Bạn đang đọc Chúng Ta Kết Hôn Thôi FULL – Chương 10
Tối hôm qua, Trác Dụ nghe album từ [Một Chén Trà Gừng] rồi ngủ mất.
Buổi sáng lúc tỉnh lại, bức màn không kéo kín, nắng sớm hành hương ở trên tường, khắc bức tường màu xám tro thành trắng sáng.
Anh nhìn chằm chằm một đám ánh sáng đang di chuyển, vang bên tai vẫn là bài [Cloud 9] kia.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Kết thúc và bắt đầu, từ đầu đến cuối cùng.
Lúc thay quần áo, tay Trác Dụ chạm vào bộ âu phục màu đen hơi khựng lại sau đó lại chọn chiếc áo sơ mi màu nhạt ở bên cạnh.
Chín giờ có cuộc họp, Lâm Diên đặc biệt sắp xếp buổi họp trao đổi dự án “Tô Chi”.
Trác Dụ mới đi vào phòng họp, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Yến Tu Thành ngồi ở chính giữa.
Yến Tu Thành gật đầu tỏ ý, khuôn mặt tuấn tú mang ý cười.
Trác Dụ gật đầu đáp lại, vẻ mặt nửa thật nửa giả.
Không tìm ra sai lầm nhưng cũng tuyệt đối không lương thiện.
Nửa tiếng sau, Yến Tu Thành đĩnh đạc trình bày về ý tưởng thiết kế của anh ta.
Trác Dụ nghe rất cẩn thận, người này suy nghĩ logic, năng lực biểu đạt đều không thể chỉ trích.
Sau đó khi Lâm Diên đưa ra nhận xét tổng kết của mình, khó nén khỏi nịnh nọt, thậm chí yêu cầu phòng thiết kế của công ty nên học tập Yến Tu Thành.
Sau khi tan họp, Lâm Diên gọi Trác Dụ lại, nhiệt tình giới thiệu với Yến Tu Thành.
“Tổng giám đốc Dụ, ngưỡng mộ đã lâu.” Yến Tu Thành chủ động lấy lòng.
Anh ta vươn bàn tay thon dài, sạch sẽ, lơ đãng lộ ra lắc cổ tay tinh tế lại không ẻo lả, tinh xảo khéo léo như có như không.
Trác Dụ không liếc nữa, nhớ tới Khương Uyển Phồn.
Cũng là bàn tay, trên mu bàn tay cô hằn vết, chỗ đốt ngón tay quấn băng dán y tế.
Vừa so sánh, thật không phải cùng một loại.
Anh cười bắt tay lại: “Khách khí.
Lần trước có việc nên không ăn cơm cùng anh.
Hôm nào có rảnh thì bù.”
“Tổng giám đốc Dụ quý nhân nhiều việc.” Yến Tu Thành nói: “Có cơ hội, chúng ta học hỏi lẫn nhau.”
Đây đều là lời khách sáo, đổi là bất kỳ ai đều có thể nói lại y nguyên.
Vốn là trường hợp anh đến tôi đi, nhìn rõ cũng không nói toạc.
Nhưng Trác Dụ nâng mi, cười đến nhẹ nhàng:
“Tôi không học chuyên ngành của các anh, học với tôi cũng không ra bài bản gì.
Nhưng tôi có một người bạn mở cửa hàng làm thêu thùa làm tên ‘Giản Yên’.
Lúc nào rảnh rỗi, tôi đưa anh đến đó đi dạo?”
Trong nháy mắt nghe được cái tên này, sắc mặt Yến Tu Thành khẽ biến cực kỳ nhỏ.
Xong việc, Lâm Diên chưa đã thèm tìm Trác Dụ: “Thế nào? Thầy Yến thật sự cũng không tệ lắm chứ?”
Trác Dụ dập thuốc lá, phủi phủi bụi ở trong ngực: “Nghe lời nói thật?”
Lâm Diên: “Hả?”
Trác Dụ cười nói: “Cái người đó, anh ta vừa giả tạo vừa làm ra vẻ.”
Hạng mục “Tô Chi” do Lâm Diên chủ trì, vốn không có liên quan quá lớn với Trác Dụ.
Không thèm quan tâm Lâm Diên có vui không, Trác Dụ thật sự không quá thích Yến Tu Thành này.
Anh ta giống một món hàng được đóng gói chưa có thời gian đưa lên trưng bày, mỗi tiếng nói hành động đều theo kịch bản gốc biểu diễn rập khuôn.
Trước khi ra khỏi công ty, Chu Chính còn nói: “Yến Tu Thành là nhân tài mới xuất hiện, cũng xứng đáng được gắn mác tư bản.
Trong thời điểm hỗn loạn, buôn dưa ở bên làng giải trí cũng đã nhạt nhẽo vô vị lắm rồi.
Lúc này nhảy ra một dòng nước mát lại dính thêm hào quang của lịch sử dân tộc thì quá dễ nổi bật.
Sếp Lâm của chúng ta còn không phải là một con cá lớn đã cắn câu à?”
Lúc ấy Trác Dụ đã nói: “Được rồi, bớt nói đến chuyện này đi.” Nhưng trong lòng anh lại than thở, Chu Chính theo anh nhiều năm như vậy, là một người khôn ngoan.
Trác Dụ lái xe đến “Giản Yên”, trong tiệm cực kỳ bận bịu.
Mấy bé học việc tiếp đón khách hàng, xem bản mẫu.
Lữ Lữ đang gọi điện thoại, tay thoăn thoắt đi qua đi lại.
Người thợ cả thêu thùa già đeo kính lão chống nạnh gọi người: “Cần sợi gấm, sợi gấm, sợi gấm! Không cho là tôi từ chức đây!”
Lữ Lữ đột nhiên nhấc tay: “Đây! Đây!” Cô chạy vội, thiếu chút nữa va vào ma nơ canh mẫu áo.
Trác Dụ vui vẻ, dựa tường xem náo nhiệt.
Thật tốt, đây mới là cuộc sống chân thực.
Vẫn là một bé học việc phát hiện ra anh: “Ô, tổng giám đốc Dụ, anh đến rồi.” Sau đó lập tức gọi to vào phía bên trong: “Tổng giám đốc Dụ đến tìm chị Uyển Phồn này!”
Trong tiệm tức lập tức như ấn nút tạm dừng, mọi người đồng loạt nhìn sang đây.
Trác Dụ theo bản năng mà thẳng lưng như nhận thẩm tra.
“Tổng giám đốc Dụ, anh ngồi trước đi.
Tự mình rót trà nhé.” Lữ Lữ đưa sợi gấm xong, lại ôm một chồng vải dệt ra.
Chồng vải cao đến không nhìn thấy đường, cô chỉ nghiêng đầu cũng phải dùng hết sức.
Trác Dụ duỗi tay hỗ trợ: “Để chỗ nào?”
“Người tốt sẽ được báo đáp.
Em nói cho anh tình báo.” Lữ Lữ nhỏ giọng: “Cô Uyển Phồn đang bận ở bên trong.
Anh vào đi, ngồi yên thôi, đừng hé răng.”
Trác Dụ chỉ chỉ bên ngoài: “Di Hiểu lại mang cho em quà tự tay làm.
Đợi lát nữa anh đưa cho em.”
Lữ Lữ vui sướng: “Cảm ơn! Cảm ơn!”
Đây là lần đầu tiên Trác Dụ đi vào sảnh trong, anh phát hiện không hề nhỏ hơn mặt tiền cửa hàng.
Một gian khoảng bảy tám chục mét vuông, ba cái bàn dài lớn để làm việc, trái phải đặt các loại máy móc công cụ.
Một mặt tường xây thành kệ để hàng, treo đầy vải vóc các màu.
Hai vị thợ cả lớn tuổi đang nhỏ giọng nói chuyện với Khương Uyển Phồn, còn có bốn năm người trẻ tuổi đang thêu trên bàn thêu.
Năm giờ rưỡi ngày cuối mùa thu, sắc trời đã tối, phía sau Khương Uyển Phồn là cửa sổ sát đất.
Tuy ánh sáng không sáng ngời, nhưng hòa lên trên người cô giống như vẽ ra một vòng cung khéo léo.
Trác Dụ có thể thấy mái tóc cô xõa sau vai, tản mát một tầng ánh chiều tà nhàn nhạt.
Khi anh đi vào không tạo ra động tĩnh gì lớn cả.
Cách thật lâu, thợ cả già nhắc nhở, Khương Uyển Phồn mới chú ý đến anh.
Trác Dụ ngồi ở trên sô pha gỗ trong góc, không có bất kỳ quấy rầy gì.
Một tiếng sau, những người khác lục tục rời đi, chỉ còn một người học viện.
Người học việc hơi căng thẳng, Khương Uyển Phồn nhẹ giọng dạy dỗ: “Tay đừng run, đưa kim nghiêng thêm chút.
Em xem, chỗ này thêu dày lên, xuôi xuống thì thành phẩm mới có thể có hiệu quả phản quang.”
Nhìn thành quả, Khương Uyển Phồn nói: “Em xem chị đi kim một lần.”
Người học việc nhường chỗ, Khương Uyển Phồn ngồi xuống.
Cô se dài sợi tơ, vòng hai vòng vào bàn tay: “Biết vì sao phải thêu thêm hình chim bay vào trong vòng tròn này không?”
“Cầm sắt hòa minh, song túc song phi, ngụ ý tốt lành.”
Khương Uyển Phồn gật gật đầu: “Đúng vậy, còn khớp với thỏ ngọc ở chỗ góc áo này.
‘Viên điểu’ là trời, ‘thỏ ngọc’ là trăng, lấy sợi tơ nối liền, trời lên trăng xuống, ánh sáng đan chéo.”
“Cô Uyển Phồn, em muốn ghi lại vào vở.”
“Học bằng cách nhớ vô dụng.
Em phải xem nhiều, nghe nhiều, học nhiều, tự nhiên trong lòng sẽ hiểu rõ.” Tốc độ tay của Khương Uyển Phồn rất nhanh, động tác xâu kim đưa sợi tuyệt đẹp.
Trác Dụ bừng tỉnh trong khoảnh khắc.
Anh không muốn quan tâm cô thêu tác phẩm gì, bởi vì giờ phút này thoạt nhìn Khương Uyển Phồn chính là gió mát trên sông, cá bơi dưới nước.
Cô giống hình ảnh đẹp nhất trong bộ phim được lấy ra phóng lớn, hận không thể cài đặt thành hình nền điện thoại di động.
Nửa tiếng sau, người học việc cũng kết thúc công việc.
Trong nhà vẫn yên tĩnh.
Trác Dụ dịch tầm mắt về Khương Uyển Phồn, phát hiện cô ngồi ở kia lúc lâu không nhúc nhích.
Trác Dụ nhíu mày, đứng dậy đi qua: “Đau chỗ nào?”
Khương Uyển Phồn ngẩn người, cô khó nhọc xoay người giống như người máy: “Tôi biểu hiện thật sự rõ như vậy à?”
Trác Dụ tỏ vẻ cạn lời: “Em nói xem”.
“Không có việc gì, tôi bảo Lữ Lữ lấy thuốc dán.” Khương Uyển Phồn thử xoay cổ trái phải, nhưng cũng không quên đã anh chờ lâu như vậy: “Gọi cơm hộp cùng ăn nhé?”
Trác Dụ: “…”
Khương Uyển Phồn nhìn về phía anh: “Không muốn ăn à?”
Trác Dụ bỗng nhiên đứng đắn: “Em có thể giúp Tạ Hựu Địch một việc không?”
“Việc gì?”
“Xe Tạ Hựu Địch đã bị tôi phá rồi.
Nếu còn có lần sau sẽ bị thu về và huỷ bằng lái.” Trác Dụ vô tội nói: “Cho nên em cho tôi một cơ hội làm tài xế công nghệ cho em.”
Còn không phải là muốn đưa cô về nhà à? Còn nói đến tươi mát thoát tục như vậy nữa.
Khương Uyển Phồn hốt hoảng.
Nếu cô không đồng ý thì sẽ trở thành cô gái tồi tệ thương tổn một, à không, hai nam thanh niên.
Cô thở dài: “Anh đợi lát nữa.”
Lúc cô quay lại, trong tay cầm túi đựng quần áo chống bụi.
“Lần trước anh đặt quần áo, còn có áo sơmi đang đợi vải.
Anh đến cũng đến rồi, thử áo khoác xem đi.”
Trác Dụ rất phối hợp, cô nói cái gì thì là cái đó.
Bàn tay chuẩn bị cởi áo ngoài của anh hơi khựng lại: “Có cần cởi cả bên trong không?”
Khương Uyển Phồn bình tĩnh: “Anh muốn cởi thì cởi.
Vừa hay, tôi bảo Lữ Lữ lại đây đo lại cho anh, kích cỡ hiện tại còn có thể sửa.”
Trác Dụ giả vờ thất vọng: “Không phải em đo, vậy tôi không cởi.”
Khương Uyển Phồn vòng đến phía sau anh, khóe miệng không kiềm được hơi cong lên.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, ánh mắt cô từ sau cổ tự do đi xuống vai và lưng người đàn ông, áo khoác được may vừa vặn dán sát vòng eo.
Tiếp theo đi xuống, tầm mắt Khương Uyển Phồn ngừng ở nơi nào đó vài giây, lại thảnh thơi thu về.
Trác Dụ cười trêu chọc: “Làm người mẫu cho em.
Tôi như thế này, em xem được không?”
Anh cao 1m85, cô phải nhón chân mới có thể xem được số đo của thước trên vai anh.
Cô nghe được lời này tay run lên, gò má giống bị ngọn lửa tinh tế dày đặc hun nóng.
Khương Uyển Phồn hắng giọng nói: “Miễn phí cũng làm?”
“Vậy không được.” Trác Dụ nói: “Anh phải lấy lại.”
Câu trả lời này làm Khương Uyển Phồn nghẹn lại năm giây.
Di động của Trác Dụ: “Tinh tinh…”
Di động của Khương Uyển Phồn: “Tinh tinh…”
Trác Dụ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Lữ Lữ kéo vào nhóm Wechat [Giản Yên].
Tiểu Chu: Chào mừng anh rể!
Tiểu Chu: [Đã thu hồi tin nhắn.]
Lữ Lữ: Chào mừng người mẫu mới!
Tiểu Vương: Chào mừng! Chào mừng! Muốn nhìn người mẫu thử mặc Đường trang.
Tiểu Chu: Mặc Hán phục.
Tiểu Lý: Mặc đồ mùa thu.
Tiểu Triệu:…!Tôi có một ý tưởng lớn mật.
Hệ thống: [Tiểu Triệu đã bị chủ nhóm ‘Một Chén Trà Gừng’ xóa khỏi nhóm]
Khương Uyển Phồn cầm di động, nhíu mày cao giọng: “Lữ Lữ!”
Ngoài cánh cửa không đóng kín, giọng vui mừng của Lữ Lữ bay xa: “Món hời này còn không nhặt à? Em là đang tiết kiệm chi phí cho cửa hàng mà.” Cô lại vội bổ sung một câu: “Tổng giám đốc Dụ nhớ phát bao lì xì đấy!”
Khương Uyển Phồn: “…”
Trác Dụ vô cùng vui mừng, ngẫm nghĩ: “Không để em khó xử, anh rời nhóm nhé.”
Anh lấy di động ra, mở nhóm chat ra, ngón tay kéo xuống dừng ở trên chữ [Rời khỏi nhóm].
“Thôi.” Khương Uyển Phồn cắt ngang, nói: “Đợi đi.”
…
Qua hai ngày, thứ sáu.
Tạ Hựu Địch xách theo hai túi lẩu lớn đến nhà Trác Dụ.
Anh lấy dép lê chỗ tủ giày ở cửa, ngựa quen đường cũ qua tủ lạnh lấy Coca.
Trác Dụ mặc quần áo ở nhà rộng rãi, không ngồi mà đang vùi trong sô pha.
Mái tóc mềm mại rũ trên trán, rút đi dáng vẻ trưởng thành, trước mặt lại đặt mấy chai bia…
Tạ Hựu Địch cực kỳ bất mãn với hình tượng hiện tại của anh: “Cậu giống một con mèo lười to bự á.”
Trác Dụ nhíu mày: “Cậu có thể đổi hình tượng được không? Nói chuyện càng ngày càng như con gái ấy.”
Tạ Hựu Địch xắn tay áo, triển lãm cơ bắp nhỏ: “Tôi thế này còn con gái á?” Sau đó thuận tay vứt cho anh một con lon: “Mở Coca hộ tôi.”
Thật phục.
Tên này từ nhỏ đã không biết mở lon, cũng không biết là chỗ nào không trưởng thành được.
Trác Dụ bắt lấy cái lon, ghét bỏ ngồi thẳng dậy.
Anh móc ngón trỏ vào lỗ tròn, hơi dùng sức: “Xì…” Tiếng CO2 thanh thúy vang lên.
“Xem cái gì đấy?” Tạ Hựu Địch thò qua, nhìn màn hình máy tính bảng: “Ồ, cậu còn nghiên cứu mát xa trung y à? Rảnh thật đấy.”
Trác Dụ đứng lên, vò nhẹ tóc.
“Biết mình có tuổi rồi nên chú ý dưỡng sinh à? Tôi nói cậu nghe cậu thật sự có cảm giác nguy cơ đấy.
Tôi một người bạn thời tiểu học, thoạt nhìn mạnh khỏe, một thân cơ bắp.
Kết quả lúc kiểm tra sức khoẻ thì phát hiện bị t1nh trùng yếu.” Tạ Hựu Địch uống một ngụm lớn Coca, sảng khoái.
Trác Dụ đổi đến sô pha đơn, vắt chéo chân đốt thuốc: “Bạn học của cậu tâm sự cả cái này với cậu à?”
“Tại nhân duyên của tôi tốt đấy.” Tạ Hựu Địch mở tiếp video [Học mát xa cơ sở với Lý Tiểu Cường] đang bị tạm dừng.
Giọng chậm rãi của thầy Lý tiếp tục: “…!Huyệt Đại Chùy (*), ở chỗ hõm phía dưới đốt sống cổ thứ bảy, nhất định phải tìm đúng vị trí, nếu không hoàn toàn ngược lại…”
Tạ Hựu Địch gật gật đầu: “Ngàn vạn lần đừng ấn linh tinh, ấn sai sẽ bị liệt.”
Bàn tay đang châm thuốc của Trác Dụ khựng lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Không phải hôm qua cậu bảo đau cổ à? Vừa hay tôi cho cậu giãn gân giãn cốt, làm theo video dạy.”
Tạ Hựu Địch có lẽ chưa từng nói bị đau cổ.
Nhưng anh vẫn kích động: “Được đó! Đây là thời khắc vinh quang của tôi.
Tổng giám đốc Dụ tự mình phục vụ!”
Lời này khá không thành thật, anh chỉ chấp niệm với việc chiếm hời từ Trác Dụ.
Chủ yếu Trác Dụ này quá xảo quyệt, nhìn khí chất căn chính miêu hồng (*), thật ra thuần thục nhất là trong giấu kim trong bông, luôn có biện pháp chu toàn để không dính chút “lá” nào trên người trên người.
Tạ Hựu Địch tự giác kéo ghế dựa ra, ngồi đến ngay ngắn: “Đến đây Tiểu Trác, anh Địch của cậu cho tiền boa này.”
Trác Dụ xắn ống tay áo, vẻ mặt trấn định.
Khí thế này của anh giống như thực sự có tay nghề tổ truyền.
Mới ấn xuống, Tạ Hựu Địch “Hít” một tiếng.
Trác Dụ nhíu mày: “Đau à?”
“Không phải, sao mới sáng sớm cậu còn xịt nước hoa?” Tạ Hựu Địch nhăn nhăn mũi: “Thơm thật.
Đợi lát nữa tôi mượn xịt nhé.”
Trác Dụ tăng thêm lực ở tay, để Tạ Hựu Địch ngậm miệng.
“Bách Hội, Thừa Linh, Đại Chùy bên trái ba tấc.” Trác Dụ cụp mi, nghiêm cẩn đọc lại nội dung trong video dạy: “Cảnh Bách Lao, chỗ này, có cảm giác không?”
“Có hơi tê, ấn mạnh thêm chút.” Tạ Hựu Địch ngoẹo cổ nói: “Rất đúng chỗ.”
Trác Dụ như suy tư gì, không nhớ rõ bước kế tiếp.
Nghiêm túc chịu trách nhiệm, anh mở video cùng thực hành.
“Huyệt Cự Cốt nhấn mạnh mười hai lần, lại dùng cạo gió ấn vuông góc với Đại Chùy.
Nhớ rõ cổ tay dùng lực, nhất định phải dùng đủ sức.
Các bạn học xông lên!”
Tạ Hựu Địch thét chói tai: “Đau! Đau! Đau!”
“Chịu đựng chút mới có hiệu quả.” Bởi vì quá mất sức, trên lưng Trác Dụ cũng hơi đổ mồ hôi.
Sau khi lặp lại ba lần thủ pháp mát xa này: “Được rồi, cảm giác thế nào?”
Trán Tạ Hựu Địch đổ mồ hôi, duy trì tư thế cong người.
Sau mười giây yên lặng…
“Trác Dụ, con mẹ nó! Hình như…!tôi không động đậy nổi.”
…
Mấy ngày nay thời tiết tốt đến kỳ cục, trời xanh nâng thái dương lên cao, mây trắng đều ngại bị trói buộc.
Giương mắt nhìn trời như ngọc bích được rửa sạch, nơi nào cũng thoải mái.
“Giản Yên” được rảnh rỗi một lúc hiếm thấy, có thể cùng nhau ngồi uống cốc trà hoa dưỡng sinh.
Lữ Lữ lại đang bà tám nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm xong rồi thì phân tích vận thế tháng sau cho nhân viên trong tiệm, còn hứng thú bừng bừng lấy bài Tarot ra tính vận đào hoa.
Bên tai Khương Uyển Phồn náo nhiệt, cô dựa vào sô pha, lấy một miếng vải tùy ý che mặt lại.
Ánh mặt trời lồng ấm áp lên vai và cổ cô, chỗ cứng đau cũng dịu đi không ít.
Cô vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, đột ngột tiếng còi báo từ bên ngoài truyền đến.
“Ò e~~ ò e~~ ò e~~”
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
Một chiếc xe cứu thương chạy như bay qua bên ngoài cửa hàng “Giản Yên”.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Địch Địch: Hãy nghe tôi nói cảm ơn cậu…
—
Chú thích:
(*) Huyệt Đại Chùy: là huyệt thứ 14 của mạch Đốc… Xác định vị trí huyệt Đại Chùy bằng cách ngồi hơi cúi đầu, quay cổ qua lại phải trái, u xương nào cao nhất động đậy nhiều dưới ngón tay là đốt cổ số bảy, huyệt này nằm ngay chỗ lõm phía dưới đốt sống cổ số bảy.
(*) Căn chính miêu hồng: Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”: “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh.
“Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng.
“Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ..