Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 26
Chương 26: Hai mươi sáu đồng tiền
Sau bữa BBQ hôm ấy, Bắc Bắc và Triệu Manh Manh xem như đã trở thành bạn bè.
Hai cô gái có chung sở thích, tuy một người hoạt bát rộng rãi, một người khá im lặng, nhưng quan trọng nhất là cả hai nói chuyện hợp nhau.
Bắc Bắc rất thích Triệu Manh Manh, ngoại trừ bạn cùng phòng, Triệu Manh Manh là người bạn mới đầu tiên mà cô quen.
Trong đoàn làm phim Bắc Bắc làm việc, cô được Mã Viễn rất ưu ái, còn những diễn viên khác, một phần do Bắc Bắc dễ ở chung nên mọi người cũng đều thích. Một người mới vừa có kỹ thuật diễn lại vừa biết điều cũng khó làm người ta thấy ghét.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tuy không thấy quá bận rộn, nhưng Bắc Bắc cũng đã ở đoàn làm phim được gần một tuần. Ngoại trừ Lê Tiêu, cô cũng có thể trò chuyện vài câu với các nữ diễn viên và nhân viên công tác khác.
Lê Tiêu nhìn người đứng cách đó không xa, hơi dở khóc dở cười.
“Bắc Bắc.”
“Hả?” Bắc Bắc ngước mắt nhìn qua, tiến gần tới chỗ Lê Tiêu một chút, cô rũ mắt nhìn Lê Tiêu đang ngồi trên ghế, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Lê Tiêu mím môi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tới đây bàn cách diễn một chút, cảnh quay lát nữa ghi hình hơi khó.”
Bắc Bắc: “… Ừ.” Tuy không quá bằng lòng, nhưng có cơ hội được nghe ảnh đế giảng giải, Bắc Bắc vẫn quyết định dỏng tai lắng nghe.
Còn về lời nhắc đừng quá gần gũi với Lê Tiêu của Chu Thịnh…. Bắc Bắc nghĩ nghĩ, đây là công việc, không coi như gần gũi chứ.
Lê Tiêu cũng là người nói được thì làm được, anh ta thật sự giảng giải cho Bắc Bắc.
Theo kịch bản, Bắc Bắc vào vai một sư tỷ trong nhóm tỷ muội của Triệu Manh Manh, rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, lúc nào cũng bế quan một mình, chỉ có Triệu Manh Manh ham chơi mới thường xuyên đi tìm cô để tâm sự.
Ban đầu xây dựng nhân vật này là thế, nhưng tới giai đoạn sau, tính tình nhân vật lại thay đổi lớn.
Tiến vào trần thế khi không rành thế sự, trải qua không ít chuyện, cũng có một mối tình vô cùng đau lòng, sau đó, người hoàn toàn tổn thương, vào lúc kết thúc, cô lại về với nơi bế quan dĩ vãng.
Tổng thể bộ phim được xem như là kịch giang hồ nhuốm màu huyền ảo. Thực ra, trong thể loại cổ trang, kịch giang hồ cũng không hot lắm, nhưng cũng may có Mã Viễn và cả dàn diễn viên kĩ thuật khá tốt trợ trận, bộ phim này cũng coi như nổi tiếng trước khi truyền bá.
Vai diễn của Bắc Bắc tập trung hầu hết ở phần đầu, phần sau đều là đất diễn của nữ chính Triệu Manh Manh.
Diễn viên kết hợp diễn cùng cô cũng không nhiều, chỉ có Triệu Manh Manh, Lê Tiêu và hai diễn viên không quá quen khác.
Lê Tiêu đề nghị giảng giải, cô dĩ nhiên cũng vui lòng nghe.
Hai người ngồi gần nhau, thảo luận về cảnh quay sắp ghi hình. Sau khi Lê Tiêu giải thích xong, híp mắt nhìn cô: “Thấy thế nào?”
Bắc Bắc trầm ngâm rồi gật đầu: “Tôi có thể hiểu sơ sơ.” Cô suy nghĩ rồi nói một cách uyển chuyển: “Nhưng tôi cảm thấy tình cảm của Dạ Linh hơi đột ngột, kiểu hành động thân mật đường đột như vậy không phù hợp với tính cách của nhân vật.”
Cảnh họ sắp quay là cảnh có hơi thân mật.
Nhân vật của Bắc Bắc – Dạ Linh bày tỏ với Lê Tiêu, cũng chính là Minh Quyết trong phim.
Tuy rằng là bày tỏ, nhưng nếu dựa theo tính cách Dạ Linh thì cũng chỉ lạnh lùng tỏ tình, cũng sẽ không làm ra hành động gì quá mức, Bắc Bắc vẫn luôn cho rằng như thế.
Lê Tiêu nhíu mày nhìn cô: “Vậy em cảm thấy tôi nói không đúng sao?”
Bắc Bắc mím môi, gật đầu: “Cũng không hẳn là không đúng, nhưng mà vừa rồi anh nói, Dạ Linh tỏ tình xong bèn tới ôm lấy Minh Quyết, hành động đó tôi thấy không ổn lắm. Với tính cách của Dạ Linh, cô ấy sẽ không làm như vậy.”
Nghe vậy, Lê Tiêu nhướng mày, cong môi hỏi lại: “Vậy em cảm thấy cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
Bắc Bắc không lập lờ, nói thẳng: “Tôi cảm thấy nên sửa hành động ôm đó bằng hành động khác.”
“Đổi thế nào?”
Bắc Bắc nghĩ rồi nói: “Không làm gì cả mới thích hợp nhất.”
Lê Tiêu: “…”
Anh cười như không cười nhìn Bắc Bắc: “Có phải em thấy tôi có ý định sàm sỡ em không?”
Bắc Bắc nhíu mày, khẽ cười đáp: “Chưa đến nỗi, nam diễn viên có tiếng như ảnh đế Lê đây làm sao có thể mượn việc đóng phim mà giở trò với diễn viên khác chứ, đúng không ạ?”
Câu hỏi đó, Lê Tiêu trả lời đúng cũng không được, mà không đúng cũng chẳng hợp nhẽ. Dù sao hồi nãy, anh ta cũng nghĩ vớ vẩn như vậy thật.
Lê Tiêu cười khẽ: “Dĩ nhiên là không.”
Bắc Bắc khẽ cười: “Vậy chẳng phải đúng rồi sao.”
Hai người đang nói chuyện, đúng lúc đạo diễn ở đối diện gọi hai người, “Lê Tiêu, Bắc Bắc, trang điểm lại rồi ra quay thôi.”
Bắc Bắc liên thanh đáp lại: “Vâng, tới ngay đây.”
Lê Tiêu cũng đáp lại ngay sau đó.
Cảnh quay buổi chiều nhờ có cuộc thảo luận trước đó mà sau khi vào vị trí, chỉ hai lần đã được thông qua.
Mã Viễn nghiêm túc nhìn người trong màn ảnh, hài lòng gật đầu: “Cắt, qua.”
Ông nhìn Bắc Bắc, khen: “Cảnh diễn lần này thể hiện khá tốt.”
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười: “Đều nhờ ảnh đế Lê chỉ dạy tốt.”
Mã Viễn nhìn hai người: “Ban đầu nói kết thúc định ôm mà, sao cuối cùng lại không ôm nữa?”
Lê Tiêu cười cười, đưa tay chỉ vào Bắc Bắc: “Bắc Bắc nói như thế sẽ phù hợp với tính cách của Dạ Linh hơn.”
Mã Viễn nghĩ nghĩ, gật đầu tán dương: “Hay lắm, làm như thế xác thật tốt hơn.”
Ông nhìn Bắc Bắc: “Nếu sau này có ý tưởng lạ thì cháu cứ đề nghị, biết đâu lại hữu ích cho sự phát triển kế tiếp.”
Bắc Bắc tỏ vẻ đã hiểu: “Vâng.”
*
Suất diễn của Bắc Bắc không nặng, cảnh quay buổi chiều cũng chỉ đến đó là xong, nhưng tối nay lại là cảnh diễn đêm duy nhất của cô, cho nên sau khi ăn cơm chiều ở đoàn làm phim, Bắc Bắc bèn ôm gặm kịch bản. Tuy rằng đã thuộc toàn bộ lời kịch, nhưng cô vẫn muốn đọc thêm mấy lần, diễn luyện trong đầu nhiều hơn về tư tưởng, hoạt động và một vài thái độ của nhân vật này.
Đêm nay Triệu Manh Manh có cảnh quay cùng Bắc Bắc, chị ấy bất ngờ tới gần cô: “Bắc Bắc.”
“A?” Bắc Bắc ngước mắt nhìn chị ấy: “Sao thế?”
“Kể cho em nghe drama này.” Triệu Manh Manh thích thú mò tới, giơ di động trước mặt Bắc Bắc, hỏi: “Em biết Chu Thịnh chứ?”
Bắc Bắc: “. . . A? Chu Thịnh?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bắc Bắc, Triệu Manh Manh xua tay, “Chắc em không biết rồi, không sao, chị đây sẽ phổ cập khoa học cho em.”
Bắc Bắc tiếp tục: “. . .” Nhìn vẻ mặt phấn khởi bừng bừng của chị ấy, cô không đành lòng làm phật lòng tốt của Manh Manh, gật gật đầu, Bắc Bắc hỏi: “Làm sao thế, chị định phổ cập khoa học như thế nào?”
“Chị nói với em nhé, anh Chu Thịnh này, là đại lão giới tài chính, em biết tập đoàn Chu thị chứ??”
“Biết ạ.”
“Được rồi. Thế em có biết Chu Thịnh đó dựa vào ít tư sắc mà thường xuyên lên hotsearch với phụ nữ chưa?”
Bắc Bắc nghẹn họng, hơi bất đắc dĩ: “Em nghe rồi.”
Tuy nhiên, Bắc Bắc nghĩ nghĩ, hình như đã rất lâu cô chưa nghe hay thấy tin Chu Thịnh cùng bất cứ người phụ nữ nào khác lên hotsearch. Khoảng thời gian trước lướt weibo, Bắc Bắc còn thấy topic hotsearch đang thảo luận xem có phải Chu Thịnh đã hoàn lương rồi hay không, bên trên đủ loại suy đoán và các loại giả thuyết hoa hòe lòe loẹt.
Lúc đó Bắc Bắc đọc được, cười không ngớt xong còn cố ý phỏng vấn Chu Thịnh một chút.
Đến giờ cô vẫn nhớ câu trả lời lúc ấy của Chu Thịnh, anh nói rằng đó là vì đã có vợ rồi.
Bắc Bắc bật cười, làm Triệu Manh Manh nghệt mặt: “Bắc Bắc, em cười gì thế?”
Bắc Bắc lắc đầu, ngước mắt nhìn chị ấy: “Chị định nói drama gì thế?”
“Nào nào, chị nói về Chu Thịnh tiếp cho em.”
“Vâng.”
Manh Manh hễ cứ nói đến drama là không hãm được phanh.
Từ lịch sử ăn chơi của Chu Thịnh lúc trước cho đến một vài tin gần nhất.
“Chị vừa lướt weibo, thấy bảo hiện giờ Chu Thịnh thích đàn ông.”
“Phụt.” Bắc Bắc phun sạch nước vừa uống ra ngoài.
Triệu Manh Manh vô cùng ghét bỏ nhìn cô, rũ phần nước dính lên quần áo: “Bắc Bắc, em làm gì thế hả?”
Bắc Bắc lắc đầu, bị sặc không nhẹ: “Chị vừa nói gì cơ?”
“Chị nói trên mạng bảo chắc chắn Chu Thịnh đã thay đổi xu hướng tình dục, trước đó còn thường xuyên dẫn gái lên hotsearch đúng không, nhưng em xem bây giờ đi, đã ba tháng nay hotsearch chưa thấy bóng Chu Thịnh rồi.” Manh Manh nói rõ ràng mạch lạc, cứ như thể tin tức của mình đã được chứng thực.
Bắc Bắc nghe xong chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối, vô cùng bội phục trí tưởng tượng phong phú của Manh Manh và những cư dân mạng khác.
“Cho nên chỉ vì như vậy mà chị nghĩ Chu Thịnh thích đàn ông ư?” Bắc Bắc vẫn thấy khó tin như cũ, chỉ vậy thôi đã kết luận Chu Thịnh thích đàn ông??? Cô tỏ vẻ hơi lấy làm bất đắc dĩ.
Manh Manh vỗ vai Bắc Bắc, hỏi: “Chẳng lẽ em thấy khác à?”
Bắc Bắc cạn lời, dè dặt nói ra câu trả lời: “Nhỡ đâu Chu Thịnh thích cô gái nào đó nên ngoan ngoãn hoàn lương thì sao?”
Manh Manh vừa nghe đã vô cùng tùy ý khoát tay: “Không thể nào.”
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn chị ấy: “Vì sao?”
Manh Manh nghiêm túc phân tích cho Bắc Bắc: “Em xem nhé, mẫu đàn ông như Chu Thịnh muốn tài có tài, đúng không?”
“Đúng.”
“Muốn tiền có tiền, đúng không?”
“Đúng.”
“Muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn body có body đúng không?”
Bắc Bắc không thể bác bỏ, chỉ có thể gật đầu trả lời: “Đúng.”
Mấy điều này thật sự không sai vào đâu được, mẫu đàn ông như Chu Thịnh luôn được người ngoài đánh giá là top những người đàn ông kim cương độc thân cấp bậc hoàng kim.
Manh Manh tấm tắc hai tiếng, nhìn cô với với vẻ mặt thông thái: “Vậy nên, em cảm thấy một người đàn ông muốn gì có nấy như vậy sẽ treo cổ mình mãi trên một thân cây sao???”
Tới cuối câu, Triệu Manh Manh nói với giọng chắc nịch.
Phân tích như thế, Bắc Bắc chợt cảm thấy, lời nói của cộng đồng mạng và Manh Manh đúng là rất có lý, cô hoàn toàn không có lí do gì để phản bác.
“Chị nói rất đúng.”
“Phải không?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên chị nói nhé, chắc chắn là Chu Thịnh thích đàn ông.” Manh Manh than thở: “Biết đâu mấy ngày nữa, chị lại thấy cảnh tượng Chu Thịnh dẫn anh chàng nào đó lên hotsearch thôi, không biết lúc đó trông sẽ thế nào nhỉ…”
Bắc Bắc nuốt sự giật mình vào đáy lòng, nhìn Manh Manh, hỏi: “Ừm hmm… Chị thích đọc drama của Chu Thịnh lắm à? Vì sao vậy?”
Manh Manh lắc đầu: “Không đâu. Drama của ai chị cũng thích nghe hết. Chị nói này, sau này chuyển sang gọi chị là thánh hóng drama đi, cái gì chị đây cũng biết hết mà.”
Bắc Bắc: “…”
Cô thầm ngậm ngùi trong lòng, một lời khó nói hết nhìn Manh Manh, rất muốn hỏi: Thế sao chị không biết tin Chu Thịnh đã kết hôn. Song, cô vẫn không dám hỏi thẳng những thắc mắc đó.
Các cụ ngày xưa dạy rằng ba người phụ nữ thành cái chợ, nhưng đối với Triệu Manh Manh, chỉ cần có người nghe chuyện, một mình chị cũng có thể dựng một chợ.
Bắc Bắc lặng im nghe Triệu Manh Manh phổ cập đủ loại drama từ Chu Thịnh đến nam, nữ nghệ sĩ khác trong showbiz. Không thể không nói, vốn drama của Triệu Manh Manh đúng là không ít thật.
Hai người nói đến hồ hởi, ngay cả nữ diễn viên ở cạnh cũng mò tới, lần này thì đúng là ba người phụ nữ thành cái chợ thật.
Họ nói chuyện rôm rả, mãi đến khi Mã Viễn tới gọi bắt đầu làm việc, Triệu Manh Manh mới bịn rịn dắt Bắc Bắc đi trang điểm, vừa makeup vừa nói tiếp.
Cảnh diễn ban đêm được quay vô cùng thuận lợi, Bắc Bắc và Triệu Manh Manh phối hợp với nhau khá tốt.
Sau khi rời khỏi phim trường, hai người quay về khách sạn luôn, ai đều tự về phòng người nấy.
*
Sau khi về khách sạn, Bắc Bắc tắm rửa xong liền bắt đầu gọi điện thoại cho Chu Thịnh.
Đó là hoạt động chưa bao giờ gián đoạn của họ trong suốt một tuần nay.
Về cơ bản, Chu Thịnh có hẳn một tờ kế hoạch lịch quay của Bắc Bắc. Đôi khi anh cũng sẽ nhắn tin cho Bắc Bắc đang ở phim trường, qua những cuộc tán gẫu thi thoảng của cả hai, Chu Thịnh nắm rõ thời gian quay phim của Bắc Bắc.
“Bắc Bắc.” Giọng nói trầm thấp của Chu Thịnh vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Bắc Bắc chỉ thấy nửa bên tai tê tê, rõ ràng thường xuyên nghe thấy những lời này, nhưng lần nào Chu Thịnh gọi tên cô như vậy, Bắc Bắc vẫn cảm thấy run run không ngớt, cảm thấy giọng nói ấy hơi ghẹo người.
“Uhm?” Bắc Bắc khẽ cười, cong cong môi hỏi anh: “Giờ anh về nhà chưa?”
Chu Thịnh ngước mắt nhìn về phía con đường không quá sáng ở phía trước, đáp: “Về rồi.”
Bắc Bắc ồ một tiếng, cười nhẹ một tiếng: “Tối nay có tăng ca không?”
“Có.” Chu Thịnh dừng một chút, hạ giọng hỏi cô: “Ở đoàn làm phim thế nào, đã quen chưa?”
Bắc Bắc dở khóc dở cười trả lời, “Quen rồi.” Hôm nào Chu Thịnh cũng sẽ hỏi cô câu đó một lần, hỏi xong, anh đều bảo Bắc Bắc kể cho mình nghe chuyện ở đoàn làm phim, ngày nào cũng không bỏ sót.
Bắc Bắc kể lại chuyện ở đoàn làm phim, giọng cô vui mừng khó nén. Chu Thịnh nghe mà lòng chua chua.
Đang nghe đến đoạn Bắc Bắc kể Triệu Manh Manh nói đến mình với cô, Chu Thịnh chợt thấy hứng thú: “Ồ, nói anh thế nào?”
Bắc Bắc bật cười, giọng nói trong trẻo vô cùng vui vẻ: “Anh muốn biết hả?”
“Ừ. Muốn.”
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười: “Manh Manh bảo với em, hiện giờ trên mạng đều đang thảo luận về xu hướng tình dục của anh.”
Chu Thịnh đờ ra, nhíu mày: “Hả?”
Bắc Bắc bắt đầu kể với anh, rằng trên mạng thấy anh lâu ngày không lên hotsearch, bắt đầu đưa ra vô số phỏng đoán, trong đó tin có khả năng xảy ra nhất là chuyện anh thích đàn ông. Bắc Bắc vừa nói vừa cười, cứ như thể đang nói đến drama của người không hề liên quan tới mình.
Chu Thịnh nghe, mặt sa sầm, nhưng nghe giọng của người đầu bên kia, lời nói nghiêm khắc trong miệng lại không nói được thành lời.
Anh hắng giọng, bất đắc dĩ hỏi Bắc Bắc: “Em cũng thấy vậy ư?”
Bắc Bắc ơ một tiếng, dừng cười: “Đâu có.”
Chu Thịnh hừ lạnh: “Em cười hả hê thế cơ mà?”
Bắc Bắc: “. . . Em chỉ thấy cộng đồng mạng rảnh rỗi quá thôi mà.”
Chu Thịnh tiếp tục cười lạnh, “Nếu em không phải vợ anh, chẳng lẽ em không nghĩ thế sao?”
Nghe vậy, Bắc Bắc ồ một tiếng, suy nghĩ một lúc, cô thật thà gật đầu: “Có lẽ thế thật.”
Chu Thịnh: “. . .”
Dứt lời, Bắc Bắc cảm thấy nói như vậy hình như không ổn lắm, vội vàng giải thích: “Quan trọng là mọi chuyện quá lạ lùng. Anh xem lúc trước anh thường xuyên lên hotsearch như thế, giờ thì chẳng thấy lên, chắc chắn người khác sẽ thấy lạ chứ, đúng không?”
Chu Thịnh không nói chuyện, im lặng thật lâu sau mới hồi âm: “Ừ.”
Bắc Bắc: “. . .Em không nói anh thích đàn ông nhé, em biết anh thích em mà.”
Chu Thịnh im lặng một chút, rồi cười bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Ừ, biết là tốt rồi.”
Bắc Bắc thầm líu lưỡi, may quá may quá, hình như dỗ được người rồi. Cô chỉ lo Chu Thịnh không vui vì chuyện đó, vậy thì cô sẽ không biết phải dỗ dành người ra sao, an ủi người thế nào nữa.
Nháy mắt, cả hai đều an tĩnh lại.
Chu Thịnh nhìn ánh đèn xuất hiện đằng trước, hơi cong môi: “Bắc Bắc.”
“Dạ?”
“Em ở đoàn làm phim bao lâu rồi?”
“Sắp được một tuần rồi.” Ngày nào Bắc Bắc cũng nhẩm tính thời gian, thật ra cô không cần ở đoàn làm phim lâu lắm, chỉ hơn nửa tháng thì vai diễn của cô có thể đóng máy.
Chu Thịnh ừ một tiếng, thấp giọng than thở: “Cũng đã sắp một tuần rồi nhỉ?”
“Vâng.”
Bắc Bắc nghĩ nghĩ rồi nói với anh: “À đúng rồi, lần trước mẹ anh có gọi cho em.”
“Ai?”
“Mẹ anh.”
Chu Thịnh cười khẽ, hỏi lại: “Mẹ ai?”
Bắc Bắc nghẹn lời, vội vàng sửa miệng: “Mẹ chúng ta.”
“Thế còn chấp nhận được, bà ấy gọi cho em làm gì?”
Bắc Bắc nghiêng đầu hồi tưởng: “Mẹ hỏi em gần đây có bận bịu lắm không, sao hai vợ chồng không về nhà thăm họ.”
“Vậy em nói thế nào?”
Bắc Bắc đáp: “Em bảo hơi bận.” Cô dừng một chút rồi hỏi Chu Thịnh: “Anh đã nói chuyện em đóng phim với người trong nhà chưa?”
“Có chuyện gì sao?” Chu Thịnh nhu hòa nói: “Anh chưa. Về nhà rồi nói sau đi, cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.”
Bắc Bắc nghẹn họng, hỏi lại: “Chứ không phải là niềm vui kinh hãi sao?” Thật ra cô hơi băn khoăn, gia đình như nhà họ Chu sẽ đồng ý cho cô xuất đầu lộ diện đóng phim ư?
Chu Thịnh cứ như biết được suy nghĩ trong bụng cô, vội vàng giải thích: “Đừng lo quá, cha mẹ anh rất cởi mở, họ sẽ không cản em đâu.”
“Thật ư?”
Chu Thịnh bật cười, gật đầu nói: “Ừ, thật đấy.”
Anh trầm ngâm giây lát, vừa mở cửa xuống xe vừa nói với Bắc Bắc: “Chuyện em cần lo bây giờ hẳn là chuyện khác.”
Bắc Bắc sửng sốt, khó hiểu: “Chuyện gì chứ?”
Chu Thịnh đi vào khách sạn, trực tiếp bấm thang máy lên tầng: “Chuyện em vừa kể đấy, về xu hướng tình dục của anh.”
Bắc Bắc: “. . .” Cô thè lưỡi, định trốn tránh đề tài này: “Không phải chuyện đó qua rồi hả?”
“Chưa qua đâu.” Chu Thịnh cười cười, bổ sung thêm: “Anh còn chưa bỏ qua đâu đấy. Một tuần không gặp, đến vợ mình cũng nghi ngờ anh thích đàn ông.”
Bắc Bắc: “Em không hề, đó là tin đồn trên mạng mà.”
“Nhưng em nghĩ như thế.”
Bắc Bắc: “…” Cô muốn giải thích, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm được lý do để giải thích, chỉ có thể bất lực nói: “Đó là Manh Manh kể cho em, em không nghĩ như thế.”
Chu Thịnh nhìn chằm chằm kí hiệu lên tầng của thang máy, khẽ cười: “Không sao, em sẽ được chứng thực ngay thôi.”
Bắc Bắc hả một tiếng: “Ý anh là gì?”
Cô thật sự không hiểu Chu Thịnh nói gì.
Chu Thịnh nhếch môi, đi ra khỏi thang máy, tìm được số phòng mình nhớ kĩ trong kí ức, cười khẽ rồi nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Lại đây mở cửa.”
“Hả?” Giọng Bắc Bắc thảng thốt khó nén: “Cái gì cơ, ra đâu mở cửa?”
Chu Thịnh bật cười, đưa tay gõ cửa phòng, giọng trầm ấm của anh vang lên ở ngay gần.
Anh nói: “Vợ à, anh đang ở cửa, ra đây mở cửa.”