Đọc truyện Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học – Chương 71: Em Đồng Ý Rồi
Edit: Flanty
“Sau chuyện của chị họ con, có một thời gian ba mẹ rất lo lắng, nhưng sau ba mẹ lại nghĩ, chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.” Thẩm Thanh Di nói, “Không thể vì về sau mẹ có khả năng mắc căn bệnh này mà ảnh hưởng đến sinh hoạt, như vậy không đáng.”
“Không sai.” Mộc Nhược Chu gật đầu phụ họa.
“Từ khi Lâm Hàm phát bệnh cho đến lúc ra đi, toàn bộ quá trình con đều tham dự.” Thẩm Thanh Di nhìn về phía con gái, “Tuy con vẫn luôn không đề cập đến, nhưng mẹ biết, trong lòng con chắc chắn rất lo lắng.”
Mộc Tiểu Nhã gật đầu, cô thật sự lo lắng, nhưng không phải cô lo lắng mẹ mình đột ngột phát bệnh, mà là phản ứng của người nhà sau khi cô phát bệnh, nhưng xem ra bây giờ họ đã thông suốt hết thảy.
“Giáo sư Vinh cũng nói, trước mắt căn bệnh này không có cách nào phát hiện ra, sau khi phát bệnh cũng không có cách nào điều trị.
Cho nên trước khi y học tiến bộ, mặc kệ mẹ có mắc bệnh hay không, chúng ta đều không có biện pháp nào chữa nó.” Thẩm Thanh Di cười, “Vì thế, người một nhà chúng ta cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, nếu nó không tới, chúng ta vẫn sinh hoạt tốt, nếu nó tới, chúng ta cũng cứ sinh hoạt tốt như bây giờ.”
“Được ạ.” Mộc Tiểu Nhã gật đầu thật mạnh, đây là lời mà cô muốn nghe nhất, hận không thể vỗ tay tán thành.
Mộc Nhược Chu cũng chen vào nói: “Gần đây ba đã gọi điện thoại cả lượt cho người nhà mẹ đẻ của mẹ con, phát hiện rất nhiều trưởng bối đều khoẻ mạnh, điều này chứng minh cái gì, chứng minh chúng ta có thể lạc quan hơn.”
“Lạc quan, về sau chúng ta không cần nhắc đến căn bệnh này nữa.” Thẩm Thanh Di nói.
“Được, bắt đầu từ giờ khắc này, chúng ta ai cũng không đề cập tới, coi như chưa từng phát hiện ra.” Mộc Nhược Chu đồng tình.
“Ba, trong nhà có rượu không?” Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên muốn uống một ly.
“Có, để ba đi lấy rượu quý tới, chúng ta cùng nhau uống một chén.” Mộc Nhược Chu cười đứng dậy, đến rượu quầy lấy bình Mao Đài trân quý mà ông đã cất giữ hồi lâu ra.
Thẩm Thanh Di cũng khó có khi không ngăn cản, thậm chí còn chủ động vào phòng bếp lấy chén rượu, để xuống trước mặt mỗi người một cái.
Mộc Nhược Chu nhấc bình Mao Đài còn không nhiều lắm, rót vào từng chén, lúc đến chỗ Bạch Xuyên, chén rượu lại bị Mộc Tiểu Nhã dùng tay chặn lại.
“Con làm gì thế?” Mộc Nhược Chu nhìn con gái.
“Tiểu Xuyên không thể uống rượu.” Mộc Tiểu Nhã lắc đầu điên cuồng với cha, hiển nhiên là nhớ tới nỗi thống khổ khi phải giải đề toán học.
“Ồ ~~” Ba ba Mộc nháy mắt đã hiểu, ngày đó ông cũng bị cùng kéo vào giải đề đến nửa đêm cơ đấy, “Nếu không thể uống, Tiểu Xuyên vẫn nên đừng uống.”
Thẩm Thanh Di bị hai cha con chọc cười không ngừng, lại nhìn Bạch Xuyên, mặt đã đầy ủy khuất: “Không phải người một nhà cùng nhau uống sao? Vì sao con không thể uống?”
“…” Hỏi đến mức độ này, làm người ta không thể cự tuyệt.
Nếu không cho uống, vậy chẳng phải là thừa nhận Bạch Xuyên là người ngoài à?
Thẩm Thanh Di nhìn chồng: Nếu không, cứ cho Bạch Xuyên một chút?
Mộc Nhược Chu nhìn con gái: Rót hay không?
Mộc Tiểu Nhã cắn chặt răng, buông lỏng tay ra: Làm bài thì làm bài, dù sao cũng có ba hỗ trợ.
Vì thế trong cái chén trước mặt Bạch Xuyên cũng được rót một tí xíu rượu trắng, Mộc Nhược Chu còn tri kỷ nhắc nhở: “Rượu này nồng độ cao, con uống chậm một chút.”
Bạch Xuyên ‘dạ’ một tiếng, đây nào phải vấn đề nồng độ cao? Điều này chứng minh anh không bị xa lánh, đừng nói hơi cao, dù là rượu nguyên chất anh cũng phải uống.
“Vậy… làm một chén.” Mộc Nhược Chu dẫn đầu giơ chén rượu lên, bốn cái chén sứ màu trắng chạm vào nhau giữa không trung, phát ra tiếng vang thanh thúy, phảng phất tiếng chuông mừng năm mới, vạch ra một chương mới.
Uống rượu thì không thể lái xe, Mộc Tiểu Nhã quyết định ngủ lại một đêm.
Đã chuẩn bị tốt chuyện giải đề , hai cha con Mộc gia từ sau khi ăn xong liền bắt đầu quan sát Bạch Xuyên thật cẩn thận, kết quả Bạch Xuyên lại như không có gì khác thường, mãi cho đến lúc về phòng chuẩn bị ngủ, cũng không nói đến việc phải làm bài.
“Con gái à, liệu có phải giải đề không đây, giấy nháp, cả máy tính ba đều chuẩn bị sẵn rồi.” Mộc Nhược Chu một tay cầm giấy nháp, một tay cầm máy tính, đứng trước cửa phòng nhỏ giọng hỏi con gái.
“Con cũng không biết.” Giọng Mộc Tiểu Nhã càng nhỏ hơn, ngay cả hai chữ ‘làm bài’ cũng không dám đề cập đến, sợ lại nhắc nhở Bạch Xuyên, “Hình như không nhớ tới.”
“Thế có cần ba đợi không?”
“Ba đi ngủ trước đi, nếu anh ấy nghĩ đến, con lại gọi ba.”
“Được.”
Mộc Nhược Chu cẩn thận lui ra ngoài, về phòng thì lại đối diện với biểu cảm nhịn cười của vợ.
Mộc Nhược Chu cúi đầu nhìn giấy nháp và máy tính trong tay mình, cũng không nhịn được cười ha ha.
———
Bên kia, Mộc Tiểu Nhã đóng cửa cho cha xong, xoay người nhìn Bạch Xuyên đang yên lặng ngồi bên mép giường.
Gian phòng ngủ này không lớn, tổng cộng mới hơn mười mét vuông, lại sắp xếp không ít đồ vật, sô pha, tủ quần áo, bàn làm việc, bởi vì có nhiều đồ, cho nên giường mua hơi nhỏ, một người nằm còn tính là rộng, nhưng hai người thì lại hơi chật.
Thân hình cao lớn của Bạch Xuyên ngồi ở mép giường, ngay cả chân cũng không duỗi thẳng được.
“Chúng ta ngủ đi thôi.” Mộc Tiểu Nhã cũng không biết rốt cuộc Bạch Xuyên có say hay không, nói anh say, nhưng lại không bắt cô làm bài, nói anh không say, lại quá yên lặng không giống bình thường.
“Còn chưa tắm rửa.” Thói ở sạch của Bạch Xuyên không nặng, nhưng không tắm rửa thì tuyệt đối không ngủ được.
“Cái đó… ở đây không áo ngủ của anh đâu.” Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên nhớ ra.
“Muốn tắm, không mặc áo ngủ.”
“Khụ…” Mộc Tiểu Nhã hoài nghi Bạch Xuyên đang ám chỉ, không, hẳn là không phải đâu, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, lại ở ngay trong nhà mẹ đẻ, cái đó có vẻ không được tốt lắm, vì thế cô uyển chuyển nói, “Em đi tìm ba lấy một bộ nhé.”
“Không cần, anh muốn mặc đồ của mình.” Bạch Xuyên đột nhiên bướng bỉnh.
“Nhưng ở đây không có áo ngủ của anh mà.” Mộc Tiểu Nhã bất đắc dĩ, cũng không thể bảo cô lái xe về lấy chứ.
“Bên cạnh có.” Bạch Xuyên giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, Mộc Tiểu Nhã quay đầu nhìn theo, mới phản ứng được, bên cạnh là sân nhà bà Bạch, bên trong chắc chắn có quần áo của Bạch Xuyên.
“Em đi lấy cho anh.” Cũng may Mộc Tiểu Nhã vẫn luôn giữ một bộ chìa khoá của nhà bên cạnh ở nhà mình.
Lấy chìa khoá xong, Mộc Tiểu Nhã xoay người ra khỏi phòng, phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh ồn ào, Bạch Xuyên thế nhưng cũng đi theo ra.
“Anh cũng phải đi?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Đi.”
“Chúng ta đi nhẹ chút.” Hai người cẩn thận đi xuống lầu, mở cửa, rồi đi sang nhà bên cạnh.
Sân nhà bà Bạch tuy vẫn luôn có người đến xử lý, nhưng hàng năm không có ai sống, hơn nữa giờ lại là mùa đông, trong phòng lạnh không chịu được.
Mộc Tiểu Nhã bị lạnh không khỏi run rẩy: “Quần áo ở đâu, chúng ta lấy nhanh rồi về, thật lạnh mà.”
“Trên lầu.” Bạch Xuyên chạy lên lầu trước, thuần thục đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, rút ra một bộ, sau đó anh trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Mộc Tiểu Nhã cho rằng Bạch Xuyên về nhà, vội vàng chạy theo, ai ngờ mới ra khỏi phòng ngủ, Bạch Xuyên lại bất chợt rẽ vào phòng tắm bên cạnh.
“Ào ào…” Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước, Mộc Tiểu Nhã giật mình, hơn nửa ngày mới lên tiếng hỏi, “Anh… đang tắm à?”
“Răng rắc…” Lúc này, cửa lại đột nhiên bị mở ra, Bạch Xuyên cả người ướt dầm dề cái gì cũng chưa mặc, cứ như vậy xuất hiện trước mắt Mộc Tiểu Nhã, sau đó lướt qua cô, lập tức đi đến phòng ngủ.
Chỉ lát sau, lại xoay người đi ra, trong tay cầm thêm một cái khăn lông, Bạch Xuyên lại lần nữa lướt qua Mộc Tiểu Nhã, tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại, tiếp tục tắm rửa.
“…” Được rồi, quả nhiên vẫn là uống say, chẳng qua thay đổi hình thức phát tác khác mà thôi.
Sao có vẻ hơi nóng nhỉ, Mộc Tiểu Nhã không được tự nhiên vỗ vỗ vào khuôn mặt khô nóng của mình, thở hắt ra, xoay người trở về phòng ngủ.
Vừa thay quần áo mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ cảm lạnh, Mộc Tiểu Nhã suy nghĩ, quyết định đêm nay cứ qua đêm tạm ở đây trước đã.
Thừa dịp Bạch Xuyên vẫn đang tắm rửa, cô mở điều hòa lên, lại lấy chăn đệm từ trong tủ quần áo, tròng lên vỏ chăn sạch sẽ.
Chỉ trong chốc lát, chiếc giường trống vì có thêm một bộ chăn đệm mà nháy mắt trở nên ấm áp hơn nhiều.
Thu dọn xong, Mộc Tiểu Nhã lại mở tủ quần áo của Bạch Xuyên ra, lấy một chiếc áo thun của Bạch Xuyên, sau đó đi sang phòng ngủ bên kia để tắm rửa.
Cô tắm rất nhanh, sợ Bạch Xuyên lúc ra không nhìn thấy mình sẽ sốt ruột, tròng áo thun vào xong liền nhanh chóng chạy vào phòng.
Đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Bạch Xuyên đang mờ mịt ngồi trên giường.
“Thật lạnh nha, nhanh đắp chăn lên nào.” Mộc Tiểu Nhã vứt dép lê, bò lên trên giường, hai ba động tác đã đem chăn khóa mình và Bạch Xuyên lại trên giường.
“Tiểu Nhã ~” Bạch Xuyên cúi đầu nhìn chăn trên người mình, giọng nói dừng bên tai Mộc Tiểu Nhã, làm Mộc Tiểu Nhã cầm lòng không đậu mà ừ một tiếng, “Em lại ở đây.”
“Cái gì gọi là lại, hình như đây là lần đầu tiên em ở đây mà.” Mộc Tiểu Nhã suy nghĩ, đây đúng là lần đầu tiên mình ở đây mà, chẳng lẽ lại quên cái gì rồi?
“Chăn có mềm không?” Bạch Xuyên lại hỏi.
“Mềm ạ.” Lúc Mộc Tiểu Nhã nhìn thấy cái chăn cũng phát hiện ra, không biết phần ruột cái chăn này được làm từ gì, mà ngoài ý muốn rất mềm mại.
“Thơm thơm, mềm mềm, muốn ôm ngủ.” Bạch Xuyên cúi đầu, cọ vào cổ Mộc Tiểu Nhã.
“Anh… anh…… không thể làm đâu.” Cả đêm bị trêu chọc rất nhiều lần, ý chí của Mộc Tiểu Nhã đã rất yếu ớt, “Không mang cái kia.”
“Cái nào?” Bạch Xuyên khó hiểu.
“TT đó.”
Bạch Xuyên chớp mắt, Tiểu Nhã muốn cái kia à? Nhưng nếu Tiểu Nhã muốn, vậy thì anh sẽ cho cô.
Buông Mộc Tiểu Nhã ra, Bạch Xuyên ra khỏi phòng, chỉ một lát đã cầm một cái hộp nhỏ màu lam về, đưa tới trước mặt Mộc Tiểu Nhã, thành khẩn nói: “Đây.”
“Anh… sao anh lại mang theo cái này?” Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc, hai người chỉ về nhà mẹ đẻ ăn cơm, Bạch Xuyên lại mang cái này theo bên người làm gì?
“Lúc anh mua, nhân viên cửa hàng nói cái này thích hợp mang theo bên người.” Bạch Xuyên cúi thấp đầu, suy nghĩ cũng bị cái hộp màu lam dẫn dắt, ánh mắt anh đột nhiên sáng lên, “Có thể sử dụng không?”
“Anh nói đi?” Mộc Tiểu Nhã tức giận, gia hỏa này uống rượu xong lại học được cách giả vờ vô tội, trêu chọc người ta nửa ngày rồi, giờ lại còn hỏi có thể dùng không nữa.
“Có thể sử dụng.” Bạch Xuyên cười hắc hắc, thuần thục xé ra, cả cơ thể đồng thời đè xuống giường.
“Tắt đèn trước đã.” Mộc Tiểu Nhã đỏ mặt.
“Không liên quan.”
“Anh…” Uống say đúng là không nói lý, Mộc Tiểu Nhã khó thở, “Còn chưa kéo màn đâu.”
“Không kéo.”
Ý thức cuối cùng của Mộc Tiểu Nhã là trong tình trạng mỏi mệt kiệt sức, may mắn đối diện phòng ngủ của Bạch Xuyên là phòng ngủ của cô, cho nên ngay cả khi không kéo màn, hẳn là cũng không ai có thể nhìn thấy.
Dư vị qua đi, Bạch Xuyên cũng thanh tỉnh hơn một chút, nhưng không vì vậy mà anh buông người con gái trong lòng ra, mà lại càng ôm chặt thêm vài phần, áp cái trán mướt mồ hôi của Mộc Tiểu Nhã vào người mình.
Ban đêm rạng sáng hết sức yên lặng, chỉ có hơi thở là khá ồn ào, Bạch Xuyên cứ như vậy nhìn Mộc Tiểu Nhã chăm chú, nghe tiếng hô hấp và tiếng tim đập của cô.
“Tiểu Nhã…” Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Xuyên bỗng nhiên lên tiếng, “Đừng choáng váng đầu, đừng sinh bệnh, đừng giống chị họ.”
Liên tiếp ba từ đừng, mỗi một từ, ánh mắt Bạch Xuyên lại trầm đi một chút.
“Ưm~~” Mộc Tiểu Nhã vô thức động đậy thân mình, lại bởi vì bị người nào đó ôm thật chặt mà không động nổi, sau khi nhíu mày lại thành thật nằm im.
“Em đồng ý rồi.” Bạch Xuyên coi như Mộc Tiểu Nhã đã đồng ý.
———
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Nhã sáu tuổi đi sang nhà bà Bạch tìm Bạch Xuyên tám tuổi chơi.
“Bạch Xuyên đâu ạ?” Tiểu Nhã nhỏ hỏi.
“Nó đang ngủ trưa, con đi gọi nó đi.” Bà Bạch nói.
Tiểu Nhã nhỏ bước lên lầu, vén chăn, hét ầm ĩ.
Tiểu Nhã nhỏ vén chăn lên xong lại ngoài ý muốn phát hiện chăn mền thật mềm, so với cái trong nhà mình còn dễ chịu hơn.
Thế là sờ sờ, vỗ vỗ, nằm luôn trên đó.
“Thơm thơm, mềm mềm, muốn ôm ngủ.”
Bạch Xuyên còn chưa tỉnh táo, lại ngẩn người, một lần nữa đắp chăn lại, ôm cô bé thơm thơm mềm mềm ngủ tiếp.