Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 16: Sếp Có Gì Đó Sai Sai
Edit: La Phong Hoa
___
Trác Thù tan làm về thẳng nhà.
Lúc ăn cơm, hắn lơ đãng hỏi: “Hôm nay thầy chủ nhiệm thăm hỏi nhà mình thế nào? Thầy có nói chuyện gì lạ không?”
“Không ạ.” Trác Tử nhanh miệng đáp: “Em thì có chuyện gì.”
Trác Thù: Em không có nhưng anh có.
Cha Trác nở nụ cười hiền hậu: “Thầy khen A Tử chăm ngoan, còn nhắn nhủ gia đình phối hợp với nhà trường để dạy dỗ con cái.
Thầy nói gì cũng đúng.”
Trác Thù lại hỏi: “Thầy chủ nhiệm trông thế nào?”
“Không già.” Cha Trác lườm hắn, chả hiểu ra làm sao: “Con cũng thật là…!Sao lại nghĩ thầy Ưng già?”
“Con biết thầy chủ nhiệm không già, nhưng cũng có tuổi rồi.” Trác Thù nhớ lại ảnh chụp ông chú bảnh bao trên WeChat, so với cha Trác nhà mình thì đúng là thầy chủ nhiệm đẹp trai hơn.
“Anh! Anh còn nói xấu thầy là em giận đó!” Trác Tử lừ mắt với anh trai.
“Hừ.”
Cơm nước xong xuôi, Trác Thù và cha Trác vào thư phòng bàn bạc thương vụ.
Lúc quay ra phòng khách, hai cha con lại thấy quý bà Mộc Tình rủ rê con gái chơi game, lẩm bẩm đếm: “Ba…!Hai…”
“Sắp thắng rồi!” Quý bà Mộc Tình vừa gào lên thì bị biến thành cái hộp: “Tại con hết!”
(*) Trong game Tuyệt Địa Cầu Sinh (PUBG Mobile phiên bản Trung Quốc), khi nhân vật game chết sẽ bị biến thành hộp.
“Tại ai?” Trác Thù chống tay lên lan can, nhìn mẹ và em gái dưới phòng khách.
Mộc Tình lập tức bán đứng con gái: “Đều tại A Tử, ăn no rửng mỡ rủ mẹ chơi game.”
Trác Tử: QAQ Con đúng là sinh vật thấp nhất trong chuỗi thức ăn.
(*) Chuỗi thức ăn sinh học: là một dãy gồm nhiều loài sinh vật có quan hệ dinh dưỡng với nhau, loài đứng trước là thức ăn của loài đứng sau.
Ví dụ: động vật nguyên sinh -> cá nhỏ -> cá lớn.
Cá nhỏ ăn động vật nguyên sinh, cá lớn lại ăn cá nhỏ.
Hiểu nôm na, Trác Thù = cá lớn, mẹ Trác = cá nhỏ, Trác Tử = động vật nguyên sinh (sinh vật thấp nhất trong chuỗi).
***
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trác Thù định lên giường đọc báo mạng, ai dè nhận được tin nhắn thầy chủ nhiệm gửi từ mười mấy phút trước.
[Giáo viên chủ nhiệm]: Cha Trác phải không?
[Phụ huynh Trác Tử]: Ừm, thầy có việc gì?
Ưng Đồng Trần: “…”
Tôi chưa từng thấy ai mặt dày như này!
Hai phút sau Trác Thù mới nhận được tin nhắn trả lời.
[Giáo viên chủ nhiệm]: Buổi thăm hỏi gia đình hôm nay rất thuận lợi, cảm ơn chú đã hợp tác.
[Phụ huynh Trác Tử]: Thầy khách sáo quá, đây là chuyện nên làm.
[Giáo viên chủ nhiệm]: Cha Trác thật sáng suốt????.
Ngặt nỗi nhà trường yêu cầu bài cảm nhận viết tay về cuộc gặp hôm nay.
Ngày mai giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh mỗi người nộp một bài.
Cha Trác chịu khó xíu nhé.
????
[Phụ huynh Trác Tử]:…!
[Giáo viên chủ nhiệm]: Có được không? Hôm nay chú rất ủng hộ thầy cô và nhà trường mà?
[Phụ huynh Trác Tử]: Được.
[Giáo viên chủ nhiệm]: Nhớ là viết tay nhé.
[Hoa sen ngủ ngon]
[Phụ huynh Trác Tử]: ????
Trác Thù tức xì khói đầu.
Đáng lẽ hắn không nên tham gia nhóm chat của nợ đó!
Khuya hôm đó, Trác Tử đang cặm cụi làm bài thì cửa phòng bị gõ rầm rầm làm nó giật thót.
Nó hé cửa, dòm Trác Thù cau có đứng ngoài.
“Sao thế ạ?”
“Khuya rồi còn chưa ngủ?” Trác Thù nhìn Trác Tử mà ngứa mắt vô cùng, hậm hực đưa tờ giấy gấp ngay ngắn cho cô nhóc: “Sáng mai đưa cho thầy chủ nhiệm, lão già ấm ớ phiền phức.”
“Cấm anh chê thầy già!”
“Già khú đế! Già cổ hủ! Lại còn đòi cảm nhận! Đòi viết tay!” Trác Thù hùng hùng hổ hổ đóng sập cửa, về phòng.
***
Sáng thứ hai, Ưng Đồng Trần quay về từ lớp 11, ngay sau đó thấy Trác Tử bê chồng bài tập vào văn phòng.
“Cả lớp còn Bốc Học Hỉ chưa nộp bài tập ạ.
Bạn ấy gọi điện báo với em, sáng nay bạn ấy dìu một cụ qua đường, ai dè bị bà cụ lợi dụng lòng tốt.
Bạn ấy phải trổ hết tài năng b-box làm bà cụ hoảng quá thả bạn ấy đi.”
(*) B-box: Hay còn gọi là Beatbox, một dạng âm thanh chủ yếu liên quan đến nghệ thuật bắt chước máy trống, sử dụng miệng, môi, lưỡi và giọng nói.
“Khổ thân.” Ưng Đồng Trần dặn: “Lần sau có cuộc thi văn nghệ thì đăng kí giùm em ấy.”
“Vâng ạ!” Trác Tử lấy tờ giấy ra: “Thưa thầy, anh trai bảo em đưa cho thầy ạ.”
Ưng Đồng Trần nhướng mày, không ngờ anh trai Trác răm rắp nghe lời đến thế, bèn cười nhận lấy: “Ừm, em về lớp đi.”
Đợi Trác Tử đi hẳn anh mới mở ra đọc, từng chữ nắn nót sạch đẹp trông thật mãn nhãn.
Cả trang giấy toàn chữ là chữ, nội dung bài viết rất đỗi chân thành tha thiết.
Ưng Đồng Trần mở baidu, gõ câu đầu tiên vào thanh tìm kiếm.
Đúng như anh đoán, anh tìm được bài giống y như đúc trên mạng.
Sau đó anh xem chữ kí phụ huynh…!Là Trác Phục – tên của cha Trác.
Có điều giờ anh đã biết đây chỉ là cha Trác dỏm.
Nếu anh trai Trác đã một mực mạo danh thì anh chẳng ngại giao thêm “bài tập gia đình” cho bậc phụ huynh này.
***
Sau một ngày lên lớp, anh phát đề kiểm tra để học sinh làm trong tiết tự học tối.
Cả lớp kêu trời kêu đất nhưng vẫn phải vùi đầu làm bài.
Ưng Đồng Trần ngồi trên bục giảng chấm bài, bỗng thấy Trác Tử ngồi bàn đầu tiên đang ngẩn người ngắm kính anh.
Anh bèn lườm cô nhóc, khẽ nhắc nhở: “Làm bài đi.”
“Thầy ơi, dây đeo kính của thầy xịn ghê.” Trác Tử cười hì hì: “Thầy đeo lên đẹp lắm ạ.”
Ưng Đồng Trần sững sờ liếc nhìn dây đeo kính.
Từ khi được Trác Thù tặng, anh vẫn chưa đeo lần nào, bình thường đều cất ở văn phòng.
Đúng lúc này có bóng đen thình lình xuất hiện ngoài cửa sổ.
Trịnh Thực Nam thò đầu vẫy tay với anh.
“Các em tự giác, nghiêm túc làm bài.” Anh nắp bút lại, đứng dậy ra ngoài.
Trịnh Thực Nam rảo bước tới, định rút hai điếu trong bao thuốc lá nhưng bị Ưng Đồng Trần cản: “Cẩn thận thầy chủ nhiệm tuần tra.”
Trịnh Thực Nam lanh lẹ cất ngay, buông tiếng thở dài đầy đau thương: “Chú em, cậu nghĩ xem tôi phải làm sao mới tán đổ Sanh Vu?”
“Không biết, tôi đâu có kinh nghiệm.” Ưng Đồng Trần dựa lưng vào lan can, chăm chú quan sát học sinh trong lớp.
Trịnh Thực Nam kể lể: “Tôi hẹn Trung thu đi ngắm trăng, cô ấy từ chối.
Tôi hẹn lễ Quốc khánh đi chơi, cô ấy lại từ chối.”
Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: “Sao lại từ chối?”
“Cô ấy bảo Trung thu có mưa, không ngắm trăng được.
Lễ Quốc khánh đông người, không muốn chen chúc.”
“Cũng đúng, trời mưa với đông người đi chơi mệt lắm.”
“Nhưng tôi hẹn ngắm trăng ở nhà tôi cơ.” Trịnh Thực Nam nói tiếp: “Còn lễ Quốc khánh thì chơi bi-da ở quán đối diện trường.”
“…” Ưng Đồng Trần trịnh trọng vỗ vai Trịnh Thực Nam: “Gánh thì nặng mà đường thì xa, ông anh cố gắng nhé.”
***
Chẳng mấy chốc đã đến tết Trung thu.
Ngày tết Đoàn viên vào đúng thứ bảy nên cả trường được nghỉ bù từ thứ sáu.
Ưng Đồng Trần về chung cư thu dọn hành lí, đợi sáng hôm sau về nhà ông chú.
Ăn cơm xong, anh chợt nhớ mình đã không đến phòng tập gym những một tuần liền, bèn nhắn tin cho Mạnh Công rồi lái xe đến.
Đường phố ngày lễ chật như nêm cối, quãng đường chỉ cần 15 phút mà hôm nay nửa tiếng chưa đến nơi.
Đương lúc bực bội, điện thoại di động đổ chuông.
Anh liếc mắt nhìn màn hình, người gọi đến là…!Trác Thù.
“Alo.”
“Mai rảnh không?” Trác Thù hỏi.
“Sao?”
Trác Thù ngập ngừng hỏi: “Ngắm trăng không?”
“Không.” Ưng Đồng Trần phân bua: “Ngày mai có thể mưa.”
“…” Mưa với chả gió!
Trác Thù ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Bourdon không mưa.”
“…” Ưng Đồng Trần hoài nghi hắn với Trịnh Thực Nam là anh em ruột.
“Vậy cũng không, mai tôi về nhà.”
Trác Thù lật xem lịch trình công tác, sau sự kiện Quốc khánh hắn định bay ra đảo xả hơi vài hôm, bèn gợi ý: “Sau lễ Quốc khánh có muốn đi đâu chơi không?”
“Không, đông người.”
“…” Trác Thù xụ mặt: “Em đừng có làm mình làm mẩy!”
Ưng Đồng Trần phì cười, cảm giác khó chịu vì tắc đường vơi đi không ít.
Gương mặt Trác Thù chợt hiện ra trong đầu, thậm chí anh còn tưởng tượng được biểu cảm của hắn lúc này, hẳn là sẽ giống con husky lên cơn.
Nếu hắn có mặt ở đây, anh sẽ kìm lòng không đặng mà nựng cằm dỗ dành hắn.
“Em dám cười?!” Trác Thù gằn giọng.
“Ngại quá.” Ưng Đồng Trần bật cười thành tiếng.
Thấy xe phía trước nhích lên, anh cũng lái xe tiến lên theo.
Nào ngờ chiếc xe kia đột ngột dừng lại.
Rầm!
Ưng Đồng Trần hơi đổ người về phía trước: “…”
Trác Thù nghe thấy tiếng động, hỏi: “Sao vậy?”
“Tông vào đuôi xe, cúp nhé.”
Trác Thù đặt điện thoại sang bên.
Tài xế ở ghế điều khiển ngoái lại, mặt như đưa đám: “Xe phía trước dừng đột ngột làm em phải phanh gấp, nhưng lại bị xe phía sau tông vào đuôi.”
Trác Thù: “…”
Sợ sếp nhà mình nổi trận lôi đình, tài xế cuống cuồng đi thương lượng.
Người lái chiếc xe đằng sau là một chàng trai trẻ tuổi biết điều.
Đôi bên đều bình tĩnh nói chuyện, thừa nhận mình có lỗi.
Tài xế lập tức quay về báo cáo: “Sếp ơi, chủ xe kia đồng ý chi trả phí sửa chữa, nhưng phải đợi công ti bảo hiểm xe đến.
Hay là sếp lái xe về trước, chỗ này cứ để em lo.”
“Hỏng hóc nặng không?”
“Trầy xước thôi ạ.”
Trác Thù cáu kỉnh đi ra kiểm tra, ngờ đâu vừa xoay người đã thấy Ưng Đồng Trần đang xem xét đuôi xe.
Hắn bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác suýt thì bật ngửa: “Sao em lại ở đây?”
Ưng Đồng Trần cũng ngạc nhiên: “Xe anh à?”
“Ừ.” Trác Thù nhăn nhó bước đến chỗ Ưng Đồng Trần, nạt: “Lúc nãy em từ chối tôi những hai lần! Từ chối xong còn cố tình tông trúng xe tôi! Rốt cuộc em muốn làm gì? Thu hút sự chú ý của tôi?!”
Ưng Đồng Trần ngước mắt nhìn Trác Thù lên cơn, không nhịn được mà mỉm cười, giơ tay gãi gãi cằm hắn.
Trác Thù: “!”
Tài xế: “!!!” Toang quá, sao anh chàng này dám táy máy vuốt râu hùm chứ!
“Quá trớn.” Trác Thù lườm bé cưng nhưng chân lại tí tởn nhích đến gần hơn.
Tài xế: “…?”
Sếp, có gì đó sai sai.
___
Bên lề:
???? Lời tác giả:
Trác Thù: Trời lạnh nên tôi mới nhích lại gần!
Ưng Đồng Trần: Vậy hử? Tôi không tin.
*nựng tiếp*
Trác Thù: (*^▽^*)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
???? Chú thích truyện:
(*) Tác giả viết icon theo kiểu diễn giải bằng chữ như: [mỉm cười], [like].
Mình thay hẳn bằng icon, nếu máy các bạn không thấy icon thì bảo mình để mình sửa nhé.
(*) Vẻ mặt Trác Thù aka husky lên cơn nó kiểu này nè:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.