Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 61: Tham ban


Đọc truyện Chưa Công Khai Đã Ly Hôn – Chương 61: Tham ban

Bạn Đại Hoàng chạy đi thi Tư tưởng rồi nên bạn Min hold chương này nha:))

Editor: Min

Cuối tuần này, “Nói mê” chiếu bốn tập cuối cùng, nghênh đón đại kết cục.

Lộ Linh chủ động đề xuất chấp nhận trị liệu, cậu trở thành bệnh nhân của bác sĩ tâm lý. Cậu ngoan ngoãn ngồi trị liệu trong phòng, đối mặt với người yêu cũ, dáng vẻ vẫn tươi cười như trước nhưng lại có một sự hời hợt nói không thành lời. Bác sĩ tâm lý vùi đầu vào ghi chép hồ sơ của Lộ Linh, làm đúng nguyên tắc mà hỏi một loạt vấn đề.

“Họ tên?”

“Lộ Linh.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Vừa tròn 19 tuổi, tuổi mụ là 20.”

Bọn họ dường như hai người xa lạ đang làm phần thủ tục cơ bản nhất giữa bác sĩ và bệnh nhân. Đối mặt với dáng vẻ tươi cười của Lộ Linh, bác sĩ tâm lý thật sự không thể hỏi nổi nữa, anh vứt cây bút xuống đất, nước mực đen văng xung quanh. Anh đi tới bên cạnh Lộ Linh, nhẹ nhàng ngồi xuống mà ôm lấy cậu, vuốt ve phía sau gáy Lộ Linh.

Lộ Linh thở dài, ở trong lòng thầm nói, xin lỗi.

Bất luận là bác sĩ tâm lý có đồng ý hay không, Lộ Linh lại một lần nữa chủ động xin vào ở trong viện điều dưỡng. Cậu bị giam trong một căn phòng nhỏ sáng sủa sạch sẽ nhưng lại được quây bằng cửa bảo vệ, mỗi ngày ngoại trừ tiếp nhận điều trị tâm lý thì cứ ăn xong sẽ phải uống những viên thuốc đắng chát. Những viên thuốc ấy có thể ổn định và khống chế tâm tình của người bệnh, trái lại thì tác dụng phụ cũng rất mạnh, nó sẽ làm thoái hóa trí nhớ và năng lực logic, giúp người bệnh từ từ quên đi những chuyện đã làm mình đau khổ cũng như vui sướng.

Mùa đông năm ấy, tuyết rơi trắng cả một vùng. Lộ Linh mặc bộ quần áo bệnh nhân trắng sọc xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo lông, cậu yên lặng ngồi ở vườn hoa nhỏ phía sau bệnh viện. Từng bông tuyết xoay tròn phấp phơi bay xuống đọng lại nơi mi mắt cậu, giống như được phủ một lớp kem bông bên ngoài. Bác sĩ tâm lý thả nhẹ bước chân đi tới cạnh Lộ Linh, cùng cậu ngắm tuyết rơi.

Mới chỉ ngắm được nửa giờ, bác sĩ tâm lý sợ Lộ Linh bị cảm lạnh, liền đưa cậu trở về phòng.

Bệnh tình của Lộ Linh dần trở nên tươi sáng hơn, nụ cười của cậu cũng xuất hiện nhiều hơn. Đó vốn dĩ là một chuyện tốt, nhưng bác sĩ tâm lý vẫn luôn cảm thấy tình cảm của Lộ Linh đối với mình đã dần thay đổi, không giống như tình nhân, cũng chẳng giống tri kỉ, trái lại càng giống sự tín nhiệm và ỷ lại từ bệnh nhân đối với bác sĩ của mình.

Bác sĩ tâm lý đã từng vài lần kể lại với Lộ Linh chuyện trước kia của bọn họ. Lộ Linh mỗi lần nghe thì không phải là do thuốc có tác dụng làm cậu ngủ mất, thì sẽ là mơ mơ hồ hồ nhìn anh, ngượng ngùng cười, nói: “Xin lỗi, em không nhớ rõ nữa.”


Một ngày, bác sĩ tâm lý có việc phải đi xa một chuyến, sau khi trở về, lại như lúc thường đi tìm Lộ Linh để hỏi tình hình, lại phát hiện ra trong phòng bệnh không có một bóng người, ga giường và chân đệm đều được gấp thật chỉnh tề, giống như không có ai ở. Anh mờ mịt đứng ở đó, y tá nói rằng: “Lộ Linh đã tạm được xuất viện, sáng nay ba mẹ nuôi của cậu ấy tới đón rồi.”

Kết phim được làm bằng hiệu ứng Montage (*). Sau khi Lộ Linh khỏi bệnh đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, không hề còn chứng sợ đám sống, kết giao được thêm rất nhiều người bạn tốt. Cứ mỗi năm đến ngày tuyết rơi, bác sĩ tâm lý sẽ nhớ đến khi anh được nắm đôi bàn tay người thiếu niên ấy…

(*) Montage: xử lý phim, xử lý hình ảnh. Khác với Highlight, các video Montage là các video đã được xử lý hình ảnh (chỉnh sửa, cắt ghép, thêm hiệu ứng) để phù hợp với nhạc,…

Khúc nhạc dạo của bài hát cuối phim chậm rãi vang lên.

Đoạn nhạc quan thuộc ấy lúc này lại giống như một hồi chuông, triệt để đánh thức hết những vị khán giả vẫn còn đang đắm chìm trong nội dung của bộ phim. Một sự nghi hoặc to lớn vẫn cứ xoay vòng trong lòng họ, lẽ nào Lộ Linh và bác sĩ tâm lý cứ như vậy giữa cuộc sống rộng lớn này mà quên đi đối phương? Bọn họ sẽ không ở bên nhau?

Một bộ phận khán giả xem phim là fan của truyện, bọn họ đọc thuộc cả nguyên tác, nhưng cũng là lực bất tòng tâm, không có cách nào để giải đáp những câu hỏi ấy. Dù sao thì nguyên tác mà Lam Vũ viết và nội dung kịch bản phim thì có một sự chênh lệch rất lớn, phần sau của nội dung phim có nhiều chỗ không còn giống nữa. Ví dụ như trong nguyên tác sau khi mẫu thuẫn qua đi, hai người rất nhanh đã quay về bên nhau, căn bản là không có nhiều mảnh thủy tinh như vậy (*).

(*) Mảnh thủy tinh “玻璃渣”: Ý chỉ những tình tiết ngược, đau khổ thường dùng khi nói về nội dung của phim hoặc tiểu thuyết.

Lúc này, có một đạn mạc đã trổ hết tài năng: “Mọi người có phát hiện thấy là bài hát ending hôm nay và cái trước đó có sự khác nhau không thế?”

Khán giả xem kĩ hơn một chút, quả thật đã phát hiện được một sự khác biệt lớn. Trước kia bài hát ending chủ yếu là cắt nối biên tập một số cảnh đặc sắc của phim, mà bài hát ending của tập cuối cùng là chiếu lại quá trình làm quen của Lộ Linh và bác sĩ tâm lý.

Cho đến tận cuối cùng, khi bài hát ending kết thúc mới chiếu thêm một đoạn phim. Ngày nắng hè chói chang, Lộ Linh và mấy người bạn cùng đi dạo trên đường, họ cứ tiếp tục đi, đột nhiên cậu lại dừng bước chân, ánh mắt ngùng lại trên tủ kính của một tiệm bán thú bông, thật lâu cũng thể dời đi được.

Đó là hai chú thỏ nhồi bông, một cao, một thấp. Hai chú thỏ ấy tay trong tay, được bày trong vị trí nổi bật nhất của tiệm, hấp dẫn khách hàng đi tới mua. Nhờ sự phản chiếu từ mặt kính mà cậu thấy được một người đang đi tới phía này, chạy như điên tới nơi ấy.

……

Cùng ngày “Nói mê” chiếu đại kết cục, Lam Vũ đối mặt với mấy lời đồn vớ vẩn trên mạng, là tác giả nguyên tác y liền phát một cái Weibo.

@ Lam Vũ V: “Thầy Từ nói mấy ngày vừa qua, lúc nào cũng nhận được những con dao nhỏ dễ thương, nói là đã sửa nguyên tác tiểu thuyết thành ngược quá sức ngược… Trăm triệu không nghĩ được phải không, là tôi bảo thầy Từ sửa lại nội dung phim thành ngược như vậy đó [mặt chó] phản quân chân chính là tôi nè… hì hì.”


Các bình luận phía dưới đều là bày tỏ mình không thể tiếp thu nổi.

“Lam Vũ đại đại, em rất thất vọng về anh…”

“Không phải nói là mẹ ruột sao? Không nghĩ ra được ngài lại là người như vậy đó.”

“Anh tưởng cứ ngược rồi là không làm sao à, cái kết thúc mở kia rốt cuộc là ý gì? Lộ Linh với người yêu cậu ấy có về bên nhau hay không vậy?”

“Tôi nghĩ cái phần trứng màu (*) ở khúc cuối cùng của bài ending nhất định là để chứng minh hai người họ về bên nhau. Nhất định là ở bên nhau tuy không rõ ràng lắm.”

(*) Trứng màu “彩蛋”: là trứng Phục Sinh, ý chỉ những chi tiết thú vị trong phim nhưng thường bị bỏ qua, hoặc các cảnh phim thường xuất hiện sau cùng của tập cuối, những cảnh hài hước hay các manh mối liên quan đến mạch phim.

“Một lần nữa “Nói mê” lại mang đến những kỉ niệm thật quý giá. Tới nào, các bạn đồng chí, các bạn hãy tới nghe lại đoạn giới thiệu cực kì sâu sắc của “Nói mê” một chút nào —– một đoạn tình yêu cuồng nhiệt kết thúc bất ngờ. [Mỉm cười] Quả nhiên là kết thúc bất ngờ ha, xem đại kết cục tôi chỉ muốn vung lên đại khảm đao dài 360 mét của tôi thôi.”

Khán giả nói thì là nói vậy, nhưng trên thực tế kết thúc ấy làm họ tương đối hài lòng. Dù sao phần trứng màu sau bài ending cũng đủ để ám chỉ cho khán giả rằng kết thúc sẽ hướng về hạnh phúc. Nhưng so với các bộ phim khác để mà nói, thì kết thúc của “Nói mê” vẫn chưa đủ hoàn mỹ, không thể hiện được một cái kết về cuộc đoàn viên hội ngộ đầy hạnh phúc.

Ai có thể ngờ được phần trước của “Nói mê” ngọt ngào như vậy, mà đến khi kết thúc lại đau khổ như vậy?

Vĩnh viễn không có được cũng tốt. Khán giả cũng có tâm lý như vậy, bởi vì thứ tình cảm lưu luyến nuối tiếc còn sót lại giữa Lộ Linh và bác sĩ tâm lý, một số lượng lớn fan đã phát triển ra ngoài bộ phim, thậm chí còn có fan phim còn muốn kịch giả thành thật. Đáng tiếc từ tất cả các phương diện đều có thể thấy được, diễn viên đóng bác sĩ tâm lý Thẩm Tân Nam và diễn viên đóng Lộ Linh là Kha Tây Ninh, ở ngoài đời đều không hề có tương tác với nhau.

Trong thời gian còn tuyên truyền “Nói mê”, Kha Tây Ninh và Thẩm Tân Nam đều không có bất kì một ý niệm muốn sao tác couple nào trong đầu, chứ càng đừng nói đễn sau khi “Nói mê” đã kết thúc, cả hai người họ lại càng không có lần nào xuất hiện cùng nhau nữa.

Bởi vì họ là đồng nghiệp từng hợp tác, còn là một cặp đôi trong bộ phim rất hot, mỗi lần có các buổi phỏng vấn riêng biệt của mỗi người, thì kí giả dù là vô tình hay cố ý thì đều nhắc về đối phương. Nhưng khi hai người nói về nhau thì thái độ đều rất bình thường, một người thì chỉ xem đối phương như tiền bối trong ngành, người còn lại hiển nhiên cũng chỉ coi đối phương là đồng nghiệp.

Fan dù tìm kiếm trên bao nhiêu clip và các bài phỏng vấn, cũng không tìm được chút mờ ám nào giữa hai người. Thỉnh thoảng Kha Tây Ninh và Thẩm Tân Nam có đứng chung một sân khấu, nhưng dù khán giả có “hỏa nhãn kim tinh”, thì cũng không hề thấy được bầu không khí phấn tim hồng bay bay, toàn bộ quá trình có thể sử dụng câu “tương kính như tân” để khái quát.

Dần dà, các fan cp cũng nản lòng thoái chí, yên ổn mà chỉ là fan phim thôi, không còn liên hệ đến người thật nữa.


“Nói mê” nhận được sự yêu thích rất lớn, cũng mang tới rất nhiều lợi ích cho Kha Tây Ninh. Chưa nói đến chuyện fan tăng lên rất nhanh chóng, các quảng cáo từ nhãn hiệu nổi tiếng cùng các loại kịch bản cứ từng cái từng cái tìm tới, trong đó có không ít kịch bản chẳng hề thua kém “Đại sư phong thủy”, thời gian khai máy cũng tương đối muộn. Những kịch bản này đều được Phó Diễm để lại, nói rằng chờ Kha Tây Ninh quay xong “Đại sư phong thủy” lúc đó rồi từ từ tiến vào đoàn.

Trường quay phim “Đại sư phong thủy”.

Đạo diễn thấy sắp xếp phim trường đạo cụ cùng với trang phục và phần trang điểm của diễn viên đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, liền dập bảng nói: “Được rồi được rồi —- Chúng ta chuẩn bị quay cảnh đầu. Một, hai, ba… A!”

Phùng Nghị đóng vai đại sư phong thủy Phong Phong. Gã ăn mặc bộ quần áo đạo sĩ rách rưới, dưới sự hướng dẫn của người hầu mà giả thần giả quỷ mà đi vòng quanh khu nhà cũ một vòng. Một tay gã không ngừng rung chuông, một tay giơ bùa trừ yêu màu trắng, bên hông đeo một sợi dây thừng nghe đâu là có tẩm máu của chó mực, hai mắt khép hờ, miệng thì liên tụng lẩm bẩm niệm khẩu quyết.

Trên mặt gã đổ một tầng mồ hôi. Phong Phong là một tên đạo sĩ giả miệng đầy rượu thịt, từ nhỏ là một cô nhi, được ở nhờ trong một đạo quán, được quán trưởng nuôi lớn. Sau khi xuống núi, gã bắt đầu ăn uống lu bù, đáng tiếc bản thân một điểm sở trường cũng không có, ngay cả thuật bắt quỷ cũng không tinh thông, may mà ông trời còn ban cho hắn một đôi mắt âm dương, bởi vậy vẫn có thể dựa vào việc lừa bịp người khác để kiếm cơm ăn. Đáng tiếc là cái dạng âm dương này cũng không phải vạn năng, thất bại thì mất linh, càng đến lúc mấu chốt, thì số lần mất linh càng nhiều, nhưng thật ra Phong Phong thường xuyên bị vạch trần là kẻ lừa đảo, bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất.

Ở trong bóng tối, gã thấy một ngăn tủ nằm phía góc phòng mơ hồ lóe lên một màu đỏ thẫm. Sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt của Phong Phong, tiếp đó gã lập tức kìm lại ý cười, gật gù đắc ý mà nhẹ nhàng chỉ một ngón tay về phía ngăn tủ bên kia. Người hầu run lên một cái, liền cung cung kính kính đi tới ngăn tủ đối diện, mở ra rồi thò tay vào mò mẫm.

Căn nhà của tổ tiên này không biết là được để lại từ triều đại nào, vậy mà trải qua bao nhiêu năm tháng như vậy vẫn không bị hỏng hóc, nội thất trong nhà tuy rằng đã cũ rồi nhưng vẫn còn nguyên hình dáng như trước. Gia chủ là vì làm ăn buôn bán thua lỗi, liền muốn đem căn nhà của tổ tiên với phong thủy trù phú này bán đi, mới cử người tới để thu dọn sắp xếp lại một chút. Mà chỉ cần có người ngủ lại ở đây hai ngày hai đêm, thì cứ đến tối sẽ nghe được tiếng hát của trẻ con.

Giọng hát u oán thê lương, giống như có người đang khóc lóc kể lể, người nào nửa đêm nghe thấy thì đều hoảng sợ. Nhưng người hài đi ra ngoài nhìn, thì dù chỉ một bóng ma cũng chẳng có. Liên tục nhiều ngày sau, mọi người đến nửa đêm cũng không dám ngủ. Không còn cách nào khác, bọn họ liền mời tới một vị “đại sư phong thủy” ——– cũng chính là Phong Phong.

Người hầu trong lòng sợ run lên, lấy từ trong ngăn kéo một chiếc quạt giấy vẫn đang khép.

Phong Phong nhắm mắt lại, lẩm nhẩm hai câu chú ngữ. Đột nhiên bên tai truyền tới một tiếng kêu thảm thiết thê lương, gã bị chấn động đến nỗi lùi về sau hai bước.

Gã hỏi người hầu: “Ngươi có nghe thấy tiếng thét chói tai kia không?”

Người hầu mờ mọt vừa sợ vừa lắc đầu, nhát gan đáp lại: “Không có.”

Phong Phong tuy là đạo sĩ, nhưng lá gan của gã cũng không lớn, từ nhỏ đã có mắt âm dương, khiến hắn luôn có thể thấy rõ được các hình dạng bi thảm của quỷ quái sau khi chết, thấy càng nhiều, không những không khiến gã bớt sợ, trái lại càng làm gã có một loại sợ thần sợ quỷ tự nhiên.

Sau khi gã tập trung lực chú ý, liền thấy rõ ràng trong cây quạt có cất giấu hình dáng của một con quỷ.

Phong Phong kinh ngạc đến há hốc miệng. Con quỷ này không kinh khủng như những con quỷ gã từng nhìn thấy trước đây, nó không bị chặt đầu mất chân, cũng không có sắc mặt trắng bệch. Nó giống như một người bình thường vậy, vẹn toàn đứng trước mặt Phong Phong, thậm chí còn nhìn gã mỉm cười ôn nhu.


Con quỷ này mặc một bộ y phục màu xanh khoác chiếc áo màu trắng, hàng mi khẽ rủ xuống, khóe miệng cong cong. Tay nó vẫn luôn cầm một chiếc quạt giấy, chỉ đứng ở nơi đó, liền có cảm giác anh tuấn kiệt xuất.

Lúc ấy Phong Phong kinh diễm, yên lặng mà oán thầm, đây quả thật là con quỷ đẹp nhất hắn từng thấy.

….

Sau khi kết thúc cảnh quay ấy, đạo diễn rất hài lòng với diễn xuất của Phùng Nghị và Kha Tây Ninh. Ông vui mừng vỗ vai Kha Tây Ninh, nói: “Diễn khá lắm.”

Đoạn này chính là lần xuất hiện đầu tiên của Dung Lan cũng để làm nổi bật tâm tư của nhân vật, cần phải diễn sao để ra cảm giác trước mắt sáng ngời.

Bốn chữ “Trước mắt sáng ngời” này, nói đơn gian thì cũng rất đơn giản, nói khó thì quả thật cũng rất khó. Mỗi lần có diễn viên thử diễn loại vai “khiến kẻ khác phải kinh diễm” thế này, nhưng không diễn xuất ra cảm giác, lại rơi vào trong tay khán giả, thì sẽ là một sự chế giễu đến vô tận.

Mà ở cảnh đầu tiên của Kha Tây Ninh trong “Đại sư phong thủy”, để có thể nói hai chữ “hoàn mỹ”, cậu đã đem khí phách của Dung Lan diễn hết sức chuẩn xác, quả thật khiến cho người khác không tìm được điểm nào để soi mói. Bởi thế mà đạo diễn mới có thể thật lòng khen ngợi cậu.

Phùng nghị đã sớm biết đến với Kha Tây Ninh, nhưng trước đây ấn tượng của anh với Kha Tâu Ninh chỉ có thu hẹp ở phạm vi là người yêu của Nghiêm Tự mà thôi. Sau khi hợp tác qua “Ai đang nói dối, anh liền có một nhận thức mới về Kha Tây Ninh.

Lần này cùng nhau đóng “Đại sư phong thủy”, càng làm cho Phùng Thủy thay đổi triệt để cách nhìn về diễn xuất của Kha Tây Ninh.

Giữa lúc nghỉ ngơi, Phùng Nghị liền cười rồi cùng Kha Tây Ninh thảo luận những chuyện trong và ngoài bộ phim. Ở cách đó hơi xa một chút là các nhân viên công tác tụ tập với nhau.

Vốn dĩ tất cả mọi thứ đều đang bình thường, bỗng nhiên cả trường quay liền trở nên nhốn nháo ồn ào.

Phùng Nghị nghĩ thấy có chút không đúng lắm,

Lúc này một trợ lý vội vã chạy tới, nói nhỏ vào tai Phùng Nghị.

Chờ trợ lý rời đi rồi, nét mặt của Phùng Nghị liền giãn ra, anh nghĩ thầm, mấy ngày nay cùng ở bên cạnh làm việc với Kha Tây Ninh, anh luôn dự thấy mình sắp trở thành một cái bóng đèn đến nơi rồi. Không nghĩ lại tới nhanh như vậy.

Kha Tây Ninh thấy Phùng Nghị cười đến là khoái trá liền khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Thầy Phùng.”

Phùng Nghị trêu chọc: “Tây Ninh, nhà chế tác của chúng ta hình như tới tham ban cậu đó.”

Hết chương 61.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.