Bạn đang đọc Chủ Nhân Của Thần Chết Thì Đã Sao, Yin Vẫn Yêu Vil Đấy – Chương 19
Tối đó tại phòng nó
– Yin hôm nay về phòng đi… Vil làm một số chuyện – Nó xoa đầu Yin
– Không cho Yin biết được sao? – Yin phụng phịu
Nó nhéo nhẹ hai má Yin
– Ngoan… Mai anh cho đi công viên
– Woay… Vil đưa Yin ra công viên là chết cả hai đấy!
– Ai nói… Vil sai người đưa Yin ra công viên – Nó cười
– A…A…. Vil chết đi…!!!
Yin lấy gối đập vào người nó, nó chỉ giơ tay lên chắn, Yin cứ thế đập. Bất thình lình nó đẩy Yin ngã xuống giường
– Muốn đánh nữa không… Dữ vậy ai yêu nổi
– Ưm…. – Yin đỏ ửng mặt như cà chua chín… Mặt nó và mặt Yin sát gần nhau…hơi thở nóng ấm của nó khiến tim Yin đập rộn ràng. Mọi thứ im lặng… Nghe rõ tiếng thở của nhau
– OH MY GOOD !!!!! – Yun hét thất thanh
Nó đứng thẳng lên nhìn Yun
– Bất lịch sự vừa thôi ông tướng…phá cả cảnh của người ta.
Yun lấp sau cánh cửa tỏ vẻ ngạc nhiên tột cùng
– Vil định cướp đời con gái của Yin à?
– A….Anh hai đi chết đi – Yin hét lên…mặt đỏ bừng, áp mặt vào gối đi về phòng…
– Hehe…- Yun cười đắc ý
– Này thì cười – Nó cốc cho Yun một cái rõ đau
– Oái… Bạo lực… Mãi Vil không sửa
– Sao phải sửa… Có gì nói đi – Nó lại bàn ngồi vắt vẻo
– Hehe… Vil ơi…hehe… Yun đi lưu diễn song ca cùng Hana nha… Nha Vil… – Yun nhìn nó bằng đôi mắt cún con
– Tính quyến rũ ta à… Được rồi… Phén đi… À mà việc sát nhập thành viên… Ta duyệt
Yun trố mắt nhìn nó ” hôm nay mặt trời mọc đằng nào thế nhỉ ” ( t/g: đằng tây….chắc chắn là đằng tây )
– Sao… Vậy ta đổi quyết…
– woày woày… Hoàng đế đẹp trai… Hehe… Sao Vil đáng yêu thế nhỉ…
Nó lừ măt lên nhìn thì Yun đã chạy biến. Nó ra khoá cửa lại, vậy là phòng nó cô lập với bên ngoài.
Một bóng đen hiện ra từ sau nó.
– Chủ nhân…
– Hả??? – nó đưa mắt nhìn thần chết
– Thiếu chủ…- Thần chết khẽ cúi đầu
Nó gật đầu.
– Mọi việc đã sẵn sàng… Chỉ cần thiếu chủ ra lệnh… Thiếu chủ nên về đảo để chỉ huy… Người lớn rồi…
– Biết rồi…- nó lạnh lùng
– Thiếu chủ đừng để con gái làm cản bước tiến
– Biết rồi…- Nó vẫn lạnh lùng..và bắt đầu khó chịu
– thiếu chủ nên…
– BIẾT RỒI!!! – Nó bực mình – Ngươi có nghĩ xem chán thể chiến thứ 3 rồi mới bắt đầu không… Chẳng phải người của ta cũng sống mãi sao… Cải tiến thành robo hết rồi còn gì. – Nó vênh mặt nhìn thần chết
– Hiểu… Người nên dứt khoát tình cảm. – nó rồi thần chết biến hẳn…ở lại chắc nó nấu lão mất…khổ…còn mỗi bộ xương…
Nó lên giường nằm đăm chiêu suy nghĩ… ” Quyết định vậy đi ”
(Đoạn cuối là ” nói rồi thần chết…” rất xl…)
“Kết thúc càng nhanh càng tốt…”
Mấy hôm sau nó và Yin cùng đi diễn thời trang tại xứ sở hoa anh đào. Fan hâm mộ kéo dài suốt từ sân bay đến sân khấu… Yin với nụ cười và gương mặt thiên thần vững bước trên sân khấu với những bộ đồ mẫu công chúa mới nhất của công ti Star… Đảm bao mấy bộ này và mẫu này sẽ trở thành mốt lập tức. Còn nó vẫn phong cách cũ, trắng trắng trắng và trắng… Kiểu dáng của những bộ đồ vẫn vậy nhưng tất cả đều hoá trắng, phụ kiện đi theo cũng bằng bạc… Chói lóa…
.
Sau khi xong phần công việc, nó và Yin đã phải khổ sở lắm mới thoát được lũ nhà báo và số lượng fan ngang kiến cỏ. Nó đưa Yin về khách sạn rồi đi thăm ba nuôi. Trụ sở bang Đế Vương ở Nhật mà.
Nó lái xe đến bar Hishima- bar lớn nhất Tokio đồng thời cũng là bar lớn nhất Nhật Bản.
Nó lẳng lặng bước vào bar không gây sự chú ý, tiến thẳng đến phòng Vip- nơi chỉ bang chủ và những người cấp cao trong bang mới được vào. Đã 10 năm trôi qua, nó lại ít ra mặt nên số người biết nó là thiếu gia ngày nào chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nó tiến đến phòng Vip và lập tức bị cản lại. Không nói không rằng nó rút thẻ Vip từ trong người ấy tên canh nhìn… Nhìn trong sự ngạc nhiên vô hạn… Một thằng tây lại có thẻ Vip của bang. Nghĩ vậy thôi chứ chả tên nào dám hó hé. Tất cả dồn vào quan sát nó, nó nhếch mép quẹt thẻ… Cửa mở nó bước vào. Bên trong là một đống sát thủ cận vệ của ba nuôi nó. Đúng lúc đấy điện thoại nó rung lên, tin nhắn từ Yin
” Vil đi đâu vậy ”
” Đi chơi… Ăn trước đi… Đang bận… Lát có gì về nói ”
” Ưm… ”
– Thiếu gia! Lâu không gặp người! Đám thuộc hạ cung kính. Nó nhíu mày nhưng như nhớ ra gì đấy nót nhếch mép tiến thẳng vào phòng cha nuôi.
– Ba! – vừa bước vào phòng nó đã lên tiếng gọi.
Ba nuôi nó ngẩng lên
– Tưởng thiếu gia đây quên lão già này rồi
Nó mỉm cười
– Sao quên được
Ba nuôi nó đứng lên đi về phía nó, ôm chầm lấy nó
– Trưởng thành rồi! Con có gì muốn nói không? – Ông vỗ lưng nó
– Có
Ông cười rồi ngồi vào ghế,
– Ngồi rồi nói.
Nó ngồi xuống nhìn thẳn vào ba nó
– Ba sẽ ủng hộ và theo con chứ… Bang Đế Vương…
Ông nhấp 1 ngụm trà, cười
– Con đã chuẩn bị kĩ rồi nhỉ! Ba sẽ theo, Bang Đế Vương luôn hậu thuẫn con. Mà thằng Shiro mong con lắm đấy!
– Con sẽ đến thăm nó… Cảm ơn ba!
Nói rồi nó định rời đi
– Khoan! Ngồi uống chút rượu đã, gì mà vội vậy.
Ba nuoi no nói rồi lại tủ rượu lấy 1 chai
– 200 năm rồi đấy…haha.
Ông cười lớn rồi rót vào ly cho nó
– Rược ngon cho người không biết thưởng thức không phải là phí sao? – nó nhíu mày
– Không! Không phí! Rượu ngon tiếp anh hùng. – Ông nâng ly
Nó nhếch mép cũng nâng ly
– Rượu mạnh – nó nhíu mày
– Chuẩn! Cầm lấy cái này. Giờ con là bang chủ bang Đế Vương.
Ông đưa cho nó một cái lệnh bài ( kiểu giống thế ) bằng vàng ròng nguyên chất
– Vàng ba giữ…con giữ bạc- nó đẩy lại về phía ông
Ông mỉm cười
– Rồi bạc…phó bang chủ.
Nó cầm tấm bạc lên rồi rời đi, vẫn như lén lút không ai biết.
Nó gọi cho người tên Shiro.
– Woay… 10 năm mới gọi cho tớ. Cậu được đấy. Ngoại ô Tokio đi về phía đông. Rừng Hito ấy, cậu đến giúp mình một tay đi. Mẹ bị tụi nó phục kích. Dập máy đây !
Nó nhìn cái điện thoại, lắc đầu rồi lên xe phóng đến nơi Shiro chỉ. Khu này nó không nhầm thì không người ở.
Nó phóng xe hết cỡ, xe chạy như bay ngoài đường kéo theo đằng sau là một đống xe cảnh sát nhưng tuổi gì đuổi kịp xe nó nên bị nó cắt đuôi dễ như trở bàn tay.
Đến khu rừng, có một toán đông đang đánh nhau, toàn dùng đao kiếm,phớ, gậy… ” tinh thần võ sĩ đấy ” và người của bạn nó đang bị vây ở giữa. Xung quanh có đèn xe bật sáng trưng trăng sáng làm cảnh vật ở đây rõ như ban sáng ( nó cần gì mấy cái này )
“gràooo ” nó bật máy thu âm hết cỡ. Tiếng gầm của con hổ trưởng thành. Tất cả đều hướng vào nó
– Cút hoặc chết ! – Nó lạnh lùng
Shiro nhìn nó cười ” tiểu hoàng đế !”
– À ha… May là thằng tiểu hoàng đế, con em tao hâm mộ mày lắm! Nhưng tao thì không, liệu thì cút
– Giết thân nhân nhà fan cũng hơi…nhỉ ! Có cút không! – nó nhìn bọn kia bằng đôi mắt sắc lạnh, hàn khí từ người nó tỏa ra nghi ngút. Tất cả mấy nghìn người rùng mình, sợ hãi bỏ chạy toán loạn, trừ người của bạn nó cũng sợ nhưng vì người phe mình nên chắc không làm sao. Shiro tiến lại phía nó
– Woa… Một câu nói khiến cả ngàn người bỏ chạy. Tớ phục sát đất hản nào ba coi trong cậu vậy.
– Đi theo tớ không – Nó nhìn thằng bạn
– Hỏi thừa…đương nhiên là có
Nó nhìn về phía đám thuộc hạ của Shiro
– Không tệ… Chưa đến một trăm mà chống được mấy nghìn người, khá đấy !
– Sao bằng cậu được… Tiểu hoàng đế… Cái này…- Shiro đưa cho nó một cái ấn
– Giữ lấy! Cậu là thuộc hạ của tớ ! Nó vỗ vai Shiro
– Được! Chủ nhân – Shiro cúi đầu
– Thiếu chủ! – nó nhìn Shiro
– Dạ! Thiếu chủ
– Tốt! Khuya rồi đấy, về không
– Có!
* Shiro: con trai ba nôi nó, bạn thân của nó. Ngoại hình A thân hình chuẩn 6 múi. Không phụ thuộc vào bang của ba tự lập ra bang Dark tầm cỡ cũng đứng trong top các bang hàng đầu thế giới. *
Đêm nó về khách sạn. Nó được bảo vệ đưa lên tận phòng để tránh các fan cuồng thuê hẳn phòng ở khách sạn để được gần thần tượng hay chính những tiếp tân cũng nhìn nó bằng đôi mắt trái tim. Vào phòng nó, nhưng chợt nghĩ cái gì đấy nó sang phòng Yin. Cô nhóc đang ngồi ngủ gật trên ghế, chắc Yin đợi nó. Tim nó nhói lên… Làm sao đây…
Nó nhẹ nhàng đỡ Yin lên giường đắp chăn cho cô nhóc, rồi ngồi cạnh giường ngắm Yin. Mặc dù nhìn thấy Yin ngủ nhiều rồi nhưng chưa lần nào nó ngắm Yin kĩ. Khuôn mặt thiên thần, không có một khuyết điểm. Nó vuốt tóc Yin, áp tay vào má cô. Tim nó lại càng nhói lên…hôn nhẹ vào môi Yin rồi về phòng. Cô nhóc mỉm cười chắc cô đang mơ về gì đó rất hạnh phúc trong giấc mơ, có thể cùng nó lắm chứ!
Hôm sau, nó và Yin lại đi diễn ở thành phố Hokkaido- thành phố lớn nhất Nhật Bản. Cũng không có gì đặc biệt, vẫn thế… Yin vẫn bám chặt lấy nó. Tối nó ở cùng Yin
– Mai Vil đưa Yin đi chơi nha…nha Vil – Yin lay tay nó
– Ừ…mai Vil sẽ đưa Yin đi đến một nơi… – Nó nhìn Yin buồn buồn
– Vil sao vậy – Yin lo lắng – Vil mệt à!
Nhìn vẻ lo lắng hiện lên nét mặt thiên thần…” tại sao em lại khiến ta yêu em như vậy ” Tim nó thắt lại. Nhẹ ôm cô nhóc vào lòng, ôm chặt lấy Yin như kiểu nó sợ Yin sẽ biến mất vậy. Yin hơi ngạc nhiên về thái độ của nó, nhưng cô nhóc cũng mặc kệ, vì nó đang ôm cô mà.
Hôm sau, nó trở Yin đến một bãi biển. Leo lên mỏm đá có thể quan sát hết được mọi cảnh biển ở đây.
Yin ngồi xuống mỏm đá, quay lại cười với nó, cô nhóc có vẻ rất vui
– Cẩn thận ngã đấy – Nó ngồi xuống cùng Yin
– Hihi…ở đây thấp mà, có ngã cũng chẳng sao đâu à! – Yin cười
– Yin thấy biển hôm nay thế nào?- nó nhìn ra xa xăm
– Ưkm…hôm nay sóng có vẻ đập hơi mạnh à…có gió mà!
– Phải… Biển kia cũng như lòng Vil lúc này vậy… Chẳng được lặng yên
Yin nhìn nó khó hiểu. Nó kéo yun đứng lên đi lui vào trong. Nắm tay cô đưa lên trái tim mình
– Ta đã từng nghĩ sẽ mãi nắm tay Yin, dắt Yin qua những thử thách khó khăn, đưa Yin đi suốt cuộc đời này…
– Ơ… – Yin bất ngờ vì câu nói của nó. Cô cảm thấy bất an…” đã từng…”
– Yin yêu ta đúng không…? – Nó nhìn thẳng vào mắt Yin.
Cô nhóc đỏ bừng mặt khẽ gật đầu
– Yêu nhiều chứ…
Cô cũng khẽ gật đầu.Nó ôm chặt cô vào lòng
– Xin lỗi… Nhưng em hãy quên ta đi…- nó thì thầm vào tai cô.
Điều mà Yin cảm thấy bất an đây ư… Yin đẩy nó ra
– Vil đang đùa phải không…hãy nói là Vil đang đùa đi…- Yin nhìn nó như hi vọng đây chỉ là một câu nói đùa
– Xin lỗi…- Nó ngẩng mặt lên trời…nước mắt nó chảy ngược vào tim…đau buốt.
– Không…đây không phải sự thật mà… Yin đang mơ thôi… Không phải sự thật mà…- Yin ôm đầu lắc lắc, mắt cô nhoè đi…đẫm lệ…
– Xin em đấy… Hãy quên ta đi…đừng như vậy nữa…
– TẠI SAO !!!? – Yin hét lên…tiếng hét xé lòng
– Nghe ta nói…hơi khó tin…ta là chủ nhân của thần chết…
– Chủ nhân thần chết thì đã sao chứ… Yin vẫn yêu Vil đấy…- cô nói nghẹn trong tiếng khóc
– Ở bên ta em sẽ không được hạnh phúc… – Tim nó thắt lại rỉ máu
– Ở bên người mình yêu lại không được hạnh phúc sao? – Yin nhìn thẳng vào mắt nó.
Nó không dám nhìn thẳng vào mắt Yin nữa…lần đầu tiên nó cảm thấy mình thật yếu đuối
– Lát sẽ có người đến đón em
Nó nói rồi lặng bước đi
– Vil sẽ quay lại chứ…- Yin nấc lên
– Có lẽ…- Nó nhắm mắt lại tiếp tục đi…
Bóng nó khuất dần…Yin gục xuống…nước mắt cô cứ thể tuôn ra… Tim cô đau nhói…đau lắm…
.
Em là mặt trời còn anh là mặt trăng
Em là ánh dương còn anh là bóng tối
Hai chúng ta…hai người hai thái cực
Chẳng bao giờ dung hoà được với nhau?
Anh bước đi…còn em đứng đó
Nước mắt em rơi…lòng anh buốt giá
Tại sao… Hai con tim đã chung nhịp đập…
Tại số phận? Tại dòng đời?…
Không…là tại anh…
Và nó bỏ đi… Không hẹn ngày trở lại… Thật mơ hồ…” có lẽ “… Yin đã chịu nhiều tổn thương rồi… Cô có thể đợi Vil… Và Vil liệu có quay về không đây…
Chẳng lẽ họ không thể cùng đi trên con đường hạnh phúc
.
.
.
* Hạnh phúc ngoài tầm tay*