Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 11: Ta Không Có Ăn Dấm


Bạn đang đọc Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh – Chương 11: Ta Không Có Ăn Dấm


Editor: Đan Mộc
Jofar cùng Nefes nói rất nhiều chuyện.
Một tay hắn nhanh chóng lật xem trang giấy mà trong mắt cái người tương lai như Bass cảm thấy có chút thô ráp, sau khi lật xem xong một phần, hắn dừng lại, dùng tay trái cầm bút dính thuốc màu lên viết gì đấy ở phía trên.

ngôn tình ngược
Hai mắt chưa từng rời đi đám báo cáo đó, lại có thể nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ giao lưu với Nefes mà không hề trắc trở, thảo luận sự tình hoàn toàn không tồn tại trong báo cáo, nhất tâm nhị dụng đến đáng sợ!
Không, có lẽ là nhất tâm tam dụng.
Hắn sở dĩ dùng tay trái, hoàn toàn là vì tay phải của hắn cách vải mềm, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bass.
Tình cờ Bass còn có thể bị hắn gãi gãi cằm, không phản kháng ngẩng đầu lên nheo mắt lại, thoải mái rù rừ, mà Jofar đôi khi sẽ nhấc chân sau của Bass lên, đem tay để trên bụng nó vuốt ve.
Bởi vì vải vóc không đủ để bọc toàn bộ tay hắn, lúc vuốt bụng sẽ bị lông xung quanh dính vào tay, Bass tận mắt nhìn thấy cả bàn tay Jofar sau khi đụng trúng lông nó cấp tốc ửng hồng, nổi mụn nhỏ.
Khi đó các thị nữ sẽ phi thường có nhãn lực, lo sợ tát mét mặt mày bước nhanh chạy tới, nâng bàn tay người thống trị Ai Cập cao quý, dùng khăn lông ướt lau lau, xức dược cao xức dược cao.
Dù như vậy, tay hắn vẫn sẽ mang theo phản ứng dị ứng khiến người ta vừa nhìn liền ngứa không chịu được kéo dài một canh giờ.
Bass lần thứ nhất nhìn thấy trận chiến này sợ hết hồn, nhìn Jofar phảng phất không có cảm giác, biểu cảm nhàn nhạt liền bội phục, dù sao lúc trước Jofar đến tường thành cho nó ăn, nhất định phải động thủ sờ sờ nó.
Ngứa không đòi mạng người.
Mà ngứa quá dằn vặt người.

Bass khi còn sống bị muỗi chích, dù biết cào cũng không làm nên chuyện gì, vẫn sẽ không khống chế được cào chảy máu, sau đó mang theo dấu thâm đen đen qua mùa đông.
Càng không cần phải nói một đám lớn tiêu hồn như thế…
Một bên xử lý quốc sự, một bên vừa phòng ngừa dính lông mèo vừa tuốt mèo, còn muốn cùng Nefes thảo luận sự tình…!Ngọa tào! Nghĩ như vậy chủ nhân biến thái nhà nó quả thực là cái thần nhân a!
Bass ở trong lòng giơ ngón cái tỏ lòng tôn kính cho chủ nhân biến thái nhà mình!
Quả nhiên miêu nô đều là ngoan nhân! Thói xấu!
“Lão Vương? Hiền giả chưa bao giờ đứng bên người kẻ ngu xuẩn.

Một đám đại thần trong đầu ngâm đầy rượu vang, đều sắp bị say chết, sau khi lão chết còn muốn kiềm chế ta?”
Ngón tay trắng noãn cầm bút dính đầy màu nhuộm phê duyệt trên giấy, thanh âm lành lạnh mang theo một tia trào phúng: “Bọn họ không thể kính dâng sức mạnh chinh chiến quốc thổ cho ta, lại tưởng chia ăn thịt của ta? Ha, một đám linh cẩu.”
“Linh cẩu cũng có tác dụng của linh cẩu, chúng nó có thể thay vương giả vĩ đại xua tan một ít con vật nhỏ tự cho là đúng, đương nhiên…” Khuôn mặt mỹ lệ của Nefes lộ ra nụ cười dịu dàng, có ý riêng: “Lũ này đó hàm răng đều không có đúng là trói buộc cần thiết thanh lý.”
Ý Nefes là không cần xử lý xong tất cả cựu thần.
Mà Jofar không tỏ rõ ý kiến, Bass có thể cảm giác cỗ sát ý âm lãnh lúc hắn nhắc tới thần tử của lão Vương, ngay cả Jofar động tác xoa xoa lưng nó đều dừng lại vài giây.
Nefes phi thường thông minh, nàng theo Jofar rất lâu, từ khi Jofar vẫn là vương tử thì nữ nhân thông minh này đã đem toàn bộ vốn liếng của mình áp trên người Jofar, cho nên cũng rất đơn giản nhìn thấu hắn không thích.
Nefes lập tức đổi đề tài.
“Không cần lo lắng chủ nhân cao quý của ta.”
Nàng nói: “Một ít nhân tài ngài từng xem trọng và người mà ta chọn lựa ra đã bồi dưỡng tốt, bọn họ thề sống chết cống hiến cho ngài, hơn nữa ta đã đem bọn họ từ từ an bài tại các vị trí, bất cứ lúc nào cũng có thể thay người mà ngài không cần.”

“Đám người mới kia càng trẻ tuổi hơn, ý nghĩ của bọn họ cũng càng thích hợp với Ai Cập hiện tại hơn.” Nàng nói, ngoắc ngoắc tay, người hầu của Nefes lập tức trầm mặc từ góc tiến lên, lấy ra một phần danh sách đưa cho Nefes, Nefes liền chuyển giao cho Jofar.
“Danh sách ở đây, vương, mời ngài xem qua.”
Jofar nhận danh sách, nhìn qua một lần liền lộ ra thần sắc thoả mãn, “Ngươi làm rất tốt, Nefes, không hổ là hậu duệ của Đại tế ty.”
Nefes nghe vậy cười tươi như hoa, một tay nắm quyền trượng, dưới ánh mắt trừng lớn của Bass quỳ một chân xuống đất, hôn lên góc áo Jofar, “Cảm tạ ngài tán thưởng, chủ nhân cao quý của ta.”
Nàng hôn góc áo xong, từ góc độ này, trừng mắt nhìn Bass.
Phảng phất đang nói: Ăn dấm sao? Con vật nhỏ.
Bass: “…”
Bass (皿´): Không, có!
Nefes nín cười: Nó thật đáng yêu!
Jofar nhất tâm đa dụng, dư quang đem tình cảnh này nạp vào đáy mắt, động tác sờ mèo mềm nhẹ không ít, khóe môi cũng lõm xuống…
Nhận ra vương không thả hơi lạnh nữa, nữ nhân (ít nhất nhìn qua) khí chất hào phóng lại mỹ lệ đoan trang này cũng xác định vương thật sự rất yêu thích con mèo đen nhỏ này.
Thăm dò được đáp án mà bản thân muốn, Nefes nhanh chóng ngồi dậy, tiếp tục cùng Jofar đàm luận kế hoạch tiếp theo của bọn họ.
Cũng không biết nàng có phải cố ý hay không, nhận ra Bass trộm nghe bọn họ nói chuyện, còn nhiều lời tiết lộ không ít thông tin mà Bass không biết.
Tỷ như, phần lớn đại thần Ai Cập hiện tại đều là thần tử của tiên vương.

Lão Vương là một tên đầu óc bị thủng còn cực độ phong kiến mê tín, ánh mắt thiển cận, nhu nhược vô năng, một cường quốc như Ai Cập bị ông ta thừa hưởng từ đời trước, còn chưa tới hai mươi năm, liền bị những quốc gia khác đè lên đánh.
Thậm chí lưu lạc đến nông nỗi cần phải không ngừng dùng công chúa đi thông gia, tặng lượng lớn tiền tài châu báu làm của hồi môn.
Hơn nữa, cũng không biết lão Vương lúc trước đối xử với Jofar ra sao, lúc lão Vương rốt cục cũng bị người đánh đến cửa nhà, Jofar giết tuổi già sức yếu lão Vương lẫn các vương tử khác, thậm chí ngay cả mẫu hậu chính mình đều không buông tha.
Đem một đại gia đình vương thất, trừ mình cùng hai công chúa, tàn sát đến sạch sành sanh!
Mặc dù biết đức hạnh vương thất xưa nay thối nát, chuyện bẩn thỉu bên trong chắc chắn không thiếu, mà làm đến bước này thì phải hận bao nhiêu a?!
Bass tê cả da đầu, càng không cần phải nói hình tượng Jofar trong mắt quần đại thần kia, quả thực chính là hung thần tàn nhẫn đến cực điểm!
Nhưng mà, hắn xác thực dũng mãnh thiện chiến.

Dưới tình trạng Ai Cập trong tay lão Vương thiếu chút nữa lưu lạc tới mức bị người chia ăn, Jofar giải quyết nhanh chóng, chính mình xử lý nhà mình.
Đăng cơ không tới ba ngày liền lĩnh binh xuất chinh, nhiều lần đại thắng!
Không chỉ rất nhanh chấn chỉnh lại uy danh Ai Cập, còn từng bước xâm chiếm chiếm đoạt rất nhiều quốc gia, sau khi thắng lợi, phương thức hắn đối xử với những tù binh và quý tộc nước đó tàn nhẫn khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật hai chân run run!
Không còn chinh chiến, vị vương tuổi trẻ tuấn mỹ lại dị thường đáng sợ hung ác về tới vương tọa của hắn.

Nhìn lãnh thổ bao la trên bản đồ lộ ra mỉm cười.
Mà các đại thần từng tuỳ tùng nhu nhược xa hoa lãng phí tiên vương, như lũ chuột nghe gió bão đã qua, từng cái từng cái từ trong động thò đầu ra.
Các đại thần hốt hoảng bất an: Vương thất sắp bị giết sạch rồi! Người khác muốn đánh tới rồi! Chạy chạy…
Sau khi Jofar kết thúc chinh chiến trở lại vương thành.
Các đại thần: Ai? Chúng ta thắng?! Tân vương thắng? Chờ chút, dựa vào cái gì nhượng nam nhân tàn bạo này làm vương? Chúng ta đã đồng ý à?

Các đại thần thấy không có nguy hiểm nữa, trong nháy mắt thẳng người, vén tay áo dự định cùng Jofar xé.
Không dám công khai liền tối tăm làm, tân vương ra lệnh? Các đại thần cười ha ha nói: Xin lỗi, không phải thần không muốn làm, là thần không làm nổi a ~
Vương không có thần tử làm sao quản lý quốc gia?
Ha ha, cho nên tân vương có thể đem bọn họ làm gì được sao!
Vì vậy, lũ đại thần cảm thấy Jofar không thể làm gì bọn họ, ngày thứ hai tất cả đều chết trong nhà, kiểm tra xong, đều là trúng độc rắn.
Jofar nhàn nhạt: Bị rắn cắn thương tổn chí tử, chẳng có gì lạ ở Ai Cập.
Các đại thần còn lại:…
Đúng, bị rắn cắn chết ở Ai Cập nhiều lắm, mà đậu móa, đây là trong một đêm chết mất bảy, tám tên đó! Toàn là mấy người nhảy hăng hái nhất kia kìa!
Mịa nó, rắn độc tại sao không cắn người nhà bọn họ mà chỉ cắn bọn họ?!
Ngươi đừng nói cho ta rắn còn có thể nhận biết ai là đại thần ai là thân thuộc, quỷ mới tin!
Bà nó chứ chẳng có gì lạ!
Lần ra tay này, ai đều rõ ràng!
Đại thần còn lại bị mệnh lệnh uy hiếp sáng loáng này dọa vừa tức vừa sợ, hận không thể nâng kiếm đâm Jofar.
Jofar càng hung ác, lời trong lời ngoài chỉ một ý tứ: Không phục? Chết!
Mọi người: “…”
Chúng ta có thể làm sao? Đương nhiên là phục rồi…
Editor khoe khoang: Chương thứ 2 lái lơ \(≧▽≦)/.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.