Đọc truyện Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi – Chương 1: Phẫn nộ là cọng cỏ dại tự do sinh trưởng
Đạm Ngữ ném tai nghe đấm ba lần vào bàn hô ba tiếng tôi thao, cảm thấy đỉnh đầu hơi nước bừng bừng như biển lửa lan ra đồng cỏ.
***
Làm cái gì chứ, đạo diễn chuẩn bị ở đó vậy mà ai cũng không lưu dự bị âm thô*, đồ não tàn hậu kỳ kia vậy mà đem âm thô bản chính làm hỏng!
*âm thô: là phần âm thanh vừa được thu trong phòng thu ra chưa qua xử lý
Tôi thèm vào này là chuyện quái gì a! Đạm Ngữ dốc một bát nước lạnh vào, giữa mùa hè, phát hỏa thực sự là tự ngược mà.
Nhưng nếu như lúc này có ai mưu toan ngăn cản Đạm Ngữ tự ngược, vậy tuyệt đối sẽ bị phản lại ngược đến mức thống khổ hận vì đã sinh ra làm người. Chính vì thế, mới thấy được mấy vị bạn học cùng ký túc xá ngồi đến sao mà đoan trang nghiêm chỉnh thế.
***
Không thể đập máy vi tính, đập hư rồi thì phải sửa, không thể quăng di động, quăng hỏng rồi thì phải mua mới, không thể giẫm đạp microphone vì đó chính là nhân dân tệ (tiền Trung Quốc)! Trong lòng nhắc đi nhắc lại năm mươi lần nguyên tắc ba không, Đạm Ngữ cuối cùng ở trước máy vi tính lấy tư thế vô cùng vặn vẹo chiếm diện tích lớn nhất của cái ghế mà ngồi xuống, đem tai nghe đeo lên lần nữa.
***
“Cậu thực sự xác nhận chỗ đạo diễn cũng không có phần dự bị? Thật xác định cái văn kiện bị đồ não hỏng hậu kỳ kia phá không thể khôi phục?”
“Không nên gọi nó là não hỏng hậu kỳ, nó là em trai tôi đây.” Cô nàng Chuẩn bị rất bình tĩnh, có thể thấy được rằng cô đã trải qua sóng to gió lớn, “Mặt khác tôi xác định và chắc chắn.”
***
Đạm Ngữ lại nện bàn, cổ tay vừa lúc đập phải mép bàn, mép bàn không cho Đạm Ngữ chút mặt mũi nào: “Oa, thao, đau chết tôi rồi!”
“Ai, học đệ không nên luẩn quẩn trong lòng a.” Chị Chuẩn bị trấn an, đáng tiếc âm thanh nghe thế nào cũng chẳng ra ôn nhu.
“Ông đây bị cảm, ông đây khàn giọng rồi, ông đây không thu nữa!” Để chứng minh “ông đây” khàn giọng, tiếng nói của Đạm Ngữ phi thường hợp tác mà dùng thanh âm như vịt chết nói xong ba chữ “không thu nữa”.
***
“Học đệ ngoan, tìm cái chết không lợi kéo dài tuổi thọ, càng sẽ trực tiếp dẫn đến dung nhan tiều tụy, làm sao hợp được với khuôn mặt vai chính của cậu a.”
“Cậu nói vai chính lần nữa thử coi? Ông đây đập chết bây giờ, đàn chị cũng y đó mà đập.”
“Được rồi, được rồi, bây giờ là thật không có biện pháp rồi, học đệ cậu chỉ thu lại lần nữa cho tôi thôi mà.”
“Chị từ đâu tìm tới nhân tài hậu kỳ não hỏng thế? Đàn chị chị càng bưng bít càng không được a! Vậy nhân tài rác kia là người mới hử? Hủy âm thô còn chưa tính, biết sẽ hủy còn không sớm sao phần dự bị, tuyệt đối không chỉ là vấn đề của đồ nhân tài não hỏng a. Tôi thao, ông đây còn muốn mắng chửi người!”
“Cô nàng CP nhà tôi về nhà sinh con rồi, máy vi tính cũng đụng không xong, không có biện pháp a, kia không phải tìm em trai tôi đây cứu trận sao.”
***
Nếu có người lúc này hỏi Đạm Ngữ: vì sao tài liệu âm thanh của cậu thiếu một phần?
Đạm Ngữ sẽ đương nhiên mà hỏi ngược lại: không biết máy tính của ông đây là lỗ đen thụ chỉ nuốt không nôn à!
Phiên dịch lại chính là: tài liệu trong máy tính của Đạm Ngữ sắp xếp vô cùng mất trật tự, thế nhưng cậu ta lại tuyệt đối không có thói quen đặt tên cho tài liệu, vậy cho nên công năng “search” cũng chỉ có thể trưng đó mà thôi. Cứ thế mãi, Đạm Ngữ liền dưỡng thành thói quen tốt đẹp tài liệu tùy dùng tùy xóa.
***
Nghĩ đến âm thanh thu lại phải đem từng câu từng lời chỉ niệm một lần cũng khẳng định nhiều hơn 30 phút, Đạm Ngữ đã rất giận rồi, phi thường tức giận, xa xa vượt quá cả mốc chuẩn tức giận bình thường rồi.
Ông đây đi ăn, các người cứ thích gào đất gào trời gì thì gào.
***
Đạm Ngữ đang chọc quả trứng gà trong bát canh cà chua nấu trứng gà, chọc đến lòng đỏ nổi trôi đều biến thành bọt hết rồi, vì vậy cậu ta cảm thấy mỹ mãn mà vỗ bụng đứng dậy: tốt rồi, lại tìm được một thứ tốt đẹp phát tiết tức giận rồi.
Các bạn học bàn sát bên miễn phí thưởng thức một hồi động tác tuồng “Trong một phút đồng hồ mưu sát canh trứng” còn đang giương mắt đờ đẫn, nữ sinh ở bàn bên cạnh thì cúi đầu mà nỉ non: cảm tạ cậu giúp tôi giảm béo, đúng, tôi nên cảm ơn cậu mà không phải hận cậu, tạm biệt đùi gà tạm biệt thịt kho tàu, A-men.
***
Đạm Ngữ từ căn tin đi bộ ra lại thành thiếu niên lạc quan nhìn bầu trời trời sáng mây quang một mảnh thanh trong.
Lúc bước đi thong thả tới ký túc xá, Đạm Ngữ đã thành ánh nắng tương sáng rồi, bạn cùng ký túc xá từ trên thò đầu ra: “A Tứ ơi, giúp tao lấy cái sạc trên bàn kia một chút với, ai, không phải là của điện thoại di động, là cái của MP4 kia kìa, ai được rồi, được rồi lấy qua cho tao, cảm ơn nhé.”
Cho nên nói, Đạm Ngữ bình thường rất chi là bình dị gần gũi, giống như người bình thường vậy.
***
Thế nhưng đừng nghĩ rằng một ngày bình thường thì không có nổi điên lần hai.
Đương lúc Đạm Ngữ vừa ngồi ở trên chiếc ghế chịu quá tải trọng của thân thể thiếu niên mà phẫn nộ, khi cậu ta đối mặt với màn hình vi tính thì khí chất lửa giận còn thừa lại, cậu ta phi thường đương nhiên hô lên một câu: thực TMD thao!
Thao là thao xong, âm vẫn là phải thu.
***
Mở kịch bản, Đạm Ngữ mất hai phút chửi rủa xong cái nhân tài não hỏng hay là não hỏng hậu kỳ kia.
Sau đó xoay người hướng lên lão đại của ký túc xá còn ở lại đó một câu: lão đại em ghi âm rồi. Rống xong bắt đầu sản xuất.
Lão đại của ký túc xá bình tĩnh mà đeo tai nghe lên.
***
Không thể không nói Đạm Ngữ là một người chuyên nghiệp, tuy rằng làm CV* không có được cầm tiền lương, mỗi tháng cũng không có trợ cấp. Thế nhưng khi cậu ta đối mặt với lời kịch đầu tiên, tinh thần trạng thái của cậu ta cũng đã dồi dào mà khỏe mạnh rồi, giọng điệu của cậu ta cũng đã mềm mại như nước luôn.
*CV: Character Voice giọng tốt, nhân viên phối âm cho nhân vật trong hoạt hình, chia làm 4 loại, khá dài, ko edit ra đâu
Không sai, hành động nổi khùng của Đạm Ngữ là một màn đặc sắc, ở trong giới CV thì có mỹ danh đệ nhất đó là “Kỹ năng diễn tốt, có lực đột phá.”
***
Cho nên không cần nghi ngờ, đây một đám nam chủ ôn nhu, vương tử thâm tình, thiếu niên tráng kiện, đây đích xác chính là người nào đó dùng thanh âm lừa dối quần chúng.
Đúng, phần lớn kịch Đạm Ngữ nhận là nam chủ của BG* kịch.
*BG: boygirl
Nói thừa, BL* kịch cậu ta lúc này còn có thể chẳng kiêng nể ai mà ở ký túc xá trống không này ghi âm sao.
*BL: boylove
***
Bởi đã thu qua hơn một lần, lần này kỳ thực cũng không mất bao nhiêu thời gian Đạm Ngữ phỏng đoán lời kịch, cho nên nửa tiếng đồng hồ trôi qua Đạm Ngữ đã thu xong ném cho Chuẩn bị.
Chuẩn bị là chuyên gia bên thì khen ngợi hiệu suất và chất lượng của Đạm Ngữ, bên thì phỉ báng thầm: cậu lấy phân nửa thời gian buổi chiều để ghi âm, việc này vậy là xong rồi a nhóc.
***
Lúc này đã là thời kỳ hoàng kim mỗi đêm quần chúng lên mạng.
Người trong tổ kịch mặc dù không nhiều lắm, nhưng được cái là lên sân khấu hiệu suất cao, tỷ như bây giờ, liền tiếp cận động viên của toàn dân ───
Chuẩn bị: Đạm Ngữ thực sự là có hiệu suất quá cao, biểu dương ~.
Đạo diễn: đã thu được lần nữa rồi?
Chuẩn bị: đúng vậy, nghe xong lần này so với lần trước tốt hơn chút ╮(╯▽╰)╭.
Biên kịch: có phải ám chỉ hậu kỳ đem mỗi bản âm thô quăng một lần không?
Quần chúng vây xem: còn cần đạo diễn và Chuẩn bị chung sức hợp tác XD.
Đạm Ngữ: tôi thao, các người bị hủy âm thô thì đắc ý lắm hở?
Chuẩn bị: vỗ về học đệ, chúng ta đều rõ, đây là một lần ngoài ý muốn không thể phục chế.
Đạo diễn: chỉ là vừa vặn cái ngoài ý muốn kia lựa phải cậu thôi.
Giám sát: có thể thấy được hậu kỳ đại nhân đối mặt với một đống âm thô nhận thức hết sức là có mắt nhìn.
Biên kịch: đây là một hồi ngoài ý muốn bởi vì yêu cho nên thương tổn.
Đạm Ngữ: ông đây sớm biết các người là cùng loại mà! Sớm đã biết rồi!
Đạm Ngữ: kỹ thuật không giỏi còn không biết sớm dành phần dự bị, tôi thao não tàn cũng là bệnh!
Đạo diễn: Đạm Ngữ cậu sẽ hối hận ~.
Biên kịch: cậu sẽ vì kiên quyết phán đoán mà giật mình mà hối hận ╮(╯▽╰)╭.
Giám sát: tuy rằng cậu là một nam chủ, có thanh âm và vẻ mặt của nam chủ, nhưng thủy chung không thoát khỏi bản chất Nhất Nhất là nội tâm của thụ.
Đạm Ngữ: các ngươi đám phụ nữ này thấy có hậu kỳ thì ngược đãi CV
Đạm Ngữ: não tàn hậu kỳ đâu, hậu kỳ ở đâu?
Hậu kỳ**: tôi ở đây.
**hậu kỳ: người lo công việc của những giai đoạn sau khi thu xong.
└(^o^)┘