Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 25


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 25

Chương 25: Hai mươi lăm đồng tiền
 
Bắc Bắc sửng sốt, nghe giọng Chu Thịnh ở đầu bên kia truyền đến mà dở khóc dở cười.
 
Cô nhịn cười, an ủi Chu Thịnh: “Làm gì có, vợ anh không thích người đó đâu.”

 
Chu Thịnh hừ một tiếng, vô cùng ngạo kiều: “Lừa đảo, nam minh tinh trước đây em thích chính là anh ta.” Đó cũng là nguyên nhân làm cho Chu Thịnh lên cơn ghen lần trước. Trước đó không lâu anh mới biết, lúc trước Bắc Bắc rất rất rất thích một nam nghệ sĩ tên là Lê Tiêu.
 
Mà Bắc Bắc còn giấu anh gặp Lê Tiêu kia hai lần, còn sắp đóng chung một bộ phim. Chu Thịnh cảm thấy nguy cơ đã cận kề, bèn điều tra nam diễn viên Lê Tiêu nọ từ đầu đến đuôi.
 
Sau khi biết người ta không có bất cứ scandal nào, Chu Thịnh cảm thấy nguy cơ càng lớn hơn.
 
Bắc Bắc quả thật không kìm được ý cười nơi khóe miệng, vội vàng an ủi Chu Thịnh: “Em không thích Lê Tiêu đâu, thật đấy, cùng lắm chỉ là hơi hâm mộ thôi.”
 
Chu Thịnh hừ một tiếng: “Còn hâm mộ cơ đấy, anh ghen.”
 
Bắc Bắc: “…” Đến cuối cùng, Bắc Bắc chẳng muốn an ủi anh thêm câu nào nữa, rốt cuộc cô thích gã đàn ông ngạo kiều này ở điểm gì nhỉ?
 
Dỗ dành mãi, Bắc Bắc đã mệt mỏi, nhưng Chu Thịnh vẫn trong trạng thái ngạo kiều. Cô suy nghĩ giây lát rồi vờ tức giận, hỏi Chu Thịnh: “Chu Thịnh, anh còn nói như thế thì em tắt máy đây.”
 

Chu Thịnh đờ ra, vội vàng sửa miệng: “Được được, chúng ta không nói đến gã đàn ông anh ghét kia nữa, chúng ta nói về chuyện của em đi.”
 
Bắc Bắc: “Ừ.”
 
Chu Thịnh cười hỏi: “Ở đó thấy thế nào? Đã quen chưa?”
 
Bắc Bắc trả lời từng câu một: “Thật ra cũng không tệ lắm, em còn quen được, Mã Viễn đối xử với em khá tốt.”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh ừ một tiếng: “Nếu thấy không quen ở đâu, nhớ phải nói với anh đấy.”
 
“Vâng.”
 
Hai người nói một hồi lâu mới tắt máy.
 
Cúp máy rồi, Bắc Bắc sấy khô tóc, bôi kem dưỡng da rồi nằm thoải mái trên giường lớn.
 
Bôn ba cả buổi sáng, lúc này với cô, giường là nơi thoải mái nhất.
 
Cửa sổ của khách sạn đều rất lớn, Mã Viễn cũng rất hào phóng với nghệ sĩ trong đoàn làm phim, dù là người mới như Bắc Bắc cũng có thể ở riêng một phòng, hơn nữa phòng cũng không bé, thế coi như rất tốt rồi.
 
Bắc Bắc ngước mắt, nhìn ánh sáng xuyên qua tấm rèm mỏng, tạo thành quầng sáng, chiếu sáng cho căn phòng đã tắt đèn.
 
Nương theo ánh sáng, Bắc Bắc nhìn lên trần nhà sang sáng, hơi bùi ngùi.
 
Đến thế giới này lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu cô thấy chân thật và có cảm giác như đã tìm thấy điểm tựa.
 
Những cảm xúc đó, lúc trước cô chưa từng cảm thấy, nhưng vì giờ ở đoàn làm phim, ấy thế mà cô lại có thể cảm nhận được. Bắc Bắc thấy hơi bất đắc dĩ, xem ra cô thật sự có một mối duyên đặc biệt với nghề nghiệp đã gắn bó gần mười năm ở kiếp trước này.
 
Đêm dần dần trở khuya, Bắc Bắc nghĩ ngợi, rồi không biết đã thiếp đi từ bao giờ.
 
Chuyện đã qua giờ chung quy đã chìm vào dĩ vãng.
 
Hiện tại và tương lai của cô chỉ mới vừa bắt đầu.
 

 
Trong văn phòng đèn điện sáng trưng, Tào Nhất Minh cầm văn bản ra ra vào vào, để giao Chu Thịnh ký tên, báo cáo tiến độ công tác mới nhất. Đến hơn mười giờ, cuối cùng công việc trong tay cũng đã hoàn thành phần lớn.
 
Anh ta nhìn tổng giám đốc còn tăng ca, hơi bất đắc dĩ: “Tổng giám đốc, tôi đặt đồ ăn cho anh nhé?”

 
Chu Thịnh lắc đầu, rũ mắt nhìn giờ trên đồng hồ đeo trên tay, trầm ngâm giây lát, anh thấp giọng nói: “Không cần, cậu tan ca trước đi, vất vả rồi.”
 
Tào Nhất Minh nghĩ nghĩ, nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng: “Tổng giám đốc anh vẫn định ở đây tăng ca tiếp sao?”
 
“Ừ, đọc lại mấy phần văn bản này một lượt xem sao?” Anh nói một cách thờ ơ, cứ như thể đang nói một chuyện rất dễ dàng. Nhưng Tào Nhất Minh hiểu rõ tình hình lại biết rằng: muốn xem lại một lượt các phần văn bản trong tay Chu Thịnh, cho dù xem nhanh, rồi phê bình xong, cũng cần một hai giờ đồng hồ, đến lúc đó, hẳn cũng đã rạng sáng rồi.
 
Mà lí do làm Chu Thịnh tranh thủ thời gian như vậy, anh ta cũng biết.
 
Người này, muốn tranh thủ thời gian vào lúc bận rộn nhất, để đến thăm một người ở Hoành Điếm xa xôi.
 
Tào Nhất Minh cười, nhìn về phía Chu Thịnh: “Tổng giám đốc Chu, giờ tôi về cũng không có gì làm, chúng ta cùng nhau tăng ca đi.”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh liếc anh ta, cong cong khóe môi khẽ cười: “Ừ, qua một thời gian nữa sẽ cho cậu nghỉ phép.”
 
Mắt sáng lên, Tào Nhất Minh cũng cười nhẹ: “Vậy thì tôi xin cảm ơn tổng giám đốc Chu trước.”
 
“Ừ.”
 
Trong phòng làm việc, hai người đàn ông tiếp tục tăng ca vội vàng làm việc.
 
Mặt trăng ngoài cửa sổ đã đổi vị trí tự bao giờ, họ cũng không phát hiện.
 
Sau khi bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng họ đã xem hết văn bản tồn đọng trong tay, đồng thời hoàn thành việc phê chuẩn.
 
Chu Thịnh ngước mắt nhìn Tào Nhất Minh, đề nghị: “Đi thôi, cùng ăn khuya với tôi.”
 
Tào Nhất Minh không từ chối, lúc này anh ta cũng thật sự đói bụng. Anh ta nhìn đồng hồ, đã gần sáng rồi.
 
Hai người ra khỏi văn phòng, ăn khuya xong rồi ai nấy đều tự về nhà.
 
*
 
Sáng hôm sau, Bắc Bắc có giấc ngủ khá ngon nên đã tỉnh từ sớm.
 
Rửa mặt xong, cô liền xuống tầng dưới ăn sáng, rồi mới từ từ cất bước tới phim trường.
 
Vì vẫn còn sớm nên cô hoàn toàn không vội vã.
 
Tối qua, Mã Viễn đã bảo Bắc Bắc tuy buổi sáng không có phần diễn của cô, nhưng là một người mới, nếu hứng thú và muốn học thêm một vài điều thì nên đến phim trường nhiều để quan sát xem những diễn viên khác diễn chung thế nào, cũng tìm cảm giác cho riêng mình.
 
Bắc Bắc cũng biết rõ điều này. Sau khi xem cảnh diễn thử của Triệu Manh Manh và Lê Tiêu hôm qua, cô đã ngộ ra một điều: Cao thủ so chiêu đều dựa vào khí thế của mỗi người. Hơn nữa, cô cũng thích xem cảnh người khác đóng phim, bởi lúc quan sát, bản thân có thể học hỏi được nhiều điều hơn.
 
Bắc Bắc cúi đầu đi tới phim trường. Sáng sớm, gió hơi lớn, bọc áo khoác trên người, Bắc Bắc rảo bước đến phim trường.
 
Khi cô đến phim trường, chỉ có Mã Viễn và một vài nhân viên công tác đang có mặt.
 
Hai người liếc nhau, Mã Viễn kinh ngạc nhìn cô, hơi khó tin: “Sao mới sớm ra cháu đã đến rồi?”
 
Bắc Bắc à một tiếng, mím môi hỏi lại: “Không phải chú bảo cháu có rảnh thì tới quan sát học hỏi nhiều hơn sao?”
 
Mã Viễn nghẹn lời rồi cười giải thích: “Chín giờ mới bắt đầu.”
 
Bắc Bắc: “…” Cô hạ mắt, nhìn thời gian trên đồng hồ, buổi sáng tám giờ đúng.
 
Mã Viễn cười cười, vừa vẫy tay vừa nói: “Tới sớm cũng tốt, đã ăn sáng chưa?”
 
“Cháu ăn rồi ạ.”
 
“Vậy được, vậy chú giải thích cho cháu phân cảnh chiều sẽ quay nhé, cũng coi như giảng trước cho cháu một chút.”
 

Bắc Bắc đáp: “Vâng.”
 
Có thể được Mã Viễn giảng giải cũng coi như là một loại may mắn.
 
Lúc Mã Viễn làm việc, ông trở nên nghiêm túc hơn nhiều lúc thường ngày, đồng thời cũng rất cẩn thận từ tốn.
 
Nói thật, trước kia Bắc Bắc đã tiếp xúc với khá nhiều đạo diễn, nhưng có rất ít đạo diễn có thể làm được như Mã Viễn, dù đối đãi với một người mới như cô, cũng có thể kiên nhẫn đến thế, tự tay làm lấy, Bắc Bắc không hiểu chỗ nào, ông cũng hoàn toàn không cảm thấy phiền chán, mà còn giảng giải phân tích cho cô hiểu từng chút một.
 
Sau khi nói xong một tình tiết, Bắc Bắc ngộ ra rồi cũng nắm được kha khá.
 
“Có hiểu không?”
 
Bắc Bắc cười gật đầu: “Có ạ.”
 
Mã Viễn ừ một tiếng, nhìn cô rồi hỏi: “Đã đọc kịch bản chưa?”
 
“Đã đọc ba lần.”
 
Nghe vậy, Mã Viễn hơi kinh ngạc: “Chỉ đọc phân vai của mình hay toàn bộ kịch bản?”
 
Bắc Bắc nói rõ: “Đã đọc toàn bộ kịch bản ba lần, còn phần của cháu thì đọc nhiều hơn.”
 
“Ừ, không tệ.”
 
Thông thường, rất nhiều diễn viên chỉ đọc kịch bản một lần, sau đó tập trung vào lời kịch của mình. Nhưng thật ra đây là hành vi không quá tốt, bởi kịch bản là quá trình phát triển của toàn bộ cốt truyện, nếu có thể đọc từ đầu đến cuối kịch bản hai lần, lại suy ngẫm về quan hệ của từng nhân vật bên trong kịch bản để từ đó suy ra phản ứng của từng nhân vật với nhau. Chỉ có cách nắm rõ kịch bản và suy xét như vậy, diễn viên mới có thể diễn càng trọn vẹn hơn.
 
Mã Viễn càng ngày càng hài lòng về Bắc Bắc.
 
Ông tin chắc ánh mắt của mình rất sáng, tìm được một diễn viên mới vừa hợp vai lại vừa bằng lòng nghiêm túc học hỏi.
 
Nghĩ nghĩ, Mã Viễn liếc cô: “Chú hỏi cháu một chuyện được không?”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, cười nói: “Đạo diễn cứ hỏi ạ.”
 
Mã Viễn suy nghĩ giây lát, rồi nhìn Bắc Bắc hỏi: “Cháu có quan hệ gì với tổng giám đốc Chu của Chu Thị thế?” Nói xong, Mã Viễn vội vàng bổ sung: “Hơi đường đột, nếu cháu không muốn nói thì thôi.”
 
Thật ra ông cũng chỉ muốn biết một chút, rốt cuộc thì lòng hiếu kỳ có thể đè chết lạc đà này vẫn còn tồn tại đôi chút.
 
Nghe vậy, Bắc Bắc mỉm cười nhìn Mã Viễn, khẽ nói: “Đạo diễn, việc này cháu thật đúng là không nói cho chú được.”
 
Mã Viễn: “. . .”
 
Nhìn vẻ mặt Mã Viễn cứng đờ, Bắc Bắc cười bổ sung một câu: “Nhưng điều cháu có thể tiết lộ duy nhất là quan hệ giữa hai người chúng cháu không giống chú tưởng.”
 
Mã Viễn nghẹn lời, trừng mắt nhìn Bắc Bắc, nói: “Chú tưởng quan hệ gì? Cháu còn biết chú nghĩ gì cơ đấy!”
 
Bắc Bắc bị răn dạy ồ một tiếng, chớp mắt hỏi: “Chẳng lẽ chú không tưởng cháu là tình nhân của anh ấy à?”
 
Nghe vậy, Mã Viễn hừ lạnh một tiếng, nhìn Bắc Bắc, vẻ mặt ghét bỏ: “Đương nhiên không phải, nếu cháu là một trong đám oanh oanh yến yến của Chu Thịnh thật, chú sẽ không cho cháu vào đoàn làm phim.”
 
Bắc Bắc: “. . . .”
 
Thế cô còn là vợ của Chu Thịnh cơ. Bắc Bắc không biết, nếu Mã Viễn biết thân phận đó của cô, liệu rằng có khăng khăng đuổi cô ra khỏi đoàn làm phim ngay bây giờ hay không nữa…
 
Cuộc trò chuyện của hai người đến đây là chấm dứt.
 
Đúng lúc Triệu Manh Manh đến phim trường, còn chưa thấy người, Bắc Bắc đã nghe giọng chị ấy vọng từ ngoài vào.

 
“Chào đạo diễn.”
 
“Chào Bắc Bắc.”
 
Bắc Bắc cười gật đầu: “Chào chị Manh Manh.
 
Tối hôm qua, Triệu Manh Manh rất giận khi nghe Bắc Bắc gọi Triệu Manh Manh, chị ấy vỗ ngực nói với Bắc Bắc, kêu một tiếng chị Manh Manh, sau này chị ấy sẽ che chở cho Bắc Bắc.
 
Bắc Bắc dở khóc dở cười, tuy không cần chị ấy che chở, nhưng cô vẫn nên gọi chị Manh Manh theo lẽ thường.
 
Cho nên không cần nghĩ quá lâu, liền trực tiếp đồng ý, vậy nên mới có cảnh tượng này.
 
Hai người kề vai sát cánh đứng trước mặt Mã Viễn. Mã Viễn nhìn xong chỉ thấy đau sọ não, nhìn hai người với ánh mắt vô cùng ghét bỏ: “Mau đi trang điểm rồi còn quay phim nữa.”
 
Triệu Manh Manh hừ hừ: “Lê Tiêu còn chưa tới đâu.”
 
Vừa dứt lời, ở cửa đã truyền đến tiếng Lê Tiêu chào hỏi nhân viên công tác. Triệu Manh Manh dừng một chút rồi im lặng bĩu môi, kéo Bắc Bắc vào phòng trang điểm.
 
Trang điểm thì trang điểm.
 
Bắc Bắc đến buổi chiều mới phải diễn, cho nên giờ chỉ cần đứng nhìn một bên. Nhìn Triệu Manh Manh trang điểm, thi thoảng Bắc Bắc đề nghị một hai câu.
 
Chuyên viên trang điểm hiểu ngay khi được nhắc, liên tục khen ngợi: “Bắc Bắc biết nhiều thật đấy, trang điểm chỗ này như thế, trông tốt hơn hẳn.”
 
Bắc Bắc cười cười: “Chị không chê em vướng chân vướng tay là được rồi, chẳng qua em đứng ngoài để quan sát, nên mới cảm thấy như vậy sẽ đẹp hơn.”
 
“Sao lại thế chứ, chị còn chẳng để ý tới chỗ ấy, còn phải cảm ơn em nhắc ấy chứ.”
 
Triệu Manh Manh ngồi trong, nhìn trái nhìn phải, không nhịn được bèn nói: “Đừng khen nhau nữa, hai người đều làm tốt cả.”
 
Bắc Bắc bật cười, gật đầu đồng ý, “Vâng, chị nói phải lắm.”
 
Hai người mặt đối mặt rồi cười, thợ trang điểm tiếp tục makeup cho Triệu Manh Manh, chẳng bao lâu sau đã hoàn thành.
 
Bắc Bắc nhìn lớp makeup tinh tế, khen không tiếc lời: “Đẹp lắm, quần áo cũng đẹp nữa.”
 
Phim cổ trang nếu có trang phục được làm tỉ mỉ, khi mặc lên đều vô cùng thanh thoát, rất có khí chất.
 
Sau khi Triệu Manh Manh ra ngoài, Lê Tiêu ở phòng trang điểm bên cạnh cũng đã thay quần áo xong, mắt Bắc Bắc sáng lên, cô vội vàng sang bên đó để ngắm thử.
 
Cả một buổi sáng, Bắc Bắc đều đắm chìm trong cảnh phối hợp diễn của hai diễn viên gạo cội. Tuy rằng buổi sáng thời gian không ít, nhưng cảnh diễn có thể quay thành công lại quá ít, vì Mã Viễn chú ý đến từng chi tiết nhỏ nên cho dù là cách trang trí đồ vật ở bên cạnh cũng yêu cầu phải ngay ngắn, tỉ mỉ nhất.
 
Người phụ trách đi qua, kiểm tra hết lần này đến lần khác chỉ vì cảnh quay diễn ra vài phút như thế.
 
Phim cổ trang là thể loại yêu cầu cầu kỳ nhất trong tất cả mọi thể loại, Bắc Bắc vẫn luôn biết rõ điều này.
 
*
 
Giờ nghỉ trưa, Bắc Bắc ăn cơm trưa xong, ngồi trên ghế chợp mắt một lúc rồi dậy đọc kịch bản.
 
Đến chiều có vai diễn của cô, nếu nói mình không thấy hồi hộp thì đấy chỉ là nói dối.
 
Lâu rồi chưa đóng phim, cô cảm thấy hơi lạ lẫm. Mặc dù đây là tâm trạng bình thường, nhưng Bắc Bắc muốn nhanh chóng lấy lại trạng thái tốt nhất của mình để đối mặt với nghề nghiệp mình thích nhất, đồng thời là việc mà cô thích làm nhất.
 
Thời gian trôi qua, thoáng chốc đã đến cảnh quay có Bắc Bắc xuất hiện.
 
Trang điểm, thay quần áo xong, Bắc Bắc liền ra khỏi phòng.
 
Vừa đi ra, nhân viên công tác hiện trường nháy mắt giật mình ngẩn ra, mắt nhìn Bắc Bắc chăm chú, miệng há hốc, kinh hô nhìn dáng vẻ cô hiện giờ.
 
Cô mặc một chiếc váy dài xanh biếc, thoạt trông vô cùng thanh thoát và sống động, kết hợp với lớp hóa trang, Bắc Bắc tuổi hai mươi được tân trang trông hệt như một thiếu nữ mười lăm mười sáu, tràn đầy sức sống.
 
Triệu Manh Manh hồi thần trước nhất, nhìn Bắc Bắc khen không ngớt lời: “Đẹp lắm, Bắc Bắc quá đẹp.”
 
Bắc Bắc cười cười, cong môi nói: “Đâu ạ, chị Manh Manh mới đẹp.”
 
Lê Tiêu đứng bên cạnh, khẽ cười rồi nhắc nhở, nói: “Mỗi người một vẻ.”
 
Người còn lại cũng gật đầu đồng ý, đúng là vẻ đẹp khác nhau thật. Bởi hai người khác tính cách, khác kiểu mặt, các tướng cũng có nét đặc sắc và ưu điểm khác nhau, nhưng điều giống nhau duy nhất, đó là cả hai đều đẹp.

 
Mặc đồ cổ trang đều vô cùng thanh thoát và sống động.
 
Mã Viễn nhìn lại, mắt sáng lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Tuy rằng lúc mới thấy Bắc Bắc, ông đã cảm thấy cô hợp với phân vai này, nhưng tới giờ, sau khi Bắc Bắc mặc phục trang bước ra, Mã Viễn mới giật mình cảm thấy, cô thật sự quá phù hợp, nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ không có được hiệu quả như thế này.
 
“Nào nào, đổi quần áo rồi thì chúng ta chụp ảnh tạo hình trước đã.”
 
Bắc Bắc: “. . .”
 
Triệu Manh Manh đứng bên cạnh cười: “Đạo diễn có thấy chiếc váy này mặc quá đẹp không?”
 
Mã Viễn cũng không bác bỏ, gật đầu nói: “Đúng là đẹp thật, Bắc Bắc chụp ảnh tạo hình xong rồi quay phim.”
 
Chiều hôm đó, Bắc Bắc chụp ảnh tạo hình rồi phối hợp diễn với Triệu Manh Manh một lần là xong.
 
Mã Viễn càng lau mắt mà nhìn cô.
 
“Bắc Bắc, cháu tới đây một chút.”
 
“Vâng.”
 
Mã Viễn nhìn người đứng trước mặt mình, hơi khó nói: “Chú hỏi cháu một chuyện.”
 
Bắc Bắc dở khóc dở cười đáp: “Vâng, mời đạo diễn nói.”
 
“Trước kia cháu thật sự chưa từng đóng phim?”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẩn ra, cúi đầu nhìn Mã Viễn, hỏi: “Đạo diễn thấy thế nào?”
 
Mã Viễn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. Nói thật ông cũng không biết, cảnh diễn vừa rồi, cách mà Bắc Bắc tìm vị trí máy, căn góc lên phim hoàn toàn không giống người mới. Tuy rằng đã bàn trước, nhưng cô vẫn quá điêu luyện, quá thành thạo.
 
Mà Triệu Manh Manh – một gương mặt tiêu biểu cho phái diễn viên có thực lực nhưng ở cảnh quay vừa rồi, suýt chút đã bị Bắc Bắc lấn át.
 
Điểm nhỏ này người khác không nhận ra, nhưng là một đạo diễn, ông rất rõ ràng, tuy rằng Triệu Manh Manh có vẻ thả cửa cho người mới, nhưng thật sự hơi kì dị.
 
Bắc Bắc cười khẽ, cong môi nói: “Trước đây cháu chưa đóng phim, chẳng qua là sáng nhìn hai người họ nên học hỏi được một chút.”
 
Mã Viễn gật đầu, vỗ vai cô, tán thưởng: “Tốt, tốt lắm.”
 
Bắc Bắc cười, “Cảm ơn đạo diễn.”
 
Mã Viễn ừ một tiếng: “Đi qua thay quần áo đi, bên này không có chuyện gì nữa đâu.”
 
“Vâng.”
 
Bắc Bắc không ngập ngừng, đi thẳng vào phòng trang điểm đổi quần áo rồi ra ngoài. Vừa ra cửa, cô đã bị Triệu Manh Manh kéo sang một bên. Hai người liếc nhau, Triệu Manh Manh nói: “Sao em nhìn chị bằng ánh mắt đó?”
 
Bắc Bắc hơi do dự, cô không biết Triệu Manh Manh có để ý chuyện vừa rồi hay không.
 
“Lúc quay phim ban nãy…” Còn chưa nói hết, Triệu Manh Manh đã ngắt lời: “Lúc nào? Em nói lúc em lấn chị đấy hả?”
 
Bắc Bắc mím môi gật đầu.
 
Triệu Manh Manh cười: “Có gì đâu, nhân vật của em đã đòi hỏi phải có khí thế lấn át chị rồi. Đừng lo quá, chị không để ý đâu.” Chuyện này, một diễn viên như Triệu Manh Manh vô cùng rõ ràng.
 
Chị ấy nhìn Bắc Bắc, khen: “Nhưng mà không thể không nói, em diễn tốt lắm, diễn chung với em rất đã ghiền.”
 
Bắc Bắc: “. . .” Nhìn Triệu Manh Manh không tim không phổi như vậy, cô thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
 
“Đúng rồi, này này, chiều nay chị hết cảnh rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
 
“Đi đâu?”
 
“Đi ăn BBQ không?”
 
Bắc Bắc: “. . . Đi.”
 
Cô thèm BBQ, thèm tới tột cùng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.