Bạn đang đọc Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi FULL – Chương 33
Chương 33
Chứng cứ và tài liệu liên quan đến việc Lâm Thành tham ô chuyển tiền vốn của hạng mục hợp tác đến một tài khoản nước ngoài đã được âm thầm thu thập từ lâu.
Quy trình tố tụng tuy có hơi rườm rà, nhưng bởi vì hành vi của ông ta có liên quan đến hành vi phạm tội hình sự, ngoài trừ làm thủ tục khởi kiện ra, Nguyễn Chỉ Âm còn phải đến cơ quan công an báo án.
Số tiền chiếm đoạt quá lớn, sau khi Lâm Thành bị tạm giam, nội bộ Nguyễn thị tức thì trở nên hoang mang sợ hãi.
Có câu cây đổ khỉ chạy, nhìn thấy tình hình Lâm Thành trước mắt khó mà trở mình, những người vốn giữ thái độ bàng quan cũng bắt đầu do dự xoay về hướng Nguyễn Chỉ Âm.
Tuy Lâm Thành đã xử lí sạch sẽ không để lại dấu vết nào những lỗ hổng trong các hoạt động kinh doanh trong tay mình, nhưng thuộc hạ trong Lâm gia thì không phải ai cũng sạch sẽ như vậy.
Không có người đứng đầu như Lâm Thành, những người còn lại cho dù muốn phản kháng cũng không có cách nào lật ngược tình thế.Người nhà họ Lâm cũng không phải không đi tìm Lâm Tinh Phỉ, nhưng lần này cô ta coi như cũng thông minh, mặc kệ người nhà họ Lâm có tận tình khuyên bảo như thế nào, cô ta cũng vạch rõ quan hệ.
Đám người Lâm Vĩ trước sau bị tạm thời cách chức, Nguyễn Chỉ Âm tạm thời lên chức tổng giám đốc, thuận thế đề bạt mấy nhân viên có lai lịch thâm sâu trong Nguyễn thị.
Những người này đều là những nhân viên đã vào Nguyễn thị làm việc từ lúc cha cô ông Nguyễn Thắng Văn còn sống.
Phó Sâm Viễn tiếp nhận vụ án khởi tố Lâm Thành của Nguyễn Chỉ Âm, một khoảng thời gian dài mỗi ngày cô đều phải chạy giữa công ty và tòa án, không có thời gian ăn cơm tối với Trình Việt Lâm.
Đợi đến lúc cô có một cuối tuần rảnh rỗi đã là nửa tháng sau.
Sáng sớm thứ bảy, Nguyễn Chỉ Âm tập luyện xong.Vừa từ phòng gym ra, xuống lầu đã nhìn thấy Trình Việt Lâm bưng hai bát cháo vào nhà ăn.
Nhìn thấy cô, người đàn ông khẽ nhếch cằm lười biếng ra hiệu cho cô : Lại đây ăn cơm.
Nói là ăn cơm, nhưng trong lòng Nguyễn Chỉ Âm rất rõ ràng, Trình Việt Lâm khẳng định chỉ nấu được cháo trắng.Lúc trước cô quá bận nên không biết Trình Việt Lâm làm thế nào lại có sinh ra hứng thú với chuyện cơm nước.
Hơn thế Anh còn rất cố gắng chỉ tiếc không có năng khiếu, khả năng nấu cơm còn kém hơn thành tích môn chính trị năm nào.
Chủ yếu là không đủ cẩn thận và kiên nhẫn điều chỉnh độ lửa mà nên.
Bận rộn hơn nửa tháng, thành công nhất cũng chỉ có bát cháo trắng.
Nguyễn Chỉ Âm đến nhà ăn ngồi xuống, lấy lọ đường bên cạnh cho một ít vào cháo.Cô còn chưa ăn được mấy muổng, người đàn ông đối diện bỗng nhiên đứng dậy, đến phòng khách lấy một tệp tài liệu trên bàn trà đưa cho cô.
Cô hơi nhướng mày kinh ngạc hỏi: Đây là gì?
“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty.
Người đàn ông nhàn nhã tựa lưng vào ghế dựa, ngước mắt nhìn cô.
Nguyễn Chỉ Âm mở tệp tài liệu ra, bên trong quả nhiên là 5% cổ phần Nguyễn Thị ông nội để lại cho anh.
Tài sản của ông Nguyễn cũng là vừa làm thủ tục sang tên xong cách đây không lâu.
Đóng lại tài liệu, cô lắc đầu, đưa lại anh hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty: Số cổ phần này là ông nội để lại cho anh, anh cứ giữ đi.
Nguyễn Chỉ Âm biết Trình Việt Lâm có tiền, cũng không để ý 5 % cổ phần này.
Nhưng trước khi ông cụ mất thật sự rất thích anh, với lại trong lúc công việc bận rộn như thế anh vẫn dành thời gian đến thăm ông, số cổ phần này anh xứng đáng được nhận.
Trình Việt Lâm thấy cô từ chối, cười nhạt nhướng mày nói giọng đều đều: À, Tần Quyết cho em 30% cổ phần thì em nhận, còn tôi thì để ý chút xíu tiền của này nà?
Giọng điệu của người đàn ông có hơi quái lạ không dễ nhận thấy.
Cánh tay Nguyễn Chỉ Âm đang nắm muổng cháo cứng đờ, tiếp đó cô ngẩng mặt nhìn anh.
Đối diện với cặp mắt đen hút có chút giễu cợt, trong lòng cô khẽ run, đầu ngón tay co lại.
Trước mặt Lâm Thành, anh không phải rất rộng rãi phóng khoáng sao, làm sao bây giờ lại bắt đầu để ý chuyện này rồi.
Tuy không biết Trình Việt Lâm làm sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện cổ phần T&D nhưng Nguyễn Chỉ Âm vẫn giải thích với anh : Chuyện đó có nguyên nhân cả thôi, trong lúc T&D mới sáng lập, tôi có góp một khoản tiền cho Tần Quyết coi như là đầu tư, với lại……
Với lại …? Giọng nói thản nhiên, âm cuối hơi đẩy lên cao.
Nguyễn Chỉ Âm hơi cúi mặt, tiếp tục nói: Với lại 30% này là cổ phần B, chỉ có thể chia lợi nhuận.
Không phải anh cũng nói, đây là tài sản chung của hai vợ chồng à.
Ban đầu hơi vội vã đi làm lấy giấy kết hôn, nên sau đó bọn họ cũng không ký thỏa thuận liên quan đến tài sản trước hôn nhân.
Nghiêm túc mà nói, thu nhập từ lợi nhuận của cổ phần công ty, sau khi kết hôn Trình Việt Lâm quả thật đủ tư cách nhận một nửa.
Hiện tại chút tiền này Trình Việt Lâm có lẽ không để vào mắt nhưng nếu anh thật sự cần Nguyễn Chỉ Âm cũng sẽ cho anh.
Dù sao trước đó anh cũng đã nói bây giờ bọn họ là……!người người một nhà.
Cảm xúc khó hiểu của người đàn ông, dường như tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Nguyễn Chỉ Âm nói xong, Trình Việt Lâm khẽ nhướng mày thờ ơ gật đầu : Ồ, em biết vậy là tốt.Tuy cô từ chối nhận 5% này làm anh có hơi không vui nhưng đến cuối cùng cô cũng có chút nhận thức thân phận đã kết hôn của mình.Tạm thời không so đo với cô nữa.
Trình Việt Lâm mỉm cười lại nhẹ nhàng chuyển chủ đề: Đúng rồi, chuyện lần trước nói kéo dài thời hạn hợp đồng, em suy nghĩ thế nào rồi?
Đã qua hơn một tháng hai người nhắc đến chuyện kéo dài thời hạn hợp đồng, nhưng bởi vì kỳ hạn hợp đồng còn dài nên sau đó cũng không nhắc lại nữa.Nghe Trình Việt Lâm nhắc lại,Nguyễn Chỉ Âm rũ mắt nhấp môi nói : Ừm, vậy anh muốn kéo dài bao lâu?
Yết hầu Trình Việt Lâm hơi động, thản nhiên mở miệng nói: Nếu như đều cảm thấy vui vẻ vậy thì cũng không phải là không thể…..!”
” Cứ tiếp tục sống vậy thôi.Có một chút run sợ không thể nhận thấy giấu trong trong giọng nói.
” Ừm.
Nguyễn Chỉ Âm khẽ ừ một tiếng.
Giọng nói rất nhẹ, giống lông chim lướt qua tai.
Trình Việt Lâm hơi kinh ngạc, đôi mắt càng lúc càng sâu, ánh mắt đầy chờ mong lại có thêm vài phần kín đáo: Nguyễn Chỉ Âm, em vừa nói gì?
Nguyễn Chỉ Âm tưởng anh không nghe rõ, bèn buông muổng cháo khẽ cười gật đầu nói lại: Tôi nói, được thôi.
Trong đôi mắt rực sáng chứa đựng một linh hồn sống động, Trình Việt Lâm không kịp chuẩn bị tinh thần bị nụ cười này làm cho chao đảo tinh thần.
Thế là khuôn mặt vỗn dĩ đang điềm tĩnh dần dần cúi đầu, muốn ăn muỗng cháo để che đậy sự lúng túng.Nhưng giây tiếp theo, bát cháo trước mặt đã bị bàn tay trẳng trẻo nhỏ nhắn mịn màng dịch chuyển.
“Cháo lạnh rồi.
Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày đứng lên nói, ” Dạ dày anh không tốt, tôi lấy bát khác cho anh.
Sáng thứ 2, Nguyễn Chỉ Âm vừa đến công ty chưa bao lâu đã nhận được một cuộc gọi ngoài dự liệu.Có lẽ là sợ cô sẽ ngắt điện thoại nên đối phương vội vàng nói thẳng mục đích, sau đó hẹn gặp cô ở một quán trà gần Nguyễn thị.
Dưới hàng dãy cao ốc văn phòng xung quanh, quán trà kiểu Hong Kong tĩnh lặng, khung cảnh bên trong rất trang nhã, âm nhạc nhẹ nhàng thoải mái.
Mười giờ, Nguyễn Chỉ Âm đúng hẹn đến quán trà.Nhìn xung quanh vài giây, cô trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, tháo túi xách xuống.
Nhìn cô gái đang mang kính râm ngồi phía đối diện, Nguyễn Chỉ Âm lời ít ý nhiều nói thẳng : Cô muốn bán cổ phần công ty?.
Lần này Lâm Tinh Phỉ ăn mặc khiêm nhường, đã đợi một thời gian ở quán trà.
Cô ta nhìn Nguyễn Chỉ Âm gật đầu, lấy trong túi ra một tập tài liệu : Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, tôi đã ký rồi.
Nguyễn Chỉ Âm rũ mắt nhận lấy, lật vài tờ xem qua một lượt.Quả thật như lời Lâm Tinh Phỉ nói, chỗ bên người chuyển nhượng đã được ký tên và lăn tay.Về phần giá cả, đối phương đưa ra cũng rất hợp lý.Chỉ là…Nguyên nhân?
Trước đó không lâu, Lâm Tinh Phỉ đã lấy lại 10% cổ phần công ty hiện đang được Lâm Thành đứng quyền thay, thêm 5% mới được thừa kế , hiện trong tay cô ta có 15% cổ phần Nguyễn thị.
Khi Nguyễn Chỉ Âm thành niên, ông nội đã chuyển thêm cho cô 10% cổ phần, một khi mua được số cổ phần của Lâm Tinh Phỉ nữa thì trong tay cô sẽ có được hơn 50% cổ phần Nguyễn thị.Vì vậy 15% này của Lâm Tinh Phỉ cô thật sự cần, chỉ là Nguyễn Chỉ Âm vẫn không rõ vì sao Lâm Tinh Phỉ lại muốn chuyển nhượng cho cô.
” Nguyên nhân? Có thể cô không biết, điều kiện để Tần Quyết giúp tôi lấy lại cổ phần chính là phải bán đó đi.
Lâm Tinh Phỉ tự giễu: Hắn thậm chí còn không cho tôi đưa ra giá quá cao với cô, tình nguyện bù lại khoản khác cho tôi.
Nhưng mà Nguyễn Chỉ Âm, tôi nghĩ cái giá này cũng không quá đáng.
Hai năm lợi nhuận của T&D vô cùng dồi dào, Tần Quyết nếu đã cho Nguyễn Chỉ Âm 30% cổ phần, Tất nhiên cũng không thiếu khoản tiền này.
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy, chau mày gật đầu.Suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng không từ chối nói: Tiền sẽ chuyển khoản cho cô.
Nếu Lâm Tinh Phỉ đã muốn chuyển nhượng, mặc kệ nguyên nhân gì, Nguyễn Chỉ Âm cũng sẽ không từ chối.
Khoản tiền với Tần Quyết kia cô sẽ tính sau.
Trên thực tế, giữa bọn họ vẫn còn một số lợi ích chưa được cắt đứt hoàn toàn, nhân lần lần này cũng dọn sạch luôn.
Lâm Tinh Phỉ thấy cô muốn đi, tạm ngừng một chút, rốt cục cũng hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi:
Tới bây giờ, cô lẫn tôi đều biết Tần Quyết thật sự yêu cô.
Nếu cô đã biết Tần Quyết không hề ngoại tình, tại sao cô vẫn chia tay với anh ấy?
Đối phương vừa dứt lời, Nguyễn Chỉ Âm lẳng lặng ngước mặt.Tại sao lại chia tay?
Vấn đề này ở mỗi giai đoạn khác nhau trong lòng cô lại có một lời giải khác nhau.
Hiện tại xem ra, vấn đề căn bản chính là ngay từ đầu cô và Tần Quyết đã không hợp.
Khi còn trẻ cô nhận sự tương trợ của Tần Quyết sinh ra thiện cảm với hắn, thì phải biết lòng tốt lòng bao dung của hắn khi đó cũng dành cho người khác.
Sau đó cô biết tin Lâm Tinh Phỉ và hắn xác định quan hệ, cô đã quyết định hủy bỏ hôn ước, cũng không có ý định lại tiếp nhận hắn, đến khi nhận được ngọc phật mới có sự rung động.Thế nhưng, trong đoạn tình cảm này từ đầu tới cuối cô đều giữa lại một ít cho riêng mình, Nếu như đã vui vẻ bên nhau chia tay hòa bình thì ai cũng chẳng trách được ai.
Nhưng cô thật sự không cần phải phân tích suy nghĩ của với với Lâm Tinh Phỉ làm gì.
Nguyễn Chỉ Âm không trả lời vấn đề của Lâm Tinh Phỉ mà nói sang chuyện khác ; Tôi nghe nói, ông cụ Tần muốn cô đính hôn với Tần Quyết.
Tin tức này vẫn là do Tần Tương âu sầu gửi tin nhắn cho cô.
Nói thật thì Nguyễn Chỉ Âm cũng không bất ngờ mấy.
Lâm Tinh Phỉ cắn môi nói; Đúng vậy, nhưng anh ấy đã từ chối rất quyết liệt.Nguyễn Chỉ Âm trầm mặc gật đầu, không đánh giá Tần Quyết, Sở dĩ cô hỏi chuyện này chẳng qua là vì ông nội.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lắc đầu, cuối cùng nói lời từ biệt : Lâm Tinh Phỉ, từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
Rõ ràng ông cụ muốn để lại phần lớn số cổ phần cho cô, nhưng trước lúc qua đời, ông vẫn là để lại cho Lâm Tinh Phỉ một ít để cô ta dễ tìm đường lui cho mình.Ông rất thương cô, đồng thời cũng rất lo lắng cho Lâm Tinh Phỉ.Sở dĩ ông nội để lại cho Lâm Tinh Phỉ 5 % cổ phần, ít nhiều cũng là hy vọng cô và Lâm Tinh Phỉ cuối cùng sẽ có ngày hòa thuận với nhau.Mong muốn của người già đều là muốn tốt cho cả hai, Nguyễn Chỉ Âm cũng không oán giận suy nghĩ trước lúc lâm chung này ông.
Nhưng Trình Việt Lâm có nói, không cần phải băn khoăn nhiều làm gì.
Có những lúc cô cũng chỉ đơn giản là muốn làm bản thân vui vẻ một chút mà thôi.
Không có cây cầu là ông nội thì sau này cô và Lâm Tinh Phỉ chỉ là người xa lạ, không có quan hệ sâu xa, cô cũng không rảnh quan tâm chuyện của Lâm Tinh Phỉ.Cho dù là quay lại trạng thái một thân một mình như lúc đầu, cô cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Tòa nhà Lâm Hằng, văn phòng tổng tài.
Tiền Phạn vất vả lắm mới đợi đến giờ cơm để đến lầu cao nhất của tòa nhà, lại nhìn thấy Trình Việt Lâm đang ung dung bóc hộp lò vi sóng mà anh kêu Bạch Bác mua về.
Tiền Phạn nhíu mày đến trước mặt Trình Việt Lâm mở miệng hỏi : Anh Lâm, em nghe nói Tần Quyết cho chị dâu đến 30% cổ phần công ty, là thật hả?
Sở dĩ Tiền Phạn biết chuyện này là vì Phó Sâm Viễn tiếp nhận vụ án Nguyễn Chỉ Âm khởi tố Lâm Thành.Ngày mở phiên toà, cậu đi dự thính, mới biết được Nguyễn Chỉ Âm cũng là người thực sự giàu có.
Nhìn thái độ ung dung bất cần này, cho dù chị dâu có yêu thương anh Lâm đến cỡ nào đi nữa, cậu cũng thấy có hơi nguy hiểm.
Trình Việt Lâm vẫn không ngẩng đầu, cuối mặt nhìn sách hướng dẫn của lò vi sóng, không mặn không nhạt đáp :Ừ.
Tiền Phạn không khỏi thở dài nói: Sao anh lại có phản ứng như vậy được?
“À, vậy anh nên có phản ứng nào?Trình Việt Lâm đương nhiên hiểu ý của Tiền Phạn, dù sao cũng là sợ Tần Quyết đào góc tường của anh thôi.
Anh cười khẽ, ngẩng đầu thờ ơ nói: Biết cái gì gọi là tài sản chung của vợ chồng không? Hắn làm công cho vợ chồng anh đấy, đáng để vợ chồng anh tốn sức giận dỗi à? Thái độ kiêu ngạo của người đàn ông, giống như chẳng có gì phải sợ cả.
Tiền Phạn “.
.
.
.
.
.”Thôi đi, so độ không biết xấu hổ ai dám qua mặt anh nữa.
Thấy anh không lo lắng gì, Tiền Phạn cũng không rối rắm đề tài này nữa, tầm mắt rơi xuống lò vi sóng Trình Việt Lâm vừa dọn xong.” Anh muốn lắp thêm lò vi sóng ở đây nữa hả
Trình Việt Lâm không lên tiếng trả lời, chỉ yên lặng mang sandwich mang đến từ sáng bỏ vào lò hâm nóng.
Tiền Phạn cảm thấy nghi nghi nhưng không hỏi nhiều.
Cậu lấy đồ ăn ngoài của mình ra, rồi tới bình nóng lạnh rót hai ly nước, cho Trình Việt Lâm một ly.
Thấy chân mày Trình Việt Lâm hơi nhăn lại, trầm ngâm không nói gì, bàn tay với những khớp xương rõ ràng vuốt vuốt ly nước.
“Sao vậy anh?” Tiền Phạn nhìn chằm chằm anh.
Trình Việt Lâm mím môi : Lạnh rồi.
” Đúng rồi, mà lạnh thì sao?Tiền Phạn cảm thấy không hiểu gì cả.
Đang ngày nắng nóng mà cũng không bị bệnh, lẽ nào cậu phải khuyên đối phương uống nước ấm nhiều vào?
Lò vi sóng phát ra tiếng tít, Trình Việt Lâm buông ly nước xuống, thong dong đứng dậy phủi phủi vạt áo.Thản nhiên liếc sang Tiền Phạn, sau đó ngâm nga trả lời: Ừ, cô ấy nói dạ dày anh không tốt, không thể uống lạnh
Tiền Phạn “.
.
.
.
.
.” Má, không phải chỉ kết hôn thôi sao, xem anh đắc ý chưa kìa!