh đuổi tôi tôi đuổi anh, giá cả đã vượt xa giá trị gốc của chiếc nhẫn.
“5 triệu!”
“5,1 triệu!”
“6 triệu!”
“6,1 triệu!”
…
Một người không tiếc tiền, luôn luôn tăng chữ số đầu tiên.
Một người không bỏ cuộc, cho dù giá cả đối phương đưa ra thế nào, anh ta luôn báo thêm 0,1 triệu nữa
Người trong hội trường trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, nhưng cũng không phải không thể hiểu.
“Có lẽ là thù hằn cá nhân, hoặc là đang theo đuổi cô gái nào đó, đối phương đã nói muốn chiếc nhẫn này.”
Có người thì thầm thảo luận.
“Tình huống này thường xuyên xảy ra trong các cuộc đấu giá mà.”
Cuối cùng, giá cả ngừng ở mức 7 triệu.
Mức giá 7 triệu là do giám đốc Mã ra giá, Vạn Thiếu Tranh không thêm vào nữa.
Nhưng không biết vì sao, theo như Khương Chỉ quan sát, cô phát hiện từ khi báo lên “5,1 triệu”, sắc mặt của Vạn Thiếu Tranh dần dần thả lỏng.
Chờ khi giá được đẩy đến mức 7 triệu, thậm chí anh ta còn mỉm cười.
Cho đến khi người bán đấu giá đếm ngược, khi chiếc búa thông báo mức giá cuối cùng của chiếc nhẫn là “7 triệu nhân dân tệ”, Vạn Thiếu Tranh mới giả vờ khó hiểu, lên tiếng.
“Nhân dân tệ?”
Vạn Thiếu Tranh quay đầu nhìn về phía trước, rồi lại nhìn “phút giây tuyệt đẹp” trên sân khấu.
“Không phải đô la à? 6,1 triệu mà tôi báo là 6,1 triệu… Đô la Mỹ.”
Tiếng búa vang lên, anh ta mới nói giá mình đưa ra là đô la Mỹ.
Thảo nào ban nãy, nụ cười của Vạn Thiếu Tranh lại ranh mãnh như vậy, thì ra là đang chờ giây phút này.
Nếu vậy thì lúc này, ông chủ nhà hàng giống như leo lên lưng cọp, dễ lên khó xuống.
Tính theo tỉ giá đô la Mỹ, theo giá hiện nay sẽ là hơn bốn mươi triệu nhân dân tệ.
Nhưng nếu trả bằng nhân dân tệ… thì quá mất mặt.
Tuy rằng trong đấu giá, hiếm khi xuất hiện tình trạng đã gõ búa xuống rồi lại đấu giá lại – Cho dù là vì hiểu lầm.
Nhưng đây là thế giới trong tiểu thuyết, xí nghiệp lớn mạnh như nhà họ Khương của cô còn bị người ta hại cho phá sản, huống chi là một buổi đấu giá nhỏ nhoi?
Hơn nữa, Khương Chỉ suy nghĩ cẩn thận, giá giao dịch trong tiểu thuyết đúng là “đô la Mỹ”.
Cô khẽ thở dài.
Đúng là không thể làm trái cốt truyện được sao.
Lúc trước cô từ chối Hà Ngộ, có phải cũng sẽ giống như lần này, hy vọng sửa đổi cốt truyện chỉ như phù dung sớm nở tối tàn*?
*Hoa phù dung, loài hoa được nhớ đến là loài hoa tươi sớm nở tối tàn. Để miêu tả cho những điều điều mong manh và ngắn ngủi. Loài hoa phù dung thường chỉ nở vào buổi sáng và tàn ngay khi đêm về.
Trong lúc nhân viên bán đấu giá đang khó xử không biết nên giải quyết thế nào, mọi người dưới sân khấu đang bàn luận sôi nổi, mà Khương Chỉ cũng ngỡ rằng mọi thứ đã kết thúc.
Thì người đàn ông trong phòng vẫn duy trì tư thế cũ, không hề nhúc nhích.
Giám đốc Mã đứng ở ngoài phòng không hề vén màn, cũng không hề thảo luận với người đàn ông bên trong, trực tiếp nói với người bán đấu giá: “Không phải nhân dân tệ, ông chủ nhà tôi tính theo giá đô la Mỹ.”
Nụ cười trên khóe miệng Vạn Thiếu Tranh bỗng cứng đờ.
Nhưng người bán đấu giá và Khương Chỉ thì khác, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Mà câu nói tiếp theo của người bán đấu giá lại làm trái tim mới vừa bình tĩnh của Khương Chỉ lập tức nhảy vọt đến cổ họng.
“Vậy thì, chúc mừng ông chủ Trì đã giành được chiếc nhẫn này với giá bảy triệu đô la Mỹ…”
Câu nói tiếp theo, Khương Chỉ không nghe lọt.
Ông chủ “chi”?
*Tên của Trì Triệt là 池彻, phát âm là “chi che”.
Ông chủ nhà hàng họ “chi”?
Là chữ “chi” nào…
Là Trì trong Trì Triệt hả?