Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 7: Nụ Cười Của Kẻ Thắng
Edit: La Phong Hoa vừa bị phó giáo sư hỏi thi
___
Buổi học thành công rực rỡ – Ưng Đồng Trần nằm sấp trên giường ngẩn ngơ nghĩ vậy.
Bộ phim đã chiếu đi chiếu lại vài lần, anh nhắm mắt lay cánh tay Trác Thù.
Mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, Trác Thù cúi xuống cắn xương quai xanh Ưng Đồng Trần: “Hửm?”
“Nhớ…!nhớ phải tắm cho tôi.” Ưng Đồng Trần thều thào như thai phụ sắp sinh, nói xong thì thiếp đi.
“Đúng là chiều quá sinh hư.” Trác Thù nằm cạnh Ưng Đồng Trần nghỉ ngơi chốc lát, làm bộ nhéo anh: “Diễn viên trong phim cũng không rắc rối như em.”
Dứt lời, hắn ngồi dậy tắt máy chiếu, bế bé cưng đi tắm.
Bình minh ló dạng, Ưng Đồng Trần giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị, xem điện thoại mới sực nhớ hôm nay là thứ bảy, lập tức lăn ra ngủ tiếp.
Anh trở mình thấy người bên cạnh vẫn ngủ ngon lành, không biết mơ điều chi mà tủm tỉm cười.
Anh vừa mệt vừa buồn ngủ, bèn nhích về phía trước một chút, nào ngờ Trác Thù cũng nhích theo, thò tay ôm anh.
Hai người tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Mãi đến gần trưa, điện thoại Trác Thù đổ chuông, hắn nhón chân xuống giường bắt máy: “Có chuyện gì?”
Mễ Xu thưa: “Sếp à, cô Hồ lại đến công ti tìm sếp.”
Trác Thù: “Nói rằng hôm nay tôi nghỉ, bảo cô ấy về đi.”
Mễ Xu định nói tiếp nhưng bị người khác giật điện thoại, Hồ Lai gắt gỏng: “Trác Thù anh ở đâu? Tối nay anh có hẹn ăn cơm với cha em, anh nhớ đấy.”
Trác Thù bóp trán: “Anh hẹn với cha em, thế em chạy đến công ti anh làm gì?”
“Em tiện đường ghé qua, tối đi ăn cùng luôn.” Hồ Lai đáp.
Cha Hồ Lai và hắn là bạn làm ăn lâu năm, thường xuyên xã giao với nhau.
Ngặt nỗi sau một cuộc tụ họp, Hồ Lai tình cờ gặp hắn xong nằng nặc đòi cưới gả.
Cô nàng lảm nhảm nhiều đến nỗi ảo tưởng họ sắp cưới nhau thật, tự gắn mác bạn gái Trác Thù cho mình.
“Thôi khỏi, anh chỉ hẹn cha em…”
Phịch!
Một chiếc gối đáp trúng mặt hắn, song song với đó là giọng nói hết sức bực dọc: “Bé mồm thôi!”
Đầu bên kia điện thoại im thin thít, tiếp đó Hồ Lai hét toáng lên: “Ai? Trong phòng anh là đứa nào?”
Trác Thù xoa đầu, quả quyết cúp điện thoại.
Tạm thời hắn không muốn đến công ti, bèn đánh răng rửa mặt, ngồi trước bàn gỗ bật máy tính lên.
Xử lí những văn kiện cấp bách xong, hắn vươn vai, chợt dừng ánh mắt nơi chiếc kính dưới chân bàn.
Hắn nhặt kính lên, không khỏi liếc nhìn người nằm trên giường.
Nửa thân trên của Ưng Đồng Trần lộ hẳn ra ngoài, làn da rải đầy dấu hôn, gương mặt say ngủ an yên.
Trác Thù ngắm đến thất thần.
Đúng lúc này Ưng Đồng Trần cựa mình làm hắn giật thót đánh rơi kính.
Ưng Đồng Trần há miệng ngáp, chậm rãi mở mắt nhìn căn phòng tràn ngập nắng vàng.
Anh vừa cất lời lại nhận ra giọng mình khản đặc: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp một giờ chiều.”
“Thảo nào đói vậy.” Ưng Đồng Trần ngồi dậy, nheo mắt sờ soạng khắp giường.
“Tìm kính à?” Trác Thù đứng dậy, mới bước một bước thì nghe thấy tiếng răng rắc.
Hai người đồng loạt nhìn chân hắn.
Hắn ngượng ngùng nhặt “thi thể” chiếc kính lên: “Kính đây, hơ hơ.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Ưng Đồng Trần lườm Trác Thù.
“Đừng tưởng tôi không biết em lườm tôi.” Trác Thù đến cạnh giường: “Chỉ là kính bình thường, tôi đền em là được chứ gì.”
“Tất nhiên phải đền.” Ưng Đồng Trần xốc chăn lên, miết đùi mình: “Tắm cho tôi thật à? Ngoan lắm, đáng được tuyên dương.”
Trác Thù: “…”
Nghĩa là có thể không cần tắm cho em đúng không?
Ưng Đồng Trần mặc quần áo tử tế rồi vệ sinh cá nhân.
Trác Thù nhìn đôi chân không khép nổi của Ưng Đồng Trần, vẻ mặt kiểu “mình siêu nhất, mình đỉnh nhất”.
Ưng Đồng Trần ngoái lại, nhìn Trác Thù bằng ánh mắt “mình siêu nhất, mình dạy dỗ đỉnh nhất”.
Cả hai đồng thời nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
***
Hai người xuống lầu, bàn xem nên mua kính trước hay ăn cơm trước.
“Ăn cái gì mà ăn, mua kính cho tôi trước, anh muốn ăn thì đi đi.” Ưng Đồng Trần nói.
Trác Thù phát cáu vì câu xua đuổi đầy hời hợt của Ưng Đồng Trần.
Mãi mà bé cưng vẫn chẳng biết thân biết phận, rốt cuộc ai mới là đại gia daddy?!
“Mặc kệ, tôi muốn ăn trước.” Trác Thù cương quyết làm theo ý hắn.
Ưng Đồng Trần: “Tôi cũng mặc kệ, đi mua kính trước.
Nếu không có kính, ai đứng cách xa quá ba mét tôi sẽ nhìn nhầm thành chó hết.”
“Thật hử?” Trác Thù vươn tay: “Vậy để tôi dắt em.”
Ưng Đồng Trần nhìn chằm chằm tay hắn, ngón tay thon đẹp, mạch máu nổi gồ.
Anh nhướng mày đáp: “Nắm thì nắm.”
Thế là Ưng Đồng Trần bọc lấy tay hắn, gồng sức siết chặt tay Trác Thù trong lòng bàn tay mình.
Trác Thù ngây người, cảm thấy không thoải mái bèn vùng tay, nào ngờ khiến tay họ đan vào nhau.
Trác Thù: “…”
Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Thù: “Hự…!Tôi không có ý đó.”
“Ừ, tôi biết.”
Tuy bầu không khí đầy lúng túng nhưng chẳng ai chịu buông tay.
Bấy giờ, chú em trông xe lái xe đến, hai người nhanh chân chui vào trong.
“Chi bằng ăn cơm trước nhé, đã trễ rồi.” Dứt lời, Trác Thù lái xe đến nhà hàng gần đó.
Ưng Đồng Trần nhìn nhà hàng sang trọng mà tiếc đứt ruột, tuy cơm nước thịnh soạn nhưng giá đắt cắt cổ.
Tiền phòng là Trác Thù trả, vậy tiền cơm chắn chắn là anh chi.
Hai người gọi món xong, Trác Thù thấy Ưng Đồng Trần vặn vẹo trên ghế, thỉnh thoảng còn dịch mông.
Hắn lập tức vỡ lẽ, bảo bồi bàn mang đệm lót ghế cho Ưng Đồng Trần.
Bồi bàn quay đi với vẻ mặt hết sức khó tả.
Đang ăn, Trác Thù ngước mắt nhìn anh: “Em đã vượt qua thời gian thử việc, sắp tới em có dự định gì? Muốn gì cứ nói thẳng, tôi sẽ cân nhắc.”
Ưng Đồng Trần ngơ ngác, chẳng hiểu sao bữa trưa êm đềm lại biến thành buổi phỏng vấn.
Anh ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Tôi muốn bữa trưa yên bình.”
Trác Thù khựng lại: “Chỉ vậy?”
“Ừ.”
“Không còn yêu cầu nào khác?”
“Ừ.
Nhưng có vẻ yêu cầu này rất khó thực hiện.” Ưng Đồng Trần khoan thai nói: “Anh chẳng im một giây nào.”
Trác Thù nhíu mày: “Chú ý thái độ nói chuyện của em.”
“Quý ngài chẳng im một giây nào.”
“…”
Trác Thù giận dữ cắm mặt lùa cơm tiếp, định bụng không bao giờ nói chuyện với Ưng Đồng Trần nữa!
Tất nhiên “không bao giờ” này chỉ giới hạn trong bữa trưa.
Nhưng hắn có thể lải nhải một mình…!
“Chà chà, ai đó chỉ được cái mã ngoài, còn miệng thì…”
“Cảm ơn lời khen.” Ưng Đồng Trần cầm nĩa xiên miếng thịt bò dâng lên tận miệng Trác Thù: “Ăn đi.”
Trác Thù trừng mắt nhìn miếng thịt bò, trừng lâu đến nỗi suýt lác trong.
Lát sau hắn mới há miệng cắn: “Chung quy em vẫn biết cách lấy lòng, bình thường em cũng ngoan ngoãn như này có phải tốt hơn không.”
Ưng Đồng Trần thở dài thườn thượt, chẳng lẽ không có cách nào bịt miệng hắn?
Trác Thù nuốt miếng thịt bò, ngó lom lom cái nĩa, hất cằm ra hiệu với Ưng Đồng Trần.
Ưng Đồng Trần đành đút Trác Thù miếng nữa, quả nhiên hắn hết sức hài lòng ăn tiếp.
“Trác Thù!” Đúng lúc này, một cô gái lao tới.
Hồ Lai nện giày cao gót xuống sàn nhà phát ra tiếng cồm cộp chói tai.
Cô nàng xông thẳng vào bàn họ, nhìn chằm chằm chiếc nĩa trong tay Ưng Đồng Trần, sau đó phẫn nộ liếc xéo người đàn ông này.
Ngờ đâu lúc nhìn thấy gương mặt anh, cô nàng hít một hơi lạnh, trỏ anh mà tra hỏi Trác Thù: “Anh ta là ai?”
Ưng Đồng Trần ung dung rút tay về, nhìn “bông hoa đào” thình lình xuất hiện.
Anh không hề có ý định xen vào việc người khác, bèn lau miệng đứng dậy toan đi: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi về trước.”
Lúc đi ngang qua Trác Thù, hắn đột nhiên nắm cổ tay anh kéo phắt lại.
Anh trở tay không kịp, theo đà mà ngồi lên đùi hắn.
Ưng Đồng Trần: “…”
Ố ồ ô.
“Em nói cho cô ấy biết em là gì của tôi.” Trác Thù nhìn anh, chẳng thèm đếm xỉa đến cô gái đứng cạnh.
Ưng Đồng Trần ngước mắt nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng.
Trác Thù lẳng lặng véo lưng anh một phát đầy tính ám chỉ và dọa dẫm.
Ưng Đồng Trần buông rèm mi, hất tay hắn đứng dậy.
Đương khi Trác Thù sắp nổi trận lôi đình, anh hờn dỗi nói: “Chân anh cứng, ngồi đau lắm.”
Anh ngồi xuống ghế, vỗ chiếc đệm êm ái mà trách cứ: “Có đệm vẫn thích hơn, tất cả là tại anh.”
Bấy giờ Trác Thù mới thôi nhíu mày.
Hồ Lai ngỡ ngàng trợn trắng mắt, run rẩy chỉ bọn họ: “Anh! Các anh…!Trác Thù, những lời họ đồn thổi là thật sao? Vì ham của lạ mà anh tìm…!tìm…”
Hồ Lai lại chỉ về phía Ưng Đồng Trần.
Có lẽ vì gương mặt này nên cô nàng không thể thốt lên những từ như “bồ nhí”, “trai bao” linh tinh, cuối cùng đành nói: “Anh còn trẻ, sao lại sống sa ngã buông thả như vậy?”
“Đôi bên tình nguyện thôi.” Ưng Đồng Trần đáp.
Việc đã đến nước này, nếu cô gái còn nán lại nữa sẽ khiến người khác xì xào bàn tán, phải mau chóng đuổi cô nàng đi.
Nhưng với những người sôi máu đến “bắt gian tại giường”, muốn cãi lý với họ rất khó.
Chẳng thà ra tay dứt khoát.
Nghĩ vậy, anh rót cốc nước, đặt xuống gần mép bàn, mỉm cười nói: “Hôm nay nóng nực, uống nước trước đi.”
Hồ Lai bưng cốc nước lên, bỗng nhiên có cảm giác đối diện với “bà vợ cả” kiêu căng trịch thượng.
Máu nóng dồn lên não, cô nàng hất cả cốc nước vào mặt Ưng Đồng Trần.
“Hồ Lai!” Trác Thù gầm lên: “Xin lỗi em ấy mau, bằng không tôi sẽ chấm dứt hợp đồng với nhà cô!”
“Vì loại đàn ông này mà anh hủy hợp đồng?!” Hồ Lai không dám tin vào tai mình: “Anh điên rồi!”
“Tôi thấy cô điên mới đúng.” Trác Thù nói bằng giọng lạnh tanh: “Xin lỗi mau.”
“Không đời nào!” Hồ Lai bỏ ngoài tai những lời Trác Thù nói, giận đùng đùng bỏ đi.
Trác Thù đưa khăn giấy cho đối phương.
Mặt Ưng Đồng Trần ướt sũng, thậm chí tóc mái cũng dính nước.
Bồi bàn tí tởn chạy tới hóng hớt, nhanh nhẹn lau dọn bàn ăn, lúc nhìn họ vẻ mặt càng khó tả hơn.
Sau khi lau khô mặt, tùy tiện vuốt mấy sợi tóc ướt ra sau, câu đầu tiên Ưng Đồng Trần nói là: “Tôi hứng trọn cốc nước, thế còn tiền cơm…”
“Tôi trả.”
“Deal.”
“Quần áo em ướt nhẹp rồi, đến trung tâm thương mại mua bộ khác nhé.”
“Không cần đâu.”
“Nghe lời tôi.” Dứt lời, Trác Thù đứng dậy thanh toán rồi dẫn Ưng Đồng Trần đến trung tâm thương mại gần đó.
Đắn đo một hồi, hắn cảm thấy vẫn nên giải thích: “Tôi với cô ấy không có gì cả.
Sắp tới cũng không muốn hợp tác với nhà họ nữa, chỉ là nể mặt nên chưa nói thẳng.”
“Thế nên nhờ đứa mang tiếng “bồ nhí” là tôi để cô ấy chủ động từ bỏ?”
“Ừ.” Trác Thù ngập ngừng: “Giận à?”
“Không sao.” Ưng Đồng Trần giả vờ rộng lượng, ấy nhưng rẽ ngay vào một gian hàng bán quần áo nam: “Mang hết những bộ đẹp ra đây, đắt nhường nào cũng được.”
Trác Thù như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ không giận mà lại làm bộ làm tịch, sau này nổi tiếng chắc em ấy đòi hái sao trên trời.
Cơ mà so với Hồ Lai phiền phức, vài bộ quần áo chẳng thấm vào đâu, dù đòi vài căn nhà…!À không được, nghe nói không thể tặng nhà quá sớm, nếu không bé cưng sẽ bị chiều quá sinh hư.
___
Bên lề:
???? Chú thích truyện:
(*) Hồ Lai (胡莱 húlái) đồng âm với hỗn láo (胡来 húlái) =))) Mỗi lần gọi tên có khác gì mắng con gái người ta hông cơ chứ, chế tác giả đặt tên nào là có ý hết cả =)) Kiểu Mạnh Công với Chân Minh Hâm là chơi chữ á.
(*) Mắt lác trong: Mắt anh công lúc ấy nó dư lày nè.
(May mà mình tìm được con mòe cute, chứ để hình người thật sợ các bạn không quen sẽ hết hồn.)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.