Chu Nhan

Chương 118


Bạn đang đọc Chu Nhan – Chương 118


“Không phải việc của dì!”.

Sau một lúc lâu, cậu trả lời một câu ngắn ngủi: “Không cho… không cho dì nói tỷ tỷ như vậy!”.

“Được, ta không nói nữa!”.

Như Ý biết tính tình của nó, lập tức tránh nói đến chủ đề nhạy cảm đó mà đổi trọng tâm câu chuyện, bất đắc dĩ thở dài: “Tô Ma, nếu như con chịu chung sống hòa thuận với đám trẻ kia, sẽ phát hiện chúng đều là những đứa trẻ tốt, còn xứng đáng làm bạn với con hơn là người Không Tang!”.

Tô Ma lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không trả lời.

“Ta chỉ cho con xem!”.

Như Ý thở dài, chỉ vào từng đứa bé bên ngoài: “Viêm Tịch là thủ lĩnh của đám trẻ, tính tình rất tốt, có thể đoàn kết những đứa bé khác lại với nhau, biết nhìn đại cục, tương lai sẽ là một người lãnh đạo tốt.” Như Ý lại chỉ đứa bé lúc trước đánh nhau với cậu: “Ninh Lương cũng là được đưa cùng cậu bé kia đến đây, nó rất có thiên phú học võ, tính tình cũng rất nóng nảy, thường xuyên đánh nhau với bọn nhỏ, làm chúng đều sợ nó, nhưng mà ta lại rất thích nó”.

“Đứa bé cao lớn kia tên là Quảng Hán, là người có thể trạng hiếm thấy trong bộ tộc Giao nhân, cũng là đứa bé duy nhất có thể sử dụng binh khí nặng.

Đứa bé bẽn lẽn ít nói kia tên là Tiêu, cô bé với em gái mình là Đinh cùng được đưa đến đây, ta cảm thấy cặp chị em này tương lai có thể làm rất nhiều việc.

Còn đứa bé gầy gò nhanh nhẹn kia tên là Bích, khinh công rất giỏi, chỉ là thân thể hơi ốm yếu, thường hay đổ bệnh…”.

Như Ý chỉ vào đám nhỏ bên ngoài, giới thiệu từng người một cho Tô Ma.

Nhưng Tô Ma chỉ hờ hững nhìn tụi trẻ cùng lứa, ánh mắt vẫn lạnh lùng, bỗng nhiên hỏi một câu: “Dì nhốt bọn nó ở đây, huấn luyện bọn nó, rốt cuộc có ý đồ gì?”.

“Ta nào có ý đồ gì?” Như Ý ngạc nhiên quay đầu nhìn đứa bé: “Bọn chúng là do chúng ta cứu ra từ khắp các nơi!”.

“Nhưng bây giờ sau khi đã cứu được chúng nó rồi, vì sao các người còn không thả chúng nó đi?”.

Tô Ma nhìn đám nhỏ, trong mắt chỉ là nghi ngờ: “Các dì cứu chúng nó là có mục đích, đúng không? Các người muốn huấn luyện bọn nó từ nhỏ, để cho chúng nó trở thành chiến sĩ Phục Quốc Quân, liều mạng thay các người?”.

“Không! Đều là do bọn trẻ tự nguyện ở lại mà!”.


Như Ý hơi cao giọng, nghiêm túc nói: “Bên ngoài thế đạo đảo điên như thế, Giao nhân đi ra ngoài chỉ có thể trở thành nô lệ mà thôi.

Bọn chúng không muốn trở thành tôi tớ, thà rằng ở lại đây, chiến đấu vì bản thân”.

Tô Ma lạnh lùng: “Nói thì hay ghê!”.

Như Ý thật sự tức giận, ném thuốc trong tay xuống: “Được! Ngay bây giờ, con có thể đi ra bên ngoài kia hỏi xem bọn chúng có ai là không tự mình lựa chọn ở lại đây? Nếu như ta có chút nào ép buộc chúng, ta lập tức chặt đầu xuống cho con xem!”.

Tô Ma im lặng giống như không biết phản bác như thế nào: “Ta lấy đầu của dì làm cái gì?”.

Cuối cùng đứa bé mất tự nhiên nói thầm một câu: “Thật ra ngay cả khi ở đây, tụi nó sống cũng chẳng dễ dàng gì”.

Như Ý nhìn đám trẻ bên ngoài, thở dài: “Chỗ này trước đây thu dưỡng gần hai mươi đứa bé, nhưng bây giờ chỉ còn lại có mười một thôi”.

“Tại sao?” Tô Ma nhíu mày: “Những người còn lại đi đâu rồi?”.

“Đã chết rồi!”.

Giọng nói Như Ý trầm xuống, vẻ mặt khó nén đau thương: “Khi những đứa bé này được cứu về, thì đều trong tình trạng hấp hối, thường xuyên bị bệnh.

Gần đây, bởi vì Diệp Thành trấn áp Phục Quốc Quân, Hải Hồn Xuyên bị hủy rồi, chúng ta thiếu thốn thuốc men, cũng rất khó tìm được đại phu.

Ba ngày trước Tiểu Dao đã chết vì bệnh phổi trở nặng, đứa bé đáng thương kia chết rồi còn bị…”.

Nói đến đây nàng dừng một chút, sắc mặt hơi tái nhợt: Đứa bé kia sau khi chết, thì thể còn bị các trưởng lão đem đi làm thế thân của Tô Ma, để cho thị vệ trưởng chặt đầu về báo cáo kết quả công việc.

“Chết rồi còn làm sao?”.

Tô Ma nhạy bén thấy nàng có tâm tình khác thường, nhíu mày.

“Nó hi sinh vì Hải quốc”.

Như Ý thở dài một tiếng: “Đúng là một đứa trẻ ngoan!”.


Nhưng mà nghe loại lời như thế, Tô Ma lại chấn động toàn thân, giọng nói trở nên sắc lạnh: “Dì nghĩ đây là vinh quang sao? Phải để cho một đứa bé chết vì Hải quốc thay cho các người?”.

Ánh mắt của nó làm cho Như Ý giật mình, run rẩy, lòng trầm xuống.

Đúng vậy, nàng nhìn đứa bé này lớn lên, giờ đây đã thay đổi rất nhiều.

Khó trách các trưởng lão cho dù khó khăn cũng không từ thủ đoạn muốn thay đổi suy nghĩ của nó.

“Con phản đối chúng ta phải không, Tô Ma? Con không thích Phục Quốc Quân?”.

Nàng ở bên cạnh đứa bé, hết sức dùng giọng nói nhu hòa: “Vì sao? Chúng ta đều là đồng bào của con, so với người Không Tang đàn áp nô dịch chúng ta hàng ngày năm nay, chẳng phải là tốt hơn ngàn lần sao? Vì sao con lại coi chúng ta là kẻ địch?”.

“Đồng bào ư?”.

Tô Ma bỗng nhiên cười lạnh, chỉ vào hàng rào lưới sắt bên tường bao quanh sân: “Đồng tộc sẽ nhốt ta trong lồng sắt như vậy sao?” Đứa bé nhìn nàng, giọng nói tràn đầy thù địch: “Lúc còn ở vực sâu Thương Ngô, ta cũng đã từng nói, ta không muốn trở thành Hải hoàng gì hết.

Thế mà các người vẫn cố đưa ta tới nơi này!”.

“Nhưng Long thần đã thừa nhận con là Hải hoàng của chúng ta!”.

Như Ý nhìn khuôn mặt xanh xao của đứa bé, thở dài: “Haiz, khó khăn lắm chúng ta mới tìm được con, sao có thể để cho con ra đi mãi mãi không quay trở lại chứ? Con có biết đám người Không Tang ở bên ngoài đang tìm con, lỡ như con rơi vào tay bọn họ, vậy thì…”.

“Nói nhảm!” Tô Ma không kiên nhẫn kêu lên: “Ta không muốn làm Hải hoàng của các người!”.

“Sao con có thể nói như vậy?” Như Ý nhíu mày, “Con có biết chúng ta chờ đợi Hải hoàng chuyển kiếp đã bao lâu không? Suốt bảy ngàn năm rồi!”.

Nàng nói hết sức chân thành tha thiết, nhưng ánh mắt Tô Ma lại chỉ có mỉa mai: “Suốt bảy ngàn năm, thế nhưng các người có từng hỏi xem ta đã từng tự nguyện hay không chưa?”.

Như Ý nhíu mày: “Chẳng lẽ con không muốn trở thành vua của chúng ta?”.


“Vì sao ta phải muốn? Ta cũng không phải đám ngốc mà các người muốn huấn luyện thành chiến sĩ bên ngoài kia”.

Khóe miệng đứa bé nhếch lên đầy vẻ chán ghét, ngôn ngữ trở nên sắc bén mà cay nghiệt: “Những người lớn các người, chính mình không có bản lĩnh phục quốc, lại áp đặt giấc mộng của mình lên người chúng ta!”.

“…”.

Như Ý sững sờ ngây ngẩn cả người không nói nên lời.

Từ trước đến nay, bọn họ đã coi chuyện chống lại chế độ nô lệ, giành lại tự do, xây dựng lại Hải quốc làlẽ sống, là mục tiêu phấn đấu cả đời, không tiếc hi sinh hết thảy.

Trong lòng nàng và tất cả dân tộc nàng đều có một lòng kiên định không do dự giống nhau.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một đứa bé phản nghịch như vậy.

Hơn nữa đứa bé này lại cứ nhất định là Hải hoàng của bọn họ.

Như Ý nhìn đứa bé bướng bỉnh, chỉ lẩm bẩm: “Thế nhưng con là hi vọng phục quốc của chúng ta…”.

“Đừng ký gửi hi vọng của bản thân lên mình người khác!” Tô Ma phiền não: “Ta đã nói ta không muốn làm Hải hoàng gì hết, thả ta ra!”.

Trông thấy đứa bé hết sức kiên quyết, Như Ý nhịn không được giận tái mặt: “Sao? Con nhất định cứ phải đi tìm các đứa con gái Không Tang kia sao? Thị vệ trưởng đã nói rồi, quận chúa Chu Nhan kia hiện tại đã đến Đế đô chuẩn bị thành hôn, ngươi đã thành gánh nặng của cô ta rồi, mà cô ta và gia tộc cô ta cũng đã không cần con nữa mà!”.

“Nói láo!” Tô Ma siết chặt nắm tay: “Tỷ tỷ vẫn đang tìm ta, dì xem!”.

Lời nói dứt khoát như vậy khiến cho Như Ý trầm mặc giây lát, nàng cúi đầu nhìn hạc giấy trong lòng bàn tay đứa bé, ánh mắt thinh lặng biến ảo.

Đúng vậy, trên con hạc giấy loang lổ vết máu kia đúng là đã được rót thêm linh lực, hẳn đã bay đến từ một nơi rất xa! Hóa ra nữ tử ở Đế đô Không Tang xa xôi kia lại chưa bao giờ quên nô lệ nhỏ bé này, hiện giờ vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích Tô Ma, thậm chí cũng đã tìm được đến đây.

Sự cố chấp đó đối với đứa bé này mà nói, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
Như Ý nhìn thấy hạc giấy, trăm ngàn ý niệm chạy qua trong đầu, thở dài: “Các trưởng lão đã bảo ta chăm sóc con thật tốt, khuyên con hồi tâm chuyển ý.

Nhưng ta nhìn con lớn lên từ nhỏ, cũng đã biết tính tình của con.

Nếu như cứ cố giam giữ như vậy, con nhất định nổi điên hoặc là liều chết, con tuyệt đối sẽ không khuất phục, có phải vậy không?”.

“Đúng vậy!” Tô Ma nghiến răng gật đầu.

“Con là con của Ngư cơ, sao ta có thể nhẫn tâm nhìn thấy con chết được”.


Như Ý thở dài, dường như cuối cũng cũng hạ quyết tâm, nhẹ giọng nói: “Nếu như con không gặp cô ta ba mặt một lời thì sẽ không hết hi vọng, vậy thì ta sẽ thành toàn cho con!”.

Tô Ma hơi chấn động, nghẹn ngào: “Thật ư?”.

“Thật!” Như Ý gật đầu: “Con phải đi, thế thì đi thôi!”.

“…” Đứa bé thinh lặng chốc lát, dường như có chút xúc động, cẩn thận nhìn thoáng qua nàng, nhỏ giọng hỏi: “Đi như thế nào?”.

“Chỗ kia!”.

Nàng chỉ vào một cái giếng trong sân: “Bên dưới giếng này có một mạch nước ngầm nối thẳng tới Kính Hồ.

Chúng ta vốn sử dụng nó như một lối thoát thân, nếu như con có đủ thể lực, không sợ chết, nói không chừng có thể đi qua Kính Hồ, bơi đến Đế đô, đi tìm tỷ tỷ của con!”.

Đứa bé không nói, hai tay hết nắm lại buông, giống như lo lắng: “Không… không phải dì đang nói dối ta đấy chứ?” Tô Ma ngước mắt lên, nhìn sâu vào mắt Như Ý, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ: “Dì Như, dì nói thật sao?”.

Như Ý im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đương nhiên là thật”.

“Tốt lắm!” Trong nháy mắt Tô Ma hạ quyết tâm: “Vậy con đi đây!”.

“Không, lúc này con còn chưa thể đi, các trưởng lão đều đang ở đây mà!” Như Ý nói khẽ: “Để dì đi nghe ngóng một chút xem khi nào các trưởng lão trở về đại doanh Kính Hồ.

Đợi bọn họ đi khỏi, dì sẽ sai đám Viêm Tịch đi chỗ khác, để con có thể rời đi!”.

Tô Ma nhìn nàng, rốt cuộc gật đầu: “Cảm ơn… dì Như!”.

Lần đầu tiên trong giọng nói của nó chứa đựng vẻ ý lại và ôn hòa, giống như hồi còn nhỏ xa xôi lắm.

“Có gì mà cảm ơn chứ, con… là con của Ngư Cơ mà.” Như Ý giơ tay lên nhẹ nhàng vu0t ve mái tóc xanh màu biển của đứa bé, thở dài: “Trái tim là thứ không thể làm giả được.

Cho dù con là Hải hoàng của chúng ta, nếu như con không thể thật tâm chiến đấu vì hải quốc chúng ta thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Cho nên ta quyết định để cho con đi!”.

Nhưng mà, tuy miệng nàng nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng kỳ lạ.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.