Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 11


Bạn đang đọc Chúng Ta Kết Hôn Thôi FULL – Chương 11


“Dây thần kinh vận động bị tổn thương, phần cổ bị thay đổi bệnh lý đột ngột.” Bác sĩ xem kỹ phim chụp X-quang, khoa tay múa chân chỉ vào một chỗ sáng: “Tủy sống bị k1ch thích phát sinh bệnh phù, dẫn tới máu cung cấp không đủ.”
Tạ Hựu Địch suy yếu nói: “Bác sĩ, có phải tôi sẽ bị liệt không?”
Mặt bác sĩ lạnh tanh, cầm một cây kim bạc đâm vào một huyệt vị trên đùi anh.
Tạ Hựu Địch gào một tiếng, từ trên giường bệnh nhảy dựng lên: “Đau!!”
Bác sĩ bình tĩnh nói: “Yên tâm! Không nằm liệt được.

Nhưng cậu phải nằm viện mấy ngày làm vật lý trị liệu.

Còn nữa, về sau mát xa trung y phải chú ý hơn.”
Lúc làm châm cứu, Tạ Hựu Địch cởi s4ch thân trên nằm bò ra, bị kim đâm như con nhím: “Trác Dụ! Tôi thật là thiếu tiền mười tám đời tổ tông nhà cậu, cậu chỉnh tôi như vậy.

Con mẹ nó, tôi có thù hằn lớn thế nào mới có loại anh em như cậu.”
Trác Dụ vuốt vuốt tóc gáy của anh ấy: “Nói nữa là ngoài miệng cũng sẽ bị hai châm đấy.”
“Cút! Cút! Cút!”
Trác Dụ lại vuốt tóc, cười nói: “Xin bớt giận, hại gan.”
“Cút sang một bên đi.

Chỉ bằng chút tâm tư này của cậu mà cũng đòi có thu hoạch gì hả.” Tạ Hựu Địch chỉ hận mình nhận ra quá muộn: “Còn không phải cậu muốn xum xoe trước mặt Khương Uyển Phồn à? Cô ấy bị bệnh vai cổ, cậu đi học mát xa theo video.

Sợ cô ấy bị thương mới lấy tôi làm vật thí nghiệm.

Cậu có năng lực, cậu mặt dày.

Sao cậu không giáp mặt nói với cô ấy đi?”
Nói xong, anh thấy bóng dáng đứng ở cửa.
Tạ Hựu Địch hạ giọng: “Vừa hay đương sự tới, cô vào đây phân xử đi.”
Trác Dụ cũng kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”
Vừa khéo như vậy.
Lúc nhìn thấy xe cứu thương đi qua, Lữ Lữ đề ra câu mẹ Tạ Hựu Địch đặt một bộ đồ còn chưa đến lấy.

Sau đó gọi điện thoại, Tạ Hựu Địch đáng thương nói anh vào phòng cấp cứu.
Khương Uyển Phồn cầm bó hoa, sắc mặt hơi xấu hổ: “Anh vẫn khỏe chứ?”
“Tốt cái gì mà tốt! Liệt rồi đây này.” Tạ Hựu Địch như tủi thân lắm: “Biết cô đau cổ, cậu ta đổi nghề làm nhân viên mát xa luôn rồi.

Cô thấy thế nào Tiểu Khương?”
Trác Dụ đau đầu, cái tên ngốc này quá trực tiếp.
Khương Uyển Phồn cũng không nghĩ tới là do cái này, cô buồn cười nhìn Trác Dụ: “Vậy cảm ơn đôi bàn tay của anh nể nang.”
“Đều cảm ơn rồi, vậy cô mời cậu ấy ăn cơm đi!” … Tạ Hựu Địch, tư duy logic khép kín 100%.

Trác Dụ cùng Tạ Hựu Địch làm hai mục vật lý trị liệu nữa mới rời khỏi bệnh viện với Khương Uyển Phồn.
Cửa xe vừa đóng, bên tai hai người còn vang ong ong.
Tiếng kêu la của Tạ Hựu Địch quá ma quỷ, cả tầng lầu đều chạy tới xem, cho rằng có người bị cưỡng chế cắt tứ chi.
“Muốn ăn gì?” Trác Dụ thắt dây an toàn.
Khương Uyển Phồn nhìn thời gian trước.
“Có bận cũng phải ăn cơm chiều.” Trác Dụ như biết cô muốn nói gì: “Một bữa cơm, không làm chậm việc đâu.”
Khương Uyển Phồn cũng thản nhiên: “Được, sang bên Tây Quyết ăn món Quảng Đông được không?”
Tiếng di động vang.
“Ngại quá, tôi nghe điện thoại.” Trác Dụ thuận tay đưa cho cô bình nước chanh từ ô đựng đồ.

Khương Uyển Phồn nhận, nước chanh lại vẫn ấm.
“Dĩ Lộ?” Trác Dụ bất ngờ.
Giọng Lâm Dĩ Lộ ở trong điện thoại kịch liệt khó nén, mang theo nức nở không khắc chế được: “…!Tuy rằng em ấy là em, em hẳn nên nhường.

Nhưng lúc này em thật sự không biết vì sao em ấy muốn như vậy…”
Khương Uyển Phồn nghiêng đầu, sắc mặt Trác Dụ hơi mất đi ôn hòa.
“…!Em ấy nổi nóng dữ dội như vậy làm em cũng sợ, cầm túi của em ném vào trong ao.” Tiếng nức nở của Lâm Dĩ Lộ không kiềm được.
Trác Dụ lại mở miệng, giọng duy trì bình tĩnh: “Em ấy còn quăng hỏng cái gì của em?”
Bên kia lại khóc lóc kể lể lúc lâu.
Dập máy, Trác Dụ thuận tay đưa di động qua: “Tôi lái xe nên không tiện, em giúp một chút.

WeChat thứ năm, chuyển mười ngàn, mật mã sáu số 0.”
Thân máy còn mang theo độ ấm, nặng trĩu ở lòng bàn tay.
Khương Uyển Phồn làm theo, mở Wechat Lâm Dĩ Lộ ra, trên màn hình có thể thấy lịch sử tin nhắn, tất cả đều là tin chuyển khoản.
“Được rồi.” Khương Uyển Phồn trả máy về: “Đây cũng là em gái anh à?”
“Ừ, con gái của cô tôi.”
Khương Uyển Phồn lại hỏi: “Vậy em gái ruột của anh thì sao?”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Trác Dụ về số P, quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi không cố ý nghe điện thoại của hai người, âm thanh hơi lớn.” Khi Khương Uyển Phồn nói chuyện rất bình tĩnh thẳng thắn thành khẩn: “Có lúc tranh chấp, có thể nghe lời của từng bên rồi hãy quyết định tiếp.

Dù sao đều là em gái.”
Thật ra lời này không quá uyển chuyển, Trác Dụ vừa nghe đã hiểu.
“Tính Dĩ Lộ thẳng, nhõng nhẽo.

Di Hiểu thì nhạy cảm.

Con gái lớn rồi, rất nhiều lần tôi hỏi con bé, con bé đều cười nói không có việc gì với tôi.” Trác Dụ ngả người về lưng ghế, hơi thở dài: “Tôi đúng là có chỗ chăm sóc chưa chu toàn, nhưng tôi thật sự đã cố hết sức.”
Khương Uyển Phồn chợt nói: “Đứa nhóc biết khóc thì có tiền.


Tốt thật đấy.”
Trác Dụ liếc cô một cái, ánh mắt thâm thúy hơn một chút.
Trừ xóc nảy rất nhỏ lúc chạy xe, không khí trong xe yên lặng mãi cho đến địa điểm.
Vừa xuống xe, đã thấy Trác Di Hiểu vẫy tay với bọn họ: “Chị Uyển Phồn.”
Cô mặc một chiếc áo lông rộng, tóc đuôi ngựa buộc cao.

Hai anh em đều là trai xinh gái đẹp, ở trong đám người rất thu hút sự chú ý.

Trác Di Hiểu chỉ khi nhìn thấy Khương Uyển Phồn mới lộ ra nụ cười, lúc nhìn về phía Trác Dụ thì như cà tím héo.
Trác Dụ sờ sờ đầu cô: “Dĩ Lộ gọi điện thoại cho anh.”
Trác Di Hiểu mím môi, đầu cúi thấp.
“Em thật sự ném túi của cô ta à?” Trác Dụ nhỏ giọng hỏi.
Trác Di Hiểu nhẹ nhàng quay mặt đi, không hé răng.
Khương Uyển Phồn đứng xa ra một chút, cô gái nhỏ da mặt mỏng.

Cô là một người ngoài cũng không tiện nghe chuyện riêng của người ta.
Trác Di Hiểu bỗng gật đầu thừa nhận: “Phải! Em không chỉ ném túi của cô ta, em còn ném kem nền, bút kẻ mắt, kem che khuyết điểm, bẻ gãy hai thỏi son của cô ta.”
Khương Uyển Phồn sửng sốt, nhớ tới thái độ của mình với Trác Dụ lúc ở trong xe, lòng sinh hối hận.
Yên lặng một lát, Trác Dụ hỏi: “Ném xong thoải mái không?”
Trác Di Hiểu mím chặt môi, quay đầu đi.
“Thoải mái là được.

Chuyện to tát gì đâu.

Ném thì cứ ném.” Trác Dụ vuốt vuốt tóc em gái, hờ hững nói: “Ăn cơm trước.”
Trác Dụ dựa nghiêng vào lưng ghế, cổ tay áo được xắn lên, chiếc đồng hồ dây da nơi cổ tay làm tôn lên làm da trắng.

Anh gọi món ăn rất có trình độ, món ăn Quảng Đông thanh đạm ngon miệng, nhưng Trác Di Hiểu vẫn luôn nặng nề không nói gì.
Bánh mì phô mai chảy, giò heo kho gừng, gà xối mỡ hành, cuối cùng, Trác Di Hiểu còn nghiêm túc hoàn thành ba bát cơm chưng thịt lạp xưởng.
Khương Uyển Phồn mấy lần muốn nói lại thôi, Trác Dụ nhận ra, sau đó gọi người phục vụ.
“Còn thêm đồ ăn?” Khương Uyển Phồn kinh ngạc.
“Không phải em mới ăn một miếng bánh gạo kia à?” Trác Dụ nói: “Lại nếm thử.”
Thật ra là chưa ăn được một miếng, bởi vì Trác Di Hiểu ăn hết rồi.
Sau đó Trác Di Hiểu đi toilet, Khương Uyển Phồn đi cùng.
Trên bồn rửa tay, mùi tinh dầu cam phật thủ thoang thoảng.


Lúc Khương Uyển Phồn trang điểm lại, Trác Di Hiểu ở một bên tò mò quan sát, cảm xúc cũng cao hơn vừa rồi một chút.
“Thích màu này à?” Khương Uyển Phồn đưa son môi cho cô ấy: “Da em trắng, màu anh đào này rất tôn da em.

Nhà chị còn một thỏi, ngày mai mang cho em nhé?”
Trác Di Hiểu lắc đầu: “Cảm ơn chị, không cần đâu ạ.”
“Không có việc gì! Hai thỏi son giống nhau như đúc.”
“Không phải nguyên nhân này.” Trác Di Hiểu ngượng ngùng nói: “Lâm Dĩ Lộ từng nói rất nhiều lần, nói em trang điểm khó coi.”
Khương Uyển Phồn nhăn mày: “Chuyện trang điểm hay không chẳng có bất kỳ quan hệ gì với lời nhận xét của người khác.

Chỉ cần là chuyện làm em vui vẻ, vậy cứ làm.

Huống chi em xinh đẹp như vậy, vì sao không thêu hoa trên gấm?”
Đôi mắt Trác Di Hiểu sáng lên, ngọn lửa nhỏ ẩn sâu bên trong nhảy lên, gần như không có do dự: “Cảm ơn chị!”
“Lần sau chúng ta hẹn nhau.

Chị đưa em đi mua đồ trang điểm.” Khương Uyển Phồn không qua loa chút nào, đường nét gương mặt cô đoan trang: “Dáng mi em rất đẹp, là loại mi tự nhiên chị cực kỳ hâm mộ.”
Mặt Trác Di Hiểu ửng đỏ.

Cô yên lặng một lát rồi nói nhỏ: “Đều là chị, nhưng chị ta không hề khen em.”
Khương Uyển Phồn nhắc lại vụ cãi nhau: “Chị nghe tổng giám đốc Dụ nói hôm nay hai em lại mâu thuẫn ầm ĩ à?”
Trác Di Hiểu cúi đầu càng thấp: “Vâng.

Em ném túi xách của chị ta.”
Khương Uyển Phồn cúi người, tầm mắt song song với cô, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
“Chị ta đột nhiên nói em là ký sinh trùng, bảo em đừng không biết tốt xấu.” Trác Di Hiểu nghẹn lại: “Còn nói anh trai em phải làm việc cả đời cho nhà chị ta.

Còn nữa, chị ta nói bố em… bố em…”
Khương Uyển Phồn không đành lòng: “Được rồi! Không nói nữa.”
Trác Di Hiểu nghẹn ngào khôn kể, nước mắt tí tách rơi xuống: “Em không nên thêm phiền toái cho anh trai em.”
“Em làm rất đúng.” Khương Uyển Phồn nói: “Về sau đụng đến loại chuyện này, nên dũng cảm bảo vệ mình.

Bị người ta đánh còn phải cho đối phương tiền? Cái loại không nói lý này.”
Trác Di Hiểu ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ.
“Em gọi cô ta một tiếng chị, cô ta lại càng không nên như vậy với em.

Lùi một bước mà nói, đều là con gái, chẳng ai đáng chịu phần uất ức này cả.

Nhân nhượng chỉ có thể đổi lấy sự lấn lướt của đối phương.

Nếu có lần sau, em nhất định phải phản kích.”
Trác Di Hiểu hít hít cái mũi: “Nếu đánh không thắng thì sao?”
“Đánh không thắng thì chạy.” Khương Uyển Phồn thành khẩn kiến nghị: “Sức khỏe, cuộc sống là quan trọng nhất.”
Cuối cùng Trác Di Hiểu bị chọc cười, cô duỗi tay ôm lấy Khương Uyển Phồn, hai mắt đẫm lệ lem nhem nói: “Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị.”
Chưa từng có người moi tim đối đãi với cô như vậy.


Là dịu dàng khuyên, là mạnh mẽ chống đỡ, là lời ấm ấp trong ba tháng đông, cũng là chung lòng chung đức giữa những cô gái.
Khương Uyển Phồn vỗ vỗ sau lưng cô, hòa nhã nói: “Còn có anh trai em, anh ấy…”
“Anh trai em không dễ dàng gì, thật sự.” Trác Di Hiểu vội vàng biện bạch: “Anh ấy đã nhẫn nhịn rất nhiều vì em, người khó nhất chính là anh ấy.

Chị ơi, chị ngàn vạn lần đừng nhìn anh ấy với ánh mắt khác nhé.”
Khương Uyển Phồn: “…”
Ừm, anh em ruột, lúc mấu chốt đều bảo vệ người một nhà.
Cô vốn muốn nhắc nhở nếu thật sự gặp phải chuyện gì thì nhất định nói cho anh trai.

Anh ấy có trách nhiệm bảo vệ em, cũng phải gánh vác với em.

Thật sự cũng không phải kỳ thị giới tính, một người đàn ông, bận bịu làm việc, cẩn thận mấy cũng có sai sót là hết sức bình thường.

Bạn cứ bắt anh ấy phải tự đoán thì anh ấy cũng chẳng đoán ra nổi cái gì.
Có đôi khi, thoải mái mở rộng cảm xúc, bày ra bất mãn và khúc mắc ra ngoài, thương lượng, đấu tranh mới là con đường giải quyết hữu hiệu nhất.
Không khí cứ như vậy rơi vào khoảng lặng lạ thường.
Trên hành lang trở về, hai người một trước một sau mà đi.
Tâm tư Trác Di Hiểu nhạy cảm, tính tình rụt rè, mấy lần muốn nói lại thôi.
Khương Uyển Phồn hòa hoãn cảm xúc của cô: “Lúc tâm tình không tốt có thể chạy bộ, đi dạo phố.

Đừng ăn uống quá độ, không tốt cho sức khỏe.” Giống như vừa rồi.
“Không phải.” Trác Di Hiểu chân thành nói: “Em thật sự thích ăn cơm mà.”
“…”
Khương Uyển Phồn gật đầu: “Khá tốt.”
Lần thứ hai trầm mặc.
Trác Di Hiểu nhìn bóng dáng Khương Uyển Phồn, trong lòng ưu sầu.
Có phải cô nói sai rồi không? Lời nào sẽ gây ra hiểu lầm nhỉ? Chị ấy sẽ không có ấn tượng xấu với anh trai cô chứ? Trong lòng gió giật mười mấy lượt, kết cục cơ bản của Trác Dụ là không có chỗ nào sống nổi.
Đi vài bước, Khương Uyển Phồn nhớ tới một chuyện: “Anh trai em…”
“Anh trai em cao 1m85, thân thể khỏe mạnh, thu nhập rất tốt, có nhà có xe, không có sở thích xấu, sinh hoạt cá nhân đơn giản, mấy năm nay em chưa từng thấy anh ấy hẹn hò bạn gái.”
Khương Uyển Phồn: “…”
Đôi mắt Trác Di Hiểu trong suốt như nai trong rừng, chân thành nhìn Khương Uyển Phồn, không đợi được câu trả lời sẽ không nháy mắt.
Khương Uyển Phồn gian nan tổng kết: “Rất lợi hại.”
Trác Di Hiểu yên tâm, sung sướng ôm lấy tay cô, rõ ràng cũng nói nhiều lên: “Chị à, gần đây anh trai em rất kỳ lạ.”
Khương Uyển Phồn còn hơi hoảng hốt: “Lạ chỗ nào?”
“Không có việc gì sẽ soi gương nhìn mông mình.

Chị cảm thấy đây là có chuyện gì? Chắc không phải anh ấy có chỗ nào không thoải mái đâu nhỉ? Có phải nên đi bệnh viện lấy số không?”
Nói vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy Trác Dụ đứng ở cửa phòng bao, mặt xanh như hoá thạch.
Đuôi mắt Khương Uyển Phồn hơi nhếch, rõ ràng đang nhịn cười.

Sau đó cô từ từ quay đầu, lời hay ý đẹp an ủi Trác Di Hiểu: “Đừng nghĩ nhiều, có thể là ở anh trai em đang tự thưởng thức thôi.”
___.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.