Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Chương 72: Anh Có Cơ Bụng Không


Đọc truyện Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học – Chương 72: Anh Có Cơ Bụng Không


Edit: Flanty
Buổi sáng về nhà, sau một hồi giải thích với cha mẹ lý do tại sao tối qua lại đột nhiên chạy sang nhà bên cạnh, hai người ăn sáng xong thì vội vàng rời đi.

Hai người chạy vội về thay một bộ quần áo, sau đó lại đến Bạch gia.
Không giống như cha mẹ cô mỗi cuối tuần đều bận rộn cho học sinh học bù, cha mẹ Bạch lại đẩy hết các loại xã giao và ở nhà vào cuối tuần, Bạch Tranh cũng có mặt chỉ cần anh ấy không phải đi công tác, còn chú Lý quản gia sẽ sắp xếp một bàn ăn thật lớn.

Thế nên mỗi lần đến Bạch gia, Mộc Tiểu Nhã đều vô cùng coi trọng, càng đừng nói đến chuyện lần này của chị họ, Bạch Tranh đã giúp nhiều như vậy.

Anh ấy chẳng những giúp nhiều, lại còn bị chồng cô đánh.
“Lát nữa tới nhà ba mẹ, anh nhớ phải xin lỗi anh cả đấy.” Trên đường đi, Mộc Tiểu Nhã dặn dò Bạch Xuyên trước.
Bạch Xuyên nhìn vợ mình, không nói gì, nhưng ánh mắt đó lại quá rõ ràng, hiển nhiên là đối với việc vợ bắt phải xin lỗi anh không đồng ý.
“Anh cả không thật sự muốn anh ly hôn với em đâu, anh ấy chỉ giả thiết thôi.”
“Giả thiết cũng không được.” Bạch Xuyên phản bác.
“Nhưng mặc kệ thế nào, anh cũng không thể động thủ, đánh người là không đúng.” Mộc Tiểu Nhã nhìn thân hình gầy gò của chồng mình, chân thành nói, “Hơn nữa, là anh cả cố ý nhường anh đấy.

Bằng không, nhiều năm anh ấy tập thể hình như vậy, anh có thể đánh thắng được anh ấy à.”
“…” Bạch Xuyên cũng biết vận động không phải là điểm mạnh của mình, chỉ có thể nhắc nhở một cách yếu ớt, “Anh cũng kiên trì chạy bộ.”
“Nhưng anh không có cơ bụng cơ bụng tám múi nha.”
Cơ bụng? Bạch Xuyên giơ tay sờ bụng mình, đây đã là lần thứ hai Tiểu Nhã đề cập đến cơ bụng trước mặt anh rồi.
“Em thích cơ bụng?” Bạch Xuyên hỏi.
“Cũng được, nghe nói xúc cảm không tồi.” Mộc Tiểu Nhã cũng không biết mình có thích cơ bụng không, chỉ là con bé Phương Hủy luôn ở trước mặt cô nói cảm giác sờ cơ bụng rất tuyệt, đặc biệt là lúc lên giường, vuốt… Không được, dừng lại ngay, suy nghĩ lại chạy đi đâu mất rồi.

Nhưng mà… nếu Bạch Xuyên có cơ bụng, thật ra cô cũng không ngại xem thử cái loại cảm giác mà Phương Hủy nói đâu.

Xe rẽ vào đường núi, đi về phía trước thêm mười phút thì thấy biệt thự Bạch gia ở phía xa, Mộc Tiểu Nhã không nhịn được lại dặn dò: “Tiểu Xuyên, từ sau khi chúng ta kết hôn, anh cả đã giúp chúng ta rất nhiều.”
“Anh biết.” Bạch Xuyên rầu rĩ gật đầu, Bạch Tranh rất tốt với anh, sao anh lại không biết, bằng không anh cũng sẽ không nhớ kỹ Bạch Tranh thích đồng hồ mà đi mua một cái tặng anh ấy, “Ngày đó anh không khống chế được cảm xúc.”
“Em biết anh không cố ý, anh cả cũng sẽ hiểu thôi, lát nữa xin lỗi, em đi cùng anh.” Sống cùng Bạch Xuyên lâu rồi, Mộc Tiểu Nhã dần dần phát hiện, Bạch Xuyên tuy có đôi lúc cảm xúc mất khống chế, nhưng đối tượng cơ bản đều là mấy người thân bên cạnh.

Đối với người ngoài, anh lại càng trầm mặc hơn.

Giáo sư Phùng từng nói với cô, đối với một người mắc bệnh tự kỷ mà nói, anh chỉ thể hiện cảm xúc của mình với những người thân cận.
Mặc dù như vậy có hơi bất công với những người xung quanh, nhưng cứ coi như đây là sự tuyệt vời của gia đình đi ha.

Người nhà họ Bạch đối xử tốt với Bạch Xuyên, nửa năm qua Mộc Tiểu Nhã cảm nhận được vô cùng rõ ràng, đồng thời cũng rất biết ơn họ.
“Để anh tự đi.” Bạch Xuyên dường như đã nghĩ thông suốt.
“Được.” Chỉ cần đồng ý là tốt rồi.
———
Ở bên kia, trước khi hai người tới biệt thự Bạch gia mười phút, Lý Dung cũng đang khuyên bảo con trai lớn.
“Bạch Tranh, lát nữa Tiểu Xuyên tới đây, con nhớ phải chủ động qua xin lỗi thằng bé.”
Lý Dung vừa dứt lời, Bạch Tranh cùng Bạch Quốc Du đồng thời đưa qua một ánh mắt không thể tin nổi.
“Mẹ biết việc này con không sai, nhưng Tiểu Xuyên nó không hiểu đâu, sao nó biết được là con đang giả thiết chứ, cái nó nghe được là con đang muốn chia rẽ nó với Tiểu Nhã.” Lý Dung hỏi Bạch Tranh, “Con thấy có đúng không.”
Bạch Tranh thu hồi tầm mắt, tiếp tục dùng máy tính bảng để đọc báo cáo tài chính, toàn bộ quá trình đều không nói một lời.
“Con cũng có thể không xin lỗi, nhưng chủ động cầu hoà được không.” Lý Dung thấy Bạch Tranh thờ ơ, giọng nói dần dần nghẹn ngào, “Mẹ biết, con cũng ủy khuất, con cảm thấy mẹ bất công, từ nhỏ đã đối xử tốt với em trai, làm gì cũng nhường nó.

Nhưng…”
Bạch Tranh gần như cười lạnh thành tiếng, vẫn tiếp tục không nói gì.
“Được rồi, chiêu này của bà từ mười năm trước đã không dùng được rồi.” Bạch Quốc Du nhìn vợ mà nghẹn lời, con trai lớn cũng 30 rồi, đã từng ly hôn một lần, lại còn muốn lừa nó như lúc 10 tuổi trước đây hả.
Bạch Tranh duỗi tay lấy một miếng trái cây trên đĩa, sau khi ăn xong, thay đổi tư thế tiếp tục đọc báo cáo tài chính.

“Tôi cảm thấy như vậy thật mà.” Tuy có một phần là diễn kịch, nhưng Lý Dung cũng tự cảm thấy bản thân không phải là một người mẹ có đủ tư cách.

Bà không cho Bạch Xuyên một thân thể khỏe mạnh cũng không cho Bạch Tranh tình thương công bằng của một người mẹ.
“Được, được, tôi biết.” Bạch Quốc Du buông tạp chí trong tay xuống, ôm vợ vào ngực, “Bọn nhỏ đều lớn rồi, Tiểu Xuyên đã kết hôn, bà không cần phải nghĩ nhiều.”
“Không phải do tôi sợ anh em bọn nó có khoảng cách sao.” Lý Dung nói, “Ông cũng biết cái tính tình kia của Tiểu Xuyên rồi đấy, nếu nó ghét ai chắc chắn cả đời sẽ không phản ứng với người đó.”
Bạch Tranh vẫn không có biểu cảm gì, bỗng nhiên nhíu mày.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, chú Lý từ bên ngoài chạy vào, vui vẻ thông báo, “Nhị thiếu và Nhị thiếu phu nhân tới.”
“Tới rồi?” Lý Dung vui sướng ra cửa, chỉ là bà còn chưa đứng dậy, Bạch Tranh đang ngồi ở một bên sofa lại đứng dậy trước, cầm máy tính bảng biến mất trên bậc cầu thang.
“…” Lý Dung nhìn bóng dáng có hơi hấp tấp của con trai, hỏi chồng mình một cách kỳ lạ, “Nó sao đấy?”
“Chắc là đang dùng hành động để nói cho bà, nó còn chưa hết tức giận, cũng sẽ không chủ động đi xin lỗi đâu.” Bạch Quốc Du buông tay.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Con đều lớn cả rồi, bà đừng lo lắng.”
Bạch Quốc Du vừa mới nói xong, Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên liền từ ngoài cửa đi vào.

Trong tay Mộc Tiểu Nhã còn ôm một cái bình lớn, lúc vào cửa trực tiếp đưa cho chú Lý: “Chú Lý, đây là ớt băm mẹ tôi mới làm, chú cầm vào phòng bếp đi.”
“Vậy vừa lúc rồi, gần đây phu nhân còn nhắc đến ớt băm của phu nhân thông gia đấy.” Chú Lý ôm ớt băm vào phòng bếp, ông phải nhanh làm thêm món đầu cá hấp ớt băm mới được.
“Ba, mẹ.” Hai người đi vào phòng khách, chào hỏi cha mẹ Bạch vẫn đang ngồi chờ ở đó, Mộc Tiểu Nhã nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không thấy Bạch Tranh đâu, vì thế hỏi một câu, “Hôm nay anh cả không ở nhà ạ?”
“Bạch Tranh à…” Lý Dung nhìn thoáng qua con trai nhỏ, thấy Bạch Xuyên không có phản ứng gì đặc biệt, dừng một chút mới nói thêm, “Nó ở trên lầu xử lý chút việc.”
“Anh cả bận như vậy ạ, cuối tuần ở nhà còn phải làm việc.” Mộc Tiểu Nhã cởi cái áo lông vũ trên người xuống treo lên giá áo, chờ Bạch Xuyên cởi áo lông vũ của mình xong thì giơ tay nhận lấy, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo anh lên lầu.
“…” Bạch Xuyên sững người một lúc, nhớ tới tới việc mình vừa mới đồng ý, ngoan ngoãn chạy lên lầu.

Chờ anh lên đến tầng ba, cha mẹ Bạch mới hoàn hồn, vội hỏi Mộc Tiểu Nhã: “Tiểu Xuyên sao thế?”
“Anh ấy tìm anh cả để xin lỗi, lần trước… bởi vì một chút hiểu lầm, Tiểu Xuyên đã động thủ với anh cả.” Lúc giải thích với cha mẹ Bạch, Mộc Tiểu Nhã ít nhiều có hơi mất tự nhiên, nói đến nguyên nhân động thủ, cô còn chính là nguyên nhân khiến hai anh em trở mặt thành thù đây.

Cha mẹ Bạch nghe xong, bỗng cảm thấy có một chút hy vọng.
“Tôi đã nói rồi mà, không cần phải nhọc lòng.” Bạch Quốc Du lộ ra biểu cảm ‘tôi đã sớm biết’.
“Rồi rồi rồi, ông lợi hại.” Lý Dung cũng lười cãi nhau với chồng, dù sao chỉ cần anh em bọn nó hòa thuận, bà cũng không cầu mong gì hơn.
Sau đó ba người ngồi ở phòng khách, ngửa đầu nhìn lên lầu ba, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lại nhịn không được mà ngóng lên.
———
Trên lầu, Bạch Xuyên đi đến trước phòng ngủ của Bạch Tranh, giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Bạch Tranh từ bên trong cánh cửa truyền ra, nhưng cũng không ra mở cửa.
Bạch Xuyên do dự một chút, giơ tay tiếp tục gõ cửa.
“Cửa không khóa.” Giọng Bạch Tranh đã có phần không kiên nhẫn.
Bạch Xuyên vẫn không đẩy cửa vào, tiếp tục gõ.
“Tôi…” Bạch Tranh phản ứng lại, gõ cửa lâu như thế mà sống chết không chịu tiến vào thì chắc chỉ có một người, Bạch Tranh cảm thấy khả năng không lớn lắm, nhưng vẫn buông máy tính bảng trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, hai anh em cách nhau một cánh cửa, ai cũng không lên tiếng, im lặng lúng túng.

Không, im lặng chỉ có Bạch Tranh, còn Bạch Xuyên vẫn chính trực nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím bầm của anh trai mình.
Là do mình đánh à? Không sai, vị trí đúng.
“Khụ… có việc gì?” Cuối cùng người mở miệng trước vẫn là Bạch Tranh, bị Bạch Xuyên nhìn chằm chằm như vậy, anh cảm thấy hai mắt của mình lại bắt đầu đau rồi.
“Rất xin lỗi, em không nên động thủ.” Bạch Xuyên mặt đầy áy náy.
“Ồ.” Bạch Tranh muốn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khóe miệng bắt đầu không chịu khống chế mà điên cuồng giương lên, anh chỉ có thể cố gắng duy trì biểu cảm của mình, “Mộc Tiểu Nhã bảo em tới?”
“Ừ.”
“…” Khoé miệng đang điên cuồng giương lên nháy mắt tịt ngóm, anh biết ngay mà.

Tên ngốc này, sao có thể tự mình chạy tới xin lỗi chứ, trong mắt nó cũng chỉ có Mộc Tiểu Nhã.
“Vết bầm của anh chưa biến mất.” Bạch Xuyên nhìn chằm chằm chỗ bầm tím trên mặt Bạch Tranh.
“Qua hai ngày nữa là tốt thôi.” Bạch Tranh sờ mắt mình, nói với vẻ không sao.
“Em không biết lại nặng như vậy.”
Bạch Tranh từ trong giọng nói của em trai mà nghe được chút áy náy, đây là cảm giác tội lỗi phát ra từ nội tâm, chứ không phải là do Mộc Tiểu Nhã dạy dỗ.

Vui sướng vừa mới chìm xuống, lại một lần nữa bay lên, khoé miệng Bạch Tranh lại bắt đầu không chịu khống chế mà giương cao.

“Được rồi, anh tha thứ cho em.” Vì lời xin lỗi chân thành của cậu, tôi đây sẽ rộng lượng.
“Không cần em đi ăn cơm với anh?” Bạch Xuyên kinh ngạc nói.
“… Không cần!” Bạch Tranh cắn răng, còn không phải là lần trước “uy hiếp” cùng ăn bữa cơm thôi sao, muốn nhớ cả đời à.
“Ồ.” Bạch Xuyên gật đầu, ánh mắt lại chuyển qua cổ tay Bạch Tranh, “Đồng hồ, anh thích không?”
Bạch Tranh theo bản năng giấu đi, nhưng lúc anh che giấu thì Bạch Xuyên đã thấy rồi, vì thế đành tỏ vẻ hào phóng giơ ra: “Cũng được.”
“Em đi dạo trong trung tâm thương mại, chỉ thấy cái đồng hồ này có thời gian chuẩn nhất.” Bạch Xuyên nhấn mạnh, “Tốt hơn thương hiệu anh mua cho em.”
“…” Cậu lấy một cái đồng hồ mấy ngàn tệ, so với cái trăm vạn của tôi? Dù thời gian có khác biệt, đó cũng là do hệ thống định vị ngu ngốc bên trong đồng hồ ảnh hưởng tới kết cấu.

Nhưng, “Em đi ngắm toàn bộ trung tâm thương mại?”
“Ừm, tổng cộng 2.318 cái đồng hồ.” Bạch Xuyên gật đầu.
“Được rồi, anh đã biết.” Cũng coi như là ngàn dặm chọn một, Bạch Tranh sờ đồng hồ giá rẻ trên tay, bỗng nhiên cảm thấy cái đồng hồ này cũng khá tốt đấy, “Đi thôi, chúng ta xuống nhà.”
Bạch Tranh muốn đi ra, nhưng Bạch Xuyên lại đứng ở cửa không nhúc nhích.
“Còn có việc?” Bạch Tranh hỏi.
“Anh có cơ bụng không?” Bạch Xuyên nhìn chằm chằm bụng anh trai mình.
“…” Sao đột nhiên lại hứng thú với cơ bụng thế.
“Có thể sờ không?” Mắt to sáng lấp lánh.
“…”
———
Tác giả có lời muốn nói: Rất lâu sau đó có người phỏng vấn Bạch Tranh.
Người chủ trì: Ngài có hứng thú với thể dục thể thao là bởi vì vợ ngài thích cơ bụng ư?
Bạch Tranh: Không phải, tôi thích thể dục.
Người chủ trì: Vậy người đầu tiên sờ cơ bụng của ngài, chắc là vợ ngài?
Bạch Tranh: … Không phải.

(sắc mặt cổ quái)
Bàng Giải: Đừng hỏi vợ cũ, vợ cũ không cho sờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.