Đọc truyện Chúc Một Ngày Tốt Lành – Chương 11
10
Thế các nhà báo làm gì?
Họ ghi chép, chụp hình, bật nút máy thu âm và quay phim bằng đủ mọi phương tiện, kể cả điện thoại di động. Trong khi tác nghiệp thì mắt họ trố, mồm họ méo, cơ mặt họ giật giật. Vì họ không tin vào những gì họ chứng kiến. Họ nhận ra trí tưởng tượng của họ quá ngắn trong khi hiện thực cuộc sống thì dài rộng bao la.
Thoạt tiên, bọn nhãi con sợ sệt rúc đầu vào các đám lá khi bọn người tò mò túa ra vườn, nhưng đến khi biết được đó là các nhà báo tới để quay phim chụp hình, thủ lĩnh Lọ Nồi nhanh chóng trấn an đồng bọn:
– Này! Chả có gì phải sợ! Họ là nhà báo. Họ muốn viết bài ca ngợi chúng ta đó.
– Sao thầy biết? – Thằng Mõm Ngắn thò mõm ra dưới túm lá cải, rụt rè hỏi.
– Sao trò hỏi ngu thế! – Thằng Đuôi Xoăn quắc mắt – Nếu không biết làm sao tụi tao làm thầy được.
– Nghe họ nói chuyện với nhau là biết liền à! – Lọ Nồi từ tốn.
Chú chó con, và cả đám gà con nữa, liền yên lặng nghiêng tai sang một bên và ngay lập tức nhận ra có thứ gì đó rất giống mật ong đang rót vào tai tụi nó:
– Chó mà kêu tiếng heo à? Kỳ diệu nhỉ?
– Heo kêu “cục cục” thì đúng là phi thường!
– Gà ủn ỉn như heo? Nếu vậy thì đây là những con gà đi ra từ truyện cổ tích!
– Ủa, sao mình chẳng thấy tụi nó đâu?
Tắm trong những tiếng trầm trồ mới mát mẻ làm sao! Thằng Mõm Ngắn sung sướng nhủ bụng và trong tâm trạng lâng lâng đó nó muốn chứng minh cho bọn người kia những lời khen đó không có gì là quá đáng bằng cách rón rén bước ra khỏi chỗ nấp, uốn chiếc lưỡi đỏ và dài để phát ra những âm thanh của loài có cánh:
– Cục… cục… cục…
Gần như cùng lúc, tất cả các quai hàm đều trễ xuống, tất cả các ống kính đều chĩa vào thằng cún. Hàng loạt ánh đèn flash nhá lên kèm theo một cơn bão những tiếng lắc cắc khi vô số ngón tay hối hả đè lên nút bấm.
Nhìn thằng Mõm Ngắn sợ hãi quay đầu dáo dác như muốn vọt chạy, Lọ Nồi hét lên từ bên dưới tàu lá chuối đang che kín người nó:
– Đừng sợ. Họ chụp hình đó.
Như để trấn an thằng Mõm Ngắn, Lọ Nồi đủng đỉnh đi ra từ chỗ nấp, thoạt trông nhự một cái bắp chuối bụ bẫm nở ra từ nách lá.
– Ôi, cái gì kìa?
– Một chú heo con.
– Nó dán cái gì trên mặt.
– Một cái bớt đen.
– Trông xấu xí quá nhỉ!
Lọ Nồi rất cáu câu nhận xét cuối cùng. Nhưng là đứa thông minh, nó biết dẹp bỏ mối ưu tư về nhan sắc qua một bên (mặc dù sau này, khi đã biết yêu, nó không ngừng soi mặt xuống dòng suối cạnh nhà để âm thầm nức nở). Chuyện duy nhất nó nghĩ nó cần làm lúc này là quay mõm về phía các ống kính để cố phát âm chuẩn xác những tiếng “gâu gâu”.
Lại một cơn mưa ánh sáng và âm thanh trút xuống. Có cảm giác các nhà báo đang bắn pháo hoa để chào mừng. Nỗi nghi ngại lập tức được rũ bỏ trong lòng lũ trẻ.
Thằng Đuôi Xoăn sung sướng nối gót. Lũ chíp hôi nhà chị Mái Hoa tươi tỉnh kéo ra. Như trong một cuộc thi tìm kiếm tài năng âm nhạc, dàn âm thanh “cục cục”, “chiếp chiếp”, “ăng ẳng”, “gâu gâu”, “ụt ịt” thi nhau tấu lên, ồn ào và vui nhộn, hiển nhiên con này kêu tiếng con kia.
Đèn lại chớp. Máy ảnh, điện thoại di động và máy quay phim hoạt động hết công suất. Ngòi bút lia nhoay nhoáy, cào roàn roạt muốn rách sổ tay. Vài nhà báo lính quýnh đánh rơi túi xách xuống cỏ.
Chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện nghe huyên náo, cuống cuồng chạy tới.
Tiếng đập cánh, tiếng rủa sả, tiếng gừ gừ của các bậc phụ huynh chó, heo, gà càng làm khung cảnh thêm hỗn loạn.
Bà Đỏ thò nửa người ra cửa sổ, nghe ngóng và hoang mang, mặt liên tục đổi màu.
Cách bà hai mươi hai mét, ngay chỗ đống rơm trước chuồng heo, thằng Cu đang đứng cười hì hì.
11
Cơn lốc phiêu lưu rồi cũng đến lúc dừng. Chỉ trong hai tiếng đồng hồ buổi sáng, bức màn hoài nghi trong đầu các nhà báo đã bị nó thổi bay đến mẩu vải cuối cùng.
Gió ngừng, mặt trời trườn lên đỉnh những đám mây cao. Ở dưới đất sự hiếu kỳ được thỏa mãn, các nhà báo hơn hớn kéo nhau ra về, giẫm nát không ít cỏ cây trong vườn.
Chỉ để trở lại ba ngày sau với một cuộc đổ bộ rầm rộ hơn. Lần này ngoài các nhà báo và hai nhân chứng tại địa phương là bà Hai Nhành và ông Sáu Thơm, còn có nhiều người lạ mặt khác, hầu hết làm những chức vụ rất to, toàn các bậc quan chức trên tỉnh, chỉ nghe giới thiệu thôi bà Đỏ đã cảm thấy trái đất dưới chân mình quay một cách cụ thể.
Ông an ninh nói, rung rung hàng ria mép như đang chỉnh cần ăng ten:
– Thế này thì loạn mất. Không thể quản lý nổi nếu không kịp thời chấn chỉnh. Có vẻ như đây là một âm mưu.
Bà y tế nhún vai:
– Khâu kiểm dịch thú y sẽ gặp rắc rối to!
Ông thuế vụ phơi bộ mặt hớt hải dưới nắng hè:
– Cơ quan tôi sẽ lẫn lộn lung tung gia súc với gia cầm. Bán buôn, bán lẻ, giết mổ, vận chuyển… Ố là là, chắc chắn thuế sẽ thất thu nghiêm trọng.
Rất may cho bà Đỏ, cuộc sống bao giờ cũng có ít nhất là hai phe. Bên cạnh những kẻ phê phán vẫn còn đó những người ủng hộ.
Ông động vật hoang dã đấm tay vô không khí đầy phấn khích:
– Tuyệt vời! Đây là những động vật quý hiếm cần bảo vệ. Cần đưa những chú heo chú cún chú gà này vào sách Đỏ. (Khi nói từ “sách Đỏ”, ông chưa biết chủ nhân khu vườn là bà Đỏ – nên không thể nói là ông cố tình chơi chữ).
Ông du lịch giang rộng hai tay, trông ông hoan hỉ như muốn ôm chầm tất cả những người có mặt:
– Cần quảng bá hiện tượng thú vị này ra thế giới. Bảo đảm doanh thu ngành du lịch sẽ tăng chóng mặt.
Bà kế hoạch đầu tư ủng hộ ông động vật hoang dã và ông du lịch.
– Tôi sẽ chi tiền để duy trì và nâng cấp khu du lịch đặc biệt này. – Bà nói, rút khăn ra khỏi túi chấm chấm lên cánh mũi để ngăn xúc động.
Mỗi phe ba người và sáu đôi mắt gườm gườm nhìn nhau như thể họ đang so gươm bằng mắt.
Ông an ninh ngoắt bà Hai Nhành và ông Sáu Thơm lại gần.
– Các ông bà nghĩ gì về những con vật nổi loạn trong khu vườn này?
Ông hất hàm hỏi, nhấn mạnh từ “nổi loạn” một cách có chủ ý.
– Ờ… ờ… đúng là… là… không bình thường… Thú thật là… là… tôi thấy sợ… – Ông Sáu Thơm ấp úng, tốn gấp đôi thời gian bình thường để nói hết câu.
– Còn bà, bà thấy thế nào?
– Tôi cũng thế.
Bà Hai Nhành nói, đảo mắt tìm các con vật nhưng bọn nhóc đã lủi đi đâu cả rồi. Bà chỉ bắt gặp ánh mắt lo lắng và khuôn mặt sắp khóc của thằng Cu lấp ló sau lưng ông Sáu Thơm, và lòng bà chùng xuống. Bà quay nhìn ông an ninh:
– Ờ… ờ… Nhưng tôi nghĩ chuyện con này kêu tiếng con kia dẫu sao cũng chẳng có hại gì… Còn thấy hay hay…
Đang nói, ánh mắt bà đột ngột chạm phải khẩu súng chỗ thắt lưng ông an ninh. Lưỡi bà líu lại:
– Nhưng đó là tôi trộm nghĩ thế thôi… Chứ dĩ nhiên là nó không hay chút nào…
– Không hay! Hoàn toàn không hay! – Ông an ninh ngọ ngoạy mấy ngón tay chỗ báng súng dù không chạm vào nó – Người này nói giọng người kia, con này kêu tiếng con nọ, có mà loạn!