Bạn đang đọc Chu Nhan – Chương 119
Giữa đêm trăng tròn, ánh trăng mờ ảo bao phủ Đế đô Già Lam trung tâm của Vân Hoang.
Trời còn chưa sáng, trong hành cung Bạch vương đã được trang trí rực rỡ sắc màu, từ chiếc đèn lồng điểm xuyết trong hoa viên, mặc dù còn chưa châm đèn, nhưng mỗi ngọn đèn đều có đặt những tấm kính thủy tinh, chỉ cần có chút ánh sáng hắt vào thì sẽ lấp lánh ánh sáng, đẹp đến không thể hình dung được.
Chỉ riêng trăm chiếc đèn này đã có giá trị lên đến vạn lượng vàng, chưa kể những thứ khác.
“Khi nào hoàng thái tử điện hạ đến đây?” Bạch Phong Lân nhìn thấy mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, quay đầu hỏi Phúc Toàn – người hầu tâm phúc một tiếng.
Phúc Toàn cung kính nói: “Vừa nhận được tin nói giờ Thìn bắt đầu xuất phát, tính theo tốc độ của xe ngựa có lẽ chỉ nửa canh giờ nữa sẽ tới nơi thôi ạ”.
“Vậy nói cho các quận chúa bắt đầu chuẩn bị dần đi”.
Bạch Phong Lân gõ quạt trong lòng bàn tay thấp giọng: “Đặc biệt là tiểu cửu, lúc nào nó cũng lề mề chậm chạp, đừng để cho đến khi đoàn người đến rồi mà nó còn chưa trang điểm xong”.
“Vâng ạ!” Phúc Toàn biết Bạch Phong Lân thiên vị muội muội ruột là Tuyết Nhạn, hôm nay nhất định sẽ tiến cử nàng với Hoàng thái tử, liền cười nói: “Sáng sớm nay thuộc hạ đã phái người qua giục rồi ạ, sáng nay quận chúa đã rất hồi hộp, chỉ sợ trang điểm cũng đến lần thứ hai rồi ạ”.
“Thật sao?” Bạch Phong Lân không khỏi nở nụ cười, nghĩ đến bộ dạng muội muội ngày thường: “Tiểu cửu mà cũng biết hồi hộp sao, chẳng phải ngày thường kén chọn lắm, không vừa mắt ai sao?”.
“Tại vì người đến là hoàng thái tử thôi ạ”.
Phúc Toàn cười nói: “Bất cứ ai cũng không tránh khỏi hồi hộp một chút”.
Bạch Phong Lân ngẫm nghĩ, thấp giọng dặn dò: “Ngươi nói cho tiểu cửu đến lúc đó nên hoạt bát bạo dạn hơn, hoàng thái tử hẳn là thích nữ tử trẻ trung nhiệt tình chứ không phải tiểu thư khuê cát đoan trang đâu”.
“Vậy ạ?”.
Phúc Toàn không ngờ tổng đốc đại nhân còn nói đến như vậy nữa, không khỏi có chút giật mình.
“Thế nhưng ngàn vạn lần đừng nhắc tới hoàng hậu Bạch Yên trước mặt ngài ấy, dù có một chút dính dáng cũng không được”.
Bạch Phong Lân cẩn thận suy nghĩ những chi tiết liên quan, dặn thêm: “Cũng không được nhắc đến chuyện trước đây của Hoàng thái tử ở núi Cửu Nghi.
Những chuyện này đều là điều cấm kỵ của y, nhất định không được phạm phải”.
“Vâng ạ!” Phúc Toàn ghi nhớ trong lòng: “Thuộc hạ sẽ đi bẩm báo quận chúa Tuyết Nhạn ngay!”.
“Đúng rồi, ta nhớ trước đây Tuyết Nhạn từng đi theo thần quan trong thuật tu hành, học một ít thuật pháp.
Nếu hôm nay có cơ hội thì có thể bộc lộ khả năng một chút, nhưng ngàn vạn lần đừng diễn hỏng đấy”.
Bạch Phong Lân lại nói thêm một chút: “Ta cũng chỉ có thể làm tới đó thôi, còn lại phải xem phúc phận của tiểu cửu rồi”.
Tuyết Nhạn là muội muội cùng mẹ của Bạch Phong Lân, lại là con gái nhỏ nhất của Bạch vương.
Tuy rằng nàng không phải là con vợ cả, dung mạo cũng không xuất sắc hơn các tỷ tỷ khác của mình, nhưng lại hơn ở chỗ ngây thơ hoạt bát, biết đâu lại hợp ý Thời Ảnh.
Dù sao vị tân hoàng thái tử này từ nhỏ là người khổ tu, nữ tử duy nhất mà y tiếp xúc là Chu Nhan, mà tiểu quận chúa Xích tộc kia vừa hay cũng là loại nữ tử như vậy, chẳng phải nói yêu ai yêu cả đường đi lối về hay sao? Bạch Phong Lân lặng yên tính toán mọi chuyện, ánh mắt liên tục biến hóa, trong lòng thoáng có chút khó chịu.
Thời Ảnh cũng coi như họ hàng của mình, nhưng mà không biết vì sao cứ nghĩ đến người kia trong lòng hắn luôn tràn ngập bóng ma khó có thể diễn đạt cho chính xác.
Khi hoàng thái tử từ Tử Thần điện giá lâm đến hành cung của Bạch vương, sắc trời vẫn còn sáng.
Bóng mặt trời chênh chếch về Tây, soi xuống mặt hồ trong suốt, ánh lên trăm chiếc đèn thủy tinh như cả sao trời rơi xuống vườn.
Xe ngựa dừng lại, áo bào nhẹ chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa, đi xuyên qua ánh sáng thủy tinh chẳng khác nào tiên nhân.
Khoảnh khắc đó hết thảy cao thấp trong phủ Bạch vương trông thấy đều như lâm vào tiên cảnh.
“Ôi, ca ca, ngài ấy… không ngờ ngài ấy lại đẹp như vậy”.
Tuyết Nhạn đứng ở phía sau Bạch Phong Lân nhịn không được kéo áo ca ca, cúi đầu khẽ thốt lên, không dấu được vui mừng: “Thật sự là rất đẹp!”.
“Giữ lễ!” Bạch Phong Lân quát, trong lòng đã có chút khó chịu.
Đúng vậy nam nhân này quả thật được ông trời ưu ái, vừa sinh ra đã mang trong mình huyết thống cao quý nhất Vân Hoang, tuy rằng mới trước đây bị đuổi khỏi đế đô, một mình khổ tu hiu quạnh, nhưng hôm nay lại bỗng nhiên trở mình, lấy lại thân phận hoàng thái tử, không giống như mình, xuất thân không tốt, nên dù có phấn đấu nửa đời, hao tổn tâm cơ, giờ đây lại vẫn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ làm Bạch vương không vui.
Người so với người, nhiều khi càng so càng đắng lòng.
“Cung nghênh hoàng thái tử điện hạ!”.
Bạch Phong Lân dẫn gia quyến lên nghênh đón, một đoàn người cao thấp quỳ rạp xuống đất.
Thời Ảnh thản nhiên lệnh cho gia quyến phủ Bạch vương bình thân, nói đôi lời với Bạch Phong Lân rồi cùng đi vào trong.
Trời vẫn còn sớm, chưa đến lúc ngắm đèn.
Bạch vương liền đưa Thời Ảnh đi dạo khắp hoàng cung, giới thiệu mấy nơi có quang cảnh độc đáo trong hoa viên.
Bạch Phong Lân cùng mấy vị quận chúa đi theo phía sau bọn họ, mỗi khi tới một nơi, chủ nhân quý phủ lại ân cần giới thiệu cảnh vật cho khách quý.
Mấy mỹ nhân ăn mặc lộng lẫy sa hoa, lại cố ý mà như vô tình đi qua khẽ cười, mở miệng chuyện trò, liếc mắt đưa tình với Thời Ảnh.
Nhưng mà vẻ mặt của Thời Ảnh lại chỉ là thờ ơ khách khí, không trò chuyện nhiều, ánh mắt y chưa từng dừng lại ở bất cứ nữ tử nào.
Bạch vương vừa nói vừa quan sát, vẫn không hề đoán được ý của hoàng thái tử, không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ Hoàng thái tử còn không vừa mắt mấy cô con gái của mình? Phải làm sao mới tốt?
“Ối!” Đoàn người vừa mới đi ngang qua cầu chín khúc, một tiểu nha đầu không cẩn thận bị trượt chân ngã, tất cả nữ tử đều nhớn nhác kêu lên.
Mắt thấy tiểu thị nữ kia sắp ngã xuống, mặt nước đột nhiên ngưng kết lại hóa thành băng, mặt băng nhanh chóng lan ra, trở nên dày hơn, nhanh chóng đỡ lấy tiểu thị nữ rơi xuống nước kia.
Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, phát hiện vậy mà lại là quận chúa Tuyết Nhạn đang hai tay kết ấn điều khiển mặt nước.
Người bên cạnh thở phào một hơi vội vàng nhanh tay kéo tiểu thị nữ lên.
Quận chúa Tuyết Nhạn nghiêm giọng mắng một câu: “Ngày hôm nay có khách quý đến phủ, đi đứng cẩn thận chút chứ, Tiểu Á!”.
“Tạ ơn… tạ ơn quận chúa!” Thị nữ tái mét mặt vội vàng dập đầu.
Một trận náo nhiệt nhỏ nhanh chóng lắng xuống, trong hoa viên, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Thời Ảnh cũng nhìn vị quận chúa này thêm vài lần.
Đó là một nữ tử còn rất trẻ, chẳng qua mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày linh hoạt rất có sức sống, mái tóc đen cuốn hai búi chỉ vấn bằng trâm ngọc, không đeo đầy trang sức ngọc ngà như các tỉ muội khác, khí chất phóng khoáng, nhìn qua không tầm thường.
“Đây là Tuyết Nhạn, con gái út của bổn vương, năm nay mười sáu tuổi!” Bạch vương thấy ánh mắt y để ý đến con gái út, khẽ cười giới thiệu: “Trước kia Tuyết Nhạn có đi theo thần quan trong tộc học sơ sơ một chút pháp thuật, hôm nay cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Hoàng thái tử, thật sự là không biết tự lượng sức”.
“Cũng không tồi!” Thời Ảnh bình thản đáp: “Cũng không hổ là con gái của Bạch vương!”.
“Đa tạ Hoàng thái tử quá lời”.
Bạch vương rốt cuộc cũng thấy Hoàng thái tử khen nữ nhi nhà mình một câu, không khỏi thở nhẹ một hơi.
Xem ra lần này Hoàng thái tử rốt cuộc cũng để mắt tới một người.
Nha đầu Tuyết Nhạn tuy rằng là con thứ nhưng lại thông minh giống Bạch Phong Lân, ngày sau nhất định là có tiền đồ.
Chỉ là Bạch Phong Lân về sau sẽ tiếp nhận vương vị, nếu như để Tuyết Nhạn lại trở thành thái tử phi, mấy thiếp thất khác sẽ cho rằng ông bất công thiên vị nhị phòng, hậu viện lại sắp bốc cháy rồi.
Trong lòng Bạch vương vừa bắt đầu toan tính vừa cùng Thời Ảnh đi về phía trước, giờ khắc này đoàn người vừa đi đến cuối hành lang, đang tính trở lại sảnh dùng bữa.
Thời Ảnh lại bỗng nhiên dừng lại trước một bụi chuối tây, quay đầu nhìn về một phía khác, lộ ra một tia kinh ngạc.
Sao vậy? Bạch vương cũng giật mình, bởi vì ông ta cũng nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ sâu trong vườn, trong lòng không khỏi trầm xuống, phía trước đó là khuê phòng của Tuyết Oanh.
Không biết làm sao chiều nay vừa nói sẽ gả nó cho em vợ của tứ vương làm bà hai, tiểu nha đầu này liền khóc đến tối tăm mặt mũi, sống chết cũng không nghe.
Ông sợ nó tiếp tục làm loạn quấy rầy chuyện của Hoàng thái tử, liền cố ý nhốt nó trong lòng không cho phép đi ra, còn phái ma ma trông coi thật kỹ, không ngờ vẫn xảy ra chuyện này.
Nha đầu Tuyết Oanh chết tiệt này, không nghe lời chút nào thật muốn tức chết mà!
Không đợi ông nghĩ xong làm thế nào để che giấu chuyện này, lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, hai thị nữ từ bên trong sợ hãi chạy ra ngoài hét lớn: “Không xong! Không xong! Quận chúa cầm đao muốn tự sát!”.
“Cái gì?” Không ngờ lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, Bạch vương không biết phải làm thế nào cho phải, thì chỉ nghe tiếng gió xẹt qua người, Hoàng thái tử bỗng nhiên biến mất.
“Điện hạ! Điện hạ!” Bạch vương sửng sốt vội vàng chạy về phía khuê phòng Tuyết Oanh, vừa mới chạy được vài bước, nhìn thấy đoàn người phía sau rảo bước đi tới, sợ chuyện này sẽ trở thành tai tiếng không hay lan truyền ra ngoài, bèn dừng bước quay đầu quát với mọi người: “Dừng lại chờ hết bên ngoài cho ta, không cho một ai vào phòng!”.
Dứt lời Bạch vương xoay người chạy về phía Văn Oanh các, lòng lo sợ bất an.
Ngày hôm nay ông đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, cũng thấy Hoàng thái tử sắp thuận lợi tuyển được thái tử phi, không nghĩ tới cuối cùng lại xảy ra chuyện không may! Tuyết Oanh cái con nha đầu kia từ trước đến nay đều yếu đuối, sao có thể có lá gan tự sát? Chuyện xấu trong nhà như thế này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, lại bị Hoàng thái tử nhìn thấy, phải làm sao mới tốt?
Nhìn thấy phụ vương và Hoàng thái tử đều rời đi, sắc mặt ba vị quận chúa khác đều không vui nhìn nhau.
Tuyết Oanh vốn là người được phụ vương thương yêu nhất, nhưng mà kể từ khi Hoàng thái tử Thời Vũ bị phế thì cũng nhanh chóng mất đi sủng ái của phụ vương.
Các nàng vốn dĩ chỉ cần cạnh tranh với hai tỷ muội khác mà thôi, không ngờ trước mắt lại còn xảy ra chuyện như thế này nữa chứ!
“Muội nói chứ có phải là Tuyết Oanh tỷ tỷ cố ý không đây?”.
Tuyết Nhạn nhịn không được nhíu mày một cái, tức giận lẩm bẩm, “Đã biết rõ hôm nay là ngày Hoàng thái tử tới phủ, còn khóc lóc om sòm thu hút sự chú ý, rõ ràng là hận phụ vương không cho nó một cơ hội, muốn tìm thời cơ tự để cử mình đây mà”.
“Đúng vậy!”.
Một quận chúa khác lạnh lùng cười nhạo: “Cũng không phải chỉ mình muội có thủ đoạn!”.
Tuyết Nhạn giật mình, sắc mặt lập tức xấu đi.
Vừa rồi lúc đi ngang qua cầu, nàng cố ý sắp xếp thị nữ thân cận giả vờ trượt chân rơi xuống nước để mình có cơ hội thể hiện thân thủ.
Chuyện này nàng vốn nghĩ mình làm không một chút dấu vết, người ngoài không thể biết được.
Hóa ra các tỷ tỷ tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng ai cũng hiểu rõ rồi.
“Đừng đắc ý sớm quá!” Hai vị tỷ tỷ cười lạnh một tiếng đi ngang qua nàng: “Yến tiệc ca múa còn chưa bắt đầu, nên chưa biết được người cuối cùng Hoàng thái tử chọn là ai đâu”.
Khuê các chia làm ba gian, nơi Tuyết Oanh ở là gian trong cùng.
Khi Bạch vương vội vàng chạy được vào phía trong thì thấy nữ nhi của mình đang nằm hấp hối, máu chảy đầm đìa, con dao trên đất đã bị gãy làm đôi.
Thời Ảnh đứng bên cạnh, đưa tay đặt lên miệng vết thương, một luồng khí trắng tuôn từ năm đầu ngón tay, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
“Ơ…” Bạch vương sững sờ cả người nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Thật có lỗi, ta đến quá chậm, vẫn không kịp ngăn cản lệnh thiên kim!” Thời Ảnh vừa dùng pháp thuật chữa thương cho Tuyết Oanh vừa nói: “May mà đao này không đâm trúng nơi trọng yếu, không có vấn đề gì lớn lắm!”.
“Cái này…” Bạch vương sửng sốt: “Đa tạ Hoàng thái tử, thần lập tức truyền đại phu đến!”.
“Không cần! Loại vết thương này ta có thể tự chữa khỏi, không cần kinh động người ngoài rước lấy thị phi.” Thời Ảnh kiểm tra mạch đập của Tuyết Oanh, lông mày nhíu lại, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái: “Kỳ lạ quá, đây là…”.
“Sao vậy ạ?” Bạch vương giật mình không biết không ổn chỗ nào.
Thời Ảnh bỗng nhiên quay đầu nhìn ông.
“Lạ thật, Bạch vương, ông rõ ràng có bốn nữ nhi, vì sao chỉ cho ta gặp ba người, lại giấu đi một người?”.
“Cái gì?” Bạch vương chấn động, sắc mặt đại biến.
Tuy rằng Tuyết Oanh chưa chính thức sắc phong thái tử phi, nhưng từ nhỏ nó đã quấn quýt với Thời Vũ, chuyện này ở đế đô không một ai không biết.
Chuyện này Thời Ảnh cũng đã biết từ lâu, hiện giờ Thời Vũ mất tích, tân Hoàng thái tử đến tuyển phi, về tình về lý tất nhiên không thể để nó xuất hiện rồi.
Thật không ngờ nghe giọng điệu của Hoàng thái tử vậy mà lại trách cứ mình.
Bạch vương lạnh sống lưng vội vàng nói: “Bẩm… bẩm Hoàng thái tử, Tuyết Oanh đã sắp gả cho em vợ tứ vương gia, cho nên… cho nên mới không cho nó kiến giá!”
“Thật sao?” Thời Ảnh hơi nhíu mày: “Đã hạ hôn thư chưa?”.
“Chưa hạ hôn thư ạ!”.
Bạch vương vội vàng lắc đầu: “Chỉ là đã viết thư hứa hôn rồi ạ”.
“Ồ, vậy còn chưa xác định.
Như vậy không được!” Thời Ảnh nhàn nhạt nói, quay đầu nhìn thoáng qua Bạch vương: “Bạch vương cảm thấy em vợ tứ vương gần năm mươi tuổi kia thích hợp trở thành con rể hơn so với ta sao?”.
“Không, không dám ạ!” Bạch vương chấn động đột nhiên lắc đầu: “Sao có thể so sánh với Hoàng thái tử được ạ!”.
“Điều đó là đương nhiên!” Giọng nói Thời Ảnh lãnh đạm như đang nói một chuyện không liên quan đến mình, phất tay áo: “Nếu đã như vậy, không bằng bàn bạc kỹ hơn đi”.
“Chuyện này…” Bạch vương có chút ngạc nhiên, không biết đáp lại thế nào.
Nhưng mà Thời Ảnh lại chỉ nhìn Tuyết Oanh đang nửa tình nửa mê nói: “Ta phải tiếp tục giúp quận chúa trị thương, phiền vương gia đi chuẩn bị, chờ trị thương xong buổi tối cô ấy sẽ dùng bữa với chúng ta!”.
Trong lòng Bạch vương nhất thời kinh ngạc, chỉ có thể lúng túng gật đầu.
Sao lại thế này? Không ngờ Hoàng thái tử lại coi trọng Tuyết Oanh, chẳng lẽ lại vì tức giận muốn đoạt thứ của Thời Vũ? Nhưng dù thế nào, lựa chọn Tuyết Oanh vẫn còn tốt hơn không chọn ai.
Hoàng thái tử này đúng là người khó lường, rất thích nhặt đồ cũ của đệ đệ vào cửa sao?
Bạch vương sắt mặt tái nhợt đi ra ngoài.
Sau khi Bạch vương rời đi, trong phòng, Thời Ảnh nhìn thoáng qua quận chúa Tuyết Oanh.
Chỉ sau chốc lát ngắn ngủi, miệng vết thương của nàng đã khép lại hoàn toàn, không sót lại một giọt máu nào cả.
Y vươn đầy ngón tay điểm một cái giữa trán quận chúa Tuyết Oanh.
Nữ tử khuôn mặt tái nhợt bỗng tỉnh lại, mở to mắt nhìn người xa lạ trước mặt, nhất thời có chút khó hiểu.
“Ta… còn sống hay là đã chết?” Tuyết Oanh thì thào: “Ngươi… ngươi là ai?”.
“Người mà ngươi hận nhất” Thời Ảnh thản nhiên trả lời một câu.
Tầm mắt Tuyết Oanh dần dần rõ ràng, đột nhiên chấn động toàn thân!
“Hoàng Thiên? Là ngươi?”.
Không biết lấy đâu ra sức lực, nàng ngồi phắt dậy, nhìn thẳng vào người trước mắt, trong ánh mắt bừng bừng lửa giận: “Ngươi… ngươi chính là Thời Ảnh? Ngươi chính là đứa con của Bạch hoàng hậu?”.
“Phải!” Giọng nói y bình tĩnh, không để ý sự vô lễ của đối phương.
Tuyết Oanh run rẩy nhìn cách ăn mặt của đối phương: “Ngươi… người giờ đã là Hoàng thái tử rồi?”.
“Phải!”
Giọng nói của Thời Ảnh vẫn bình tĩnh như trước.
“Ngươi đã thành công, đồ giết người!” Tuyết Oanh rốt cuộc nhịn không được kêu lên, siết chặt tay giọng nói nghẹn ngào: “Trả Thời Vũ lại cho ta, ngươi hiện tại đã là Hoàng thái tử, còn muốn đưa Thời Vũ đi đâu, van xin ngươi trả huynh ấy về!”.
Thời Ảnh không nói gì, chỉ cúi đầu quan sát nàng.
Nữ tử cao sang, dung mạo tuyệt trần, khí chất giống như một đóa y lan.
Luận về dung mạo còn đẹp hơn so với Chu Nhan, dịu dàng ít nói nhu thuận.
Nhưng mà giờ phút này trong mắt nàng tràn ngập phẫn nộ, tựa như sấm sét.
“Thời Vũ… sẽ không trở lại nữa!” Giọng nói của y lãnh đạm: “Ngươi chết tâm đi!”.
“Cái gì?” Tuyết Oanh đang run rẩy bỗng nhiên bất động, lập tức đồng tử trợn to, nhìn y nói không ra lời, ngay cả hô hấp cũng dừng lại: “Ngươi nói cái gì?”.
“Ngươi không cần chờ nó nữa!” Giọng nói Thời Ảnh bình tĩnh không biểu lộ chút cảm xúc nào: “Đệ đệ ta đã chết rồi, bây giờ ngươi nên lo cho mình trước đi!”.
“Khốn kiếp!” Khoảnh khắc kia Tuyết Oanh liều mạng vùng lên nắm lấy thanh đoản đao nhuốm máu vừa quát vừa đâm về phía Thời Ảnh.
Nhưng mà Thời Ảnh chỉ đứng yên ở đó nhìn nàng không nhúc nhích.
Chỉ nghe “phập” một tiếng, đao đã đâm thẳng vào ngực y! Dưới cơn cuồng nộ Tuyết Oanh rút dao ra, lại muốn đâm lại lần nữa, bỗng nhiên giật mình.
Một đao kia vốn dĩ ở giữa trái tim nhưng lại không có vết máu.
Sau khi đao rút ra, miệng vết thương lại hoàn toàn không có vết máu, đợi sau khi rút đao ra, miệng vết thương kia cũng hoàn toàn biến mất.
Đây… đây là chuyện gì?
– —–oOo——.