Bạn đang đọc Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi FULL – Chương 34
Chương 34
Buổi tối, Nguyễn Chỉ Âm hầm cảnh gà trong nhà bếp.
Sau khi ông nội qua đời, chú Lưu và dì Trần đều khéo léo từ chối lời đề nghị tiếp tục ở lại nhà cũ của Nguyễn Chỉ Âm, cả hai đều muốn về quê dưỡng già.
Sau khi về quê, hai người thường xuyên gửi cho Nguyễn Chỉ Âm hạt dẻ táo đỏ ở địa phương.
Hai ngày đầu còn gửi mấy ký nhân sâm tự nhiên, nói là để Nguyễn Chỉ Âm bồi bổ cơ thể, khiến cô dở khóc dở cười.
Bỏ táo đỏ, gạo nếp và hạt dẻ đã bóc vỏ vào trong bụng gà, Nguyễn Chỉ Âm rửa nhân sâm do chú Lưu gửi đến, đổ nước vào nồi, bỏ thêm muổng muối, mở lửa nhỏ đun canh.
Trình Việt Lâm đang nhàn nhã xem tivi ở phòng khách, thỉnh thoảng nâng mí mắt lên nhìn về phòng bếp.
Vài phút sau, Nguyễn Chỉ Âm đi ra khỏi phòng bếp, thấy trên Tivi đang chiêud một bộ phim hài, cùng một đạo diễn bộ phim lần trước anh coi.
Cô rót hai ly nước đến bên sô pha, thuận miệng hỏi: Anh rất thích phim của đạo diễn này hả?
” Tạm tạm, mấy bộ nổi tiếng đều xem hết.
Người đàn ông thuận tay bưng ly nước ấm, khóe môi cong lên nhàn nhạt.
Nguyễn Chỉ Âm hơi hơi nhíu mày: Nhưng tôii nhớ hồi trung học anh hình như không thích bộ《 Chuyện vui ở Nam Thành 》lắm mà “
《 Chuyện vui ở Nam Thành 》chính là bộ phim điện ảnh được Trình Việt Lâm nhận xét là “Nhàm chán.
Lần đó vào cuối tuần cô dẫn Tần Tương đi xem phim, khi ra về còn gặp được Tiền Phạn lẻ loi một mình.
Phải biết là Tiền Phạn suốt ngày dính một chỗ với Trình Việt Lâm, vì vậy có thể khiến anh bỏ lại Tiền Phạn chắc là cảm thấy bộ phim thật sự quá nhàm chán, không có kiên nhẫn xem tiếp.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Trình Việt Lâm hơi lóe lên, sau đó thu hồi tầm mắt, lười biếng nói : À, lúc ấy không thích, bây giờ xem lại thấy cũng được.
Năm đó còn không phải vì tưởng cô hẹn Tần Quyết đi xem phim.
Kết quả, anh vẫn nhớ lần đi xem phim đó, anh lôi kéo Tiền Phạn ra rạp chiếu phim, mới phát hiện cô lại đi xem phim cùng một cô nhóc.
Dù sao hôm trước vừa mới nói cuối tuần ra rạp chiếu phim rất là nhàm chán, nên sau khi hết phim, cảm thấy bị cô nhìn thấy thì quá mất mặt thế là đành phải để Tiền Phạn ra trước.
Nghe anh giải thích như vậy, Nguyễn Chỉ Âm cũng không thắc mắc vấn đề đó nữa, ngược lại hỏi: Anh có quen biết với chú nhỏ phải không ?
Trình Việt Lâm khẽ gật đầu : ” Ừ, cũng xem như có quen biết, sao vậy?
“Bên chính phủ tôi không rành lắm, muốn mời chú nhỏ về giúp đỡ, anh thấy chú ấy sẽ đồng ý không?
Tuy hiện tại đã xử lý tàm tạm bên nhà họ Lâm, nhưng Nguyễn Chỉ Âm vẫn còn đang bận rộn với dự án Bắc thành, rất nhiều chuyện cần cô xử lý, thật sự không có cách nào phân thân được.
Cô biết trước khi cha mất, Qúy Dịch Quân cũng có một thời gian làm việc ở Nguyễn thị, bây giờ đối phương chỉ có một số dự án đầu tư cá nhân, cũng không bận gì mấy, nên cô mới nghĩ tới chuyện mời anh về hỗ trợ.
“Sao, muốn tôi cho ý kiến hả? Trình Việt Lâm nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt ẩn chứa ý cười lờ mờ.
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu, một lát sau lại nói: Trong bếp đang hầm canh gà.
Biết anh thích uống canh, mà cô lại đang có việc cầu người ta, nên cái này coi như chiều theo lòng người.
Trình Việt Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cô thật sự coi anh là người thích ăn hàng rồi.
” Thật ra, ông nội không còn nữa, chú ấy lại rãnh, em có thành ý như vậy chắc chú ấy cũng không từ chối đâu, Qúy Dịch Quân chỉ có một nỗi băn khoăn đó là sợ em nghĩ nhiều thôi.
Phân tích kỹ thì, Qúy Dịch Quân thật sự là một trưởng bối mẫu mực, nếu không năm đó anh cũng không làm cho đám người Dương Tuyết phải rời khỏi Lam Kiều.
Nếu cô có thể giảm bớt gánh nặng đối với chú ấy, vậy còn cần anh nhắc nhở à.
Ngửi thấy mùi hương từ nhà bếp bay ra, Trình Việt Lâm khẽ cười nhìn cô nói giọng nhẹ nhàng : Chẳng qua món canh gà này đến cũng rất đúng lúc, ngày mai có thể mang một ít đến công ty rồi.
Dứt lời, anh nhìn sang cô, không nhịn được nhắc nhỏe cô: À, tôi mới kêu Bạch Bác mua cái lò vi sóng để ở văn phòng rồi.
Vì thế, nếu sợ anh đói thì sau này có thể thường xuyên nấu ít canh cho anh mang đi làm.
Trình Việt Lâm thản nhiên nói xong, bắt gặp Nguyễn Chỉ Âm lại chau mày xuống, vẻ mặt hơi ngập ngừng.
Dừng một chút, anh chậm rãi buông cánh tay đang gác trên sô pha xuống, chăm chú nhìn cô : Sao vậy em?”
” Ngày mai anh……….bận lắm hả? Cô thử dò hỏi.
Trình Việt Lâm không đáp, hờ hững hỏi lại: Em có việc à?
Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu: Không có gì, nếu anh bận thì thôi, ngày mai không cần đi đón tôi.
Trình Việt Lâm thấy cô có ý muốn lảng tránh, đáy mắt đầy nỗi tò tò nhìn thẳng vào người cô, môi mỏng mấp máy : Em có hẹn đi dạo phố rồi?
” Không phải.
” Dứt lời, thấy anh vẫn còn ý muốn hỏi sâu, Nguyễn Chỉ Âm rũ mắt, lí nhí nói: Là…..!Muốn đi tảo mộ.
“
Ngày mai là ngày giỗ của vợ chồng Nguyễn Thắng Văn.
Vào ngày này hằng năm Nguyễn Chỉ Âm đều sẽ gác lại mọi công việc, đến Khê Sơn quét mộ cha mẹ.
Trước kia đều là đi cùng ông nội, Lâm Thành cũng sẽ ra vẻ đi theo, còn bây giờ chỉ còn mình cô.
Nguyễn Chỉ Âm vừa lóe lên một suy nghĩ trong chớp mắt nhưng nhanh chóng bỏ qua.
Mà hình như, cô cũng không có lập trường để yêu cầu Trình Việt Lâm đi tảo mộ với mình.
Nghĩ vậy, đáy lòng dâng lên một tia không vui.
Cô cố gắng xóa bỏ cảm xúc đó, đúng lúc muốn đứng dậy, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói nhẹ như không của anh.
” Ừ, biết rồi, mai đi với em.
Nguyễn Chỉ Âm quay đầu lại nhìn anh bằng đôi mắt to tròn.
Trình Việt Lâm thản nhiên cười, mày kiếm khẽ nhướng lên : ” Tôi vừa nghĩ xong, canh gà để về nhà uống cũng như nhau.
Dứt lời, lại nhẹ nhàng xoa đầu cô, đôi mắt thâm trầm chậm rãi nói: ” Sau này có chuyện gì, đừng có che đậy giấu diếm.
Nguyễn Chỉ Âm hơi giật mình, cười đáp: Ừ.
Thứ năm, Hai người đều không đi làm.
Sáng sớm tài xế tới đón cả hai đến nghĩa trang.
Vợ chồng Nguyễn Thắng Văn qua đời đã hơn mười năm, hai người được hợp táng ở nghĩa trang cũ trên Khê Sơn phía nam thành phố.
Chiếc Bentley dừng ở lối ra vào của nghĩa trang, Trình Việt Lâm lấy bó hoa từ sau xe, chậm rãi đi vào nghĩa trang cùng Nguyễn Chỉ Âm.
Buổi sáng trời vẫn chưa nắng lắm, ngày hôm qua còn có trận mưa phùn, trong gió vẫn có hơi nước bay bay, còn có thể ngửi ra mùi vị bùn đất ẩm thấp.
Đến giữa sườn núi, hai người lướt qua một gia đình ba người có con nhỏ cùng đi tảo mộ.
Có lẽ là vì mệt quá nên đứa trẻ ngây thơ trong sáng đang ngẩng cao khuôn mặt non nớt của mình để làm nũng với cha mẹ.
Đợi người đi ra xa rồi, cô mới khôi phục lại tinh thần, lắc đầu cười khẽ nói : Trước kia tôi luôn hâm hộ những người có cha mẹ yêu thương như thế.
Cô bị bắt cóc lúc còn chưa được bốn tuổi, ấn tượng về mẹ của Nguyễn Chỉ Âm cực kỳ mông lung.
Cô chỉ nhớ hình như có một người giống mẹ, giọng nói rất là dịu dàng.
Hồi ở cô nhi viện, để chia sẻ áp lực với viện trưởng, những đứa trẻ lớn hơn một chút phải nhanh chóng trưởng thành, học cách chăm sóc em trai em gái nhỏ mới đến.
Cho đến khi về Nguyễn gia, cô cũng chưa được gặp bố mẹ một lần, càng không có cơ hội được làm nũng với họ.
Ngày tháng được cha mẹ cưng chiều, trong trí nhớ có hạn của Nguyễn Chỉ Âm lại chưa từng có.
Nhưng khi cô nhìn thấy căn phòng được bố mẹ trang trí riêng cho cô, mỗi một món đồ bên trong đều có thể thấy cha mẹ thật sự đã đặt hết tâm tư vào căn phòng này.
Vợ chồng Nguyễn Thắng Văn nhất định rất yêu cô, cho nên mới mới kiên trì tìm kiếm cô nhiều năm như vậy.
Sợ cô khi về lại sẽ thấy buồn nên hai người thậm chí còn không có ý định sinh con nữa.
Trình Việt Lâm nhìn ánh mắt thẫn thờ của cô, anh nắm lấy tay cô cười khẽ trấn an: Không cần hâm mộ người khác, em cũng có mà.
Nguyễn Chỉ Âm ngẩn người, thở phào một hơi, đôi mắt rũ xuống, gật đầu nói: Đúng vậy, tôi cũng có.
Tuy vợ chồng Nguyễn Thắng Văn đã mất nhưng Nguyễn Chỉ Âm tin rằng nếu bọn họ còn sống, cũng sẽ hết mực yêu thương cô giống như những người cha mẹ khác.
Rốt cục cũng đi đến ngôi mộ quen thuộc kia.
Hai khuôn mặt trên tấm bia vẫn còn rất trẻ.
Người đàn ông nhã nhặn cân đối, lại không mất đi vẻ anh tuấn, người phụ nữ đang mỉm cười dịu dàng mà động lòng người, ngũ quan của bà có hơi giống với Nguyễn Chỉ Âm.
Nguyễn Chỉ Âm buông bó hoa trong ngực xuống, lặng lẽ lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch những bụi bặm bám trên mộ.
Trình Việt Lâm người cao mảnh khảnh, lẳng lặng đứng yên bên cạnh cô.Anh đứng tại chỗ không lên tiếng, biết cô có lẽ còn có điều muốn nói với cha mẹ, bèn nhấc chân đi ra xa để lại không gian cho một mình cô.
Người đàn ông vừa đi, bên cạnh tức thì trở nên trống không.
Thật ra Nguyễn Chỉ Âm cũng không muốn nói gì nhiều, trước kia mỗi lần đến đây cũng chỉ nói đơn giản một câu : Con sống rất tốt, đừng lo lắng cho con.
Nguyễn Chỉ Âm nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, bèn nhắn nhủ thêm đôi câu : Ba, mẹ.
Tháng trước ông nội cũng đã qua đời, ông và bà nội chôn chung một chỗ.
” Nhà cũ để không rồi, con cho chú Lưu và dì Trần một ít tiền, để hai người họ về quê dưỡng già.
” Người đàn ông vừa rồi, là Trình Việt Lâm, là bạn hồi trung học của con, bây giờ con cũng coi như……đã kết hôn rồi.
Tóm lại, con sống rất ổn, cha mẹ đừng lo nhé.
Nói xong những chuyện đó, hình như vẫn còn chuyện khác muốn nói, qua một hồi im lặng, cô lại cất tiếng nói thêm câu cuối cùng : À, có thể đến sang năm, con vẫn sẽ …..!cùng ảnh tới thăm cha mẹ!
Nguyễn Chỉ Âm chậm rãi xoa xoa ảnh chụp trên mộ, sau đó đứng lên đi đến chỗ người đàn ông đứng cách đó không xa.
Trình Việt Lâm cúi đầu quan sát khuôn mặt cô, thấy cô cũng bình tĩnh, nên nhẹ nhàng thở ra hỏi: “Nói xong rồi?
” Ừm.
Nguyễn Chỉ Âm gật gật đầu.
” Vậy đi thôi.
Người đàn ông vừa dứt lời, nhìn thấy trong ngực cô vẫn còn đang ôm hoa, anh nhíu mày hỏi: Sao vẫn còn cầm hai bó hoa này?
Hôm nay, cô mua 4 bó hoa, Trình Việt Lâm cho là để viếng hai vợ chồng Nguyễn Thắng Văn.
Nguyễn Chỉ Âm không vội trả lời, ánh mắt chan chứa nụ cười nhìn anh kêu lên: Trình Việt Lâm.
“Hả?
” Chúng ta, đi thêm một nơi nữa.
Mười phút sau, hai người đi một vòng quanh nghĩa trang, dừng lại trước một ngôi mộ khác.
Tên khắc trên mộ, bọn họ đều rất quen thuộc.
Là cha của Trình Việt Lâm, Trình Phùng Sinh.
Nghiêm túc mà nói, Cha Trình cũng là người hơi tự phụ, ông có con mắt kinh doanh độc đáo chuẩn xác, sau khi trở nên phát đạt chuyện làm ăn lại càng thuận buồm xuôi gió.
Cuộc đời của Trình Phùng Sinh, chỉ gặp qua một lần trắc trở đó lại có thể trực tiếp nhận án phạt lên tới hơn mười năm tù.
Thụ án đến năm thứ ba, ông cuối cùng cũng không thể chấp nhận được chuyện mình bị tính kế đến mức tán gia bại sản nên đã tự sát chết trong tù.
Những chuyện này đều là người ngoài đánh giá về ông.
Còn đối với Trình Việt Lâm mà nói, tuy quan hệ của anh và cha có hơi căng thẳng nhưng Trình Phùng Sinh vẫn rất yêu thương đứa con trai này, chỉ là ông không giỏi bày tỏ bằng lời nói mà thôi.
Mà trong mắt Nguyễn Chỉ Âm, ấn tượng của về Trình Phùng Sinh chỉ dừng lại ở hình ảnh đối phương đứng trong văn phòng trường học, hai tay nắm chặt lấy cô cảm ơn rối rít, cảm thấy ông là một phụ huynh dễ gần.
Còn nhớ lúc biết tin cha Trình vào tù, trong lòng cô rất thổn thức nhưng lại bất lực.
Nhìn người đàn ông trầm mặc ở bên cạnh, Nguyễn Chỉ Âm buông hai bó hoa trong ngực xuống đặt trên mộ.
Dừng một chút, cô mở miệng nói: Tôi nghĩ dù sao cũng đến đây rồi, nên tới thăm chú với anh luôn.
Trình Việt Lâm chưa bao giờ nhắc chuyện cha mình với cô, nhưng Nguyễn Chỉ Âm biết trong lòng anh vẫn luôn để tâm đến Trình Phùng Sinh.
Mấy năm nay, hẳn là anh cũng không dễ dàng gì.
Nếu Trình Việt Lâm đã bằng lòng đi tảo mộ với cô,thì cô cũng muốn làm chút gì đó cho anh.
Ít nhất để anh thấy rằng cô cũng bằng lòng….!trở thành người thân của anh.
Hai người bọn họ đều là người lẻ loi một mình trên đời.
Nhìn thấy cô cúi người nhỏ bỏ cỏ dại bên mộ, Trình Việt Lâm trầm mặc hồi lâu lại bất ngờ lên tiếng : Nguyễn Anh Anh.
Nguyễn Chỉ Âm ngẩng đầu nhìn anh : Sao vậy?
” Có thể ……!cho tôi ôm một lát không?
Giong nói của người đàn ông khàn khàn nghèn nghẹn.
Nguyễn Chỉ Âm hơi bất ngờ, nhưng gật đầu rất nhanh:Ừ.
Trình Việt Lâm cười cười, nắm lấy tay cô, rồi ôm cô vào lòng, tựa cằm vào sau cổ cô.
Cánh tay đặt bên hông siết chặt, thật lâu sau đó, Nguyễn Chỉ Âm nghe thấy giọng nói trầm thấp có chút buồn rầu của người đàn ông.
” Nguyễn Anh Anh, chúng ta hợp lại với nhau như vầy, cũng rất tốt phải không?
Nguyễn Chỉ Âm còn chưa nhận ra cảm xúc khác thường dâng lên từ đáy lòng đã nghe thấy giọng nói thầm thì rành mạch của mình.
Ừ, phải ….!Rất tốt mà.
——
Thứ sáu, bởi vì Trình Việt Lâm có tiệc xã giao, nên Nguyễn Chỉ Âm không để tài xế đến đón cô.
Sắp tới giờ tan ca, cô dứt khoát hẹn Diệp Nghiên Sơ cùng đi dạo phố với mình.
Hai người vừa dạo qua một của hàng quần áo nữ, Diệp Nghiên Sơ không mấy hứng thú buồn bực thở dài, kể hết tình cảnh khốn khổ mà cô nàng gặp phải gần đây.
” Âm Âm, cô của tớ tự nhiên lại muốn giới thiệu đối tượng cho tớ xem mắt, chuyện này thật sự rất kinh khủng.
Cô của Diệp Nghiên Sơ là giáo viên trong trường đại học, xưa nay thích nhất là làm bà mai se duyên cho mấy người trẻ tuổi, lúc trước còn hỏi thăm tình hình Nguyễn Chỉ Âm, sau khi nghe cô đã có hôn ước mới chịu từ bỏ.
Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Diệp Nghiên Sơ, Nguyễn Chỉ Âm cười cười: Nếu đã vậy, thì thôi cậu yêu đương luôn cho rồi.
“Nhưng …..!Tớ yêu không được.
Diệp Nghiên Sơ lại thở dài, dừng một chút nói Tớ cảm thấy, tớ sợ yêu đương, càng không dám kết hôn.
Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày, hơi bất ngờ hỏi ; Vì sao? tình cảm của cô chú Diệp đều rất tốt mà?
Cô vẫn cho rằng, chỉ có người thiếu hụt tình cảm như cô mới có thể sợ phát sinh quan hệ thân thiết với người khác.
Nhưng gia đình của Diệp Nghiên Sơ vô cùng hạnh phúc.
Tình cảm của cha Diệp và mẹ Diệp rất sâu đậm không phải chỉ là hòa thuận như bao người thường.
“Chắc do bọn họ tốt quá, nên tớ mới càng sợ hãi.
Giọng nói của Diệp Nghiên Sơ nặng trĩu : Âm Âm, không cần mua vé số, từ nhỏ đến lớn, ngay cả đồ uống tớ cũng chưa đụng tới chai thứ hai nữa.
” Cậu nói đàn ông giống ba tớ, có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không có người thứ hai, tớ làm sao có được vận may chó táp phải ruồi đó chứ? Hơn nữa tớ luôn sợ việc có tính thử nghiệm như này lắm.
“Sau khi thử rồi, nếu đối phương không bằng cha tớ, với hình mẫu cha tớ đây, khẳng định tớ không có cách nào tiếp nhận người ta được, cho nên…
Thấy cô nàng muốn nói lại thôi, Nguyễn Chỉ Âm chớp chớp mắt: Cho nên ?
” Cho nên rất có thể, tớ phải cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Diệp Nghiên Sơ cam chịu số phận chấm dứt đề tài này, lúc này mới phát hiện hai người đã đi vào một cửa hàng quần áo nam.
Cô nàng có hơi khó tin nhìn sang Nguyễn Chỉ Âm: Chúng ta đến đây làm gì?
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy cũng hơi giật mình.
Đúng thế, sao bộn họ lại dạo qua cửa hàng quần áo nam rồi?
Cô ngước mắt suy nghĩ, hình như là bởi vì thấy chiếc áo khoát ngoài đang bày ngoài cửa rất họp với dáng Trình Việt Lâm, bất tri bất giác mà bước vào.
Nhận ra chuyện này Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy càng kinh ngạc.
Bởi vì Triệu Băng từng nói, bà ta biết Trình Việt Lâm sẵn lòng sống chung với cô có lẽ là do có mục đích.
Nếu có thể, Nguyễn Chỉ Âm cũng rất muốn tiếp tục cuộc sống hiện tại, coi Trình Việt Lâm là người thân một nhà.
Trình Việt Lâm giúp cô rất nhiều, cô cũng đã bắt đầu tiếp nhận anh.
Khi ý nghĩ này được hình thành trong đầu, dường như đã xuất hiện một sợ dây vô hình kéo hai người lại gần nhau.
Khi cô nấu cơm, sẽ cân nhắc những món anh không thích ăn.
Khi Đi dạo phố, sẽ chú ý tới những thứ hợp với anh.
Những cảm giác vi diệu này, Nguyễn Chỉ Âm chưa suy nghĩ kỹ càng.
——
Chín giờ tối, Nguyễn Chỉ Âm và Diệp Nghiên Sơ cuối cùng cũng kết thúc buổi dạo phố, lái xe về biệt thự.
Nhấn vân ta mở cửa ra vào, xung quanh vẫn tối thui, biệt thự rộng lớn là thế lại im lìm trống vắng,
Hiển nhiên, Trình Việt Lâm còn chưa về.
Sau khi hai người sống chung, đây là lần đầu tiên Trình Việt Lâm đi xã giao trễ như vậy, nc nhất thời không quen.
Cô bật đèn, thả số túi mua sắm trên tay xuống, thay dép trong nhà rồi tới sô pha ngồi, không vội về phòng.
Suy nghĩ một hổi, cô lại lấy laptop ra ngồi lại phòng khác kiểm tra hồ sơ của Khang Vũ gửi tới.
Công việc cũng xử lí cong, không biết đã qua bao lâu.
Nhưng Trình Việt Lâm vẫn chưa về.
Trong lúc cô do dự không biết có nên gọi điện thoại cho anh không, thì trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Nguyễn Chỉ Âm đóng laptop, bước tới mở cửa.
Ngoài cửa dưới ánh đèn lờ mờ Bạch Bác đang dìu Trình Việt Lâm.
Người đàn ông dựa vào cánh tay của Bạch Bác, ánh mắt mơ màng, cả người nghiêng ngả, toàn thân đều là mùi rượu.
Nhìn thấy Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày hình như không vui, Bạch Bác vội nói: Phu nhân, thật xin lỗi, tối nàyTrình tổng uống nhiều rồi, bay giờ không được tỉnh lắm.
Nguyễn Chỉ Âm khẽ ừ một tiếng, lịch sự gật đầu với cậu, rồi đỡ lấy Trình Việt Lâm trong tay Bạch Bác : Làm phiền cậu rồi Bạch Bác, không còn sớm nữa, cậu cũng về sớm đi.
Bạch Bác nhìn sang ông chủ đang say bí tỉ, nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó bèn nói tạm biệt rồi rời khỏi biệt thự.
Đóng cửa lại, Nguyễn Chỉ Âm đỡ Trình Việt Lâm lên lầu.
Đâu là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trình Việt Lâm say đến vậy, mùi rượu trên người rất nồng nặc.
Thật sự mà nói, vừa nhìn thấy anh say đến bất tỉnh nhân sự, được Bạch Bác đỡ giúp, cô mới phát hiện bản thân cô cũng không thích anh uống say đến nỗi thế này.
Cũng không biết làm thế nào lại xuất hiện suy nghĩ bó buộc người khác như này nữa.
Nguyễn Chỉ Âm miễn cưỡng dìu người vào phòng ngủ.
Khi cô chuẩn bị dìu anh lên giường, người đàn ông đang say bất tỉnh lại có dấu hiệu tỉnh táo trở lại, cánh tay đang thả lỏng bên kia muốn tìm kiếm một chỗ dựa bèn ôm chặt lấy eo cô.
Nguyễn Chỉ Âm không có chuẩn bị, hai chân nghiêng ngả theo, tiếp đó hai người cùng nhau ngã lên giường.
Nằm sâu trên chiếc giường êm ái, hơi nóng từ bàn tay đang ôm lấy bên hông, lan vào làn da thông qua lớp vải mỏng.
Hai người dính sát vào nhau, khoảng cách quá gần, tư thế ám muội làm cho Nguyễn Chỉ Âm đột nhiên cứng đờ.
Cô ngước mặt đối diện với ánh mắt của Trình Việt Lâm, chỉ thấy đôi mắt hoa đào mờ ảo như được bao phủ bởi một tầng sương mù, ánh mắt mờ màng mí mắt rũ xuống.
Màu da ửng đỏ, mất đi vài phần lạnh lùng, lộ ra vẻ thuần khiết.
Hàng lông mày thẳng tắp, môi mòng mấp máy, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đang phả vào trán mình.
Đường nét sắc bén của người đàn ông ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, mái tóc dính sát lông mày, đôi mắt liim dim lặng lẽ nhìn cô.
Nguyễn Chỉ Âm ngây người trong giây lát, ma xui quỷ khiến cô vươn tay ra nhẹ nhàng mơn trớn làn môi mỏng của anh, cảm giác mềm mại đến lạ.
Sau khi ý thức được hành động của mình, cô lập tức rụt đầu ngón tay lại, né khỏi cánh tay không có sức của đối phương.
Cô bối rối đứng lên, nhìn người đang im lặng nằm trên giường, ảo não thở dài, xoay người ra khỏi phòng.
Một lát sau, trong bóng đêm yên tĩnh, người đàn ông khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở hai mắt.
Nhìn theo bóng lưng cuống quít rời đi của cô, anh lắc đầu mỉm cười, ánh mắt không thể đoán ra cảm xúc.
——
Một phút sau, Nguyễn Chỉ Âm về tới phòng mình, suy nghĩ vẫn dừng lại ở khung cảnh vừa nãy.
Không biết là có phải là quá chột dạ, nên sau khi ảo não qua đi, cô lại đột nhiên nhớ lại lần trước khi bắt gặp Trình Việt Lâm đang tắm, đối phương đã chỉ trích cô rất hợp tình hợp lí.
Trong chốc lát, trong đầu cô như đã vang lên giọng nói không đàng hoàng của người đàn ông.
” Nguyễn Chỉ Âm, không ngờ nha, cô thật sự ….!có ý đồ xấu với tôi.
Làm sao