Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 15: Hóa Ra Yếu Tố Gây Biến Gia Đình Là Anh Trai Trác


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 15: Hóa Ra Yếu Tố Gây Biến Gia Đình Là Anh Trai Trác


Edit: La Phong Hoa
___
Lúc Ưng Đồng Trần đến ông chú vẫn chưa ngủ, đang mải mê xem phim trong phòng khách.

Thấy anh về, ông chú mừng rơn: “Về mà chẳng gọi điện báo trước.”
“Cháu được tặng hộp cua cà ra nên mang về cho chú, lâu rồi chú chưa ăn món này.” Ưng Đồng Trần cất hộp cua vào tủ lạnh, nhân tiện kiểm tra đồ ăn trong tủ: “Sao tủ trống không thế này?”
“À, chú gọi cơm hộp, đỡ phiền phức.”
“Hồi cháu đi học chú vẫn nấu cơm đều đặn mà.”
“Lúc ấy có cháu ăn cùng, bây giờ chỉ còn một mình chú, nấu nướng rách việc lắm.”
Ưng Đồng Trần đề nghị: “Vậy chú cháu mình ở chung nhé?”
“Ấy sao được, hai chú cháu chênh nhau cả thế hệ, ở chung thế nào được.” Ông chú tủm tỉm cười: “Cháu cũng đến tuổi lập gia đình, đừng bận tâm ông già như chú.”
“Chú toàn nói vớ vẩn.” Ưng Đồng Trần không khuyên nổi ông chú, đành ra phòng khách.

Thấy ti vi đang chiếu bộ phim Mỹ, bên cạnh là quyển sổ ghi dở vài từ tiếng Anh địa phương, anh bật cười: “Về hưu rồi mà chú vẫn chăm chỉ.”
“Quen rồi.” Ông chú cũng cười theo: “Thói quen đúng là một thứ đáng sợ.

Chây ì sẽ không theo kịp sự tiến bộ của nhân loại, tiếp thu lại sợ mình học phải thứ vô bổ.

Ngộ nhỡ lúc cần thì chẳng biết mở miệng nói sao.”
Ưng Đồng Trần im lặng một lúc, cố chuyển chủ đề một cách tự nhiên nhất: “À, sách giáo khoa lại đổi mới, chú có muốn đọc thử không?”
“Có.” Ông chú đeo kính, mặt mày háo hức như trẻ con.

Trời đã về khuya, Ưng Đồng Trần ngủ tạm một đêm ở đây.

Bữa trưa hôm sau, ông chú nhắc đến vụ thẻ ngân hàng: “Dạo này văn phòng đắt khách lắm à? Thẻ được gửi nhiều tiền lắm.”
“Văn phòng làm ăn khấm khá hơn.

Cháu được phân công phụ trách sự kiện Quốc khánh, nếu thuận lợi sẽ kí kết được khách hàng dài lâu.”
Đang ăn, Ưng Đồng Trần ngó điện thoại, hai ba đũa ăn hết bát cơm, đứng dậy xách cặp: “Học sinh cháu nhắn bảo phụ huynh con bé về rồi.


Cháu đến thăm nhà họ, buổi tối về thẳng chung cư.”
“Ừ, chú ý lái xe cẩn thận nhé.” Ông chú tiễn anh đến cửa, kìm lòng không đặng dặn dò đôi câu: “Thăm hỏi gia đình người ta phải lễ phép, bất kể chuyện gì chăng nữa cũng phải nhún nhường, chớ nảy sinh mâu thuẫn với phụ huynh.”
“Dạ, cháu học từ chú mà.” Ưng Đồng Trần phì cười lên xe.

Ông chú muốn nói lại thôi, ngập ngừng mãi mới bảo: “Cháu thực sự yêu nghề này à? Nếu không thích thì đừng ép uổng bản thân vì chú.”
“Cháu thấy ổn.” Ưng Đồng Trần đáp: “Ngày ngày giao tiếp với các em học sinh cũng vui, không phải lo nghĩ nhiều.

Cháu đi luôn đây, chú cứ vào ăn tiếp đi.”
Ông chú nhìn chiếc xe mất hút, buông tiếng thở dài.

***
Dựa theo vị trí mà Trác Tử gửi, Ưng Đồng Trần lái xe đến khu biệt thự vùng ngoại ô thành phố.

Khu biệt thự được xây quanh hồ, xe cộ thưa thớt.

Anh hạ cửa kính đón làn gió mát rượi, cảm giác cả người khoan khoái dễ chịu.

Ưng Đồng Trần dừng xe trước một tòa biệt thự ba tầng có sân, xuống xe ấn chuông.

Một cô nhóc nhoài người trên ban công tầng hai, hí hửng vẫy tay: “Thầy đến rồi! Em xuống mở cửa ngay ạ!” Dứt lời, cô nhóc lăng xăng chạy xuống.

Ưng Đồng Trần còn đứng ngoài cổng đã nghe thấy Trác Tử la toáng lên: “Cha mẹ ơi mở cửa giùm con! Thầy Ưng đến rồi ạ!!!”
Lát sau, dì giúp việc đon đả ra mở cổng, theo sau là cha mẹ Trác.

“Thầy là thầy Ưng phải không? Quả là tuổi trẻ tài cao, ngày nào A Tử cũng khen tiết thầy Ưng dạy.”
Tuy cha Trác đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn nhận ra phong thái thời trai trẻ thông qua gương mặt và vóc dáng cao lớn.

Cha Trác thân thiện bắt tay anh: “Thầy ăn cơm chưa?”

“Cháu ăn rồi.” Nghe cha Trác hiền từ chào hỏi, Ưng Đồng Trần không khỏi có thiện cảm.

Nhưng khi trông thấy mẹ Trác tiều tụy hốc hác, thiện cảm mới nhen nhóm bỗng dưng âm vô cùng, anh đáp: “Hôm nay cháu đến thăm gia đình, quấy rầy cô chú nghỉ ngơi.”
“Không sao, vừa khéo chúng tôi cũng định gặp thầy.

Nào nào, thầy vào nhà đi.”
Trong khi đó, Trác Tử vắt chân lên cổ chạy về phòng, cấp tốc dọn dẹp chuồng lợn.

Lúc xuống lầu đã thấy cha mẹ đang uống trà với thầy Ưng, nó ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ.

Ưng Đồng Trần nhớ rằng nhà Trác Tử có bốn người, bèn hỏi: “Cả nhà em đây à?”
“Ơ, không ạ.” Trác Tử thưa: “Anh trai em đi làm từ sáng sớm, không thèm chờ cha mẹ về cơ.”
“Có lẽ dạo này nhiều việc.” Mẹ Trác buồn ngủ díp mắt.

Cha Trác thấy vợ gật gù như thế, buột miệng bảo: “Em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Mẹ Trác áy náy nhìn Ưng Đồng Trần, anh tỏ vẻ đừng ngại: “Sức khỏe là quan trọng nhất nên cô cứ nghỉ ngơi đi.

Cháu trao đổi với chú là được.”
“Ừm, làm phiền thầy quá.”
Ưng Đồng Trần nhìn mẹ Trác lờ đờ phờ phạc lên tầng, lại quay sang nhìn cha Trác khỏe như vâm mà thở dài.

Đầu tiên, anh chủ động thông báo tình hình học tập của Trác Tử dựa trên kết quả thật và thêm thắt vài lời bùi tai.

Cha con Trác Tử được khen nở mũi, sau đó anh mới uyển chuyển vào vấn đề chính.

“Trác Tử mới bước vào 10, đây là thời kỳ then chốt giúp tâm sinh lí phát triển, rất dễ bị ảnh hưởng bởi gia đình và xã hội.


Vậy nên cháu mong cô chú tích cực phối hợp với nhà trường để tạo dựng môi trường gia đình tốt nhất.”
“Tất nhiên rồi.” Cha Trác gật đầu lia lịa: “Nhà tôi hiền lắm, từ ngày A Tử lớn là nó hết bị ăn đòn.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Ưng Đồng Trần nhìn Trác Tử bằng ánh mắt khích lệ, ý bảo “em hãy mạnh dạn nói thật”.

Trác Tử xấu hổ cười trừ: “Hồi trước em vô tình lấy tài liệu quan trọng của anh trai làm giấy nháp, viết chi chít tên idol ở mặt sau.”
Cha Trác chêm thêm câu: “Ờ đúng, tổn thất những sáu con số, anh nó tức quá đập cho một trận.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Ưng Đồng Trần nói tiếp: “Còn về mặt tình cảm, tuổi trẻ là lúc các em dễ rung động trước bạn khác giới.

Hi vọng phụ huynh phải mẫu mực cho con em học tập.

Đừng can thiệp thái quá, cũng đừng làm gương xấu.”
Anh nói câu cuối đầy ngụ ý.

“Tất nhiên rồi.” Cha Trác gật đầu lia lịa: “Thầy nói chí phải, tôi sẽ truyền đạt lại cho anh trai nó.”
Ưng Đồng Trần: “Anh Trác Tử?”
Sao lại nhắc đến anh con bé?
Trác Tử than vãn: “Anh trai em khó ở như bà cô í.

Anh ấy đã ế lại còn bắt em ế cùng, nếu không sẽ đánh em lên bờ xuống ruộng! Đáng lẽ hôm nay phải bắt anh ấy ở nhà nghe thầy giảng.”
“…” Ưng Đồng Trần câm nín, cố gắng kéo câu chuyện về chủ đề cũ: “Anh trai em độc thân không phải vấn đề chính.

Mấu chốt là cha mẹ phải hòa thuận, ấy vậy mới trở thành tấm gương đúng đắn cho Trác Tử.”
“Hòa thuận kiểu gì ạ?!” Trác Tử nhanh nhảu hỏi, ngay sau đó phải tự bịt miệng vì bị cha Trác lườm cảnh cáo.

Ưng Đồng Trần thấy hai cha con nhìn nhau như sóng ngầm, khuyên nhủ: “Không sao, em có điều gì cứ nói với thầy, thầy sẽ trao đổi với phụ huynh giúp em.”
Được thầy bảo kê, Trác Tử bạo ăn bạo nói: “Cuộc sống về đêm của cha mẹ em rất không hòa thuận!”
Ưng Đồng Trần thầm nghĩ: Ngay cả con gái cũng biết cuộc sống về đêm của cha mẹ không hòa thuận.

Thật đáng buồn.

“Mẹ em mê game, thường chơi thâu đêm suốt sáng.” Trác Tử trỏ phòng trên tầng, thì thầm: “Thầy biết tại sao mẹ em bơ phờ thế không? Mẹ em đi du lịch còn mải lo cày game, solo với mấy đứa tiểu học.


Cha em buồn nẫu ruột, chỉ muốn cuốn gói đến khách sạn ở.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Khoan đã, khách sạn?
“Cha Trác đến khách sạn là vì…”
Cha Trác thấy vợ bị sụp đổ hình tượng, chẳng thèm bao che nữa: “Tất nhiên là ngủ, nếu không sẽ bị vợ bắt cú đêm chơi game cùng.”
“…!Vậy chú thường đến khách sạn một mình hay rủ ai khác?”
“Thỉnh thoảng sẽ rủ bạn đánh mạt chược.”
“Vậy thì được.” Ưng Đồng Trần thở phào nhẹ nhõm, xem ra mẹ Trác chỉ mê game chứ gia đình vẫn êm ấm lắm.

Sau đó ba người trò chuyện rất lâu, cha Trác liên tục mời Ưng Đồng Trần ăn bánh trái, cẩn thận tìm hiểu về trường học và tiến độ dạy học của trường, đôi khi lại thở dài: “Thầy Ưng tốt quá, có thầy đồng hành dạy dỗ con bé, tôi với mẹ nó bớt lo hơn nhiều.”
Ưng Đồng Trần: “…” E rằng cháu cũng là người nghiện internet giống mẹ Trác.

Buổi chiều, hai cha con tiễn anh đến tận cửa.

Cha Trác vừa tấm tắc khen anh vừa nhìn Trác Tử: “Tiếc là anh con đi vắng.

Anh con và thầy Ưng xêm xêm tuổi, sẽ có nhiều đề tài trò chuyện hơn.”
“Dẹp đi ạ, anh ấy mặt dày dám chê thầy Ưng già.

Con nghe mà tức cái lồng ngực!” Trác Tử đảo mắt láo liên.

Ưng Đồng Trần: Thầy nghe thấy đấy.

“À phải rồi, anh con vào nhóm chat phụ huynh nhỉ?” Cha Trác sực nhớ ra: “Anh trai con bé chào hỏi thầy câu nào chưa?”
Ưng Đồng Trần nghệt mặt: “What?!”
Thế nên…!
Chê anh già là anh trai Trác?
Mạo danh cha mẹ vào nhóm chat là anh trai Trác?
Thuê phòng khách sạn cũng là anh trai Trác?
Nhân tố gây biến gia đình…!Hóa ra là anh trai Trác.

Fine..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.