Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 3: Giao Hẹn Schrödinger
Edit: bé Hoa đáng eo
___
(*) Tên chương Giao hẹn Schrödinger: Ý nói giao hẹn ỡm ờ, lấp lửng.
Sắp bước vào học kì mới nên họp hành liên miên.
Buổi sáng là họp toàn trường, đến chiều họp từng khối, ngày mai còn buổi họp theo từng lớp.
Vì lớp năm ngoái anh dạy có tỉ lệ đậu đại học cao nhất khối, mà tiếng Anh là môn có điểm trung bình kéo tụt tổng điểm các môn.
Thế nên lần này ban giám hiệu quyết định phân công Ưng Đồng Trần làm giáo viên chủ nhiệm lớp thực nghiệm 10A2.
Ưng Đồng Trần không từ chối, còn trao đổi với các thầy cô môn khác để hẹn thời gian, địa điểm cho cuộc họp ngày mai.
Sau khi tan họp, các giáo viên kéo nhau đến căng-tin.
Mấy thầy cô cùng tổ còn rủ rê hát hò ăn uống, hỏi anh có đi cùng không.
“Các chị em rủ nhau đi chơi, anh nào dám chõ mũi vào.” Ưng Đồng Trần từ chối khéo.
“Ôi trời, anh đi vừa khéo xách đồ giúp chúng em.” Tuy rằng hôm nay họp toàn trường nhưng cô Phó vẫn ăn mặc khá gợi cảm: “Thầy Ưng, lần nào bộ môn tổ chức giao lưu anh cũng không tham gia.
Chẳng lẽ bạn gái anh quản anh hả?”
Các cô giáo khác che miệng cười khúc khích.
Cô Phó là giáo viên mới đến năm ngoái, bình thường rất hay ghẹo Ưng Đồng Trần.
Anh không chắc cô có ý gì với mình không, đành tìm lí do để từ chối lời mời của cô.
“Không phải thế.” Anh xua tay: “Anh chỉ sợ được đi cùng những bóng hồng như này, người khác ghen tị xách dao chém anh mất.”
Cả đám cười phá lên, còn cô Phó tức đến nỗi bật cười: “Thầy Ưng thật khó theo đuổi, nghe nói anh độc thân từ thời đại học đến giờ.
Khoa tiếng Anh nhà mình hội tụ nhiều hoa khôi nhất, huống hồ với diện mạo này thì chắc chắn anh được nhiều người theo đuổi lắm.
Chẳng hiểu sao anh có thể không xiêu lòng?”
Không hiểu à? Cong là hiểu.
“Chắc vì không có duyên.” Ưng Đồng Trần nghiêm túc đáp.
Cô Phó: “Vậy anh thích kiểu gì? Tụi em để ý giùm anh.”
Ưng Đồng Trần: “Cao hơn anh.”
Mọi người: “???”
Thầy toán đứng đối diện hoang mang: “Cậu cao gần 1m8 đấy, còn muốn tìm người yêu cao hơn nữa á?”
“Ừm, có cảm giác an toàn.” Ưng Đồng Trần nhếch môi cười, đứng dậy toan đi: “Mọi người chơi vui vẻ, tôi hẹn bạn tập gym rồi.”
Cả đám chết lặng trong gió.
“Hay là thầy Ưng thích tập gym nên cũng thích người cao hơn anh ấy?”
“Thầy tổ trưởng còn muốn gả con gái cho Ưng Đồng Trần cơ.
Thế này thì bị loại từ vòng gửi xe rồi, tự dưng hả dạ ghê.”
“Hình như chúng mình cũng bị loại rồi? Chết chùm à?”
“Lùn thì không được phép có người yêu à?”
Thầy toán Trịnh Thực Nam rụt rè giơ tay, đỏ mặt nói: “Anh…!Anh thích nấm lùn nè.
Các em thấy anh thế nào?”
“Không thế nào hết.
Toán là khắc tinh của tụi em! Chúng ta không có đề tài chung!”
Trịnh Thực Nam: “Hiu hiu.”
***
Phòng tập gym nơi Mạnh Công làm ở trung tâm thành phố, sạch sẽ thoáng mát.
Khách hàng không giàu thì sang, bất cứ lúc nào cũng có huấn luyện viên kèm riêng.
Nhờ phúc lợi của Mạnh Công, Ưng Đồng Trần đăng kí được thẻ tập một năm với giá ưu đãi.
Sau khi hoàn thành một bài tập, anh cầm chai nước đến khu ăn uống ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, Mạnh Công rảnh rang đến ngồi đối diện anh.
“Chân Minh Hâm sao rồi?” Ưng Đồng Trần hỏi.
“Ổn lắm.” Mạnh Công đắc ý hất cằm với anh: “Chồi ôi, ông có muốn làm quen với khách hàng mới của tôi không?”
Ưng Đồng Trần ngoảnh lại thì thấy Chân Minh Hâm đi tới.
Chân Minh Hâm mặc quần đùi áo ba lỗ để lộ tay chân khẳng khiu, khăn bông vắt trên vai, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Cậu nhoẻn miệng cười với anh: “Anh Ưng ạ.”
Ưng Đồng Trần nhíu mày: “Ngồi đi.”
Chân Minh Hâm khép nép ngồi xuống bên cạnh, tay đặt trên đầu gối, mặt đỏ lựng: “Cảm ơn anh đã giúp em, hôm đó em chưa kịp nói lời cảm ơn.
Hay là như này, em gia hạn thẻ tập cho anh nhé?”
“Thôi khỏi.” Ưng Đồng Trần trả lời: “Sao em lại đến đây tập thể hình?”
“Em muốn khỏe mạnh săn chắc hơn.” Chân Minh Hâm thở dài nhéo cánh tay gầy như que củi.
Ưng Đồng Trần mỉm cười hỏi: “Người đại diện của em thì sao? Không gây sự với em chứ?”
“Không ạ.”
Ưng Đồng Trần vừa thở phào một hơi thì nghe Chân Minh Hâm nói: “Chị ấy chiên sống em luôn, bây giờ là một người đại diện thực tập quản lí em ạ.”
“Aiz.” Ưng Đồng Trần và Mạnh Công cùng thở dài.
“Có điều hiện tại tốt lắm.
Người đại diện mới vừa trẻ vừa cởi mở, cũng rất trọng tình nghĩa.
Chị ấy hứa sẽ nâng em lên làm vua màn ảnh luôn.”
Chân Minh Hâm cười ha ha, chợt nhớ ra chuyện gì, cậu lén nhìn Ưng Đồng Trần, lí nhí hỏi: “Anh Ưng ơi, nghe nói anh và người đàn ông kia…”
“Ừ, làm rồi.”
“Shhh.” Chân Minh Hâm giơ ngón cái: “Anh đúng là anh ruột em, dám liều mình giúp em.
Không được, em nhất định phải gia hạn thẻ cho anh!”
“Khi nào em nổi tiếng rồi bàn sau nhé.”
Mạnh Công, người nãy giờ không chêm được câu nào, không nhịn nữa bèn nói: “Ông kể rõ mọi chuyện đi, không hẹn nhau nữa thật à?”
“Ừ.”
“Còn hẹn ai khác không.”
“Tạm thời không, sắp khai giảng rồi.”
Nghỉ ngơi một lát, Mạnh Công lại có khách quen, đành để Ưng Đồng Trần trông coi Chân Minh Hâm.
Ưng Đồng Trần cúi đầu nghịch điện thoại, cầm ly nước bên cạnh ngửa đầu uống một hớp.
Chẳng hiểu sao cảm thấy có người lom lom nhìn mình, anh bèn quay sang ngó Chân Minh Hâm đang ngoan ngoãn ngồi.
Chân Minh Hâm mê mẩn ngắm góc nghiêng của anh, thốt lên: “Anh Ưng, anh đẹp trai ghê.
Anh có muốn hẹn hò với em không?”
“Phụt!!”
Chân Minh Hâm lau mặt, cười tít mắt: “Anh ơi, anh xem xét chút đi?”
“Em chỉ là em trai anh thôi.” Ưng Đồng Trần sượng mặt, đưa khăn giấy cho Chân Minh Hâm.
“Vậy cũng được.” Chân Minh Hâm thở dài.
Lau mặt xong, thấy khóe miệng Ưng Đồng Trần còn đọng nước, Chân Minh Hâm nhanh nhảu duỗi tay định lau giúp.
Ưng Đồng Trần nắm cổ tay cậu, toan nói thì đột nhiên có bóng mờ bao trùm.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, thấy một người đàn ông với gương mặt góc cạnh và đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm tay họ.
Tiếp đó người đàn ông đưa mắt liếc xéo Chân Minh Hâm.
Chân Minh Hâm sợ xỉu, thều thào: “Anh…!anh ơi, đây là bạn anh ạ?”
“Không phải.”
Ưng Đồng Trần nói xong, người đàn ông lập tức chau mày.
Anh đành sửa lời: “Chắc là phải…!nhở?”
Bạn giường có được coi là bạn không?
“Ưng Đồng Trần, em lại đây cho tôi.” Trác Thù xụ mặt, xoay người rời đi.
Một lúc sau, Trác Thù ngoái lại thấy Ưng Đồng Trần vẫn đứng yên chỗ cũ.
Hắn càng tức hơn, quay phắt lại kéo Ưng Đồng Trần vào phòng nghỉ, thò tay chốt cửa.
Ưng Đồng Trần vùng tay nhưng lại bị đối phương giận dữ đè lên cửa.
“Thằng vừa nãy là ai?” Trác Thù nổi cơn tam bành.
Hắn tranh thủ đến đây tập thể hình, nào ngờ thấy cục cưng mình bao nuôi đang liếc mắt đưa tình với thằng khác, chơi trò “đố anh bắt được em”.
“Có phải em giấu tôi kiếm mối khác?”
Trác Thù cảm giác đầu mọc sừng, sừng vươn nhánh lấp kín cả phòng nghỉ.
Quạu rồi đấy nhé!
Ưng Đồng Trần chớp mắt, đại khái hiểu được hắn nghĩ gì.
Ngưng một lát, anh phì cười: “Cậu ấy chỉ là đứa em tôi mới quen thôi.”
“Hay lắm, chẳng phải bây giờ thịnh hành sugar daddy sugar baby, anh trai em trai mưa đó sao?” Trác Thù nghiến răng.
“Ha…!Anh đùa mắc cười ghê.” Ưng Đồng Trần ngước mắt nhìn hắn một cách ma lanh: “Thật vậy hả, anh trai?”
Trác Thù: “!!!”
Trác Thù khựng lại: “Em gọi tôi là gì?”
“Anh trai.” Ưng Đồng Trần tủm tỉm cười: “Chẳng lẽ anh muốn tôi gọi là daddy?”
Dứt lời, anh nhìn người đàn ông hung dữ trước mắt, tai hắn đỏ chót.
Tuy anh đã cố nhịn nhưng vẫn không kìm được mà bật cười.
Sau đó anh nghe thấy hắn hơi gằn giọng: “Tôi đúng là daddy của em.”
Đại gia đá đì thì cũng là daddy, nghĩ thế Trác Thù bình tĩnh hơn hẳn: “Gọi thử xem nào?”
“Anh đừng có được voi đòi tiên.” Ưng Đồng Trần vừa bực mình vừa buồn cười đẩy hắn ra, định chỉnh lại cổ áo, chợt nhận ra mình mặc đồ thể thao.
Trác Thù cũng để ý Ưng Đồng Trần chỉ mặc áo ngắn tay trắng tinh và quần thể thao.
Mồ hôi thấm ướt ngực áo khiến nó trở nên trong suốt, làn da trắng muốt phía trên cổ áo vẫn còn dấu hôn bé xíu.
Hắn khẽ khàng vạch áo Ưng Đồng Trần, thấy bên dưới còn nhiều dấu hôn chưa mờ, không có thêm dấu hôn mới, bấy giờ mới hài lòng nở nụ cười.
Ưng Đồng Trần đẩy tay Trác Thù ra, đi đến ghế sô pha ngồi vắt tréo chân, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh nói đi, tôi nói chuyện với ai liên quan gì đến anh?”
“Tất nhiên là không được.” Trác Thù lườm Ưng Đồng Trần, thấy đối phương vẫn điềm nhiêm, không khỏi tán thưởng bé cưng.
Hắn chỉ sợ mình là thằng chột làm vua xứ mù.
Mấy cậu ấm ăn trắng mặc trơn mà hắn quen suốt ngày ôm ấp bồ nhí, lúc nào cũng châm chọc hắn nghèo kiết xác nên không có ai làm ấm giường.
Vì phải xã giao nên hắn thường xuyên chứng kiến các bồ nhí ăn mặc lả lơi, cởi áo tụt quần, nhìn mà ngán ngẩm.
Nhưng con người với khí chất cấm dục hờ hững này, khiến hắn tình nguyện trở thành đại gia bao nuôi “kiều nam”.
Nghĩ vậy, hắn bèn ngồi đối diện, ưỡn thẳng lưng: “Bây giờ em là người của tôi, cấm chỉ kết bạn linh tinh.
Nhân dịp này chúng ta trò chuyện đôi câu.
Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi bao nuôi, nhưng tôi sẽ cố gắng thích ứng, rèn giũa nhiều hơn, nhanh chóng làm quen với thân phận mới này.
Em cứ yên tâm.”
“Ừ, có công mài sắt có ngày nên kim.” Ưng Đồng Trần cũng cảm thấy hắn nên chăm chỉ luyện tập kỹ thuật, nếu không sau này muốn tìm bạn giường khác đúng là nan giải.
Trác Thù: “?” Em còn cổ vũ tôi nữa?
Hắn hắng giọng, là một đại gia, hắn rất quy củ.
“Ờ, tôi…!dạo này tôi hơi bận.
Có điều tôi biết hiện tại em khá rảnh.”
“Ừ, đúng là khá rảnh.” Ưng Đồng Trần tiếc lắm, sắp đến tháng chín rồi, kỳ nghỉ hè cứ thế là hết.
Trác Thù thấy Ưng Đồng Trần buồn thiu, thầm nghĩ bé cưng còn có chí tiến thủ, ấn tượng về bé cưng càng tốt hơn: “Em yên tâm.
Chẳng mấy chốc em sẽ có việc, cũng sẽ gặt hái nhiều thành công.”
“Mong là như vậy.”
“Nhưng với điều kiện là em phải ngoan.”
“?”
“Nếu tôi muốn gặp thì em phải đến ngay, thỏa mãn dục vọng của tôi.”
“Ớ…” Ưng Đồng Trần không biết bạn giường nhà người ta có ngang ngược như này không, yêu sách đối phương phải thỏa mãn hắn?
Anh đáp lấy lệ: “Để xem sao.”
“Xem thế nào?”
“Tôi sợ anh sẽ mệt.” Ưng Đồng Trần nhìn Trác Thù bằng ánh mắt thương hại.
“Không sao.” Trác Thù cảm thấy hắn không hề mệt tí gì hết!
Trác Thù nói tiếp: “Cho tôi số điện thoại, sau này khi cần tôi sẽ gọi em.”
Ưng Đồng Trần trầm ngâm nghĩ.
Trác Thù ngơ ngác nghĩ: Vẻ mặt anh dũng hi sinh của em là thật đấy hả?
“Ý anh là…!Chúng ta duy trì mối quan hệ này lâu dài?” Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi.
Trác Thù gật đầu: “Đúng thế.
Nhưng sau này tôi sẽ không chà lưng cho em nữa.”
Kỳ ghê, chẳng có ai lại bắt đại gia đá đì làm thế.
Ưng Đồng Trần mím chặt môi, thoạt nhìn rất khó xử.
Mặc dù đề nghị này cực kì tuyệt vời, có thể giải quyết nhu cầu sinh lí, bạn giường cố định còn đảm bảo vấn đề sức khỏe.
Khốn nỗi khoái cảm đó…!
“Ê này.”
“Em có ý kiến gì?”
Đang nói chuyện thì có người gõ cửa, Mạnh Công thò đầu vào: “Đồng Trần, chừng nào ông về? Có cần tôi chở về không?”
Nghe thấy thế, Trác Thù lập tức quắc mắt ngoái nhìn.
Thấy đó là một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc áo ba lỗ đen, cả người toát ra hơi thở nam tính, hắn đanh mặt: “Ai đấy?”
Mạnh Công trợn mắt há hốc mồm, nhìn trai đẹp mà tim đập thình thịch, bẽn lẽn đáp: “Xin, xin chào, tôi là Mạnh Công.
Anh là bạn của Đồng Trần à?”
Trác Thù đưa mắt nhìn Ưng Đồng Trần, chống lên tay vịn, ra vẻ đại gia đợi câu giải thích thuyết phục từ bé cưng.
Ưng Đồng Trần sờ mũi, ra cửa thì thầm với Mạnh Công: “Hắn chính là người đòi gặp Chân Minh Hâm.”
“!” Mạnh Công lại nhìn Trác Thù, bị dọa đến nỗi lắp bắp: “Nếu biết đẹp trai như thế thì tôi cũng muốn áu áu áu!”
“Ông bé mồm thôi.” Ưng Đồng Trần ngó bên ngoài: “Chúng ta còn chưa biết hắn có quen Chân Minh Hâm hay không.
Đừng quên, Chân Minh Hâm vẫn đang ở đây đấy.”
“!!!” Giữa trai và bạn, Mạnh Công quả quyết bỏ bạn theo trai: “Ông đi canh chừng Chân Minh Hâm đi, chỗ này cứ để tôi.”
“…”
Trác Thù thấy họ coi hắn như không khí mà ghé tai tâm sự, tức đến nỗi sừng lại dài thêm vài mét.
Lúc hắn cất bước đến, họ lập tức im re, đồng loạt quay sang nhìn hắn.
“Đi theo tôi.” Trác Thù lừ mắt với Ưng Đồng Trần.
“Đi đâu?”
“Em đoán xem chúng ta đi đâu?”
Bông cúc bé bỏng của Ưng Đồng Trần căng thẳng.
Ngặt nỗi…!
Ưng Đồng Trần ngước mắt nhìn gương mặt điển trai của Trác Thù, đắn đo mãi.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh nghiêm giọng đưa ra quyết định: “Đi thôi, lần này tôi sẽ chọn địa điểm.”
Mạnh Công trân trối nhìn bóng lưng hai người, Chân Minh Hâm thình lình sáp đến: “Mạnh Mạnh, vì sao anh khóc?”
“Hu hu, anh vừa thất tình.”
“Trùng hợp quá, em cũng thếếế!”
Đứng trước nhà nghỉ nào đó, Trác Thù chết lặng trong gió, thà chết cũng không vào: “Là em còn mơ ngủ hay tôi mơ ngủ? Em nghĩ tôi sẽ ngủ ở cái nơi như này à?”
“Thì chỉ ngủ một giấc thôi, anh đặt nặng vấn đề này làm gì.
Anh tưởng ngủ ở đây thì không tốn tiền à?”
Ưng Đồng Trần xót của nên không muốn đến khách sạn năm sao đốt tiền.
Anh đẩy lưng Trác Thù: “Mau lên, rốt cuộc anh có làm hay không?”
Trác Thù giữ vững nguyên tắc của mình: “Tôi thà chết, thà nhảy lầu ở đây, cũng không muốn làm ở đây.”
“Vậy thì thôi.” Ưng Đồng Trần xoay người, không hề dùng dằng.
Trác Thù: “…”
Trác Thù: “Em đứng lại cho tôi!”
___
Bên lề:
???? Chú thích truyện:
Chỗ gạch chân dư lày, đáng lẽ nó là gạch ngang chữ, nhưng wattpad không cho nên dùng tạm vậy nha..