Đọc truyện Chưa Công Khai Đã Ly Hôn – Chương 62: Linh tính
Editor: Đại Hoàng – Beta: Min
Kha Tây Ninh ngẩn người, mất một lúc lâu mới hiểu được chế tác mà Phùng Nghị nhắc tới chính là Nghiêm Tự, ngụ ý là Nghiêm Tự tới đây tham ban.
Lần trước sau khi biết Nghiêm Tự làm chế tác cho《Đại sư phong thủy》, cậu quả thật đã do dự, do dự liệu có nên nhận bộ phim này hay không. 《Đại sư phong thủy》quả thực là một tác phẩm rất tuyệt vời, đoàn đội chế tác cũng rất có năng lực, có thể hợp tác với tiền bối Phùng Nghị càng là một cơ hội hiếm có. Nếu cậu vì quan hệ với Nghiêm Tự mà từ bỏ bộ phim này, trái lại càng chứng tỏ cậu chưa thoát khỏi dư âm của đoạn tình cảm kia.
Ngoài miệng Kha Tây Ninh nói không oán không thù với Nghiêm Tự, yêu hận đều đã thanh toán sòng phẳng, nhưng thực lòng mà nói, sâu trong tiềm thức của cậu, Nghiêm Tự vẫn không giống những người khác. Hắn chiếm một vị trí đặc biệt trong tim cậu, chỉ khẽ chạm nhẹ cũng cảm thấy đau xót, vì thế đã từ lâu Kha Tây Ninh không hề chạm tới.
Sau khi biết Nghiêm Tự làm người chế tác cho《Đại sư phong thủy》, không phải trong lòng cậu không kinh ngạc cùng ngỡ ngàng, cũng không phải không có chút lo lắng hay khúc mắc nào… Thậm chí không phải cậu chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ cơ hội này.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng.
《Đại sư phong thủy》là cơ hội cậu tự mình giành lấy, vì sao phải từ bỏ? Kha Tây Ninh đã bám vào lý do ấy mà thuyết phục bản thân mình.
Phùng Nghị đứng dối diện Kha Tây Ninh.
Thấy người đàn ông từ xa tiến vào, ảnh thị mỉm cười rạng rỡ, quen thuộc mà cảm thán: “Này, Nghiêm Tự, đúng là lâu lắm rồi không gặp.”
Nghiêm Tự và Phùng Nghị tuy là bạn bè đã nhiều năm, nhưng cả hai đều bận rộn với công việc, rất khó gặp mặt. Lần gặp trước còn là Phùng Nghị đặc biệt tới tìm Nghiêm Tự bàn về chuyện hợp tác làm bộ《Đại sư phong thủy》.
Nghe ảnh thị nói, thân người Kha Tây Ninh thoáng cứng ngắc. Nhưng rất nhanh, cậu khôi phục lại vẻ tự nhiên, rất bình tĩnh mà xoay người lại, khách sáo gật đầu một cái như đối với tiền bối bình thường khác, coi như đã chào hỏi Nghiêm Tự.
Ánh mắt Nghiêm Tự nhìn thoáng qua khuôn mặt Kha Tây Ninh, sau đó nhún vai với Phùng Nghị, đùa đùa phản bác lại: “Lâu lắm hả? Tôi nhớ cũng chỉ mới nửa năm?”
Phùng Nghị cười lớn, nắm tay đấm lên ngực phải Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự cũng nhếch khóe môi cười.
Hai người quả nhiên là bạn thân lâu năm. Nghiêm Tự xưa nay chưa bao giờ mất đi lễ tiết khi giao thiệp với người khác, nhưng về tổng thể thì lại không tính là thân thiết. Tính cách của hắn là như thế, trầm mặc kiệm lời, dễ khiến người ta có cảm giác xa lạ. Bên hợp tác mỗi khi nhắc đến Nghiêm Tự, luôn luôn là những lời khen tốt đẹp, nhưng nếu nói đến có ấn tượng thế nào với hắn thì lại không thể nói rõ được.
Hắn là người vô cùng lãnh đạm. Có điều bản thân hắn là người có đạo đức tu dưỡng tốt, chưa từng giận dữ đen mặt với ai.
Hơn ai hết Kha Tây Ninh hiểu rõ trạng thái buông lỏng thoải mái này của Nghiêm Tự là rất hiếm thấy, xòe tay ra đếm cũng chỉ có đôi lần ít ỏi, mà Nghiêm Tự lại bày ra trạng thái thoải mái này trước mặt Phùng Nghị.
Hắn với Phùng Nghị cao suýt soát nhau, Kha Tây Ninh cũng không thấp, nhưng đứng cạnh hai người trông ra lại thấp hơn hẳn mấy phân.
Trùng hợp lúc này Vu Thiến Văn đang giúp nhân viên đạo cụ vận chuyển thiết bị, cô vất vả cố sức khuân đồ, chiếc tủ nặng trịch còn suýt chút nữa va trúng đầu. Vu Thiến Văn hốt hoảng khẽ kêu lên một tiếng.
Kha Tây Ninh đứng giữa hai người cảm thấy hơi gượng gạo, vì thế ánh mắt luôn tản mác chung quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ Vu Thiến Văn, vốn chỉ định phân tán lực chú ý, thấy cô như vậy cậu cũng hết hồn, do dự một lát bèn lên tiếng: “Hình như Thiến Văn gặp chút rắc rối, tôi qua giúp em ấy.”
Lúc này, Phùng Nghị cũng chú ý thấy Vu Thiến Văn đang chật vật bên kia.
Mà Nghiêm Tự, từ đầu tới giờ ánh mắt hắn xem như khá bình tĩnh, vừa nghe Kha Tây Ninh nói muốn đi, hắn vội đưa một tay ra trong vô thức, ngay sau đó lại tức khắc rụt về. Chuỗi động tác này của hắn quá nhỏ nhặt, lực chú ý của mọi người lại đang đặt ở phía Vu Thiến Văn, vậy nên cả Kha Tây Ninh lẫn Phùng Nghị đều không chú ý thấy.
Kinh tế của đoàn phim rất đầy đủ, đạo cụ dùng toàn là đồ thật, chiếc tủ này cũng là chiếc tủ gỗ cũ mượn từ tiệm đồ cổ tới, tuyệt đối không nhẹ. Cô gái nhỏ nhiệt tình vậy là tốt, nhưng thực sự cũng có chút cố sức.
Mặc dù chỉ mới hợp tác vài lần, nhưng Phùng Nghị cũng có thể nhận ra, Kha Tây Ninh đối xử rất tốt với những người bên cạnh mình.
Còn về Nghiêm Tự, thông thường chế tác không cần phải tới trường quay, thi thoảng có tới tham ban cũng là vào khoảng giữa quá trình quay, phim vừa khai máy đã tới tham ban như Nghiêm Tự đã là hiếm thấy. Thêm nữa, Nghiêm Tự cũng từng đầu tư chế tác vài bộ phim truyền hình, nhưng chưa từng thấy hắn tới tham ban. Còn về việc vì sao hắn lại tới đây hôm nay, mục đích đã quá rõ ràng.
Hắn là tới tham ban Kha Tây Ninh.
Dù Nghiêm Tự ngoài miệng nói là tới vì người bạn lâu năm là mình đây, Phùng Nghị cũng sẽ không tin. Trong lúc hai người trò chuyện, Nghiêm Tự câu được câu chăng lại liếc nhìn sang Kha Tây Ninh, mặc dù hành động này của hắn không phải rất rõ ràng nhưng nếu miễn cưỡng nói không phải tới trường quay vì Kha Tây Ninh, Phùng Nghị sẽ có cảm giác mắt mình sắp bị mù mất rồi.
Thân là một bóng đèn chói lọi, Phùng Nghị chủ động đưa tay ngăn Kha Tây Ninh đang tính chạy đi hỗ trợ lại.
Kha Tây Ninh nghi hoặc nhìn Phùng Nghị.
Phùng Nghị nói: “Để tôi kêu trợ lý của tôi qua đó. Cậu ở lại trò chuyện với Nghiêm Tự, tôi đi rồi về ngay.”
Kha Tây Ninh sửng sốt, nhưng lại không tiện từ chối, chỉ đành gật đầu.
Phùng Nghị sải bước rời đi, bước vài bước cũng kéo dãn một khoảng cách khá lớn với hai người kia. Anh thở phào nhẹ nhõm. Đứng đó thì không có cảm giác gì, sau khi thoát khỏi hai người, Phùng Nghị cảm nhận được rõ ràng, bầu không khí bên ngoài dễ thở hơn rất nhiều.
Anh mỉm cười kêu Vu Thiến Văn dừng lại, sau đó gọi cho trợ lý đang ngồi trên xe bảo mẫu bên ngoài đợi mình, kêu trợ lý hỗ trợ tổ đạo cụ.
Vu Thiến Văn với Phùng Nghị bên kia vui vẻ thuận hòa, mà Kha Tây Ninh với Nghiêm Tự bên này thì lại nặng nề hơn rất nhiều.
“… Anh.” Kha Tây Ninh mới thốt ra một câu đã không biết phải nói gì tiếp theo.
Nghiêm Tự không ngắt lời, nghiêm túc nghe cậu nói, ánh mắt điềm tĩnh không gì sánh được.
Kha Tây Ninh vòng qua Nghiêm Tự, nhìn về phía Vu Thiến Văn cùng Phùng Nghị, thấy hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, cậu càng không biết phải nói gì để làm dịu đi bầu không khí giữa mình và Nghiêm Tự. Bầu không khí giữa hai người vô cùng vi diệu.
“Phải rồi.” Rốt cuộc Kha Tây Ninh cũng tìm được chủ đề để nói, “Việc anh tuyên truyền giúp《Nói mê》lần trước, cảm ơn.”
Nghiêm Tự suy nghĩ, đáp thật lòng: “Em không cần cảm ơn anh. Thành tích《Nói mê》tốt vậy hoàn toàn là nhờ công lao của em và đoàn phim, không liên quan gì tới anh cả.”
“Cũng không hẳn.” Kha Tây Ninh túm túm tóc, “Mấy thứ như rating chúng tôi vẫn thấy rất rõ ràng. Sau khi anh nhắc tới《Nói mê》với phóng viên, từ tối đó trở đi lượng truyền phát đã tăng rất cao. Nếu nói không có công lao của anh… sao có thể được?”
Kha Tây Ninh đã nói vậy, Nghiêm Tự cũng không phản bác nữa.
Chỉ là ngay sau đó, Nghiêm Tự lại vô cùng nghiêm túc nhìn Kha Tây Ninh, nói: “Tây Ninh, lời khen ngợi《Nói mê》không phải anh thuận miệng nói đâu. Anh thật sự đã xem từng tập một, không thể không nói, diễn xuất của em rất tốt.”
Nghiêm Tự ở trong showbiz gặt hái được rất nhiều lời khen cùng giải thưởng. Bất luận Nghiêm Tự với Kha Tây Ninh là loại quan hệ gì, được một tiền bối như hắn thốt ra lời tán thưởng cũng đồng nghĩa với việc được hắn công nhận về khả năng diễn xuất, đa số các diễn viên sẽ rất vui mừng. Kha Tây Ninh khẽ nhếch khóe môi, lại cảm thấy biểu cảm này có chút hời hợt, cậu lại kéo nụ cười rộng thêm chút nữa.
“Mặc dù anh không thích tôi nói cảm ơn.” Kha Tây Ninh nói, “Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn những lời công nhận của anh. Nó khiến tôi tự tin hơn rất nhiều.”
Cậu ngừng lại, mạnh miệng nói: “Anh yên tâm, 《Đại sư phong thủy》 tôi sẽ diễn càng tốt hơn nữa.”
Nghiêm Tự hiếm khi thấy một Kha Tây Ninh như thế này. Thầm nghĩ, từ sau khi hai người tách ra, Kha Tây Ninh thật sự đã trưởng thành hơn, cũng tự tin hơn rất nhiều.
Mà hắn thì vẫn quẩn quanh tại chỗ, không tiến về trước.
Nghiêm Tự cúi đầu cười, sau đó nói: “Anh tin em.”
Thời gian nghỉ của đoàn phim thông thường cũng không quá dài. Đạo diễn thấy Nghiêm Tự tới, nể mặt hắn mà cho diễn viên nghỉ ngơi một lát. Cũng để Phùng Nghị có thời gian hàn huyên với Nghiêm Tự. Hiện tại thấy thời gian đã sắp quá nửa ngày, đạo diễn bắt đầu sốt ruột.
Ông bước nhanh tới, muốn nói với Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh một tiếng, rằng đã sắp hết thời gian nghỉ ngơi. Nhưng càng lại gần, đạo diễn càng cảm thấy bầu không khí giữa hai người vô cùng kỳ quái.
Trước chưa nói tới Kha Tây Ninh, chẳng có tiền bối bình thường nào sẽ nhìn hậu bối của mình như vậy. Ánh mắt dù không tính là lộ liễu, nhưng ý cười nhàn nhạt đáy mắt kiểu gì cũng không giấu đi được. Cũng không phải là không được cười, nhưng nụ cười kia đặt trên người Nghiêm Tự, cứ có vẻ mập mờ ám muội thế nào đó.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, đạo diễn lên tiếng vời Kha Tây Ninh: “Tây Ninh, thời gian nghỉ ngơi của phân cảnh trước đã qua rồi, cậu đến chỗ hóa trang dặm lại đi.”
Vừa lúc nhân viên hóa trang đang đứng chuẩn bị đằng sau, Kha Tây Ninh cười áy náy với hai người, sau đó lùi về sau, hóa trang vội tiến lên giúp cậu dặm lại phấn trên mũi bị mồ hôi chảy ra làm trôi.
Đạo diễn đứng tán gẫu với Nghiêm Tự vài câu, giọng hai người rất nhỏ, đứng ở góc Kha Tây Ninh không nghe rõ được gì.
Nhân viên hóa trang ôn hòa nói: “Thầy Kha, anh nhắm mắt lại chút nhé.”
Kha Tây Ninh hơi thất thần nên không nghe thấy.
Hóa trang bèn tăng âm lượng, lặp lại: “Thầy Kha, anh nhắm mắt lại chút đi.”
Lần này Kha Tây Ninh nghe thấy rồi, cậu cuống quýt nhắm mắt lại. Nhưng vì âm lượng của nhân viên hóa trang khá lớn, ngay đến Nghiêm Tự và đạo diễn cũng nghe thấy rõ ràng. Đạo diễn thì không phản ứng gì, mà Nghiêm Tự thì khẽ nhếch môi cười liếc nhìn Kha Tây Ninh.
Không biết có phải do chung chăn chung gối đã nhiều lần hay không, ngay cả nhắm mặt, Kha Tây Ninh cũng thấp thoáng có cảm giác Nghiêm Tự có thể đang nhìn mình. Vừa nãy lúc Kha Tây Ninh thất thần, kỳ thật là trong đầu rỗng tuếch, không nghĩ gì hết, nhưng sau khi bị hóa trang lớn tiếng gọi như vậy, chẳng khác nào là cậu bị Nghiêm Tự bắt thóp cả.
Nhân viên hóa trang than thở: “Chẳng lẽ là do em lỡ đánh má hồng? Sao mặt lại đỏ như vậy?” Đánh má hồng cho diễn viên nam không phải chuyện lạ, nhưng không tính là thường gặp, huống hồ nhân vật Dung Lan mà Kha Tây Ninh diễn là một oán quỷ, không cần phải đánh má hồng để tăng sức sống.
Câu này nói rất khẽ, trừ Kha Tây Ninh và hóa trang ra, không có người thứ ba nghe được. Nhưng mặt Kha Tây Ninh so với trước vẫn càng đỏ hơn.
Kỳ thực cũng không phải vì lý do gì khác. Từ khi cậu và Nghiêm Tự tách ra đến nay, đây là lần đầu tiên Kha Tây Ninh làm trò mất mặt ở ngay trước mặt hắn, thật sự hơi quẫn bách.
Đạo diễn hoàn toàn không hay biết chuyện gì vừa xảy ra, nghi hoặc quét mắt một vòng, không phát hiện bất cứ dị thường gì, bèn khẽ giọng hỏi Nghiêm Tự: “Làm sao thế?”
Nghiêm Tự dời ánh mắt dừng trên người Kha Tây Ninh trở về. Hắn quay đầu, khép hờ nắm tay, gãi gãi chóp mũi, kìm lòng không đậu khẽ bật cười.
“Không có gì.”
Sau khi chuẩn bị xong, Kha Tây Ninh và Phùng Nghị cùng tiến vào quay cảnh tiếp theo.
Thân là người chế tác tới tham ban, Nghiêm Tự ngồi cùng đạo diễn, thông qua khung hình nhìn hai người đối diễn.
Diễn xuất của Phùng Nghị tốt là điều cả thế giới công nhận. Tuổi anh không tính lớn, kinh nghiệm diễn xuất cũng chỉ hơn mười năm, nhưng rất nhiều các tiền bối diễn viên gạo cội có hơn hai mươi, ba mươi năm kinh nghiệm diễn xuất, mỗi khi nhắc tới Phùng Nghị đều than thở rất dễ bị vị hậu sinh này áp đảo, kinh nghiệm diễn xuất vun đúc nhiều năm cũng không thể khơi ra được.
Các tiền bối gạo cội đã nói thế, càng đừng nói tới thế hệ tiểu sinh tiểu hoa đán trẻ.
Không ít tiểu hoa đán kĩ năng diễn xuất rất tốt, tính chuyên nghiệp cũng cao, vậy mà khi diễn chung với Phùng Nghị lại thường bị dồn tới mức thở cũng không nổi, thậm chí ngay đến lời thoại cơ bản nhất cũng nói không nên lời. Gặp phải tình huống này, vì để đảm bảo chất lượng của bộ phim, đạo diễn sẽ yêu cầu diễn viên diễn lại hết lần này tới lần khác cho tới khi thấy hài lòng thì thôi.
Lần này, sau khi biết sẽ tiếp tục hợp tác với Phùng Nghị, đạo diễn đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ phải hao tốn nhiều sức lực. Thế nhưng ông không ngờ, biểu hiện của Kha Tây Ninh cũng không hề thua kém Phùng Nghị. Trong lúc diễn, Kha Tây Ninh gần như không hề bị ảnh hưởng bởi áp lực từ phía bạn diễn, trái lại còn tự hình thành một phong cách cho mình, có cảm giác rất đặc biệt.
Đạo diễn cảm thán: “Cậu Kha Tây Ninh này diễn thật sự rất tốt. Vừa thấy ống kính là nhập vai, áp lực phía Phùng Nghị mạnh vậy mà cũng không hề bị quấy nhiễu.”
Nghe ông nói, Nghiêm Tự vẫn chỉ nghiêm túc chăm chú nhìn khung hình, nhưng vào lúc không ai chú ý tới, hắn khẽ nhếch miệng nở nụ cười.
Một tia nhu hòa khẽ lướt nhẹ qua ánh mắt của Nghiêm Tự: “Nếu cậu ấy mà biết ông khen mình, nhất định sẽ rất vui. Trước giờ cậu ấy luôn cho rằng bản thân không có linh tính, nhưng nếu là người thật sự không có linh tính, sao có thể vừa nói đã hiểu.”
Hồi đầu khi quay《Nói mê》, có một phân cảnh nội tâm Kha Tây Ninh không biết diễn thế nào, trùng hợp Nghiêm Tự có mặt tại trường quay, cậu bèn đi qua đánh ý hỏi hắn. Nghiêm Tự khi đó chỉ nói, diễn viên muốn diễn tốt một vai diễn, trước tiên phải nhập vai, tiếp đó phải biết cách thoát vai.
Nhập vai, thoát vai. Bốn chữ này, nghe thì dễ, nhưng làm thì không hề dễ chút nào. Ấy vậy mà Kha Tây Ninh chỉ mất một lúc suy nghĩ đã hiểu được phương pháp bên trong nó. Như vậy sao có thể là không có linh tính?
Hết chương 62.