Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 10: Tân Vương Và Cựu Thần


Bạn đang đọc Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh – Chương 10: Tân Vương Và Cựu Thần


Edit: Đan Mộc
Tể tướng Lake Mara đáng thương, thần đến miệng muốn trật khớp, nhìn lông mày Jofar nhướng càng lúc càng cao, mắt thấy liền muốn phát hỏa mới thu được ám chỉ từ vị đại thần quan đang tức đến phun máu.
Đại thần quan Jesé một thân hắc khí: Không có chuyện gì, ngươi nói ngươi.
Ngược lại vương cũng không có nghiêm túc nghe!
Lake Mara thở phào một hơi, lập tức thần ra câu sau: “Vương, cho nên thần kiến nghị hơi hơi điều chỉnh một phần trong bộ luật và đãi ngộ của nô lệ, tạm thời động viên nô lệ bạo động.”
Động tác xoa xoa của Jofar ngừng lại, Bass đang nỗ lực phối hợp với hắn biểu diễn cũng ngã đầu vào người thị nữ, rốt cục có thể thở một hơi.
Phía dưới.
Lake Mara an tâm rồi, rốt cục khôi phục dáng dấp khôn khéo cơ trí, cúi thấp đầu chờ vương lựa chọn.
Hai mắt lam thẫm nhìn chăm chú hắn, sợi tóc bạch kim quấn quanh trang sức hoàng kim hoa lệ trên cổ, vị này là người duy nhất trong các đời vương thất nắm giữ làn da màu trắng lạnh, vương giả trẻ tuổi với vẻ ngoài quá mức tuấn mỹ, chậm rãi, cong lên đôi môi nở nang.
Từ Vizier đứng đầu vạn thần nói ra câu này, cơ bản liền đại biểu ý nghĩ của toàn bộ quan chức, thậm chí bao gồm quyết định của một thần quan nào đó đứng sau hắn.
“Thần tán thành.”
“Thần cũng tán thành.”
“Thần…”
Quả nhiên, mấy vị đại thần có trọng lượng khác cũng lục tục đứng ra, dù Jofar vẫn cứ không có mở miệng, Jesé sau lưng hắn cau mày, bước xuống bậc thang, sau đó mặt hướng Jofar, cúi thấp đầu xuống…
Vị đại thần quan này thấp giọng nói: “Vương, số nô lệ đã vượt phần lớn khả năng gánh vác của chủ thành, một khi bạo động, bình dân Ai Cập rất dễ bị nô lệ tập kích, ngài cần phải cắt giảm hình phạt nghiêm khắc với nô lệ!”
Jofar ngồi xếp bằng trên ghế mềm, một tay chống cằm, hắn nhìn đại thần quan của hắn, đồng tử càng lúc càng xanh thẳm, nụ cười âm lãnh.
Jesé a Jesé…
Nefes đứng một bên khác đau đầu che mặt, ngươi cho rằng chuyện ngươi và tể tướng thương lượng này vương không biết sao? Dám từ vị trí đại thần quan đi tới vị trí quyền thần, còn nói cần phải cái gì?! Nghiêm túc?!
Được rồi, Nefes nói thầm trong lòng, vốn nàng cho rằng ông ta chỉ là kẻ ngu ngốc không có ưu điểm, trong đầu chất đầy thánh giảng và giáo điều, hiện tại nàng sai rồi, Jesé vẫn có ưu điểm, tỷ như mọc dư một cái đầu hoặc dư một cái mạng gì đó.

Jesé cùng các đại thần phía dưới nghiêm túc mà kiên định muốn vương ra quyết định.
Mà nam nhân trên vương tọa giống như đang xem cuộc vui, hứng thú nhìn bọn họ, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo mỉm cười âm u chưa đạt đáy mắt.
Có lẽ là bầu không khí đọng lại đến con mèo nhỏ đều không cách nào nhịn được, Bass ngẩng đầu từ chậu sữa thị nữ đút cho nó lên, miệng dính một vòng sữa, nó lè lưỡi linh hoạt bẹp bẹp liếm, dáo dác xem trò vui.
Nhìn nửa ngày, còn thật để nó nhìn ra chút gì.
Tỷ như một đám phía dưới này, thật giống đều không có đứng ở bên chủ nhân biến thái của nó a.
A, thật thảm.
Bass không để ý tiếp tục bẹp miệng.
Rốt cục, Jofar lên tiếng, giọng nam khàn khàn từ tính, lười biếng kéo dài: “Các ngươi cảm thấy…!Ta sẽ thương hại bọn họ?”
Thanh âm này êm tai thì êm tai, chẳng biết vì sao Bass có cảm giác nếu như mình không có lông, có thể sẽ nổi một tầng da gà!
Đại thần phía dưới bị hỏi cũng im như gà, Jesé mím chặt môi không mở miệng.
“Làm sao? Không nói.” Jofar thấp cười ra tiếng, “Vẫn là nói các ngươi cảm thấy, ta, sẽ thương hại các ngươi?”
“…”
Biết sao?
Vị vương này hiểu nhân từ thương hại là gì sao?
Các đại thần sắc mặt trắng bệch không dám mở miệng, ở trong lòng hỏi mình.
Bass len lén liếc Jofar, chẳng biết vì sao đầu óc đột nhiên toát ra đáp án: Không biết.
Không thương hại nô lệ, cho nên tính mạng của bọn họ cũng là một nắm bụi không cần nhìn thấy.
Không thương hại đại thần, cho nên hắn muốn đại thần cũng đê tiện giống như nô lệ!
Trâu bò ghê, mặt mèo phức tạp tặc lưỡi, yên lặng thu hồi ánh mắt từ mặt nam nhân đang thả vương uy.

Pharaoh không hổ là Pharaoh, hắn không phát hiện ta mới lén lút liếm sắc đẹp của hắn đâu ha? Chắc…!ừm, đại khái…
Cậu đang nghĩ ngợi, vương rác rưởi, cư nhiên một bên thả sát khí hù dọa đại thần, một bên chậm rãi lấy tay làm một động tác búng đầu…
Bass: “…”
Được rồi.

Bass không biểu cảm làm bộ bị búng mũi, mười phần giả tạo ngã xuống lồng ngực thị nữ tiểu tỷ tỷ giả chết.
Ai ~ nha ~
Bass qua loa: _ Ta đau quá nha ~
Con vật nhỏ…!Mắt Jofar chảy xuôi cái gì, khóe môi hãm càng sâu.
Bị tình cảnh này đập vào đáy mắt – Nefes:…!Chẳng biết vì sao, cảnh tượng này cực kỳ giống tình nhân nhỏ sờ sờ sách sách trong lúc giáo viên giảng bài.
Nefes thưởng thức một lát lại phẩm ra mùi tình yêu chua thối, chính mình dọa mình sợ giật mình, mắt nhìn thẳng đứng thẳng, làm bộ xem Jesé đang đứng dưới bậc thang.
Jesé nghe ra không đồng ý trong giọng Jofar, đột nhiên ngẩng đầu, mi tâm nhăn thành khe, ông trầm giọng hô hoán: “Vương! Kính xin ngài —— “
“Jesé.” Jofar đánh gãy hắn, buông tay ngồi thẳng, phối sức hoa lệ trên người bởi vậy phát ra tiếng leng keng nhẹ nhàng, hắn nói: “Nếu ngươi còn ngu xuẩn như bọn họ, vậy ngươi không xứng giữ chức vị đại thần quan nữa.”
“!!!”
“Đi thần miếu trong vương thành tỉnh lại.” Jofar cúi xuống nhìn ông: “Chỉ khi ta cho phép, ngươi mới có thể rời đi thần miếu.”
“……”
Đây là…!Có ý gì? Biến tướng trục xuất?!
Jesé trong nháy mắt trợn to hai mắt, biểu tình khó coi đến mức dù da màu nâu cũng không thể che lấp, đôi môi run rẩy mấy lần nhưng không lộ ra nửa cái âm tiết.

Những đại thần khác cũng quỳ rạp dưới đất, sắc mặt đồng dạng cũng không khá hơn chút nào.
Bass như đại gia lắc đuôi: Khá lắm, một câu nói mắng người hai phe.
Jofar nói xong cũng đứng lên, nhanh chân rời vương tọa, lúc đi tới bên cạnh thị nữ ôm Bass, Jofar bốc lên vải trắng chuẩn bị sẵn trong tay thị nữ che trên người Bass, bế nó lên, không quay đầu nhìn về Jesé cùng quan chức phía sau lưng.
Nefes cùng vương rời đi, khi đi đến trước cửa, nàng quay đầu nhìn Jesé cứng ngắc mà thẳng tắp phía sau lưng, thở dài, không quay đầu lại tiếp tục theo sau.
Cách một bước phía trước đùi thon dài chính là Jofar đang ôm Bass.
Hắn dùng sức quá mức, dùng sức đến mức Bass bị đồ trang sức nặng nề bằng vàng và đá quý trên cổ hắn buông xuống cấn đau mặt, không nhịn được “Meo meo meo” gào lên, dùng đệm thịt đánh ngực hắn mấy lần.
“Miêu —— “
—— Ngươi! Ngươi muốn mưu sát ta mị?!
“Con vật nhỏ, một chút như thế cũng không chịu vì ta nhẫn nại.” Jofar nụ cười âm lãnh, cách vải mềm nắm vuốt mèo vung loạn trên ngực, còn xoa xoa thịt đệm phấn phấn nộn nộn, hắn cúi đầu ánh mắt ôn nhu, lông mi và tóc tai đều lòe lòe sắc bạch kim, dưới ánh mặt trời tạo nên một màn có thể nói là thịnh thế danh họa.
“Lại không thành thật, ta liền cắn đệm thịt của ngươi.”
Hắn đùa giỡn mà uy hiếp, nhưng từ góc nhìn của Bass, Jofar phảng phất bất cứ lúc nào đều có thể hôn nó một cái, vẫn là loại hôn nồng nhiệt kiểu Pháp kia kìa!
Bass trong nháy mắt mặt đỏ: Nghẹt, nghẹt thở…!Để tui chết trên cơ ngực của nam nhân này đi!
Jo· danh họa thế giới · far: “Vì ta, nhẫn nại một chút được không?”
Bass e thẹn co lại thành một cục: Được được được! Tư thế này của ta thế nào? Ngài hài lòng không?
Thái độ biến hóa, có thể nói đệ nhất giới nhan cẩu.
Bass nhe răng: Nhan cẩu làm sao? Thế giới nhan cẩu, chính là thuần túy như thế!
Con mèo đen nhỏ ngoan ngoãn ổ trong ngực, mắt xanh trong suốt sáng lấp lánh.

Đơn giản như vậy, dễ như ăn cháo lấy lòng người mắc bệnh nghiện mèo đang nổi giận như Jofar.
Trong lòng hắn mềm mại mấy phần, mím môi vung lên độ cong, không thèm cách vải mềm, trực tiếp dùng ngón tay sủng nịch câu mũi nhỏ ướt nhẹp của Bass một chút.
“Bast, ngươi thật đáng yêu.”
“Miêu ~ “

Nha ~ mẹ ruột của ta.
Linh hồn nhỏ bé của Bass bị hắn câu mất, si ngốc chảy nước miếng.
Nefes cùng đi theo sau, mí mắt giật giật:…!Đến! Loại cảm giác dejà vu cẩu nam nữ ở trước mắt tú ân ái lại tới nữa rồi!
Bass một đường hưởng thụ cái ôm từ sắc đẹp cấp vương giả, bị ôm về một nơi xa lạ.
Bass ló đầu hiếu kỳ nhìn nhìn, phát hiện thị nữ nơi này phi thường ít ỏi, hơn nữa đều đứng gần cột, đầu cúi xuống khiến Bass sợ các nàng có phải là đều bị bệnh xương cổ hay không.
Ngoài ra, căn phòng này ngoại trừ thủ vị đặt một cái bàn thấp chất đầy giấy chỉ còn dư lại đồ trang trí.
Trống trải hoa lệ, hoàng kim chồng chất, Bass chép miệng, đưa mắt từ một cái lọ hoa nạm đầy đá quý vàng đỏ nào đó dời đi, đối với thẩm mỹ trong thô kệch mang theo vẻ đẹp tinh tế kỳ lạ của Ai Cập cổ than thở không thôi.
Đến cửa, một đống thân vệ sau lưng Jofar chỉnh tề xếp hàng đứng bên ngoài, còn tri kỷ đóng cửa, nhất thời trong phòng ngoại trừ đám thị nữ như tượng, chỉ để lại Jofar cùng Nefes hai người ngồi trước bàn thấp.
Bass: Thôi, ta không phải người.
Ngón tay Jofar cốt cảm đẹp đẽ, từng ngón nhỏ dài, hắn nhẹ nhàng đem vải mềm bọc Bass vê thành ổ nhỏ, để trong chỗ lõm giữa hai chân đang xếp bằng của mình, Bass cũng rất thức thời, vùi trong ổ miễn cưỡng ngáp một cái, dựa vào chủ nhân biến thái nhà mình đi ngủ.
Chỉ chốc lát sau, bên tai truyền đến tiếng lật trang giấy sàn sạt, hẳn là Jofar đang nhìn báo cáo đọng lại như núi trên bàn.
Ai, làm vương xem ra cũng không ra sao, bài tập so với học sinh cấp ba còn nhiều hơn, vẫn là làm mèo tốt…
Bass thoải mái rù rù ngáy lên.
Xung quanh tĩnh lặng chỉ có tiếng giấy cói, mãi đến tận khi Nefes đột nhiên mở miệng.
Nàng nói: “Vương, kỳ thực trong lòng Jesé không có dị tâm, ông ta là một tên cứng nhắc, chỉ muốn giải quyết mầm họa nô lệ bạo động giúp Ai Cập, lại không chọn đúng phương thức, coi như ngài tính xử lý những đại thần kia, dùng Jesé có phải là hơi…”
“Ngươi cảm thấy ta làm quá phận?” Bass nghe hiểu giọng điệu lạnh lùng của Jofar.
“Đúng, xin ngài tha thứ ta mạo phạm.” Nefes thở dài, nàng nhẹ giọng nói: “Kế hoạch của ngài có thể nói là hoàn mỹ, so với tiên vương, Nefes cực kỳ vui mừng được phụ tá vị quân chủ tàn bạo như ngài, mặc dù Jesé coi như là lão tộc của tiên vương, cũng vời ngài chừa cho ông ấy một phần thể diện.”
“…”
Uầy.
Có ý gì? Có ẩn tình?
Lỗ tai Bass run một cái trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, đôi mắt mở ra khe hở, hiếu kỳ nghe trộm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.