Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 32: Đại Hội Versailles Và Đại Hội Làm Quen
Ở chương 24, công đặt tên cúng cơm cho thụ, do sai sót nên khi đó mình đã edit là Phưn Phưn, mình xin phép sửa lại thành Ông Bô (cha/ bố/ ba).
Rất xin lỗi vì nhầm lẫn này, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha.
___
(*) Cung điện Versailles là nơi ở của các vua Pháp Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI.
Đại hội Versailles nghĩa bóng là khoe ngầm.
Chú thích chi tiết ở cuối chương.
Tối nay Trác Thù dự tiệc sinh nhật Sa Bích – cậu ấm đời thứ ba của dòng họ Sa giàu có.
Sa Bích chẳng có tài cán gì nhưng ông nội gã là trùm bất động sản tiếng tăm nhất xứ này, quen biết rất rộng rãi.
Ông nội Sa Bích tính toán tổ chức tiệc sinh thật hoành tráng, mời đông đảo khách khứa tới dự.
Nhưng Sa Bích phản đối, gã không muốn xã giao với các cây đa cây đề trong giới, chỉ muốn ăn chơi đàng điếm với đám bạn.
Thế nên cuộc vui hôm nay toàn cậu ấm cô chiêu đàn đúm, nhìn chung cũng khá vui, không ít cô cậu dẫn người tình đến.
Dân chơi hễ đã khoe thì chẳng thèm khoe nhà hay siêu xe vớ vẩn.
Bây giờ họ so xem người yêu ai ngon hơn, như vậy mới khẳng định được vị thế bản thân.
“Ái chà, Trang Bệ, sao anh cua được cục cưng nuột nà vậy? Ngọt nước quá.”
“Ầy, nhớ hôm trước tôi mua Porsche phiên bản mới số lượng giới hạn không? Tôi đánh rơi chìa khóa, em ấy nhặt được chẳng những trả lại mà còn một mực mời tôi ăn cơm.” Trang Bệ ôm cô gái ngực bự trát cả tấn phấn lên mặt.
“Ô kìa cậu hai họ Tiền, nghe đồn cậu lại bao nuôi minh tinh? Gớm nhỉ, không hổ là chàng trai vàng trong làng chịch dạo showbiz, thế nào, thỏa mãn chứ?”
“Thường thôi.
Nhà mở công ti giải trí nên tôi quen không ít nghệ sĩ lớn nhỏ trong giới, nhiều bé mặt đẹp dáng ngon lắm.
Nhưng mà họ ấy, tài năng thì có mà xui xẻo mãi không nổi được.”
Tiền Đoạt cúi đầu nhìn cậu nghệ sĩ trong lòng, cậu ta thẹn thùng rúc vào lòng Tiền Đoạt, thỏ thẻ: “Cậu hai là thần may mắn của chúng em.”
“Nhưng tôi thấy chủ trì bữa tiệc hôm nay vẫn đỉnh nhất, nghe đâu cậu Sa Bích từng bao Liễu Lợi Ngang đấy.”
Vẻ mặt Tiền Đoạt sượng trân, nhếch mép: “Chuyện đó xưa rồi.
Năm ấy Liễu Lợi Ngang chưa debut nên ai bao chẳng được, nào giống bé cưng nhà tôi, hiện tại đã là sao hạng B, chẳng mấy chốc sẽ nổi hơn Liễu Lợi Ngang.”
Người nọ thấy Sa Bích tiến đến, vội lớn tiếng nịnh bợ: “Sao giống nhau được.
Nếu cậu nâng đỡ đứa ất ơ vô danh nào đó thành sao nam siêu hot, điều ấy chứng minh cậu thực sự là kì tài xuất chúng, năng lực vượt trội.”
Sa Bích cười tít mắt bước tới, hào hứng hỏi: “Mọi người đang nói gì mà xôm vậy?”
“À, đang nhắc lại chuyện giữa anh và Liễu Lợi Ngang.” Người nọ cười ha ha: “Anh Sa, giờ anh và Liễu Lợi Ngang thế nào rồi?”
“Tàm tạm.” Sa Bích lắc ly rượu, hài lòng nhấp một ngụm: “Chia tay nhưng vẫn là bạn, thỉnh thoảng em ấy nhờ vả vài lần, tôi cũng chẳng thể phớt lờ, đành bỏ công giúp đỡ chút.”
“Anh Sa thật hào phóng.”
Tiền Đoạt khinh khỉnh liếc họ, đưa mắt nhìn xung quanh, lên tiếng gọi Trác Thù: “Anh Trác, sao anh chỉ có một mình?”
Nghe có người gọi, Trác Thù đi về phía bên này, chúc Sa Bích sinh nhật vui vẻ rồi cười bảo: “Thiếp mời không cấm đến dự tiệc một mình mà.”
“Đương nhiên là không.” Sa Bích cười nhạt: “Chẳng qua thấy anh cô đơn quá, nghe nói anh cũng bao nuôi em nào mà, sao không dẫn tới?”
“Xấu hổ không dám dẫn tới hay là không có em nào?” Tiền Đoạt xét nét hắn từ đầu đến chân: “Tuy chủ tịch Trác làm ăn phát đạt nhưng mấy em kia cũng kén lắm.
Nghe đồn anh từng mời Liễu Lợi Ngang đến tham gia sự kiện? Sao nào, định hốt đồ thừa của anh Sa à? Xem anh lẻ loi thế kia chắc là không tán đổ rồi.”
Dẫu là giới thượng lưu cũng tồn tại chuỗi khinh khi.
Kẻ giàu ba đời lắm tiền nhiều của coi khinh kẻ giàu hai đời sang chảnh ngang mình; kẻ giàu hai đời lại coi khinh kẻ mới phất phải hùng hục lao động; kẻ mới phất lại khinh rẻ đám cậu ấm ngồi mát ăn bát vàng.
Hiện tại ba người họ giống hệt như vật, bằng mặt mà không bằng lòng.
Nhà Sa Bích và Tiền Đoạt đều giàu nứt đố đổ vách, tất nhiên là khinh thường Trác Thù có cha mẹ làm giàu từ siêu thị.
Trác Thù cũng chẳng coi đám sâu gạo ăn tàn phá hại này ra gì.
“Liễu Lợi Ngang? Không quen.” Trác Thù điềm nhiên uống rượu, tự tin nở nụ cười: “Bé cưng tôi nuôi chắc hắn xuất sắc hơn Liễu Lợi Ngang.”
“Ồ? Xuất sắc hơn Liễu Lợi Ngang? Vậy phải chăng là vua màn bạc?” Tiền Đoạt cười khẩy.
“Em ấy sẽ trở thành vua màn bạc.” Trác Thù khẳng định.
Ngày ấy hắn tuyên bố sẽ bao nuôi nghệ sĩ chẳng qua là khoác lác lúc say rượu, lơ nga lơ ngơ đồng ý sẽ phá thân trước sinh nhật.
Đúng lúc đó người đại diện tình cờ đi ngang qua, đon đả chào hàng cậu nghệ sĩ có mười tám ưu điểm nhà mình.
Hôm sau tỉnh dậy, hắn mới sực nhớ mình đã đồng ý bao nuôi ai đó.
Bối rối hồi lâu, hắn cảm thấy làm vậy không ổn, bèn gọi điện cho người đại diện để từ chối.
Song người đại diện nghẹn ngào kể lể đứa bé khổ quá, phấn đấu mãi mà đời không lên hương, khó lắm mới tìm được cơ hội, mong hắn giúp đỡ chút đỉnh.
Trác Thù không cự tuyệt cũng chẳng đồng ý, quyết định trao đổi trực tiếp với người trong cuộc, hi vọng khuyên được người ta lựa chọn con đường đúng đắn.
Nhưng nào có ngờ, đêm hôm đó khi cánh cửa phòng 2808 mở ra, lúc thấy chàng trai tuấn tú lạnh lùng đứng bên ngoài, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn là…!Nuôi thì nuôi, ông đây nhất định phải nâng đỡ em ấy thành vua màn ảnh!
Trong khoảng thời gian ở bên nhau, Trác Thù cảm thấy Ưng Đồng Trần xứng đáng có được địa vị tốt hơn, không thể núp sau lưng hắn mãi.
Mặc dù làm thêm chức phó tổng giám đốc nhưng tiền lương chỉ đủ trang trải cuộc sống, sao sánh bằng bằng minh tinh hay vua màn ảnh?
Hắn thật sự muốn giúp đỡ Ưng Đồng Trần, thế nên khi nghe nói bữa tiệc đêm nay mời vài đạo diễn, hắn đã không ngần ngại đến dự.
“Anh ta sẽ trở thành vua màn ảnh?” Tiền Đoạt cười ngặt nghẽo: “Nghĩa là bây giờ chưa phải, anh ta tên gì?”
Trác Thù nhìn Tiền Đoạt bằng ánh mắt lạnh tanh: “Tên cúng cơm là Ông Bô.”
“Ồ, hóa ra là Ông…” Tiền Đoạt im bặt, không dám gọi đầy đủ cái tên: “Tôi nghi anh lừa tôi.”
Trác Thù dửng dưng đáp: “Không tin thì thôi, đợi khi nào gặp em ấy, cậu có thể tự hỏi.”
“Đừng đôi co nữa.” Sa Bích thích hóng chuyện nhưng vẫn vờ vịt can ngăn đôi câu, quay sang nhìn Trác Thù: “Cần gì phải đợi.
Chi bằng anh gọi anh ấy đến ngay bây giờ.
Hôm nay bạn bè có mặt đông đủ, nhân tiện kiểm tra giúp anh xem người này có ngoan ngoãn không.”
Tiền Đoạt châm điếu thuốc: “Anh thấy vị đạo diễn ngồi ghế chủ tọa được mọi người săn đón đằng kia không? Đó là đạo diễn trẻ tuổi lừng danh nhất hiện nay, mới giành giải thưởng lớn đấy.
Dạo này anh ấy đang tuyển diễn viên cho dự án phim mới, nhưng bận bịu tối ngày rất khó hẹn gặp thử vai.
Thế nên các nghệ sĩ nhân cơ hội đua nhau vây quanh anh ấy.”
Trác Thù xiêu lòng, người đó đúng là mới đạt giải đạo diễn tài năng của Giải thưởng vinh danh lớp trẻ Trung Hoa.
Có điều hắn vẫn mạnh miệng: “Chẳng qua em ấy quấn tôi quá, nếu không cũng dẫn tới.”
Vừa nói hắn vừa bấm số Ưng Đồng Trần, alô được vài phút thì vênh mặt ra lệnh: “Em mau tới đây, khôn hồn thì đừng bám rịt lấy tôi, nghe chưa?”
Hắn tao nhã ngắt điện thoại, cười nhạt: “Vậy đó, vừa sành sỏi vừa quấn hơi tôi, nhức đầu lắm.”
Tiền Đoạt bĩu môi: “Quấn hơi anh? Có bằng cái đuôi này không? Tôi vừa nhắn tin hẹn gặp, em ấy lập tức bay từ thành phố bên cạnh về, chưa đến ba giờ đã có mặt.
Mặc dù nhõng nhẽo khá đáng yêu, nhưng cũng phiền lắm, tôi định tặng em ấy chiếc máy bay tư nhân trong kho để đi lại cho tiện.”
Trác Thù: “…” Ý cậu là chiếc máy bay điều khiển từ xa chạy bằng hai cục pin đấy hả?
Sa Bích hồi tưởng: “Đúng là phiền thật.
Mấy năm trước, tôi nhắn tin bảo mình cảm lạnh, một giờ sau Liễu Lợi Ngang đã mua thuốc mang đến.
Có điều chúng ta là doanh nhân, tuy chỉ kiếm được vài đồng tám chín con số nhưng cũng chả rảnh chơi bời cả ngày với họ.”
Trác Thù: “…” Đừng tưởng tôi không biết ông kiếm được tám chín con số thì phải nộp cho cha mẹ bảy tám con số.
Khoe ngầm xong, Tiền Đoạt và Sa Bích đồng loạt nhìn Trác Thù.
Xin lỗi, vì tôi không thích ba hoa nên không thân với hai vị.
Thấy hắn im thin thít, Tiền Đoạt và Sa Bích toan buông lời chế nhạo thì bỗng nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, không ít người nhốn nháo nhìn về phía cửa.
Nương theo tầm mắt, họ ngoái đầu nhìn.
Một người đàn ông cao ráo đĩnh đạc đứng ngược sáng ở cửa, tuy gương mặt bị bóng tối che khuất nhưng cả người anh như tỏa ra vầng hào quang thần thánh.
Cả Tiền Đoạt và Sa Bích đều choáng ngợp, đồng thời hoang mang nhìn đối phương, không biết là ai mời tới.
Trác Thù đưa mắt nhìn người đứng giữa lối vào, nhoẻn miệng cười bắt đầu khoe ngầm: “Tôi vừa gọi điện cách đây năm phút mà em ấy đã đến, quấn tôi như vậy thật phiền ghê.”
Tiền Đoạt: “…”
Sa Bích: “…”
Trong quán bar này nào có ai không trát phấn tô son, nhất là những tình nhân nũng nịu nép vào ngực đám cậu ấm, vừa quyến rũ vừa lả lơi.
Nhưng người mới đến này khác hoàn toàn, anh đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi quần tây, chẳng hề giống người tình mà lại giống lãnh đạo thị sát hơn.
Trang Bệ bất ngờ xáp lại, gặng hỏi: “Trác Thù, đó là bé cưng nhà anh hả?”
“Ừm.” Trác Thù hất cằm về phía Ưng Đồng Trần, gọi: “Tôi ở đây.”
Ưng Đồng Trần đứng ở cửa nhìn khắp quán bar, nghe thấy giọng hắn bèn cất bước đi về góc phòng – nơi phát ra âm thanh.
Ưng Đồng Trần đi tới trước mặt Trác Thù, dưới ánh nhìn của mọi người, anh vòng tay ôm hắn, một tay che chắn còn tay kia cấu lưng hắn.
Anh mỉm cười tươi rói: “Chủ tịch Trác, cục cưng nhõng nhẽo của anh đây, anh có điều gì bảo ban em ạ?”
Trác Thù hơi sốc nhưng vẫn mỉm cười nhã nhặn, bình tĩnh vỗ lưng Ưng Đồng Trần ngay trước mặt đám đông: “Mới xa nhau có chút mà em đã nhớ tôi ư?”
“Vâng.” Ưng Đồng Trần cấu càng mạnh hơn, ngoan ngoãn thưa: “Đông người nhòm ngó như vậy, em xấu hổ lắm.”
Trác Thù: [Tui sốc tận óc luôn.
jpg]
Trác Thù lén nháy mắt ra hiệu: Em đừng tưởng đông người nhìn thì tôi không dám đánh em.
Ưng Đồng Trần liếc xéo, quầng sáng tỏa ra từ đèn chùm hắt lên mắt kính cũng không thể lấn át ánh nhìn nguy hiểm của anh: Đồ khốn, cấu cho chừa này.
Trác Thù bị cấu không thương tiếc, thấy mọi người sắp lại gần, hắn lập tức ghì đầu Ưng Đồng Trần, kêu rên: “Thôi thôi, đừng cấu nữa, đau chết mất hu hu.”
Bấy giờ Ưng Đồng Trần mới không cấu, vỗ vai trấn an hắn: “Chủ tịch Trác cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết anh bị táo bón đâu.”
Trác Thù: “?!”
Táo bón gì cơ? Sao tôi không biết mình bị táo bón?
Những người lân la lại gần đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn Trác Thù tràn đầy thương hại.
Trác Thù: “Không! Chuyện không như mọi người nghĩ đâu!”
Ánh mắt mọi người càng chứa nhiều ẩn ý hơn.
Ưng Đồng Trần buông tay, ngay sau đó anh chú ý đến chàng trai rúc trong lòng Tiền Đoạt.
Chàng trai nọ mặc chiếc áo hồng ngắn tay rộng thùng thình nom hết sức hớ hênh, hơi ngọ nguậy là lộ hàng ngay.
Anh nhìn Tiền Đoạt, hỏi: “Em ấy là người của cậu?”
“Đúng vậy, thấy sao?” Tiền Đoạt đẩy cậu nghệ sĩ đến trước mặt anh: “Đẹp trai không?”
“Ừm.” Ưng Đồng Trần gật đầu rồi lại nhíu mày: “Quán bar lạnh như này mà cậu nỡ lòng nào để người ta ăn mặc thiếu vải thế.
Sao cậu lại làm vậy, lỡ em ấy chết rét cậu không thương à?”
Tiền Đoạt: “?”
Ưng Đồng Trần thấy Tiền Đoạt vắt áo vest trên tay, lập tức đứng dậy lấy áo khoác cho cậu nghệ sĩ, ân cần dặn dò: “Tiết trời sang thu rồi, giữ gìn sức khỏe đừng để cảm lạnh.”
Tiền Đoạt: “…”
Cậu nghệ sĩ đứng hình, ngước mắt thấy Ưng Đồng Trần bảnh bao sáng sủa, vừa hốt hoảng vừa bẽn lẽn đáp: “Em cảm ơn, anh tên gì ạ?”
Ưng Đồng Trần toan trả lời lại bị ai đó lơ đãng giẫm một phát vào chân.
Anh quay sang nhìn Trác Thù, hắn mỉm cười nhắc nhở: “Ra ngoài dùng tên cúng cơm là được.”
“Ừm.” Ưng Đồng Trần cũng thích cái tên cúng cơm này lắm: “Cứ gọi anh là Ông Bô.”
“Cảm ơn Ông Bô ạ.” Cậu nghệ sĩ sụt sùi xúc động.
Tiền Đoạt: “…”
Trang Bệ và Sa Bích chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện, buồn cười mà chẳng dám hé răng, đành quay lưng bật cười cho thỏa.
Tiền Đoạt: “…”
Tiền Đoạt đẩy cậu nghệ sĩ ra: “Ra chỗ khác chơi.”
Cậu nghệ sĩ vừa đi vừa bịn rịn ngoái đầu liên tục: “Anh Bô ơi, anh kết bạn WeChat với em được không ạ?”
Tiền Đoạt lườm cậu nghệ sĩ, lúc quay sang nhìn Ưng Đồng Trần, ánh mắt hắn ta chẳng thân thiện nổi.
Tuy ngoại hình xuất sắc nhưng Ưng Đồng Trần dám làm mình bẽ mặt, Tiền Đoạt khinh bỉ săm soi anh, cười nhạt: “Anh là bồ Trác Thù?”
Ưng Đồng Trần liếc Trác Thù, Trác Thù lén nháy mắt với anh.
Anh lập tức hiểu ý, đáp: “Ừm, đúng là tôi.”
“Sao anh lại ăn mặc như này đến đây? Chẳng lẽ anh không biết sự kiện hôm nay trọng đại cỡ nào sao? Hay là không coi anh Sa của chúng tôi ra gì?” Tiền Đoạt gầm ghè hăm dọa.
Ưng Đồng Trần liếc nhìn trai xinh gái đẹp xung quanh, ai nấy đều trưng diện trang điểm nom thật bóng bẩy, trong lúc nhậu nhẹt tưng bừng vẫn tự tin thể hiện “Bố mày/ Bà đây thật là slay”.
(*) Slay: một từ khá hài hước thường được sử dụng để khen ngợi.
Nếu Trác Thù chỉ là sói đội lốt người thì cậu Tiền Đoạt trước mặt này là sói đội lốt sói luôn ấy chứ.
Anh giương mắt nhìn băng rôn chúc mừng sinh nhật căng trên sân khấu, tức thì hiểu ra sự kiện tối nay là gì.
Đúng lúc này có bồi bàn bưng rượu đi ngang qua, anh tiện tay quơ lấy ly champagne trên khay, xoay người ghé ly rượu: “Anh Sa Bích phải không? Chúc anh sinh nhật vui vẻ, tôi ngưỡng mộ anh đã lâu, quả nhiên người cũng như tên.
Tiếc là tôi đi vội quá nên chưa kịp chuẩn bị quà, chắc chắn hôm nào sẽ bù cho anh sau.
Ấy nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng chê bai vẻ bề ngoài, chẳng lẽ anh Sa là doanh nhân thành đạt nhìn mặt mà bắt hình dong sao?”
(*) Sa Bích: Bích là ngọc bích, nên anh Sa tưởng thầy Ưng khen mình tài giỏi, tốt đẹp như viên ngọc quý.
Nhưng thầy Ưng khen đểu, Sa Bích (沙璧 – shā bì) đọc gần giống sỏa bức nghĩa là ngu đần (傻逼 – shǎ bī).
Tiền Đoạt toan phản bác lại thấy Ưng Đồng Trần tự đáp: “Tất nhiên là không rồi.
Nhờ tấm lòng bao dung độ lượng, ăn ở đối xử bình đẳng và cái nhìn nhạy bén mà anh Sa Bích mới trở thành hạc giữa bầy gà.”
Được tâng bốc, Sa Bích thích chí bật cười sang sảng: “Trác Thù, anh tìm được người này ở đâu vậy? Hiếm gặp lắm nhé.”
Trác Thù hài lòng mỉm cười nhìn Ưng Đồng Trần, đắc ý định uống hớp rượu thì chợt nhận ra ly đã cạn đến đáy.
Ưng Đồng Trần đưa ly rượu của mình sang, Trác Thù ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, đón lấy ly.
“Hai anh thân mật quá nhỉ?” Sa Bích cười nói: “Không biết anh đây tên họ là chi? Có thể cho tôi xin số điện thoại được không?”
“Ông Bô xứ tiên.” Trác Thù liếc xéo: “Tên đầy đủ hơi khó nhớ nên anh cứ gọi tên cúng cơm là được.” (*)
Sa Bích: “…”
Bỗng dưng có đứa bé mồm miệng nhoe nhoét bánh kem từ đâu xông đến, vừa gào mồm gọi Sa Bích vừa nhào lên định ôm gã.
Sa Bích hốt hoảng ngoái nhìn, cuống cuồng lùi ra sau nhưng lại va trúng nhân viên phục vụ làm đổ khay rượu, cả người gã ngã ngửa ra sau.
Sa Bích hét thất thanh, may thay có người nhanh tay đỡ nên gã mới không sấp mặt.
Sa Bích chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Ưng Đồng Trần, thấy anh bình tĩnh ôm mình, vì đứng ngược sáng mà gương mặt anh như được bao phủ bởi ánh hào quang chói lọi.
Bốn bề ồn ã chợt lắng đọng ngừng trôi, Sa Bích ngỡ như mình được ánh sáng tình yêu sưởi ấm, tim đập rộn ràng, hơi thở gấp gáp.
Gã thốt lên: “Anh…”
“Mau cảm ơn Ông Bô đi.” Trác Thù thình lình xuất hiện, nhìn chòng chọc Sa Bích.
“Cảm ơn…!Ông Bô.” Sa Bích ngập ngừng.
“Ngoan quá.” Ưng Đồng Trần đỡ gã dậy, ngay sau đó bị Trác Thù túm về.
Tiền Đoạt xáp lại, nương theo ánh nhìn của Sa Bích mà thấy bóng lưng Ưng Đồng Trần đi xa, nghe gã lẩm bẩm: “Em có thấy ánh sáng ấm áp chứa chan tình thương ấy không?”
“Có.” Tiền Đoạt cũng cảm nhận được, đáp: “Tình cha ấm áp như vầng thái dương, công cha cao cả như núi Thái Sơn.”
Sa Bích: “…”
___
Bên lề:
Chú thích truyện:
(*) Bô xứ tiên: Tiên sư bố!!!! Tác giả chơi chữ, tớ đã cố hết sức để nó vừa là câu cà khịa vừa đề cập được cái tên cúng cơm.
Ngay cả raw tác giả chơi chữ 罷壩 cũng chỉ là đọc trại, từ 罷 có nghĩa trong văn cảnh này, còn 2 từ kết hợp không thành nghĩa.
Tớ chỉ cố được vậy.
(*) Đại hội Versailles: Xuất xứ từ câu chuyện một anh chàng nọ đăng bài khoe khoang lên mạng xã hội.
Sau đó có bạn A ngứa mắt quá vào bình luận, bạn A dựa vào cuộc sống xa hoa ở cung điện Versailles tại Pháp vào thế kỉ XVIII để cà khịa chủ thớt.
Sau đó cụm từ “văn vẻ Versailles” được dùng để ám chỉ khoe ngầm, giả vờ kêu ca than thở nhưng thực chất là khoe mẽ.
(*) Nhân đây tớ giải thích một số cái tên nha, vì xuất hiện kha khá nhân vật rồi nên tớ gom chung í:
Trang Bệ: Trang Bệ (庄陛 – zhuāng bì) đọc gần giống với trang bức (装逼 – zhuāngbī) nghĩa là giả tạo, làm màu.
Tiền Đoạt đọc ngược lại là (cướp) đoạt tiền.
Cô giáo Sanh Vu: Sanh Vu (笙芜- shēng wú) đọc gần giống sinh vật (shēngwù) vì cô ấy dạy môn Sinh học.
Cô giáo Phó Lữ: Phó Lữ (付旅 – fù lǚ) đọc gần giống với phụ nữ (fùnǚ) vì cô ấy là nữ…!
Thầy giáo Trịnh Thực Nam: Thực Nam (植楠- zhí nán) đọc giống trực nam – trai thẳng (zhí nán) nha.
Thư ký Mễ Xu: Mễ Xu (米姝 – mǐ shū) đọc gần giống thư ký (mìshū).
Giám đốc Lữ Tông Thải: Lữ Tông Thải (吕宗彩 – lǚzōngcǎi) đọc gần giống nữ tổng tài (nǚ zǒngcái) vì chị ấy làm giám đốc.
Còn Hồ Lai, Mạnh Công, Chân Minh Hâm thì tớ giải thích rồi nha.
Đây là tớ vừa tự mò vừa tìm được bài viết trên Weibo..