Bạn đang đọc Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền – Chương 33: Ngày thứ mười ba phá sản
Nhân viên chăm sóc khách hàng không chỉ nói lời tàn nhẫn với Hà Ngộ mà sau khi cúp máy còn kéo anh ta vào danh sách đen.
Hà Ngộ lại gọi thêm ba cuộc nữa, nhưng chỉ nghe thấy vang lên một tiếng tút kéo dài rồi tự động bị ngắt kết nối.
Mặt anh ta trầm xuống, tâm trạng vô cùng không tốt.
Anh ta tựa lưng vào ghế sofa, cứ ngồi yên như thế suốt cả buổi trưa.
Khi tia nắng hoàng hôn cuối cùng cũng biến mất bên khung cửa sổ, rốt cuộc Hà Ngộ đã đứng dậy.
Anh ta cầm áo khoác và chìa khóa xe đi ra ngoài, đóng cửa thật mạnh.
Lái xe đến Serendipity.
Mình đích thân ép Khương Chỉ từ chức, là quan tâm cô ư? Thích cô ư?
Không hề, Hà Ngộ chỉ là ghét bị người khác chống đối.
Anh ta từng bị ba mẹ ép phải chia tay Nguyễn Điềm Điềm, đây là bóng ma tâm lý lớn nhất trong lòng anh ta.
Chọn Khương Chỉ, chẳng qua là vì cô giống Nguyễn Điềm Điềm mà thôi, hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe lời, rất dễ kiểm soát.
Xinh đẹp, tài năng, khí chất, Hà thiếu gia không hề để ý đến những thứ này.
Cô cũng chỉ là thế thân của Nguyễn Điềm Điềm mà thôi, con nhóc theo đuổi anh ta nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng anh ta mới từ bi quan tâm nhìn thử một chút.
Có tư cách gì làm loạn với anh ta?
Có tư cách gì để anh ta phải đối xử tốt với cô?
Lòng tự trọng của Hà thiếu gia bị tổn thương nặng nề, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.
Anh ta đã quên đi lời cảnh cáo của Cố Diên Hiệt, cũng đã quên ngày ấy ở dưới lầu nhà họ Khương phát hiện ra cô và hình bóng trong trí nhớ của mình không còn giống nhau nữa.
Thậm chí còn không biết mình đến Serendipity làm gì, chỉ trong đầu có một giọng nói đang thúc giục:
“Mau đến Serendipity, đến gặp cô ấy.”
Chờ đến khi tới được Serendipity, anh ta mới biết được, cái gọi là nhục nhã, thật ra chỉ mới bắt đầu.
Sự nhục nhã chân chính là khi anh dừng xe ở trước nhà hàng.
Rõ ràng người gác cửa đã chạy đến xe anh ta, giúp anh ta mở cửa xe ra. Nhưng lúc Hà Ngộ đang rút chìa khóa tháo dây an toàn, người gác cửa nhìn thoáng vào bên trong xe.
Một giây sau đó, nụ cười biến mất.
Chỉ thấy “Rầm” một tiếng.
Cậu ta còn tiện tay đóng cửa xe lại.
Suýt chút nữa làm cửa kính xe đập trúng bàn tay đang đưa chìa khóa của Hà Ngộ.
Hà Ngộ: “…?”
Đến khách hàng bình thường cũng có tư cách hưởng thụ quyền phục vụ bãi đậu xe, một khách hàng vip cấp kim cương như anh ta, tuy rằng đã hủy thông tin khách hàng từ vài tiếng trước, nhưng cũng không có nghĩa là một người gác cổng có thể không tôn trọng anh ta đến vậy.
Anh ta dám chắc chắn, ông chủ Serendipity đã ra lệnh gì đó cho nhân viên. Nếu không thằng nhóc gác cửa sẽ không có gan làm vậy.
May mà cửa chính là cửa tự động, nếu không Hà Ngộ sẽ chửi ầm lên vì không ai chịu mở cửa cho anh ta.
Bên cạnh cầu thang của đại sảnh tầng một là bàn đặt phòng.
Nơi đó có tám cô gái chào đón khách hàng, đứng ở hai bên bàn. Khi có khách đến, họ sẽ lập tức dẫn khách lên vị trí đã đặt trước trên lầu hai.
Hà Ngộ theo thói quen bước hai bước về phía bàn đặt phòng.
Đối phương rất nhạy bén, anh ta chỉ mới bước lên hai bước mà thôi, tất cả nhân viên đón khách hẹn trước đều cười một cách chuyên nghiệp, nhìn sang bên này.
Mà sau khi phát hiện người đến là Hà Ngộ, mọi người liền ngừng cười.
Tất cả đều nghi ngờ không hiểu tại sao.
Giống như đang nói: Chẳng phải đã hủy thông tin rồi à, chẳng phải sẽ không bao giờ đến Serendipity tiêu dùng nữa à, sao lại ở đây?
Bước chân của Hà Ngộ cứng đờ, trực tiếp chuyển hướng bước lên lầu hai.
Thang máy cũng phải quét thẻ thông hành. Dường như từ trên xuống dưới cả Serendipity này đều đã biết chuyện anh ta hủy thông tin, hiệu suất nhanh như vậy, chắc chắn thẻ hội viên của anh ta cũng không sử dụng được nữa.
Cho nên Hà Ngộ chỉ có thể đi bằng thang bộ.
Nhưng chỉ có khách hàng cao cấp nhất mới có tư cách hưởng thụ buổi diễn tấu của dàn nhạc, cho nên anh ta phải bò lên tận lầu sáu.
…
Vừa đến được lầu sáu, một chuỗi âm thanh trong trẻo như tiếng suối lọt vào tai Hà Ngộ.
“Không tệ…” Anh ta lẩm bẩm.
Kỳ thực, Hà Ngộ biết lúc nhỏ Khương Chỉ đã từng học dương cầm, chú Khương đã chi một số tiền lớn mời giáo viên nổi tiếng dạy riêng cho cô.
Cũng biết sự nổi tiếng của giáo viên dương cầm đó ở trong lĩnh vực này lớn thế nào.
Lấy địa vị của ông ta, tuyệt đối không thể dùng một “số tiền lớn” là có thể mời được.
Nghe nói muốn ông ta nhận đệ tử, nhất định phải là người vừa có thiên phú lại chăm chỉ cố gắng mới được.
Những điều kiện đó đã trở thành giả thiết để chứng minh “Khương Chỉ chắc chắn là một tay đàn giỏi”.
Nhưng khi Hà Ngộ chính tai nghe được, vẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Tuy ở nước ngoài, đàn dương cầm cũng giống như đàn tranh của Trung Quốc. Có quá nhiều người theo học, khiến mọi người có quan điểm sai lầm rằng dương cầm là con đường ai muốn đi cũng được.
Ngay cả khi mọi người đều biết rằng nhiều người theo học thì sẽ có nhiều người chơi hay, nhưng trong tiềm thức họ vẫn sẽ cảm thấy nhàm chán, dù kỹ thuật có tốt đến đâu cũng sẽ không bằng đàn hạc.
Nhưng giai điệu Khương Chỉ đang chơi giống như có một loại ma thuật làm người ta tự động thả lỏng tinh thần, vứt bỏ phiền não, chỉ chú ý vào những nốt nhạc bay ra từ đầu ngón tay cô.
Loại ma thuật vô hình, kỳ diệu này nương theo tiết tấu lúc nhanh lúc chậm của cô, giống như đã hóa thành làn suối trong trẻo giữa khe núi, chảy qua trái tim Hà Ngộ.
Trong khoảnh khắc ấy, hình như anh ta đã hiểu được gì đó. Cảm giác hiện giờ của anh ta y hệt như ngày đó, khi anh ta nhìn thấy ánh nắng nhảy nhót trên hàng mi cô.
Nhưng điều khác biệt là, lần này, anh ta không trốn chạy cảm giác đó nữa.
Hà Ngộ đẩy cửa phòng ăn ở lầu sáu ra, đối diện chính là cảnh mọi người đang dùng bữa, chỉ dùng một vách ngăn thấp để ngăn cách giữa các bàn.
Thông thường sẽ mọi người sẽ ngồi ở phía cửa sổ bên phải nhiều hơn, cũng dễ tranh hơn.
Ngoài cửa sổ, đường xá vẫn đông đúc như ban ngày, nhưng dưới màn đêm buông xuống, đường phố lại mang một màu sắc hoàn toàn khác với ban ngày, đẹp đẽ mờ ảo.
Nhưng hôm nay lại không như thế.
Vị trí bên trái và ở giữa đều đã kín, nhưng cửa sổ bên phải lại trống không cả một hàng.
Tuy có thể dùng câu “khách hẹn trước vẫn chưa đến” để giải thích.
Nhưng lại không thể xóa đi ánh mắt của mọi người.
Các khách cũ bình thường đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ, người ngẩn ngơ cũng theo thói quen nhìn ra bên ngoài. Thế nhưng hôm nay mọi người đều đồng loạt chăm chú nhìn sang bên trái.
Rốt cuộc bên trái có thứ gì hấp dẫn họ hơn cả cảnh đẹp thành phố bên ngoài cửa sổ?
Hà Ngộ nghe thôi cũng biết.
Là Khương Chỉ.
Chiếc váy cúp ngực ôm eo dài màu đen, vạt dưới xẻ tà từ đầu gối, thấp thoáng để lộ một đôi chân trắng nõn thon dài.
Tóc đen búi cao làm gương mặt tinh xảo nhỏ như bàn tay của cô hiện rõ trước mặt mọi người.
Chiếc cổ thiên nga tinh tế do luyện ba lê trong một thời gian dài làm chị em phái nữ cũng phải hâm mộ. Bả vai không hề có một chút thịt thừa, nhờ kiểu dáng của chiếc váy đang mặc làm cho ưu điểm hoàn toàn “bộc lộ” ra.
Màu sắc chọn rất đúng, Khương Chỉ da trắng, hợp với màu đen nhất.
Màu đen có thể làm ưu điểm của cô tăng thêm gấp bội.
Bởi vì cô có quá nhiều điểm nổi bật nên Hà Ngộ không biết phải nhìn từ đâu, không biết nơi nào tốt hơn, không biết bỏ qua nơi nào mới không cảm thấy tiếc nuối.
Cũng ngay tại khoảnh khắc này, giai điệu trên phím đàn của Khương Chỉ đột nhiên thay đổi.
Giai điệu bỗng chuyển từ tiếng suối trong réo rắt thành tiếng mưa rơi nặng nề, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh.
Khoảnh khắc giai điệu đạt đến cao trào, có vẻ như Hà Ngộ đã hiểu được.
Mặc dù ngoại hình Khương Chỉ có vài nét giống Nguyễn Điềm Điềm, nhưng nét đẹp của cô còn tinh xảo hơn Nguyễn Điềm Điềm rất nhiều.
Nếu thật sự muốn so sánh ngoại hình của hai người.
Nguyễn Điềm Điềm thấp hơn Khương Chỉ hai bậc.
Mà nếu bàn về khí chất…
Ai có thể xứng bàn luận khí chất với Khương Chỉ?
Thì ra anh ta vẫn luôn kỳ thị và có thành kiến với cô vì chỉ nghĩ Khương Chỉ là thế thân.
Nhưng lại quên rằng, nếu so sánh giữa hai người, thế thân như Khương Chỉ hoàn toàn có thể đè bẹp nguyên chủ Nguyễn Điềm Điềm về mọi mặt.
*
Hà Ngộ đẩy cửa ra đứng im trong chốc lát rồi mới rời đi.
Khương Chỉ đang nhập tâm vào phím đàn, tất nhiên sẽ không nhìn thấy anh ta.
Bao gồm cả hai công việc đột nhiên bị sa thải mà không biết tại sao, Khương Chỉ cũng không hề nghĩ đến Hà Ngộ.
Thậm chí cô cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân mình bị sa thải.
Bởi vì hai nơi sa thải cô kia đã đồng loạt gửi ba tháng tiền lương vào tài khoản của Khương Chỉ.
Tương đương với việc cô chỉ làm một tháng, nhưng lại được nhận bốn tháng tiền lương.
Nghĩ thế nào cũng thấy mình được hời, sao còn cần phải tìm hiểu lý do nữa?
Cho nên, Hà thiếu gia phí công phí sức lăn lộn lâu như vậy, còn bị mất hết thể diện. Kết quả từ đầu đến cuối chẳng hề gây được một chút ấn tượng nào, đến cái tên cũng chưa từng được xuất hiện trong đầu Khương Chỉ.
Quá đáng thương.
Một năm chia làm bốn mùa nhưng thời gian dành cho mùa thu lại ít nhất.
Rõ ràng vừa kết thúc thời kỳ nắng chói chang, vậy mà chưa mát mẻ được bao lâu, chỉ mới đến giữa tháng mười một, gió đông đã đánh úp những chiếc lá.
Khương Chỉ mặc áo lông thật dài, lại lấy thêm đủ loại legging trong tủ ra, mặc ba lớp quần áo kín mít.
Không còn cách nào, học ba lê đã làm chân cô tổn thương không ít, cô không thể vì muốn khoe chân mà đẩy chân mình vào gió sương lạnh buốt được.
May mắn thay, mặc dù Khương Chỉ mặc ba lớp quần áo nhưng không hề bị cồng kềnh. Trên thực tế, chân cô còn thon dài hơn những cô gái chỉ mặc một lớp quần legging.
Ngắm lá rơi, khó khăn lắm mới đến được nơi làm việc, lại thấy cửa kính xung quanh nhà hàng bị người ta dùng vải đen che kín mít.
“Một, hai…” Khương Chỉ đi về phía trước đếm số lầu, không ngờ vải đen lại phủ kín cả bốn tầng lầu.
Sắp phải mở cửa rồi, tại sao lại che phần kính lại.
Không lẽ là đóng cửa?
Khương Chỉ sợ hãi vì phỏng đoán của mình.
Lúc cô mở cửa ra, lại hoảng sợ thêm lần nữa.
Vừa mới chen được nửa người vào, Khương Chỉ đã bị người bên cạnh kéo vào thang máy.
Nhìn thấy người kéo mình là chị Tô, nhân viên trưởng thường xuyên làm ca đêm với mình, Khương Chỉ mới kiềm chế tiếng thét chói tai suýt chút nữa đã vọt ra ngoài cổ họng, thả lỏng cơ thể không phản kháng.
Cho đến khi vào thang máy, cô mới hỏi.
“Sao vậy chị Tô, sao nhà hàng lại trang trí như vậy, sao chị lại kéo em đến thang máy?”
Cô nhìn thời gian trong điện thoại, 16:40, không đến trễ mà.
Chị Tô trả lời: “Hôm nay Serendipity không kinh doanh, lầu một lầu hai sẽ tách khỏi lầu ba lầu bốn, tiến hành cất giữ đồ bán đấu giá tư nhân. Các ông chủ đã đến hội trường hết rồi, từng tốp từng tốp người đang uống trà tán gẫu. Chị sợ em sơ ý đụng phải ai, vậy thì khó xử lắm.”
À, thì ra không phải đóng cửa.
Vậy thì tốt rồi.
Khương Chỉ thở phào một hơi, sau đó ngoan ngoãn gật đầu với chị Tô.
“Cảm ơn chị đã lo lắng cho em.”
“Ầy, cái này có gì đâu mà phải cảm ơn, là đồng nghiệp với nhau mấy tháng rồi, còn khách sáo với chị nữa.”
Chị Tô cũng cười với Khương Chỉ.
“Nhưng mà sao hôm nay em lại đi làm? Bộ phận nhân sự không thông báo cho em là hôm nay em được nghỉ phép hả? Hôm nay không cần diễn tấu đâu.”
“Không ai nói cho em biết hết.”
Khương Chỉ ngạc nhiên mở di động ra xem, di động đầy pin, không nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào cả.
“Vậy bây giờ em có thể về được không?”
Chị Tô không gật đầu ngay mà phân vân một lúc rồi lắc đầu với cô.
“Không, đừng đi, em trực chung tầng với chị đi. Ở đó có livestream hội trường, em có thể xem với mọi người, hẳn là xem xong sẽ được tham gia tiệc buffet. Em đã đến rồi, chi bằng ăn gì đó rồi hẵng đi.”
Thấy Khương Chỉ không trả lời, chị Tô còn tưởng cô đang băn khoăn, lập tức nháy mắt với cô.
“Buffet của Serendipity bảo đảm chất lượng, không cần lo lắng đến hương vị, còn đám người ông chủ kia chắc sẽ nhận được đồ xong là đi ngay, không ai thật sự ở lại dùng bữa đâu.”
Bấy giờ Khương Chỉ mới gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý: “Dạ.”
Ban nãy cô không trả lời, không phải cô đang băn khoăn vấn đề chị Tô nói.
Từ trước đến nay Khương tiểu thư không hề quan tâm đến ánh mắt người ngoài. Nếu cô quan tâm, đã không đến Serendipity làm thuê.
Là do cô bỗng dưng nhớ đến, trong sách cũng có một đoạn tình tiết về đấu giá.
Trong sách, sau khi Khương Chỉ phá sản, đồ vật trong nhà bị toà án mang đi bán đấu giá, chiếc nhẫn đá ngọc lục bảo mẹ cô yêu thích nhất cũng bị toà án thu mất.
Lúc đó không có ai giúp Khương Chỉ lấy lại.
Không bao lâu sau, chiếc nhẫn ấy xuất hiện trong một buổi đấu giá tư nhân.
Khương Chỉ ở trong sách nghe ngóng được tin tức này, lập tức cầu xin vị hôn phu giúp cô lấy lại. Nào biết dù cô khóc lóc hay làm loạn, Hà Ngộ cũng không chịu đồng ý, còn chỉ trích cô tính tình trẻ con.
Làm anh ta phải trì hoãn công việc chỉ vì một chuyện nhỏ như hạt vừng.
Trong khi Khương Chỉ đang ở nhà buồn rầu, một nam phụ nào đó yêu Nguyễn Điềm Điềm say đắm tìm đến hội trường đấu giá, dùng 3,1 triệu đô la Mỹ mua lại chiếc nhẫn kia.
Cuối cùng, đến lượt Nguyễn Điềm Điềm lên sân khấu. Trong buổi tiệc tối hôm ấy, cô ta không những cướp Hà Ngộ đi mà còn đeo chiếc nhẫn đó trên tay.
…
Khi đọc đến tình tiết này, Khương Chỉ bị kích động vô cùng. Khương tiểu thư chưa bao giờ mất bình tĩnh suýt chút lên cơn nhồi máu cơ tim.
Bởi vì ở ngoài đời thực, nhà họ Khương thật sự có chiếc nhẫn như thế, dù là hoa văn lớn hay nhỏ, cho đến lai lịch của chiếc nhẫn đều giống y hệt với nội dung trong tiểu thuyết, cũng chính là chiếc nhẫn Nhạc Nhiễm yêu thích nhất.
Cho nên vừa rồi cô bị giật mình.
“Sẽ không trùng hợp đến thế chứ, chẳng lẽ hôm nay là ngày đấu giá chiếc nhẫn đó?”
Khương Chỉ quay đầu nhìn về phía vách tường ở thang máy, buồn rầu thở dài.
Trời cao không cho cô quá nhiều thời gian để hối tiếc.
Khương Chỉ mới vừa thở dài xong, còn chưa đắm chìm vào cảm xúc, thang máy đã dừng ở lầu bốn.
Một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh nhạt thêu hoa văn hoa sen đi giày cao gót vội vã bước vào.
Lúc cửa thang máy đóng lại, miệng cô ta cứ như súng liên thanh, bắt đầu oán giận mà nã đạn.
“Giám đốc Mã đâu?”
Người phụ nữ mặc sườn xám hỏi.
“Cứ lúc nào cần đến thì lại không thấy ông ta đâu, ngày nào cũng mang cái đầu trọc lắc lư trước mặt tôi, làm tôi cay cả mắt, đến khi cần ông ta thì lại trốn đi đâu không ai tìm thấy.”
Chị Tô không nén nổi bật cười ha hả.
“Đừng nôn nóng, giám đốc Mã ở lầu dưới đó, cô tìm ông ta có chuyện gì không?”
“Chuyện dài lắm, trong lúc nhất thời không kể hết ra được.”
Người phụ nữ mặc sườn xám nhíu mày, ghét bỏ nói.
“Ông ta xuống lầu dưới làm gì, đã vậy còn tắt máy nữa. Cũng không phải người có tiền tham gia đấu giá, sao lại tắt máy làm gì.”
“Ông ta không có tiền tham gia đấu giá nhưng ông chủ của chúng ta có tiền mà.”
Chị Tô nhướn mày với người phụ nữ mặc sườn xám.
“Chắc là đi đấu giá với ông chủ rồi.”