Đọc truyện Chú À! Em Yêu Anh! FULL – Chương 442: Tên Trộm
Thời Hoành Nghị liếc mắt, lên tiếng hỏi:
– Mà chị cũng đã 19t rồi, sao còn chưa quen bạn trai? Quan tâm chuyện em mình làm gì chứ?
Kỷ Thanh Ninh chống một tay lên thành xe, nhàm chán đáp:
– Người như chị thì nên thích ai chứ? Cả ngày chỉ có súng với vũ khí, không phải AK thì cũng là đại bác, chơi mấy thứ đó thì ai thích được đây!
Người thanh niên bên cạnh nghe thấy, hơi cười nói:
– Nếu như người khác không thích chị chỉ vì như thế thì họ không xứng đáng! Chị tốt mà!
Kỷ Thanh Ninh chớp mi, ánh mắt cô nhẹ nhàng những cơn sóng, lẳng lặng dập vào bờ.
Tốt sao? Cô là lần đầu tiên nghe em trai mình nói chữ đó đấy! Nó hiểu bao nhiêu về cô mà dễ dàng nói như vậy nhỉ?
Lên 5 tuổi đã bắt đầu học đạn dược, 8 tuổi thuộc lòng các loại vũ khí, 12 tuổi đã biết điều chế bom và vũ khí hạt nhân, 15 tuổi đã bắt đầu học tập buôn bán, còn 18 tuổi….!đã biết cách giết chết 17 người.
Chỉ vừa mới mấy tháng trước thôi, món quà sinh nhật mà ba cô tặng chính là một phần thị trường ở Bắc Mỹ, mẹ cô thì lại tặng cái khác…..!một con dao….!con dao ngắn bằng bạc.
Lúc đầu cô không biết nó có ý nghĩa gì nhưng sau hai tháng thì liền nhận ra, nó dùng để giết 1 toán lính ám sát do chính mẹ cô thuê về.
Lần đầu tiên cô giết người…!cũng lần đầu tiên….!cô biết 1 mạng sống có thể dễ dàng bị lấy đi như vậy!
Ba cô đã đến phòng tìm cô vào tối hôm đó, ông nói, mẹ làm như vậy là muốn tốt cho cô thôi.
Ông còn kể, từ năm 6 tuổi mẹ đã bị bắt cóc, đem đến đảo hoang đào tạo làm sát thủ, sau đó còn trải qua nhiều lần sống đi chết lại từ tổ chức.
Mẹ cô biết giết người từ khi còn rất nhỏ, vì bà cảm thấy như vậy là cách an toàn nhất để bảo vệ chính mình.
Giết người, tắm máu, cũng là con đường bà đã chọn để đi lên đến đỉnh cao.
Ba cô còn nói, mẹ nhân nhượng cho cô đến năm 18t đã là sự ích kỷ lớn nhất rồi của bà rồi, cô cần phải học cách tự bảo vệ mình, để sau này….!có thể mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống.
Kỷ Thanh Ninh cũng từ đó mới ngộ nhận ra, làm con của những người đứng đầu hắc đạo, đứng đầu gia tộc, đứng đầu một đế chế, hóa ra….!là như vậy đấy!
Thế nên, từ “Tốt” đó, cũng được dành cho kẻ đã và đang giết người như cô ư?
Kỷ Thanh Ninh lắc đầu, xua đi những suy nghĩ trong tâm trí, cô thở dài 1 hơi, nói:
– Mà có lẽ chị cũng giống em….!là chưa tìm được người thuận mắt để thích thôi!
——–…————-….—————-
Thời Hoành Nghị lái xe chở Thời Vũ Đồng và Kỷ Thanh Ninh đi ăn tối, sau đó mới về lại Hứa gia.
Về tới nơi, anh xuống xe rồi đi thẳng lên lầu, nhanh chóng cởi áo sơ mi sau đó đi tắm.
Vì ở nhà không có ai nên Kỷ Thanh Ninh không về nữa, cô ngủ ở lại Hứa gia, tiện tay chọn 1 căn phòng qua đêm, đợi ba mẹ mình về luôn.
Vừa mở cửa, Kỷ Thanh Ninh đã ngay lập tức nhíu mày, như cảm nhận được có điều gì đó khác thường trong căn phòng, cô bước vào rmột cách cẩn thận và dè dặt.
Ánh mắt sắc bén tỉ mỉ liếc nhìn, đến khi phát hiện 1 phần bên chăn giường đã bị nhăn, cô liền híp mắt, càng tỏa ra khí lạnh gay gắt hơn.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong, vô tình như 1 tấm gương, phản chiếu thân thể xinh đẹp của Kỷ Thanh Ninh, rồi gió bỗng nổi lên, thổi bay những hàng lá cây xào xạc phía ngoài.
Chợt 1 tiếng động nhỏ vang lên, Kỷ Thanh Ninh lập tức quay đầu, hô lên:
– Ai?
Ngay lập tức, 1 chiếc bóng đen liền vụt ra ngoài cửa sổ, Kỷ Thanh Ninh híp mắt, động tác nhanh như cắt rút con dao bên hông ra phóng tới.
Con dao bạc sáng chói sắc bén một đường đâm thẳng vào bờ tường, cắm chặt lạnh lẽo.
Kỷ Thanh Ninh liền chạy đến rút dao ra, cô nhồm người ra ngoài cửa sổ, rồi chạy về lại phía cửa, như muốn đuổi theo bóng người đó.
Thời Hoành Nghị nhắm mắt ngửa cổ, để mặc những dòng nước chảy xuống cơ thể mình, làm ẩm ướt cả thân hình hoàn mỹ.
Cơ bụng như ẩn như hiện sau những lớp cửa kính trong suốt.
Cầm 1 chiếc khăn trắng quấn quanh hông, anh để nguyên phần tóc đang nhỏ giọt, mở cửa đi ra ngoài.
Chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, Thời Hoành Nghị mở hé cửa, hỏi Kỷ Thanh Ninh đang chạy ngang:
– Chị hai, có chuyện gì vậy?
Kỷ Thanh Ninh hơi dừng lại, đáp:
– Có người đột nhập Hứa gia, vệ sĩ đang truy tìm, em có thấy không?
Thời Hoành Nghị chớp mắt, thành thật trả lời:
– Không có, em vừa mới tắm xong!
Kỷ Thanh Ninh gật đầu, nói:
– Ừ, vậy có gì bất thường thì nói chị!
Dứt lời, Kỷ Thanh Ninh liền chạy đi.
Thời Hoành Nghị đứng tầm 2s thì đóng cửa lại, xoay người muốn đi vào trong.
Thế nhưng, khi anh vừa mới quay lại, thì đột nhiên đã có 1 vật sắc bén đặt ngay trên cổ, qua cảm giác lành lạnh, anh liền biết nó là thứ gì.
Một người mang đồ đen bịt mặt đứng nhìn Thời Hoành Nghị, lên tiếng:
– Im lặng, kêu lên 1 tiếng tôi liền giết anh!
Thời Hoành Nghị chớp mắt, trái ngược với suy nghĩ của người áo đen, anh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức kì dị, cứ như không hề có ý định lên tiếng vậy.
Mái tóc ẩm ướt còn nhỏ giọt nước vẫn chảy xuống khuôn mặt điển trai góc cạnh của Thời Hoành Nghị, còn không chút kiêng dè rơi xuống vòm ngực rộng lớn.
Nhìn vài giây, anh đột nhiên hỏi:
– Cô….!là con gái?
Người mang áo đen vô cùng ngạc nhiên, cô ta bất giác giật mình, gì vậy? Sao anh ta biết cô là con gái? Cô có mang máy biến đổi giọng nói mà!
Thế nhưng, chưa kịp nghĩ ngợi xong, Thời Hoành Nghị đã lên tiếng nói tiếp:
– Mắt cô….!màu tím hả?
Người áo đen càng hoảng hốt hơn, cô liếc mắt, đập 1 phát vào đầu của Thời Hoành Nghị, làm anh ngất xuống đất.
Chớp chớp mắt, cô gái mới biết, kính áp tròng của mình đã lệch đi từ khi nào.
Bên trong đôi con ngươi đen láy thuần túy đó, lấp lánh một bên màu tím sáng rực rỡ….!
———…———…————…——
Thời gian thấp thoáng trôi qua, lễ đón mừng sinh nhật 17 tuổi của Thời Hoành Nghị rốt cuộc cũng đến.
Anh đứng trước gương, tự chỉnh là trang phục của mình, cảm thấy bản thân đã ổn mới đi ra khỏi phòng.
Lúc đi đến mở cửa, anh đột nhiên xoay người lại, với tay lấy chiếc chìa khóa xe, nhìn nó tầm vài giây mới bỏ vào trong túi quần, rồi đi ra ngoài.
Buổi lễ có sự góp mặt của rất nhiều người quyền thế ở đất Bắc Kinh, còn có các gia tộc lớn đến tham dự, Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường bận rộn tiếp khách, Thời Hoành Nghị cũng không nhàn rỗi phải đi mời rượu tiếp chuyện.
Khi đi lướt ngang qua 2 vị khách, vì 1 bồi bàn không cẩn thận đụng trúng 1 cô gái, mà người đó trượt chân ngã, cũng may Thời Hoành Nghị phản ứng nhanh, một tay đỡ được người con gái kia.
Mái tóc màu nâu lướt qua bộ vest trắng của Thời Hoành Nghị, rơi thẳng xuống bả vai một cách tinh tế, lúc này, anh mới nhìn vào người đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Một cô gái với ngoại hình cực kì xinh đẹp, đôi mắt hai mí to và sáng, đang mở lớn ngạc nhiên nhìn anh, hàng mi dài và cong vút như cánh bướm lặng lẽ chớp.
Chiếc mũi cao thẳng sắc sảo, cùng với đôi môi hồng đào ướt át đang há nhỏ, như cánh hoa đào phủ lớp sương trong suốt, đẹp đến kinh diễm.
Một vẻ đẹp lai thuần khiết yêu mị đến mức khiến người khác phải thảng thốt nhưng chỉ biết câm lặng.
Cô gái nằm trong vòng tay Thời Hoành Nghị khoảng 3s thì lập tức đứng dậy.
Cô lúng túng lên tiếng:
– Cảm ơn!
Lúc này, Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường đi tới, vô tình nhìn thấy cảnh tượng, liền tiến đến hỏi han.
Qua lời nói của bố mẹ anh và người đi bên cạnh cô gái, anh mới nhận ra thân phận của cô gái xinh đẹp này.
Cô gái đó là con trưởng của gia tộc họ Tống, lai hai dòng máu Trung – Anh.
Tên tiếng Hoa là Tống San San.
Gia tộc này nổi tiếng ở Trung Quốc vài năm gần đây, sau khi lập ra thị trường chứng khoán xuyên quốc gia, rất có quyền lực ở nước ngoài.
Cha của Tống San San là Lão sự trưởng của Đảng, nói gắn gọn chính là Tổng Bí thư trong cơ quan hành chính Trung Quốc, dưới 2 người là Tổng thống Sở Bắc và Tổng thống đương nhiệm Sở Chính Thiên, còn lại đều trên ngàn người, mẹ cô là công chúa của hoàng gia Anh, có dòng máu hoàng thất danh giá.
Nét đẹp lai Á – Âu của cô thật sự được tạo ra như 1 nàng công chúa ngoài đời thực, cực kì hút mắt.
Thế nhưng, người như vậy mà…..!
Bữa tiệc mới đến giữa chương trình thì Thời Hoành Nghị đã không chịu được nữa, anh đi ra ngoài ban công, hít thở 1 chút không khí.
Bàn tay nới lỏng cà vạt trên cổ cho thoáng hơn Thời Hoành Nghị thở hắt 1 hơi, cau mày khó chịu.
Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót “lộp cộp”.
Thời Hoành Nghị thuận tiện quay đầu, thì thấy Tống San San đi đến.
Cô có lẽ cũng đi ra ngoài này cho thoáng bớt nhưng vừa nhìn thấy Thời Hoành Nghị, đã nhanh chóng quay đầu đi vào lại.
Anh nhếch môi, lên tiếng:
– Muốn đi đâu vậy? Tên trộm?
Người Tống San San hơi cứng lại, cô chậm rãi xoay người, nhíu mày khó hiểu nhìn Thời Hoành Nghị.
Thấy vậy, khóe môi anh càng nhếch cao hơn, nói:
– Quên tôi rồi à? Người mà cô đã đánh ngất vào buổi tối vài ngày trước đây! Nhớ không? Tên trộm…!Tống San San?