Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 33: Chủ Tịch Trác Gặp Nguy Hiểm
Trên ban công, đôi tình nhân đang nhiệt tình nấu cháo lưỡi bỗng giật mình thon thót, đồng loạt quay sang nhìn người đàn ông khôi ngô đứng cạnh họ.
Đối phương lầm lì chẳng nói chẳng rằng, sau lưng còn có một người đàn ông đẹp lung linh nữa.
Cô gái nọ xấu hổ muốn độn thổ, hằm hằm kéo bạn trai vào phòng.
“Làm sao?” Ưng Đồng Trần chờ người lạ đi hết mới ngước nhìn Trác Thù đứng đằng trước, hỏi: “Anh gọi tôi đến đây làm gì?”
Trác Thù buông tay Ưng Đồng Trần, quay người đối diện hòng áp đảo đối phương bằng thần thái ngút ngàn: “Tôi gọi em tới là để em được trải đời, chứ không bảo em trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Hử? Tôi trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào?” Ưng Đồng Trần hoang mang: “Không phải anh muốn tôi vin vào cái tên cúng cơm để nhận con khắp mọi miền tổ quốc à?”
Vẻ mặt Trác Thù cứng đờ, hơi dịu giọng hỏi: “Em to gan phết nhỉ, em biết họ là ai không?”
“Không giàu thì sang?” Ưng Đồng Trần thản nhiên nở nụ cười: “Anh yên tâm, tôi chuẩn bị quà mọn cho họ rồi.”
“Quà gì?” Trác Thù buột miệng hỏi: “Em còn định tặng quà cho họ nữa?”
“Đương nhiên.” Ưng Đồng Trần cười bí hiểm.
Trác Thù thoáng sững sờ, hắn ngửa cổ nhìn vầng trăng tròn vành vạnh sáng tỏ giữa bầu trời đêm, soi rọi người đối diện đẹp đến mức thái quá.
Hắn dằn cõi lòng xao động, mất tự nhiên hắng giọng nhắc: “Ở đây chẳng có ai dễ chọc hết.
Em hãy nhớ hiện tại em là người của tôi, có việc gì cứ để tôi lo, tôi giải quyết.”
Ưng Đồng Trần ngước mắt, hàng mi rung rinh, hé môi hỏi: “Thật?”
“Ừm.” Trác Thù gãi đầu quay sang hướng khác, có lẽ cảm thấy những lời mình vừa nói sến súa quá nên chữa cháy: “Cũng tại tôi gọi em tới, lỡ xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói xong mà chẳng nhận được lời hồi đáp, hắn bèn đưa mắt liếc Ưng Đồng Trần, thấy đối phương nhìn mình đắm đuối, yết hầu không khỏi trượt lên trượt xuống, chầm chậm quay đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Đợi Ưng Đồng Trần từ từ rướn người về phía mình, bấy giờ Trác Thù mới hiểu sự việc sắp xảy ra.
Hắn lập tức đảo mắt láo liên quan sát trong phòng, không thấy ai dòm ngó ban công mới chậm rãi khép mắt.
Rồi, hắn chu môi.
Ngay sau đó, một đôi tay vừa kẹp vừa kéo môi hắn.
Trác – Koduck – Thù: “?”
Ưng Đồng Trần: “?”
Trác Thù: “Em làm gì vậy?”
“Tôi cũng định hỏi anh đây.
Anh chu mỏ lên không phải để tôi kéo thì là gì?” Ưng Đồng Trần thắc mắc, bỗng chuyển chủ đề về chính sự: “Có điều anh đã nói thế, vậy chống lưng cho tôi đi.”
“Hử?”
Ưng Đồng Trần ngó khách khứa đi lại trong phòng.
Họ đâu phải trai xinh gái đẹp cậu ấm cô chiêu, rõ ràng là nhân dân tệ mọc chân biết đi mới đúng.
Trác Thù thấy mắt Ưng Đồng Trần sáng quắc như hai đốm lửa, hỏi: “Em định làm gì?”
“Đi theo tôi.” Ưng Đồng Trần quen thói nắm tay hắn kéo đi, nhưng lại kéo không nổi.
Anh ngờ vực ngẩng đầu, thấy Trác Thù cứ nhìn tay anh miết, làu bàu: “Hở tí là nắm tay nắm chân, có giỏi thì em hôn tôi đi.”
Ưng Đồng Trần: “…”
“Anh nói thật?”
Trác Thù nghệt mặt, nhận ra những lời mình nói lọt hết vào tai Ưng Đồng Trần, đành giả vờ bình tĩnh: “Sao nào? Em có dám hôn tôi ở bên ngoài…”
Lời còn chưa dứt, Ưng Đồng Trần lập tức ngẩng đầu hôn hắn.
Mềm mại và nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Chạm môi một giây thôi.
Là nhớ mãi chẳng nguôi.
Trác Thù mở choàng mắt, trong đó viết ba chữ bự chà bá HÔN NỮA ĐÊ.
“Được rồi, giải quyết chính sự đã.” Ưng Đồng Trần sợ họ “rút súng bắn nhau” ngay tại đây, vội kéo hắn vào phòng mà không để ý thấy người đằng sau lâng lâng như bước trên mây.
Lúc quay về phòng, có không ít khách khứa đứng từ xa đổ dồn ánh nhìn về họ.
Ưng Đồng Trần khựng chân lại, đợi Trác Thù bước lên sóng vai cùng mình mới che miệng hỏi nhỏ: “Thân phận Sa Bích là gì vậy?”
“Cháu nội của ông trùm bất động sản.” Trác Thù cũng khẽ đáp lại.
Ưng Đồng Trần lại hỏi: “Người ngồi cạnh anh ta thì sao?”
Trác Thù nhìn về phía Tiền Đoạt: “Thái tử của công ti Kinh Kỷ.”
“Còn người ăn mặc hoa hòe hoa sói kia là ai?”
“Người thừa kế của công ti thời trang.”
“Thời trang hả? Vậy chắc chắn phải làm ăn với nước ngoài.” Ưng Đồng Trần nâng ly rượu, thong thả bước đến chỗ ba người kia: “Để mọi người đợi lâu.”
Tiền Đoạt:? Chúng tôi không hề đợi anh!
“Ồ, anh về rồi à?” Sa Bích hớn hở ra mặt: “Chúng tôi vừa nhắc đến anh xong.”
Ưng Đồng Trần: “Vậy ư? Mọi người nói gì thế?”
Tiền Đoạt gặng hỏi: “Anh là nghệ sĩ của công ti nào? Sao tôi chưa thấy anh bao giờ?”
“Hử? Tôi chưa tự giới thiệu bản thân à?” Ưng Đồng Trần đặt ly rượu xuống, mở ví lấy danh thiếp rồi lịch sự đưa cho họ: “Tôi là Ưng Đồng Trần đến từ văn phòng Ngôn Vực, mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Ba người chụm đầu xem tấm danh thiếp, vẻ mặt giống y chang lúc Trác Thù xem.
[Mài ngon dồi, mả cha mài thì ngon dồi.
jpg]
Trác Thù bao nuôi hẳn phó tổng giám đốc?!
Cả ba trợn mắt há hốc mồm, nhất tề quay sang nhìn Trác Thù.
Trác Thù vênh mặt rung đùi, cảm giác ưu việt đã trỗi dậy trong hắn.
“Nếu các anh có nhu cầu liên quan thì có thể liên lạc với tôi.” Ưng Đồng Trần mỉm cười nói.
Sa Bích không khỏi xem xét anh kĩ hơn: “Anh…!Danh thiếp của anh không phải giả chứ?”
“Hàng thật.” Ưng Đồng Trần từ tốn trình bày sơ lược về văn phòng bằng tiếng Anh để chứng minh thân phận của mình.
Bộ ba Trang – Sa – Tiền: Sao bỗng dưng anh ta lại bắn tiếng Anh? Bất thình lình dị ai mà hỉu?
Ưng Đồng Trần trình bày xong, ba người vỗ tay rào rào.
Sa Bích bình tĩnh khen: “Khá lắm, anh phát âm giọng Mỹ chuẩn như người bản xứ.”
Trang Bệ bình tĩnh khen: “Khá lắm, nội dung ngắn gọn súc tích, chúng tôi hiểu hết.”
Tiền Đoạt thốn đến tận rốn: “Nào, uống rượu đê.”
Họ gượng gạo cạn ly để xóa tan bầu không khí lúng túng, Tiền Đoạt xốc lại tinh thần: “Nếu anh là phó tổng giám đốc sao phải bám theo Trác Thù?”
Hai người kia cũng dỏng tai hóng hớt.
Ưng Đồng Trần ung dung đáp: “Tất nhiên là vì chủ tịch Trác giỏi giang hơn người, được ở chung với người ưu tú ắt sẽ rèn luyện bản thân tốt hơn.”
Có cớt ấy.
Thôi được, anh thừa nhận hồi đó anh bị con c* làm mù con mắt.
Nhưng anh có thể nói như vậy với những khách hàng tiềm năng này sao? Hiển nhiên là không rồi.
Trác Thù bị ba người ngó lom lom, mặt vênh sắp đụng tới cả trần nhà, làm bộ khiêm tốn nhắc nhở: “Bình thường tôi dạy em như nào, đi đâu cũng phải khiêm tốn, nghe chưa?”
“Vâng.” Ưng Đồng Trần ngoan ngoãn thưa.
Sa Bích:…!Sao mình lại gato thế nhỉ?
“Anh Ưng vẫn đang làm phiên dịch viên à?” Chẳng thể trách Sa Bích tọc mạch được.
Vì những kẻ được bao nuôi có ai không phải là nghệ sĩ hoặc người nổi tiếng trên mạng? Đang làm phó tổng giám đốc ngon lành cành đào sao lại sa ngã như vậy cơ chứ?
“À không, tôi còn làm nghề khác nhưng không đáng nhắc đến.” Ưng Đồng Trần nói.
Cuối cùng cũng bắt thóp được anh, Tiền Đoạt lập tức xông xáo: “Không đáng nhắc đến hay là nhắc đến nhưng không ai hay?”
Ưng Đồng Trần gật đầu: “Đúng là không ai hay, tôi chỉ là con kiến giữa biển người thôi.”
Tiền Đoạt ghé sát tai Sa Bích và Trang Bệ mà thì thầm: “Chắc là nghệ sĩ nhãi nhép nào thôi.”
Sa Bích gật gù đồng ý với Tiền Đoạt, nhen nhóm ý định bao nuôi Ưng Đồng Trần, bèn nói bóng gió: “Liệu anh có sợ mai mốt Trác Thù có mới nới cũ không?”
“Không.” Ưng Đồng Trần đáp: “Tôi tôn trọng quyết định của anh ấy, anh ấy sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Trác Thù: “!”
[Rung chân.
jpg]
Sa Bích hỏi tiếp: “Thế anh thích Trác Thù ở điểm nào?”
Ưng Đồng Trần: “Điểm nào cũng thích.”
Trác Thù: “!!”
[Nhảy clacket.
jpg]
(*) Điệu nhảy clacket: điệu nhảy “nện gót giày”, người nhảy dùng bàn chân gõ nhịp một cách cầu kì.
Trang Bệ chõ miệng xen vào cuộc đối thoại: “Vậy nếu mẹ anh và Trác Thù cùng rơi xuống biển thì anh cứu ai trước?”
Trác Thù: “…”
Ưng Đồng Trần: Tối nay là tiết mục ra mắt người yêu à?
Dù anh có thể trả lời lấy lệ qua loa, nhưng mà…!
“Tôi sẽ cứu Trác Thù.” Anh trả lời một cách dứt khoát.
Trác Thù: “!!!”
[Tui nhắm mắt uốn éo múa cột luôn nà.
jpg]
(*) [Tui nhắm mắt uốn éo múa cột luôn nà.
jpg]:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Cả ba không ngờ anh lại xun xoe xu nịnh đến thế, vừa bĩu môi dè bỉu vừa ghen ghét tị nạnh với Trác Thù.
Bởi vì kiểu xun xoe xu nịnh của anh khác hẳn với những người tình mà họ bao.
Anh nịnh chất như nước cất, nịnh một cách hùng hồn, nịnh bứt phá vượt trội, nịnh ra trào lưu độc lạ! Họ nhất định phải bắt bước Trác Thù, bao nuôi hẳn phó tổng giám đốc mặt đẹp, chân dài, dáng ngon lại khéo đưa đẩy mới được.
Trác Thù hết sức hài lòng, đoạn hắn viện đại cái cớ để dẫn Ưng Đồng Trần đi.
Hắn lùi về sau một bước, ghé tai Ưng Đồng Trần bảo: “Mặc xác tụi nó, tôi dẫn em đi gặp những người khác.”
“Được.” Ưng Đồng Trần mỉm cười đáp lại, định nghiêng mặt trò chuyện với hắn, thế nhưng môi anh lại thình lình quẹt qua mũi đối phương.
Cả hai đều đứng hình.
Còn những người khác thì bụm miệng lén cười.
Ưng Đồng Trần cứng ngắc quay đầu lại: “Vậy, vậy gặp ai trước?”
Trác Thù đứng như trời trồng, chết lặng nhìn lưng Ưng Đồng Trần, run rẩy giơ tay sờ mũi: “Qua bên kia đi.”
Trong lúc Trác Thù và Ưng Đồng Trần làm quen mở rộng quan hệ, bữa tiệc lại xuất hiện vị khách bất ngờ khác.
Liễu Lợi Ngang đeo kính râm đội mũ lưỡi trai bước vào sảnh làm thu hút biết bao ánh nhìn, song không một ai dám tiến lên kiểm tra thân phận cậu ta.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Sa Bích đang đi về giữa sảnh, cậu ta mím môi, chẳng hề có ý định chào hỏi gã.
Khốn nỗi cậu ta ăn mặc nổi bần bật giữa đám đông, không muốn để ý đến cũng không được.
Sa Bích ngờ ngợ nhướng mày đi về phía cậu ta, vây ở góc phòng: “Liễu Lợi Ngang à? Chắc tôi không nhận nhầm đâu nhỉ?”
Liễu Lợi Ngang gật đầu chào: “Lâu rồi không gặp anh.”
“Ngọn gió nào đưa em đến đây?” Sa Bích cười khẩy, gằn giọng: “Không phải em trèo cao rồi sao? Hay là bị người ta đuổi, muốn quay lại với tôi?”
“Tất nhiên là không.” Liễu Lợi Ngang nhoẻn miệng cười: “Em rảnh rỗi nên đến chúc sinh nhật anh.”
Sa Bích liếc xéo Liễu Lợi Ngang, dẫu họ từng xích mích bất hòa nhưng gã cũng không rỗi hơi chú mục đến cậu ta.
Kể cả bây giờ Liễu Lợi Ngang nổi như cồn, nhưng trong mắt gã, cậu ta mãi chỉ là đồ chơi, một món đồ chơi khôn ranh lõi đời mà thôi.
Có điều tối nay, gã bỗng dưng mất hứng thú với món đồ chơi mà mình tự mãn bấy lâu.
Liễu Lợi Ngang lo ngại Sa Bích bám riết lấy mình không tha, nào ngờ gã coi cậu ta như không khí, quay đi tìm người khác.
Cậu ta thầm thở phào một hơi, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, vật vã mãi mới tìm được đạo diễn Đảo giữa đám đông.
Đúng vậy, mục đích tối nay của Liễu Lợi Ngang là đạo diễn Đảo, cậu ta rất thích dự án mới của anh ấy.
Cơ mà số nghệ sĩ có chung chí hướng với cậu ta chẳng hề ít, hiện tại đạo diễn bị hàng chục con người túm tụm bu vào.
Liễu Lợi Ngang toan cất bước đến thì thấy Trác Thù dẫn theo một người nữa đi về phía đạo diễn.
Liễu Lợi Ngang: “!”
Chòi má, sao Trác Thù lại ở đây? Chẳng lẽ anh ấy theo mình đến?
Không không, người đàn ông đó vẫn bám rịt lấy anh ấy kìa, sao lại thế chứ? Chẳng lẽ anh ấy chưa chán sao?
Liễu Lợi Ngang rón rén lại gần đám đông, âm thầm quan sát từng hành động của họ.
“Xin chào anh Đảo.” Trác Thù lịch sự chào hỏi.
Đảo Diên giương mắt nhìn: “Ôi chao, chào chủ tịch Trác, hóa ra em cũng tới đây.”
“Vâng, gặp anh em mừng quá.” Trác Thù bắt tay Đảo Diên: “Chừng nào anh quay phim mới?”
“Ba tháng nữa, cảm ơn em cho anh mượn đất quay phim nhé.” Đảo Diên cười tít mắt.
Dự án mới là bộ phim xoay quanh chủ đề thương trường, dạo trước Đảo Diên đã mượn trung tâm thương mại K.W để dựng cảnh quay.
Liễu Lợi Ngang và những người khác đều ngỡ ngàng, không ngờ Trác Thù quen biết nhiều đến vậy.
Nhưng coi bộ tình hình này, rõ ràng hắn định đề cử người tình của mình cho dự án phim!
Đúng như dự đoán, Trác Thù hàn huyên dăm đôi câu với Đảo Diên rồi chủ động giới thiệu người đứng cạnh nãy giờ: “Đây là bạn em – Ưng Đồng Trần.”
Lúc này Đảo Diên mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh.
Nghệ sĩ vây xem đồng loạt nhìn về phía đối thủ tiềm tàng, khinh bỉ cũng có, hâm mộ cũng có, tò mò cũng có, mà hơn hết là thắc mắc…!
Đệt mợ, thằng nghệ sĩ quèn này chui ra từ xó nào vậy?!
Cả đám tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhưng chẳng ai biết tí tẹo thông tin nào về người đàn ông này.
Điều đó tức là khả năng cạnh tranh của người này rất thấp, không thể hất cẳng được họ, Đảo Diên tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Đương lúc các nghệ sĩ an tâm, Đảo Diên lên tiếng: “Em là…!Đồng Trần?”
“Vâng, lâu rồi chưa gặp anh, em không ngờ anh còn nhớ em đấy.” Ưng Đồng Trần mỉm cười.
Trác Thù: “?”
Những nghệ sĩ khác: “???”
“Quả là lâu lắm chưa gặp nhau.” Đảo Diên cảm thán: “Lần cuối hợp tác với em đã là mấy năm trước.”
“Đúng vậy, em cũng rất trân trọng quãng thời gian đó.” Ưng Đồng Trần chẳng thể ngờ Đảo Diên thành danh nhanh đến vậy, nhớ năm đó Đảo Diên quay bộ phim đầu tay về chủ đề du học sinh, lấy bối cảnh nước ngoài nên anh xin vào làm phiên dịch viên cho đoàn.
Đảo Diên cười ha ha: “Bây giờ em thế nào? Hồi đó anh định sắp xếp cho em diễn vai phụ nhưng em không đồng ý, nếu em chịu diễn không khéo đã nổi tiếng rồi.”
“Em vẫn ổn lắm, em không học khoa diễn xuất, sao dám nhận vai làm lỡ dở lịch quay được.” Ưng Đồng Trần cười.
Trác Thù trợn mắt há hốc mồm nhìn Ưng Đồng Trần.
Quần chúng vây xem cũng bàng hoàng, thằng nghệ sĩ quèn này quen đạo diễn Đảo cũng thôi đi, nhưng thằng chả dám từ chối lời mời của anh Đảo?!
Ưng Đồng Trần tán gẫu vài câu rồi lấy danh thiếp đưa cho Đảo Diên, sau đó không làm mất thời gian quý báu của đạo diễn danh tiếng nữa.
Đảo Diên nhìn lướt tấm danh thiếp, yên tâm cười rộ lên.
Quần chúng vây xem thì ngẩn tò te, ai cũng muốn biết danh thiếp viết gì mà Đảo Diên vui mừng đến vậy.
Chẳng lẽ Đảo Diên thích người có danh thiếp?
Kiến thức kì quái này đã được tiếp thu! Đợi khi về họ sẽ đặt in danh thiếp…!Nghệ sĩ tép riu – XXX.
Liễu Lợi Ngang chứng kiến từ đầu chí cuối, thậm chí khi Trác Thù và Ưng Đồng Trần rời đi, cậu ta vẫn dõi mắt theo, lát sau thì hai người họ tách nhau ra.
Trác Thù vẫn ở sảnh, còn Ưng Đồng Trần vào nhà vệ sinh.
Ưng Đồng Trần đang rửa tay thì có cái bóng trắng toát bay vèo đến cạnh anh.
Anh ngẩng đầu nhìn gương: “Liễu Lợi Ngang?”
“Anh nhớ giỏi nhỉ?” Liễu Lợi Ngang cũng định gọi tên anh, song cậu ta chỉ biết tên cúng cơm, thế là buột miệng thốt lên: “Ông Bô.”
“Tất nhiên là nhớ, con trai cả của mình mà.” Ưng Đồng Trần mỉa mai.
“Anh!” Liễu Lợi Ngang cay cú chỉ tay vào mặt Ưng Đồng Trần, nghiến răng nghiến lợi: “Anh đừng có mà vênh váo, đừng tưởng bây giờ Trác Thù nuông chiều anh thì anh không coi ai ra gì.
Cái loại như anh chẳng ăn bám được lâu đâu, đợi khi nào Trác Thù chơi chán thì anh chả là cái thá gì sất.”
Ưng Đồng Trần liếc xéo cậu ta, nói bằng giọng lạnh tanh: “Tôi là loại người nào?”
“Còn là loại nào được nữa, chẳng lẽ phải chửi thẳng mặt mới hiểu?” Liễu Lợi Ngang nhìn quanh không thấy ai khác mới khẽ nói tiếp: “Tóm lại là loại bán mình cầu vinh í.”
Ưng Đồng Trần chau mày: “Cậu nói rõ ra xem nào.”
Liễu Lợi Ngang ngẩn người ra, thấy vẻ mặt anh vừa bình tĩnh vừa nghi ngờ, không hề có nét giả trân nào.
Cậu ta ngơ ngác gãi đầu nói rằng: “Anh giả bộ à? Anh bị bao nuôi sao chính anh lại không biết?”
Ưng Đồng Trần im lặng nhìn cậu ta, ánh mắt tối sầm: “Ý cậu là gì?”
“Ai mà chả biết anh là người tình được Trác Thù bao nuôi, anh ấy dẫn anh đi làm quen hết ông này bà nọ chẳng qua là kiếm hợp đồng cho anh.
Em bảo người đại diện dò la rồi, Trác Thù quả thật từng bao nuôi nghệ sĩ, không phải anh thì còn ai vào đây nữa?” Liễu Lợi Ngang tức xì khói: “Anh giả vờ thanh cao làm quái gì, chơi bài thảo mai em đây giỏi hơn anh nhiều.”
Ưng Đồng Trần đứng chết trân trong nhà vệ sinh, Liễu Lợi Ngang bỏ đi lúc nào anh cũng không hay.
Mãi lâu sau, anh lấy điện thoại gọi cho Chân Minh Hâm.
Bấy giờ Chân Minh Hâm đang ở sân bay chuẩn bị lên đường quay chương trình thực tế.
Cậu và Mạnh Công kéo nhau vào góc khuất để hôn tạm biệt, chợt nghe thấy chuông điện thoại, đẩy phắt Mạnh Công ra: “Chắc chắn là anh Ưng gọi.”
Cậu xem người gọi tới, quả nhiên cậu và anh Ưng có thần giao cách cảm, hễ hôn hít là bị anh ấy xen ngang.
“Alô anh Ưng ạ? Có chuyện gì thế?”
Giọng Ưng Đồng Trần đều đều như bình thường: “Lần đầu tiên gặp nhau ở quán bar, em bảo người đàn ông đó muốn hẹn gặp em.
Giờ em thành thật trả lời anh, rốt cuộc anh ấy muốn hẹn em hay muốn bao nuôi em?”
Chân Minh Hâm: “!”.