Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 6: Ngôi Trường Của Thầy Ưng


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 6: Ngôi Trường Của Thầy Ưng


Edit: La Phong Hoa bấy bì
___
Khai giảng xong có trăm công nghìn việc, nhất là chủ nhiệm lớp.

Không những phải cấp tốc nhớ tên học trò mà còn phải chỉnh đốn nền nếp và xử lí các chuyện lớn nhỏ.

Và cả tiết tự học.

Ngoại trừ 10A2, anh còn dạy tiếng Anh lớp 11A5 ban tự nhiên.

Nghĩa là ngày nào anh cũng phải dậy sớm, phân thân quản hai lớp có tiết tự học sáng.

Anh từng dạy 11A5 một năm nên lớp đó đã nhẵn mặt anh.

Nhưng lớp 10A2 đều là học sinh mới quậy banh nóc, hết nói chuyện riêng lại ngủ gật.

Khi ấy anh đang quản tiết tự học của lớp 11 thì giáo viên Ngữ văn gửi tin nhắn bảo rằng không chịu nổi đám nhóc này nữa, chuồn đến căng-tin ăn sáng trước.

Khu giảng dạy là một tòa nhà độc lập với các khu khác, sắp hết tiết, anh bèn quay về lớp 10A2.

Vừa đặt chân đến hành lang đã nghe thấy Trác Tử dõng dạc hô: “Ôi chao! Ngon giai quá cao ráo quá!”
(*) Câu gốc là “Y hu hy.

Nguy hồ cao tai” trích từ bài Đường Thục Khó của Lý Bạch, nghĩa là Ôi, nguy hiểm quá cao quá.

Trác Tử chế thành câu trên.

Cả lớp: “Ôi chao!”
Tiếp đó là tiếng đọc sách oang oang.

Ưng Đồng Trần: “…”
Chuông hết tiết reo vang, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ.

Một đám nam sinh ào ào chạy qua anh, thậm chí còn lễ phép chào: “Mr.

Ying, come on!”
Các nữ sinh cũng chen chúc nhau: “Thầy Ưng muốn đến căng-tin cùng tụi em không ạ?”
“Không, các em cứ đi đi.” Ưng Đồng Trần mỉm cười, giáo viên Ngữ văn đã đặt cơm cho anh rồi.

***
Nhân viên trong trường có căng-tin riêng, đồ ăn ở đó rất ngon.

Ưng Đồng Trần đi thẳng đến chỗ giáo viên Ngữ văn, nhận lấy bữa sáng bắt đầu lấp đầy dạ dày.

Lát sau, Trịnh Thực Nam ngồi đối diện họ, tóc tai bù xù, mặt mày ngái ngủ đeo thêm chiếc kính gọng đen, vừa thở hồng hộc vừa húp cháo: “Tí nữa tiết đầu tiên của lớp 10A2 là toán, học sinh lớp thầy Ưng ngoan không? Dễ bảo không?”
Ưng Đồng Trần nhẩn nha ăn, đáp: “Có.” Mỡ đấy mà húp.


“Lớp tôi âm thịnh dương suy, nữ sinh lanh lợi cá tính.” Và rất háo sắc nữa, lập hẳn bảng xếp hạng mức độ đẹp trai cho các thầy, tôi chính là người hạng nhất.

“Nam sinh thì hoạt bát hiếu động.” Đêm qua tắt đèn xong, tụi nó rủ nhau mở sòng bạc bị thầy chủ nhiệm bắt ngay tại trận.

“Tóm lại là rất dễ bảo.”
Trịnh Thực Nam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tuyệt, à phải rồi, mọi người thấy hôm nay tôi thế nào? Tôi cũng bắt chước thầy Ưng mặc tây trang.”
Ưng Đồng Trần xem xét một hồi, nhắc: “Cà vạt bị lệch.”
“Cà vạt khó thắt lắm.” Trịnh Thực Nam chỉnh lại, ai dè càng chỉnh càng xấu: “Chi bằng cậu làm mẫu cho tôi xem.”
“Được.” Ưng Đồng Trần đứng dậy khom người, trước tiên cởi cà vạt ra rồi kiên nhẫn dạy từng bước: “Làm như này như này, anh nhớ chưa?”
“Ờ ờ.” Trịnh Thực Nam nhìn gương mặt gần trong gang tấc cùng với đôi mắt nghiêm túc, thốt lên: “Lúc thầy Ưng giảng bài chắc chắn rất đẹp trai.”
“Cảm ơn.” Ưng Đồng Trần ngồi xuống, chẳng hiểu sao ánh mắt xung quanh đổ dồn về anh một cách quái dị.

Cô Phó bưng khay đến ngồi cạnh họ, chiếc ghế vang lên tiếng kẽo kẹt nghe như trái tim cô vỡ nát.

Có điều cô xốc lại tinh thần ngay lập tức, thì thầm: “Thầy Ưng, hôm nọ anh bảo anh thích người yêu cao…!Chắc không phải là thầy Trịnh đâu nhỉ?”
Ưng Đồng Trần: “Ôi trời.”
“Ha ha.” Trịnh Thực Nam vuốt tóc – động tác mà anh ta tự cho là ngầu lòi: “Sao lại hỏi thế? Em thấy anh với thầy Ưng đẹp đôi quá hả?”
Ưng Đồng Trần: “…” Ông anh đừng giải thích thì hơn.

Y như dự đoán, vẻ mặt cô Phó kiểu “hóa ra là vậy”, chuyện cô trăn trở bấy lâu nay rốt cuộc cũng có lời giải! Mỗi khi dòm Ưng Đồng Trần, ánh mắt cô không còn như xưa nữa.

***
Mấy hôm sau, Ưng Đồng Trần vừa giúp học sinh thích nghi với môi trường học tập mới, vừa phải động viên bản thân thích nghi với phúc lợi từ cô Phó.

“Thầy Ưng ới ời ơi, anh đọc bộ BL mới ra lò chưa?”
“Thầy Ưng ới ời ơi, thật ra anh là chị em với tụi em phải không?”
“Thầy Ưng ới ời ơi, anh có muốn xem GV không? Em có mấy cái video nè!”
(*) GV = Gay video, là phim heo.

“…” Ưng Đồng Trần nhìn quanh văn phòng, ơn giời các thầy cô khác đã lên lớp.

Anh bất lực day ấn đường: “Không cần đâu, cảm ơn em.”
Phó Lữ tóm được điểm mấu chốt: “Úi chà chà! Anh không phản bác! Quả nhiên em đoán đúng!”
“…” Phụ nữ đều là những vị thám tử đại tài.

“Em giữ bí mật nhé.”
“Tất nhiên! Mặc dù vừa thất tình nhưng em có mục tiêu mới rồi! Bây giờ anh là động vật quý hiếm trong danh sách đỏ, em sẽ bảo vệ anh thật tốt!”
“…”
“Em đã bảo mà, anh bảnh như thế chẳng lý gì lại ế.” Phó Lữ kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, mở phần mềm lưu trữ trực tuyến ra: “Nào nào, để em gửi video mới tìm được cho anh.

Hình ảnh sắc nét, tình tiết gay cấn, công thụ đẹp nghiêng thùng đổ vại luôn.”
Ưng Đồng Trần toan từ chối thì đã được gửi đường link qua WeChat.

Nếu đây là tấm lòng người ta, anh đành nhận vậy.

“Cảm ơn.”
“Khách sáo làm gì!”

***
Dù bận đầu tắt mặt tối nhưng thứ sáu anh vẫn đến đúng hẹn.

Tiết cuối cùng, Ưng Đồng Trần mở cuộc họp lớp nho nhỏ, tổng kết lại quá trình dạy và học tuần đầu tiên, đồng thời nhắc nhở những vấn đề đáng lưu tâm.

Sau khi tan học, cả lớp lần lượt ra về.

Anh quay lại văn phòng hoàn thành nốt công việc, xong xuôi mới thong thả đi bộ về chung cư.

Đúng lúc này Mạnh Công gọi điện tới: “Cuối tuần này có lịch gì chưa? Ông muốn leo núi không?”
“Ông không bận à?”
“Bận chứ.

Nhưng Chân Minh Hâm rảnh rỗi nên rủ chúng mình leo núi.

Tôi bận không đi được, còn ông thì sao?”
“Tôi cũng bận.” Ưng Đồng Trần mở tủ quần áo, trân trối nhìn một loạt áo sơ mi mà buông tiếng thở dài.

Mãi sau anh chọn một chiếc màu đen, cất bước vào phòng tắm: “Tối nay tôi có việc, cúp máy nhé.”
Sau khi tắm rửa thơm tho, anh xem đồng hồ bèn xuống lầu ăn cơm tối, sau đó đủng đỉnh lái xe đến khách sạn Bourdon.

Ưng Đồng Trần đứng trước quầy lễ tân báo tên Trác Thù, nhân viên lanh lẹ đưa thẻ phòng cho anh, vẫn là căn phòng lần trước.

Anh lòng vòng đi khắp phòng, thấy trên bàn sách đặt máy chiếu nên bật máy tính lên, tìm bừa một bộ phim Âu Mỹ.

Lúc Trác Thù bước vào thì thấy cảnh tượng như này.

Trong phòng tối om, người đàn ông mảnh khảnh ngồi bệt trên thảm ngước mắt nhìn màn chiếu, gò má ấy dịu dàng lại quá đỗi thân thương.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ủ ấm con tim hắn, cảm giác giống như sau một ngày làm việc mệt nhọc có vợ hiền ở nhà ngóng trông hắn về.

“Đến rồi à, anh tắm đi.” Ưng Đồng Trần chẳng buồn ngoái lại, tiếp tục xem phim.

Trác Thù: “…”
Nói năng cũng rất “vợ hiền” nữa ha?
Trác Thù hào hứng tắm rửa qua loa, cực kì hài lòng ngắm vóc dáng mình trước gương.

Hắn mở cửa phòng tắm đi ra: “Tôi tắm xong…”
“Ngồi đi.”
Bé cưng nóng lòng quá, Trác Thù vừa nghĩ bụng vừa phanh áo: “Ừ, làm luôn.”
Ưng Đồng Trần đổi phim khác, đợi một hồi bèn ngoảnh lại: “…”
Suýt nữa tưởng là dê xồm.

“Anh mặc áo đàng hoàng đi.” Tuy nói thế nhưng mắt anh vẫn dán chặt vào người Trác Thù.


“Mặc áo mà làm?”
Ưng Đồng Trần vỗ vỗ chỗ cạnh mình: “Tôi bảo anh ngồi xuống đây.”
Trác Thù thắt dây áo choàng tắm, giả bộ như chưa hề có chuyện gì, bình tĩnh ngồi sát cạnh Ưng Đồng Trần: “Rồi sao nữa?”
“Xem phim.”
“…” Mặt Trác Thù đen như đít nồi: “Thời gian của tôi là vàng là bạc.”
“Thời gian của tôi cũng thế.” Ưng Đồng Trần đáp: “Muốn chẻ củi phải mài đao, cùng học với tôi đi.”
Trác Thù lơ ngơ nhìn màn chiếu.

Trên đó, hai người đàn ông đang lời qua tiếng lại, có vẻ sắp choảng nhau.

Mười giây sau…!
Hử? Phim này có gì đó sai sai!
“Đây là?” Trác Thù ngạc nhiên quay đầu sang, chỉ thấy Ưng Đồng Trần vẫn bình chân như vại: “Trước giờ tôi đã đánh giá thấp em, không ngờ em lại cả gan dụ dỗ tôi xem thứ này.”
“Anh ngại cái gì.” Ưng Đồng Trần bật cười: “Coi như là thú vui giường chiếu.”
Dăm ba cái kỹ thuật đều có thể luyện tập được hết.

Tạm không nói đến các bước khác, nhưng khúc dạo đầu thật sự rất quan trọng.

Sau này còn làm bạn giường dài lâu, anh cần phải giúp hắn thành thạo bước đầu tiên này, “hợp tác phát triển” bền vững.

Trác Thù hậm hực, bất đắc dĩ xem phim.

Đây là phim heo Âu Mỹ không có phụ đề, hai nhân vật chính đều rất ưa nhìn.

Khốn nỗi cả hai cứ rề rà không chịu đè nhau ra, nói chuyện mãi vẫn chưa xong.

“Họ nói gì?” Trác Thù buột miệng hỏi.

Đoạn đầu hai người thảo luận cách thu mua công ti người khác, sau đó đột nhiên to tiếng cãi vã.

Ưng Đồng Trần lập tức dịch lại một cách trôi chảy: “Công bảo thụ đừng đi xem phim với ông chủ của công ti kia, nếu không anh ta sẽ dỗi.

Thụ giải thích rằng ông chủ kia không thích thụ, hai người chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Éo le vậy á?” Trác Thù dứt lời, tò mò ngó Ưng Đồng Trần, cảm thấy là lạ: “Em không lừa tôi chứ? Họ thật sự nói vậy à? Có phải em đã xem rất nhiều lần đúng không?”
“Đâu có, hôm nay tôi mới được gửi cho.”
“Em giỏi tiếng Anh đến vậy? Có thể dịch phim ngay và luôn được?”
“Dòng đời xô đẩy thôi.” Ưng Đồng Trần trầm ngâm thở dài.

Trác Thù nhướng mày liếc màn chiếu: “Họ nói gì thế? Sao tự dưng cởi quần?”
“Thụ một mực không thừa nhận dan díu với người ta nên công định phạt cậu ấy…”
Trác Thù: [Bỗng dưng hưng phấn.jpg]
“Tiếp đi, tiếp đi.”
“Thụ năn nỉ rằng không muốn, đừng lại đây.

Công bảo em ngoan ngoãn nghe lời anh, thụ nghe vậy thì òa khóc.” Ưng Đồng Trần ung dung phiên dịch từ đến cuối, Trác Thù nghe xong “héo” ngay tắp lự.

Trác Thù: “Giọng em truyền cảm chút có được không?”
Ưng Đồng Trần đằng hắng, nhìn chằm chằm từng động tác cử chỉ của công thụ, cực kỳ nhập tâm.

Giọng nói du dương nhẹ nhàng vang lên: “Hu hu anh hai hết thương em rồi sao?”
Yết hầu trên cổ Trác Thù trượt lên trượt xuống, tiếp theo hắn nghe thấy bé cưng đổi thành giọng công trầm ấm gợi cảm: “Em yêu, em chủ động hơn đi.”
Trác Thù: “!!!”
Diễn quá tròn vai!
Giọng điệu này, khả năng bắt chước này! Không giật được giải nam diễn viên xuất sắc nhất đúng là uổng.


Tiếng thở dốc của bé cưng khiến hắn suýt bắn tại chỗ.

Trác Thù dằn lại xúc động, ra vẻ bình tĩnh xem phim nhưng thật lòng rất sốt ruột.

Trong phim công âu yếm hôn thụ, còn thụ khóc đến nỗi mắt đỏ hoe.

Không biết thụ nói điều chi làm công khựng lại, vẻ mặt kích động đầy nguy hiểm.

“Thụ nói gì?” Trác Thù trố mắt, quay sang hỏi bé cưng: “Tại sao công hùng hổ thế?”
Ưng Đồng Trần nguýt hắn, hai tay chống lên thảm, thốt nhiên nở nụ cười.

Anh rướn người qua, vạt áo theo động tác tuột xuống.

Trác Thù nhướng mày cụp mắt, vành tai hắn bị Ưng Đồng Trần nhay nhay.

Hắn ngẩng đầu đối diện với Ưng Đồng Trần.

“Tháo kính cho tôi.” Ưng Đồng Trần nói.

Trác Thù nghe lời tháo kính ra, đặt nó ở bên cạnh.

Ngay sau đó tai hắn nóng rực, một giọng nói khẽ khàng rót vào tai hắn: “Cậu ấy nói…!Anh hai, liếm em.”
Trác Thù: “!”
Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười, mi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Máy tính vẫn tiếp tục chiếu phim.

Thoắt cái, họ bắt đầu so tài với hai nam chính trên màn chiếu.

___
Bên lề:
???? Lời tác giả:
(Đây là lời tác giả viết ở cuối chương 19, nhưng vì liên quan chương này nên mình để đây cho mọi người hiểu)
???? Độc giả: Anh công không biết tiếng Anh ạ?
???? Tác giả xinh đẹp tuyệt trần: Không phải là mù tịt.

Nhưng mỗi ngành nghề có thuật ngữ riêng.

Tuy công có biết tiếng Anh nhưng rất khó để thông thạo thuật ngữ tiếng Anh của cả lĩnh vực khác.

Còn về việc chủ tịch Trác không hiểu cuộc đối thoại trong phim heo, đại loại là lúc đó công khá bối rối, có tập trung nghe diễn viên nói gì đâu.

Với lại đừng quên tui viết thể loại gì nha! Là kiểu văn ngốk nghếk, hơi hơi ngáo chóa! Nếu thiết lập logic hoàn mĩ thì thật khó gây tiếng cười.

Huhu.

???? Chú thích truyện:
Cái [Bỗng dưng hưng phấn.jpg] có thể tham khảo meme này.

Chữ trong hình là “Bỗng dưng hưng phấn”.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
???? Hoa Hoa muốn nói rằng…!hông liên quan nhưng chương này đụng trúng gu ăn mặn của tui rồi nha (///v).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.