Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 4: Kiểu Cô Bé Lọ Lem


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 4: Kiểu Cô Bé Lọ Lem


Edit: La Phong Hoa
___
Trác Thù đứng cạnh cửa sổ mà đăm chiêu nghĩ.

Bao năm qua hắn chưa từng đặt chân đến nhà nghỉ kiểu này chứ đừng nói là có thẻ hội viên.

Lúc nãy ở quầy lễ tân, hắn định quẹt thẻ thì Ưng Đồng Trần nhanh tay ném thẻ hội viên cho nhân viên, động tác thành thạo ngầu lòi hệt như chủ tịch ngang tàng.

Trác Thù nhìn mà bối rối: Rốt cuộc là ai nuôi ai?
Căn phòng này ở tầng thấp nên không ngắm được cảnh bên ngoài qua cửa sổ sát đất.

Cả căn phòng ngoại trừ giường chỉ còn mỗi phòng tắm.

Người trong đó rốt cuộc cũng tắm gội xong, cúi đầu lau tóc: “Anh mau tắm đi.”
Trác Thù ngó chiếc eo thon và cặp chân dài miên man của Ưng Đồng Trần.

Bấy giờ hắn mới sực tỉnh, thoạt nhìn hờ hững nhưng lại thoăn thoắt chạy vào phòng tắm.

***
Ưng Đồng Trần nằm trên giường, thấy WeChat văn phòng im ắng lâu nay lại chém gió tưng bừng.

Văn phòng vừa tuyển được hai sinh viên mới tốt nghiệp, rất ngưỡng mộ vị sếp chưa từng gặp này.

Dù Ưng Đồng Trần hiếm khi đến văn phòng nhưng các nhân viên không thiếu chuyện để buôn về anh.

[Mandy]: Lúc nào sếp Ưng mới đến văn phòng để tụi em được chiêm ngưỡng ạ? Em đến phỏng vấn vì anh ấy đó.

Bây giờ bức tường tình yêu ở trường em vẫn đầy thư tình viết cho anh ấy luôn!
[Halen]: Bà là khóa dưới của sếp Ưng hả? Vậy chắc giỏi lắm nhỉ?
[Mandy]: [Bé khủng long ngượng ngùng] Đâu có, tui chỉ là đàn em cùng khoa với anh ấy thôi, học hành bình thường lắm.

Hồi đó á, năm ba anh ấy đã được gửi đi du học, năm bốn anh ấy quay về đăng kí thi nghiên cứu sinh thạc sĩ, kết quả là lọt top 3 của chuyên ngành trường tui.

Sau đó anh ấy và hai sếp kia cùng mở văn phòng này í bà!
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
[Halen]: Gato quá đê, nghe nói sếp bảnh lắm hả bà?
[Mandy]: Chuẩn đét! Khoa tiếng Anh có mấy mống giai bà cũng biết rồi đó, được lèo tèo vài chục người thôi.

Ai dè anh ấy đẹp trai đến nỗi được bầu làm nam vương của trường.

Lúc đó khoa tiếng Anh tụi tui nở mày nở mặt ghê! Nhưng lúc tui đậu vào trường thì anh ấy tốt nghiệp rồi, ahuhu.

Nhóm chat trở thành nơi các chị em tâng bốc trai.

Ưng Đồng Trần nào biết anh được coi trọng như thế, thấy bối rối lắm.

Đang định tắt WeChat thì anh đọc được tin nhắn mới nhất mà chị khóa trên tag anh.


[Halen]: Bà nói làm tui cũng muốn được gặp sếp Ưng.

[Lữ Tông Thải]: Nó còn bận nghề chính nữa, chị em mình chỉ là khách qua đường với nó thôi.

@Ying tuần sau nhớ đến họp! Không thì chị đây đập banh nóc nhà chú!
Lữ Tông Thải học trên anh hai khóa, cô và chồng cô – Cao Đạt là sinh viên cùng khóa.

Năm ấy, nghe đồn Ưng Đồng Trần mải mê học hành và kiếm tiền, hai vợ chồng bàn bạc xong bèn rủ Ưng Đồng Trần vào nhóm.

Họ đã chuẩn bị sẵn cả tá chữ để thuyết phục, ai dè người ta đồng ý ngay tắp lự.

Ưng Đồng Trần đâu có ngu, chuyên môn của Lữ Tông Thải thuộc top 1 top 2.

Cao Đạt tuy không học nghiên cứu sinh nhưng là người từng trải, chẳng những khôn khéo lại có ô dù, gia cảnh giàu sang.

Chưa kể Cao Đạt cực kì thương vợ, chứng tỏ là người đàng hoàng rất hợp để kết bạn làm ăn.

Lúc mới thành lập, cả ba đều lăn lộn ngược xuôi, ngay cả trụ sở làm việc cũng không có.

Hằng ngày họ phải chạy đôn chạy đáo đến các cuộc hội họp để mời chào, tiếc rằng chẳng ai dám mạo hiểm tin họ.

Tiền công một ngày chẳng bõ tiền xăng xe.

Nhưng chai mặt ở đó lâu nên cũng có người quen biết, dần dà kí được hợp đồng, hơn nữa thù lao khá hậu hĩnh.

Về sau, bạn bè quốc tế khi anh còn du học giới thiệu thêm rất nhiều mối khác.

Bây giờ văn phòng đã hoạt động ổn định, từ từ chiêu mộ được nhân viên.

Thế nên anh chỉ cần đến họp, còn công việc mang về nhà làm cũng được.

Hai năm trước, đột nhiên anh bảo chuyển về trường làm giáo viên khiến vợ chồng Lữ Tông Thải ngỡ ngàng.

Ưng Đồng Trần trả lời “Ok” rồi phát vài bao lì xì.

Mấy lính mới thấy thế bèn bù lu bù loa xin anh nói thêm đôi câu.

Cùng lúc đó, đệm giường lún xuống chứng tỏ có người nằm bên cạnh.

Ưng Đồng Trần vội nhắn trong nhóm chat rằng “Anh có việc quan trọng cần làm” rồi đặt điện thoại xuống.

Thấy Trác Thù xụ mặt, anh đành hỏi: “Sao vậy?”
“Sàn nhà trơn làm tôi suýt ngã.” Trác Thù cau có: “Sữa tắm mùi hắc quá, tắm chưa xong mà nước đã lạnh.”
“Phì.” Ưng Đồng Trần chợt nhận ra lúc hắn nghiêm túc phàn nàn nom thật đáng yêu.

Anh thò chân quắp lấy chân hắn, dỗ dành: “Đừng giận nữa, để tôi thương nè.”
“…” Trác Thù nhướng mày: “Em coi tôi là con nít à?”

“Làm gì có.” Ưng Đồng Trần nhích lại gần Trác Thù, thò tay xuống dưới: “Chẳng có đứa bé nào to như anh hết.”
Trác Thù cảm thấy khó thở, trở mình chống tay hai bên đầu Ưng Đồng Trần, ánh mắt tối sầm.

Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười, tháo kính đặt nó ở tủ đầu giường.

Nhưng ngay sau đó tay anh bị kéo lại, cơ thể chìm trong vòng xoáy quay cuồng…!
Lần này không lúng túng như lần đầu tiên.

So với lần trước, hiện tại cả hai đều thoải mái hơn nhiều, chí ít là Trác Thù cảm thấy tiếng Ưng Đồng Trần rên rỉ thật êm tai!
Đương nhiên lần này Ưng Đồng Trần vẫn diễn chút đỉnh, anh thấy mình xứng đáng được trao giải Oscar.

Xem chừng lần này khả quan hơn trước, anh cũng không ngại giúp bạn tình cảm thấy sung sướng.

Khích lệ học sinh là cách dạy anh thích nhất.

“Ưm…!Đại bác của anh to quá, anh thật tuyệt…!666.”
Trác Thù: (*^▽^*)
Ưng Đồng Trần tiếp tục nhắm mắt khen bừa: “Anh là người bự nhất mà em từng thấy!”
“…?” Trác Thù khựng lại: “Hình như có gì đó sai sai? Chẳng lẽ em từng…”
“Không hề.” Ưng Đồng Trần ôm cổ hắn mà hôn, môi lưỡi quấn quýt kéo ra sợi chỉ bạc mong manh.

Ưng Đồng Trần khẽ thở dốc: “Anh hư quá, ai cho anh dừng?”
Trác Thù: (*^▽^*)
…!
(*) 666: Khen ai đó trâu bò, đỉnh kout.

Sớm tinh mơ hôm sau, đồng hồ báo thức kêu inh ỏi.

Ưng Đồng Trần mò mẫm tủ đầu giường mãi mới lấy được, ngó qua thời gian, đến giờ phải đi họp rồi.

Ưng Đồng Trần khẽ ngọ nguậy thì nhận ra lưng mình dán sát vào ngực Trác Thù.

Anh uể oải toan chui ra, nào ngờ bị Trác Thù thình lình kéo giật lại.

Trác Thù vẫn nhắm mắt, cất giọng hỏi: “Em đi đâu?”
Ưng Đồng Trần ngoái lại nhéo mặt Trác Thù, nhéo đến nỗi biến dạng: “Đi làm, thả tôi ra.”
Cả hai đồng thời buông tay, Trác Thù trợn mắt mà xoa mặt, lẩm bà lẩm bẩm: “Trừ tiền lương của em.”
“Trừ cũng chẳng sao, có điều đã hẹn rồi mà đến muộn thì không ổn lắm.”
Ưng Đồng Trần trở mình xuống giường, mặc quần áo tử tế xong ngoảnh lại thấy Trác Thù cũng ngồi dậy.

Cằm hắn bạnh ra, nom có vẻ sẵn sàng bùng nổ cơn thịnh nộ bất cứ lúc nào.

“Mệt thì ngủ tiếp đi.” Anh đi tới, ma xui quỷ khiến thế nào lại xoa đầu Trác Thù.

Trác Thù lúc nào cũng vuốt ngược tóc ra sau, chỉ đến tối mới có thể thấy tóc hắn lòa xòa như này.


Anh không nhịn được xoa thêm phát nữa.

Trác Thù hắng giọng quát: “To gan.”
Ưng Đồng Trần: Tôi cứ xoa đấy!
Trác Thù ghim bé cưng nhưng vẫn nhắm mắt hưởng thụ, mặt mày hớn hở mà chính hắn cũng không nhận ra.

Ưng Đồng Trần xoa thỏa thích rồi mới tìm kính: “Anh thấy kính của tôi ở đâu không?”
“Đây này.” Trác Thù vén chăn xuống giường, nhặt chiếc kính lay lắt ở góc lên.

Hắn định đưa cho Ưng Đồng Trần lại thấy bé cưng chổng mông tìm dưới gầm tủ.

Bốp~
Ưng Đồng Trần sợ bay màu, quay đầu nhìn mông mình, ngước mắt thấy bộ mặt lù lù của Trác Thù, anh đành nuốt lại mấy câu chửi thề.

Chẳng hiểu sao trong đầu anh lại nảy ra tin nhắn “Vỗ mông và nói thật cong” với Mạnh Công, bật thốt lên: “Cong không?”
“…”
Trác Thù không trả lời, đích thân đeo kính cho bé cưng.

Lúc đối diện với đôi mắt anh, Trác Thù mới nhận ra hành động này quá mờ ám, quá âu yếm!
Ưng Đồng Trần cũng thấy bất thường, vừa đẩy kính vừa nói: “Cảm ơn.”
“Biến đi.” Trác Thù đanh mặt xẵng giọng.

“…!Chắc chưa?”
Mãi đến khi Ưng Đồng Trần đóng cửa bỏ đi, Trác Thù mới hối hận vì mình hơi quá quắt, bèn mở cửa nhìn bóng lưng anh, toan gọi anh về.

Dường như được trực giác mách bảo, Ưng Đồng Trần cũng quay đầu lại, thản nhiên mỉm cười với hắn.

Trác Thù: “…!Biến càng xa càng tốt.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Ưng Đồng Trần: “À phải rồi, tôi đồng ý chuyện hôm qua anh bảo.”
“Ừ.”
“Anh cũng cho tôi số điện thoại để đảm bảo.

Trong thời gian chúng ta qua lại anh đừng tìm ai khác.”
Trác Thù biết 1×1 quan trọng lắm chứ, nhưng kẻ bán mình cầu vinh như em ấy mà dám ăn nói hùng hồn vậy à?
***
Sau khi về trường, Ưng Đồng Trần tìm ghế sô pha ngồi nghỉ, kiểm tra kĩ một lượt, chắc chắn rằng áo sơ mi đã cài đến cúc trên cùng, tay áo đã kéo đến tận cổ tay, tuyệt nhiên không lộ chút sơ hở nào, bấy giờ anh mới yên tâm.

Những thầy cô khác lục tục đến dần.

Vừa ngồi xuống, giáo viên môn Văn tinh ý hỏi ngay: “Thầy Ưng ơi, hôm qua anh cũng mặc bộ này nhỉ?”
Nụ cười trên môi Ưng Đồng Trần sượng trân.

Giáo viên Văn lại ghẹo tiếp: “Tối qua anh bảo là gặp bạn cơ mà, có phải anh hẹn hò đúng không?”
“Không.” Ưng Đồng Trần lắc đầu.

Trịnh Thực Nam ngồi đối diện nhăn nhó phân bua: “Có gì to tát đâu.

Đàn ông con trai hai ba hôm mới tắm giặt một lần là chuyện bình thường, đúng không thầy Ưng?”
Ưng Đồng Trần xấu hổ cười trừ: “Đúng vậy.”
Giáo viên Văn: Họp hành gì mà bốc mùi ghê vậy…!
***
Lúc này, Trác Thù đang bận rộn ở công ti, nghe thư ký báo cáo: “Tối nay có cuộc hẹn ở Thanh Sắc ạ.”
Chỉ nghe thôi hắn đã nhức đầu.


Thanh Sắc là một quán bar sang chảnh chuyên phục vụ giới thượng lưu, khui nắp một chai rượu là bay một ngàn tệ.

Ở đó có vô số trò tiêu khiển, chủ yếu là các dịch vụ đắt đỏ mà đám đại gia yêu cầu, tất nhiên có cả dịch vụ đặc biệt.

Tuy hắn không thích thương lượng công việc ở đây nhưng người khác thích, nhất là đám con nhà giàu giá áo túi cơm kia.

Lúc bước vào phòng, hắn thấy mấy tên đàn ông chụm đầu cạn ly, bên cạnh là các tay vịn hết mình phục vụ.

“Ố ồ, đây là cậu Trác mà.”
“Hôm nay cậu Trác lại cô đơn lẻ bóng à? Có cần tôi gọi giúp vài bé không?”
“Cậu Trác cứ cắm đầu kiếm tiền để làm gì? Lắm tiền mà bồ bịch chả có em nào ha ha ha.”
Trác Thù ngồi xuống ghế sô pha đơn.

Đám cậu ấm thấy thế bèn túm tụm vây quanh, chén chú chén anh một hồi rồi chuyển đề tài sang làm ăn.

Đang bàn bạc hăng say, một bé trai xinh xắn vô tình làm đổ rượu vào người Tiền Đoạt, vừa rơm rớm nước mắt xin lỗi vừa dùng tay lau.

Tiền Đoạt kéo cậu ta ngồi lên đùi mình, nở nụ cười dâm dê: “Em nhóm lửa thì tự em phải dập lửa.”
Cậu ta e thẹn gật đầu.

Thế là cả hai lập tức kéo nhau lên tầng trên thuê phòng.

Trác Thù: “…”
Trong phòng mọi người cợt nhả ầm ĩ, Sa Bích cười không ngậm được mồm: “Tiền Đoạt siêu ghê, vừa tí tởn với tình nhân xong lại thích bé khác luôn.”
Một người khác nhếch mép cười: “Chú nghĩ thằng nhóc kia lỡ tay thật à? Cái ngữ đó giỏi nhất là giả bộ ngây thơ, cố tình bày trò lại còn vờ vịt chảnh chó, cua được chú rồi nó mới bắt đầu đào mỏ.

Đỉnh nhất là kiểu cô bé lọ lem, miệng xoen xoét “dù em nghèo cũng không thèm tiền của anh, em chỉ yêu tâm hồn anh thôi”, nhưng thật ra nó đã tính toán để hốt cả tình lẫn tiền rồi.”
Trác Thù hơi sửng sốt, bưng ly rượu: “Kiểu cô bé lọ lem?”
“Ờ, bây giờ mấy bé ấy đáo để lắm.”
Ăn chơi xong cả người Trác Thù nồng nặc mùi rượu.

Hắn chui vào xe, trong đầu chỉ còn bóng dáng Ưng Đồng Trần và câu nói của thằng bạn chó má.

Hắn quơ lấy di động, lục tìm mảnh giấy Ưng Đồng Trần ghi số điện thoại, bấm số gọi sang.

Chẳng mấy chốc đầu dây bên kia bắt máy, đáp bằng giọng điệu lờ đờ: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
“Là tôi.”
“Xin lỗi nhưng anh là ai?” Ưng Đồng Trần chỉ nghe thấy giọng nam say quắc cần câu.

“Là tôi!”
“Ái chà, nhớ ra rồi.” Ưng Đồng Trần nhịn cười: “Đã trễ thế này anh gọi có chuyện gì?”
“Em đoán đi, trễ như này còn gọi thì có việc gì được nữa? Đến khách sạn đợi tôi.”
“Anh say rồi.” Ưng Đồng Trần xoay bút, cúi mặt nhìn bài thi trên bàn: “Tôi không đi đâu hết, nhà bao việc.”
“Em bận bịu cái gì?” Trác Thù ngửa cổ dựa lưng vào ghế: “Hay là em làm màu để lừa tôi?”
“Tôi lừa anh làm gì?” Ưng Đồng Trần phì cười: “Anh say thật rồi, không tin anh ngủ một giấc, lúc tỉnh lại sẽ biết mình say hay không.”
Dứt lời, thấy đầu bên kia nín thinh chốc lát, hẳn là đang xem xét tính khả thi của cách này, Ưng Đồng Trần tủm tỉm cười.

Trác Thù nghe thấy tiếng cười êm tai, buột miệng bảo: “Em còn cười được nữa.”
“Tôi có cười đâu.” Ưng Đồng Trần nhìn giờ, bèn nói: “Tôi buồn ngủ rồi, hẹn gặp lại nhé.”
“Em không được phép ngủ, đến khách sạn!”
“Tút tút tút.”
“…”
Một lúc sau, Trác Thù: “Ngủ ngon!”
Sau khi cúp điện thoại, Ưng Đồng Trần chuẩn bị giáo án cho ngày mai, thật lâu sau, anh ngẩn người xoay bút, bật cười..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.