Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 9: Kỹ Xảo Tuốt Mèo Đặc Biệt Của Pharaoh


Bạn đang đọc Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh – Chương 9: Kỹ Xảo Tuốt Mèo Đặc Biệt Của Pharaoh


Phòng nghị sự của vương cung.
Tầng tầng màn che bằng lụa trắng mềm mại bị gió thổi lên, các đại thần xuyên áo váy xếp nếp viền hoa văn, trang sức hoa lệ, mắt vẽ eyeliner kiểu Ai Cập, theo cấp bậc lần lượt đứng trong phòng nghị sự.
Trên bậc thang, hai vị Đại thần quan hầu hạ Pharaoh Jesé và Nefes tay cầm pháp trượng có ngụ ý khác nhau, thân xuyên áo bào trắng sạch sẽ đứng ngay ngắn hai bên vương tọa.
Đại thần đại biểu cho tập đoàn quý tộc Ai Cập.
Đại thần quan đại biểu tập đoàn thần quan và thần quyền.
Bọn họ nhìn chăm chú các đại thần phía dưới, biểu tình nghiêm túc, thay thần linh quản giáo người hầu cho Pharaoh.
Mỗi một người bọn họ đều quần áo hoa lệ, chỗ đứng hợp lý, thần kinh căng chặt, đem tất cả mọi người xem như kẻ địch mà đối xử, mong đợi tóm được sơ sót mà những kẻ lòng mang ý xấu để lộ, quét sạch chướng ngại trên con đường tiến lên của chủ nhân.
Không thể nghi ngờ.
Phòng nghị sự của vương cung luôn luôn chìm trong bầu không khí trang trọng căng thẳng làm người ta nghẹt thở.
Bởi vì nơi này không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Nếu có ai phun nhiều nước hoa hơn, phỏng chừng cũng sẽ có đại thần đụng phải, chỉ vào mũi đối phương mắng: Tại sao ngươi phun nước hoa nhiều như vậy?! Ngươi nhất định là đang giấu loại độc dược mạn tính gì rồi, ý đồ muốn hại vương!
Lúc này, nếu như nam nhân trên vương tọa vừa vặn không vui, vậy thôi, mang xuống, nhẹ thì bị đánh, nặng thì mất mạng.
Cho nên mỗi ngày, trên thì từ tể tướng Vizier dưới một người trên vạn người, xuống thì tới quan chức cấp thấp nhất có thể đi vào phòng nghị sự, mọi người nếu mà mọc đuôi được ấy hả, đều hận không thể kẹp giữa mông cẩn thận làm người.
Cẩn thận từng li từng tí, nhăn nhăn nhó nhó, đem mặt banh thành tấm thép đâm không thủng, đem đôi mắt biến thành cầu thủy tinh chỉ có thể nhìn thẳng.
Không chỉ muốn tại trước mặt vương làm bộ mình là một bức tượng hình người, còn muốn nghĩ trăm phương ngàn kế chiếm được niềm vui của vương, được đến sự thưởng thức, não sinh động đến mức mỗi ngày hạ triều là thân tâm đều mệt mỏi, hận không thể ổ ở trên giường làm một con cá mắm.
Chư vị đại thần: Hơn nữa còn là loại không muốn vươn mình kia kìa!
Nhưng hôm nay có hơi khác…
Giữa bọn họ nhiều thêm một vị thói xấu gia hỏa, tùy ý té nằm trên người thị nữ, không hề đoan chính thì thôi, còn gối đầu lên bộ ngực cao vút của thị nữ xinh đẹp, trước mặt đặt một đống đồ ăn.
Thậm chí còn không có cống hiến nhiều hơn bất cứ một vị đại thần ở nơi này, nhưng có thể dễ như ăn cháo khiến Pharaoh tuấn mỹ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lại, ánh mắt ôn nhu sủng nịch, có thể nói là mặt mày đưa tình!
Đại thần quan Jesé biểu tình nghiêm túc, nhìn như đàng hoàng trịnh trọng báo cáo công tác (ánh mắt hướng bên cạnh quét):
“Vương thất Ai Cập có hai vị công chúa huyết thống gần gũi với ngài, đạo đức, phẩm tính của các nàng đều phù hợp tiêu chuẩn làm vương hậu Ai Cập, mời ngài mau chóng ra quyết định, vì ngài và Ai Cập lưu lại dòng dõi có huyết thống thuần khiết…”
Trên vương tọa.
Bỏ đi bảo tọa hoa lệ, trên bậc thang trải thảm len dày, trên thảm kê bàn thấp hình chữ nhật cùng ghế tựa không chân làm bằng gỗ, Jofar ngồi xếp bằng sau bàn, nghe vậy, hắn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Ánh mắt vẫn cứ xuyên qua từng chồng gián thư cao ngất của từng quan chức, rơi vào một nơi nào đó, hoàn toàn đem vị đại thần đang bận tâm như mẹ già ném sang một bên.
Jesé nhăn mày: “…!Vương.”
Ông thúc giục, nỗ lực dời sự chú ý của Pharaoh trở lại.
Nhưng chủ nhân cao quý của ông chỉ liếc mắt một cái, liền lười biếng xua tay: “Sang một bên đi Jesé, ngươi che mất phong cảnh ta đang thưởng thức.”
Jesé: “…”
Phong cảnh?!
Đại thần quan theo ánh mắt của chủ nhân ông nhìn qua, khi thấy con quể nào đó nằm ở trong lồng ngực thị nữ há mồm ngáp, lộ ra đầu lưỡi phấn hồng, cái trán trong nháy mắt búng ra vô số gân xanh nhảy thình thịch!
Phong cảnh cái beep gì!!!
Cũng chỉ là một con mèo đen choai choai thôi, tại sao vương của bọn ông lại đem một con mèo mang tới phòng nghị sự?! Tại sao!!!
Lẽ nào bởi vì chứng nghiện mèo đến muộn kia à???
Quả thực không thể nào hiểu được tại sao vương rõ ràng không chạm được lông mèo, lại cố tình yêu thích mèo có lông cơ chứ.

Đại thần quan mạnh mẽ trừng nữ đồng liêu Nefes đang cười trộm, rồi đằng đằng sát khí hướng tới mèo nhỏ phóng tia nhìn chết chóc.
Đại thần quan Jesé ánh mắt sắc bén: Nhìn chăm chú —
Bass nằm trong ngực tiểu tỷ tỷ, không nói hướng hắn lườm một cái: Trừng trẫm làm gì?! Là vương của các ngươi nhất định phải sai người xách ta theo, miêu nha ngao phi! Có tin hay không ta cào ngươi!
Con mèo này dĩ nhiên đối với ta trợn trắng mắt? Đại thần quan Jesé không dám tin tưởng mình bị mèo khinh bỉ, trợn mắt lên: Nefes ngươi thấy sao? Nó còn đối với ta nhổ nước miếng?!
Nefes ở một bên cạnh hự hự nín cười, thấy thế thiếu chút nữa phun nước mũi ra ngoài.
Jesé:…
Không được đồng liêu quan tâm, trái lại còn bị trào phúng, Jesé nổi giận đùng đùng, lòng không cam tình không nguyện lui về vị trí của chính mình, trông xuống mặt tể tướng, nháy mắt.
Tể tướng bị đại thần quan đang tức đến xanh mặt trừng tê cả da đầu, lén lút quét mắt nam nhân trên vương tọa, hắng giọng tiến lên một bước.
“…!Vương” hắn thành công đem sự chú ý của Jofar từ trên người con tiểu yêu tinh ma người nào đó dời đi, sau đó hắn nói: “Mấy ngày gần đây, phần lớn chủ thành của Ai Cập đều bùng phát nô lệ náo loạn, bởi nhân số nô lệ khá nhiều, cho nên lần trấn áp này chúng ta tổn thất không ít chiến sĩ ưu tú.”
Nô lệ bạo loạn là chuyện thường xảy ra, cũng là chuyện khá phiền toái trong vài năm gần đây.
“Lake Mara khanh (tên tể tướng), tiếp tục.” Biểu tình tản mạn trên mặt Jofar tiêu tán một chút, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn cứ hơi lạnh lùng.

Một tay lấy mu bàn tay chống cằm, mái tóc bởi vì đeo vương miện mà chải vuốt lên rủ xuống tới vai, hai mắt xanh như hàn băng nhìn thẳng tể tướng, khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt trở về.
Mỗi khi bị vương nhìn kỹ, tâm tình các đại thần luôn là thấp thỏm bất an, lúc này liền không nhịn được nghe lời đoán ý, quá mức chú ý biểu cảm nhỏ bé trên mặt vương lẫn động tác tứ chi để phán đoán chính mình nói sai hay không chọc vương không vui.
Ở ngự tiền này, đây là một kỹ xảo sinh tồn phi thường trọng yếu!
Làm đêm vị trí tể tướng như Lake Mara càng là như vậy.

Tỷ như lúc nãy vương nói những lời kia, một cái tay khác đặt trên đầu gối, làm động tác vuốt ve trước sau trên không.
Lake Mara run lẩy bẩy: Đây, đây là ý gì? Lẽ nào vương không hài lòng muốn chặt đầu gối của ta?
Hắn gian nan nuốt nước bọt nói tiếp: “Vương, do nước ta nhiều năm liên tục chinh chiến, ngài cùng chư vi dũng sĩ Ai Cập đánh đâu thắng đó, công hãm rất nhiều tiểu quốc, số nô lệ nước ta mấy năm gần đây nhiều nhất trong lịch sử các đời Ai Cập, ngay cả cư dân Ai Cập ở vương thành Bosaya cũng chỉ chiếm ba phần mười, còn lại tất cả đều là nô lệ.

Vương…!Nhiều, không có nghĩa là tốt.”
Jofar mặt mày không nhìn ra ý kiến gì, “Lake Mara khanh, ngươi nói rất hay, tiếp tục.” Nói xong, Lake Mara chú ý tới tay hắn bắt đầu huyền không trượt tới eo lưng!
Lake Mara nháy mắt cảm thấy đâm nhói từ eo trở xuống: Xong xong…!Đây là càng không vui nên muốn chém bồ phận từ eo trở xuống a.
Lake Mara liền không thể không bổ sung dưới ánh mắt Jofar: “…!Những đầy tớ này phần lớn là nô lệ nước khác, bên trong ẩn giấu không biết báo nhiêu kẻ rắp tâm hại người, nhu dân đê tiện chuẩn bị tạo phản bất cứ lúc nào, nếu như bởi vì sợ hãi hình phạt nghiêm khắc mà xảy ra náo loạn, có thể mang lại hậu quả không lường trước được.”
Hình phạt nghiêm khắc?
Không phục tùng, chính là lựa chọn cái chết.
Từ ngày cãi lời hắn bắt đầu, đám người kia cũng mất đi quyền lợi sinh tồn công bằng trên đất của hắn!
Jofar không để ý vận mệnh nô lệ, thậm chí có chút tẻ nhạt vô vị, “Ý của ngươi thế nào?”
Lake Mara nghe hiểu sự mất kiên nhẫn của vương, đồng thời còn nhìn thấy cái tay đang làm động tác OK của Jofar kia tụ lực gảy một chút!
Lake Mara:…
Gảy, gảy một chút là có ý gì??
Ta, ta nên nói hay là không đây, chẳng lẽ là muốn đập nổ đầu của ta!
“Thần, thần…” Hắn một bên thần một bên khóc không ra nước mắt nhìn về phía Jesé tìm kiếm trợ giúp, Jesé cách vương khá gần, tự nhiên là thấy mấy động tác nhỏ của Jofar, cũng đồng dạng không rõ mà suy nghĩ nhiều lần.

Trong lúc lơ đãng ông thấy được ánh mắt thấu hiểu hồng trần của đồng liêu Nefes.
Ông suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên hỏi một chút.
Jesé (ánh mắt): Nefes, thủ thế của vương có ý gì?
Nefes (cười híp mắt): Tại sao ta phải nói cho ngươi biết.
Jesé:…
Nefes (cười híp mắt): Ta không nói cho ngươi đâu nhá, trừ khi ngươi cho ta chút chỗ tốt ~
Tên đáng chết!
Jesé (cắn răng): Ta có một cái bình sứ từ viễn quốc, tặng cho ngươi!
Nefes: Ha ha, vậy thì cám ơn Đại thần quan Jesé nhá ~
Jesé: Ít nói nhảm, nói mau!
Nefes cười không nói, lùi về phía sau một bước, ra hiệu Jesé từ vị trí của chính mình mà xem, Jesé suy nghĩ một chút, vẫn là bốc lên nguy hiểm có thể mạo phạm vương, di chuyển vị trí, đi đến bên phải vương tọa, vị trí của Nefes.
Nefes nhẹ giọng nói bên tau ông: “Ngài biết biện pháp Tay cầm mặt trời sao?”
Tay cầm mặt trời, là phương thức chúc phúc tương đối phổ biến ở Ai Cập gần đây, kỳ thực chính là giơ tay lên trước mặt, vừa vặn kẹp lại mặt trời ở cuối chân trời ngang tầm mắt, từ góc độ của mình xem, tưởng tượng đang cầm mặt trời ở xa xa kia, ý là: Mượn ánh sáng và chúc phúc từ Thần Mặt Trời Ra.
“Ta biết.” Jesé nhíu mày, không hiểu nàng đang nói gì.
“Aiz.” Nefes thở dài vì sự thông minh của đồng liêu “Ngài cũng thật là…!Đại thần quan Jesé, thỉnh ngài hơi hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng, đúng, từ góc độ của tay vương thì ngài thấy cái gì?”
Jesé nghi hoặc cúi người xuống, từ góc độ bàn tay của vương nhìn sang.
Kết quả là phát hiện, từ góc độ của ông, bàn tay Jofar vừa vặn rơi vào đường viền trên thân thể mèo đen phía xa xa kia.
Con mèo đen kia phảng phất thành mặt trời trong Tay cầm mặt trời, mà vương của bọn họ chính là tay nắm mặt trời, Jesé vừa vặn liền thành mắt!
Đại thần quan Jesé:…!Ban ngày ban mặt sáng sủa càn khôn! Một đời Pharaoh khát máu lãnh khốc trước mặt hết thảy đại thần trong phòng nghị sự cách – không – sờ – mèo!
Tể tướng Lake Mara đáng thương, bị doạ run lẩy bẩy phía dưới, không biết tất cả là do mình nghĩ quá nhiều, vương chỉ là đang sờ mèo mà thôi — sờ mèo mà thôi!
Ha ha, chuyện này nhìn như thế nào cũng cảm thấy ấu trĩ quá mức.
Ấu trĩ đến mức tay nắm pháp trượng của Đại thần quan Jesé khẽ run, tĩnh mạch trên mu bàn tay nhô lên, hàm răng cắn chặt, hai má nín đến đỏ bừng!
Hận không thể cầm pháp trượng quất chết đôi cẩu nam — miêu nam nam này!
Ông đặc biệt phát hiện, chỉ cần tay của vương trượt động, con mèo đen kia liền ngửa mặt té nằm trong ngực thị nữ, giả bộ đang bị sờ bụng.
Tay Jofar hướng lên trên, con mèo đen liền lập tức ngẩng đầu lên, làm động tác bị cào cằm.
Tay Jofar bắn ra, con mèo đen liền rụt trán, lăn tới ôm ấp của thị nữ.
Hai cẩu nam — miêu nam nam này phối hợp cực kỳ hiểu ngầm, thiên y vô phùng!

Jesé không dám nổi nóng với Pharaoh, một bụng lửa giận tất cả đều dội trên người Bass, hận không thể ăn thịt mèo của nó!
Nhưng Bass rất oan uổng a!
Ai biết Jofar có thể nghĩ ra phương thức sờ mèo có thể nói là trâu bò nhất trong lịch sử như thế?
Ngày hôm qua Jofar an ủi nó xong, đột nhiên nói một câu: “Đúng rồi, ta nghĩ đến một biện pháp hay.” Nói xong hắn liền đem Bass đè xuống đất, biểu diễn đại pháp cách không tuốt mèo.
Jofar: “Ha ha, như vậy là có thể tiếp tục xoa xoa ngươi, Bast, ngươi vui vẻ chứ?”
Miêu đại gia liếc một cái, dựng thẳng lên một móng vuốt, làm bộ như giơ ngón giữa: “Meo!” Vui vẻ cái qq, động tác ngu ngốc này ngươi muốn làm thì làm, ông này không làm!
Jofar tựa như mất đi cảm ứng với nó: “Vậy sao, ngươi cũng vui vẻ à.”
Bass: “Miêu miêu miêu???”
Jofar mỉm cười: “Vậy thì tốt, bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải ngoan ngoãn lấy lòng ta, nghe hiểu sao?”
Lấy lòng ngươi?
Nghĩ hay lắm!
“Meo!”
– – phi!
Jofar nụ cười hơi ngưng.
Miêu đại gia ngẩng đầu lên: Sao?!
“Ngươi không ngoan nha.” Jofar nhẹ nhàng nắm chặt đầu mèo của Bass, mắt xanh lấp loé, khóe môi vẫn như cũ mỉm cười, đồng thời ngữ khí ôn nhu nói: “Làm thịt ngươi.”
“……”
Bass (=Д=):…!Ta ta ta ta ta không sợ!
Jofar ý cười càng sâu: “Làm thịt ngươi nha ~ “
Bass (cuồng nuốt nước bọt): Ta không sợ —
“Giết ngươi.” Jofar nụ cười đột nhiên biến mất.
Bass: — mới là lạ!
Tui quỳ xuống cho ngài xem!
Giời ơi có thể đừng động một chút là thả sát khí với một con mèo nhỏ ngây thơ đáng yêu à ba ba?
Được không ba ba!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.