Chồng À Em Không Muốn Phá Sản

Chương 55: Uaifufu


Đọc truyện Chồng À Em Không Muốn Phá Sản – Chương 55: Uaifufu


Editỏ: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, Đồng Vũ Vụ vẫn luôn năn nỉ ỉ ôi với hệ thống, chỉ hy vọng nó sẽ không đột ngột phát hành nhiệm vụ mà không cho chút nhắc nhở nào như lần trước.

Cô chỉ hy vọng mình có thể vui vui vẻ vẻ trải qua sinh nhật 25 tuổi, còn nhiệm vụ gì đó thì tốt nhất qua sinh nhật lại tuyên bố.

Hệ thống tương đối có tình người, hơn nữa nó cảm thấy nó và người dùng giao tiếp khá suông sẻ, hợp tác cũng vui vẻ liền mở cửa sau cho cô.

Ngày mai chính là sinh nhật 25 tuổi của cô.

Hôm nay cô có kế hoạch đi Phát Sắc làm tóc, để ngày mai lúc trang điểm và làm tóc được tốt hơn.

Vì để ngày mai mặc lễ phục được đẹp hơn nên từ hôm qua đến giờ cô không dám ăn nhiều, buổi chiều chỉ ăn một chút rau luộc.

Kết quả là lúc Phó Lễ Hành lái xe về đón cô, hắn đưa cho cô một phần ăn hải sản làm cho cái bụng của cô thiếu chút nữa kêu réo cả lên.

“Em no lắm, không ăn đâu.” Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ kiên định từ chối phần ăn hải sản, ngặt nỗi là thân thể lại rất thành thật, đôi mắt nhỏ không khống chế được mà liếc nhìn về cái hộp đựng thức ăn.

Phó Lễ Hành là người khôn khéo, ngửi một cái rồi liếc mắt quét qua trong phòng liền nhạy bén phát hiện trong nhà vốn không nổi lửa, lại nghĩ đến lúc trước cô vì tham gia buổi tiệc ở nhà họ Vạn mà làm ra đủ loại hành vi giảm béo.

Hắn nghi ngờ cô vì buổi tiệc sinh nhật ngày mai nên không hề ăn tối mà chỉ uống gió Tây Bắc thôi.

Nhưng có câu gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Phó Lễ Hành đương nhiên có cách để đối phó cô, vì vậy hắn bình tĩnh nói: “Nếu như em ăn thì tôi sẽ đi làm tóc với em.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Tuy rằng cô đã sớm thấy rõ gương mặt thật của một nhà tư bản như hắn, nhưng nghe những lời này vẫn làm cho cô á khẩu: “Này sao có thể cò kè mặc cả được, em chỉ đang lấy tiền lương của em thôi mà.

Chẳng lẽ còn có điều kiện đi kèm?”
“Em ăn thì tôi liền đi với em.” Hắn vẫn giữ nguyên những lời đã nói.

Đồng Vũ Vụ không phải không thể chống cự sự dụ hoặc của phần ăn hải sản, nhưng vẫn phải nhân cơ hội ve vãn làm nũng, cô ra vẻ bất mãn nói: “Vậy những trợ lý khác đến lấy tiền lương cũng có điều kiện sao? Hay chỉ nhằm vào mỗi mình em?”
“Các trợ lý khác sẽ không đi làm trễ.” Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn cô một cái, “Em đi làm ba ngày, mỗi một ngày đều đi trễ từ một giờ đến hai mươi phút, cho nên tôi cho rằng khi em đòi tiền lương thì tôi nên đưa ra một số điều kiện đi kèm.

Cũng không có gì là quá đáng đúng không.”

Đồng Vũ Vụ trợn mắt há hốc mồm: “Không phải vì anh một hai phải lôi kéo em đi ăn sáng nên mới đi làm trễ sao?”
“Chẳng lẽ không phải do em tiêu tốn hơn một tiếng đồng hồ từ khi rời giường cho đến khi ra khỏi cửa nên mới đi trễ sao?”
Hiển nhiên trên phương diện lý luận thì Đồng Vũ Vụ của bây giờ còn không phải là đối thủ của Phó Lễ Hành.

Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước bàn cơm, mặt ngoài rầu rĩ không vui nhưng thật ra lại âm thầm vui vẻ ăn hải sản.

Một phần hải sản Phó Lễ Hành mang về quá nhiều, Đồng Vũ Vụ ăn không hết, cũng may hắn không phải là đại ca xã hội đen nên không có cưỡng ép cô phải ăn bằng hết.

Trên đường Phó Lễ Hành lái xe đến Phát Sắc thì Đồng Vũ Vụ đã sớm hẹn với Tony Vương.

Hôm nay cô rất hưng phấn nên lời nói cũng nhiều hơn.

Phó Lễ Hành nghe cô ríu rít nói chút việc nhỏ vụn vặt, trong đầu bỗng hiện lên những lời Chu Trì nói.

Cô sẽ để ý đến chuyện trước kia của hắn?
“Tống Tương thật sự rất ấu trĩ.” Đồng Vũ Vụ không hề che giấu mà đem chuyện bút máy nói ra bằng sạch.

Bạn bè chính là để đem đi bán, huống chi Tống Tương còn không phải là bạn bè của cô, “Cô ấy còn cố ý gọi điện thoại khoe với em.

Thật tức chết mà.”
Phó Lễ Hành không nhịn được bật cười, “Tôi cảm thấy Từ Duyên Thanh là thật sự đã quên.

Không ai đi nhớ kỹ những chi tiết như vậy.”
Đồng Vũ Vụ không nghĩ tới là Phó Lễ Hành sẽ tiếp nhận chủ đề này.

Hắn không phải là người nói nhiều, lúc hai người nói chuyện phiếm, rất nhiều thời điểm đều là cô nói hắn nghe, đối với chuyện của người khác, hắn trước nay chưa từng phát biểu ý kiến hay đánh giá.

“Thật vậy chăng?” Đồng Vũ Vụ cười dịu dàng, “Vậy còn anh, anh cũng giữ lại bút máy của bạn gái cũ tặng sao?”
Giống như sợ hắn sẽ hiểu lầm nên cô lại bổ sung thêm: “Anh yên tâm, em không phải là loại người nhỏ nhen.

Mỗi người đều có quá khứ, em sẽ không vì loại này việc nhỏ này mà tức giận.”
Phó Lễ Hành đang cầm tay lái, tình hình giao thông trên đường tương đối tốt, nét mặt của hắn cũng nhẹ nhàng tự tại, “Loại chuyện này đúng là không có gì đáng để giận.”
Đồng Vũ Vụ: “……”
Sự thật chứng minh, thảo luận loại vấn đề này với thẳng nam chính là tự mình tìm ngược.

Đồng Vũ Vụ không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, hai người bắt đầu nói về những chuyện khác.


Khách hàng có thể ra vào trụ sở chính của Phát Sắc không nhiều, vừa đến cửa thì bảo vệ và nhân viên liền nhận ra Đồng Vũ Vụ, lịch sự mở cửa giúp bọn họ.

Đồng Vũ Vụ đi lên tầng 2 như thường lệ, cô có chỗ ngồi riêng, Tony Vương cũng đã chờ sẵn ở đó.

Bản thân cô cho dù đi đến nơi nào thì đều thu hút sự chú ý của người khác.

Cô vừa đi vào Phát Sắc liền hấp dẫn không ít ánh mắt, càng đừng nói cô còn kéo theo Phó Lễ Hành.

Có vài tiểu thư và phu nhân chưa từng gặp qua Phó Lễ Hành, nhưng bọn họ ai cũng nhận ra Đồng Vũ Vụ.

Người có thể làm cho Đồng Vũ Vụ quang minh chính đại lôi lôi kéo kéo ở chỗ này……!trừ bỏ chồng của cô thì còn ai vào đây nữa?
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người tôi nhìn xem cô cô nhìn xem tôi, cuối cùng tầm mắt đều ăn ý hướng về trên người đôi bích nhân kia–
【 Mẹ nó, chồng của Đồng Vũ Vụ lớn lên đẹp như vậy sao! Thật không khoa học! 】
【 Không phải nói chồng cô ấy là thần long thấy đầu không thấy đuôi sao, không phải nói chồng cô công tác bận rộn lắm sao! 】
【 Không ngờ chồng cô ấy lại đi làm tóc cùng với cô ấy!! 】
Đồng Vũ Vụ không nghĩ tới lúc lên lầu lại đụng phải Đoạn Nhã Điềm.

Lúc trước nếu cô nhìn thấy người này thì chỉ biết xem cô ta thành người qua đường Giáp Ất nào đó thôi.

Bây giờ có Phó Lễ Hành đi cùng, ánh mắt của cô cũng trở nên ý vị thâm trường*.

* ý vị thâm trường: có thể hiểu như ý tứ hàm súc, thâm sâu (theo Hoasinh_Anhca).

Lúc trước, khi Đoạn Nhã Điềm lừa người ăn vạ, tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày sẽ gặp phải chính chủ và vợ của hắn đi!?
Cho dù trước kia Đoạn Nhã Điềm không quen biết Phó Lễ Hành, nhưng sau khi có ý ăn vạ rất nhiều lần thì cô ta liền đơn phương nhận biết hắn.

Bất ngờ gặp được hắn làm cô ta có chút ngây ngẩn.

Cô ta từng nhờ người nhà thu xếp để có thể xuất hiện trong cùng một buổi tiệc với hắn, lúc ấy cô ta còn tràn đầy tự tin đi theo người lớn trong nhà mời rượu hắn, nào biết rằng mình không thể lại gần hắn……!
Cô ta còn cố ý cho người chụp những bức ảnh không rõ ràng, ý đồ dùng ảnh để chứng thực hình tượng bạch phú mỹ của cô ta, ai biết ảnh chụp xong lại không thể đăng lên.

Khoảng thời gian trước, đoàn đội của cô ta sử dụng tên viết tắt rồi tung hot search nặc danh lên mạng, vốn cho rằng sẽ tạo ra một đợt chú ý, nào biết rằng bài vừa mới đăng lên chưa được mấy ngày đã bị người hack.


Cô ta cũng vì vậy mà bị lãnh đạo gõ rất nhiều lần, lúc ấy mới hiểu ra người ta đây là không cho phép cô ta ăn vạ.

Sau khi nhìn thấy dáng người và tướng mạo của người phụ nữ kia thì cô ta lại càng gạt hẳn ý định kia đi.

Vẫn không nên tự rước lấy nhục.

Nhưng người lớn trong nhà lại nói Phó Lễ Hành là người giữ mình trong sạch……!Đàn ông trên đời này chẳng phải đều như nhau cả sao?
Đồng Vũ Vụ rất hiểu phụ nữ, cô suy đoán Đoạn Nhã Điềm khẳng định không biết cô là vợ của Phó Lễ Hành, bằng không sắc mặt của cô ta sẽ không thản nhiên như vậy.

Nghĩ đến đây, lúc Đồng Vũ Vụ đi ngang qua bên người Đoạn Nhã Điềm thì cô đột nhiên nói với Phó Lễ Hành: “Chồng à, nhẫn đính hôn anh mua cho em lúc ấy không biết em để ở chỗ nào rồi.”
Bước chân xuống lầu của Đoạn Nhã Điềm bỗng nhiên chậm nửa nhịp, vẻ mặt của cô ta tràn đầy kinh ngạc.

……!
…………!
Cho nên người phụ nữ xinh đẹp kia là vợ…vợ của Phó Lễ Hành??
Đoạn Nhã Điềm kinh ngạc quay đầu lại, nhưng chỉ có thể nhìn đến bóng dáng hai người đi lên lầu.

Cô ta bỗng nhiên cảm thấy rất không ổn như rơi vào vực sâu hun hút.

Lớp trang điểm trên mặt chính là lớp bảo vệ tốt nhất của cô ta lúc này, còn may là mặt của cô ta không có hồng thấu lên.

Bằng không ăn vạ Phó Lễ Hành, mà bị người khui ra là Phó Lễ Hành đã kết hôn còn chưa tính, nếu như ảnh chụp so sánh giữa cô và vợ của Phó Lễ Hành bị tung ra, vậy không phải xử tội công khai thì là gì? Khẳng định sẽ bị dân mạng trào phúng đến hoài nghi nhân sinh.

(TY: mấy câu đầu t chuyển nghĩa ko sát cho lắm nha, mng thông cảm.)
“Nhẫn đính hôn có ý nghĩa rất đặc biệt đó.” Tâm trạng của Đồng Vũ Vụ không tệ, khóe môi cô cong cong.

Phó Lễ Hành nghi ngờ nhìn cô một cái, rõ ràng mất nhẫn đính hôn thì phải buồn bã mới đúng, cớ gì lại cười vui vẻ như vậy?
“Vừa rồi anh có nhìn thấy người mới đi ngang qua chúng ta không?” Đồng Vũ Vụ lại hỏi.

Phó Lễ Hành: “……!Không chú ý.”
Đây đúng là một đáp án tiêu chuẩn.

Tươi cười của Đồng Vũ Vụ càng xán lạn, “Là một minh tinh đó.”
“À.” Phó Lễ Hành không mấy quan tâm tới mấy loại chuyện này.

Thấy Phó Lễ Hành không quen biết Đoạn Nhã Điềm thì cô gái nhỏ trong lòng Đồng Vũ Vụ đang chống nạnh cười điên cuồng, cười đến trong phạm vi trăm dặm không còn một ai sống sót.

! Người đàn ông này đôi khi thật sự đáng yêu quá mức!
Bởi vì biểu hiện của hắn làm Đồng Vũ Vụ rất vừa lòng nên cho dù đề tài về “người cũ” lúc nãy làm cho cô rất lo lắng, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

Tony Vương đã sớm chờ cô ở chỗ ngồi riêng, hắn đã nhận được tin nhắn của học trò từ khi Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành xuống xe, cho nên hắn không cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Phó Lễ Hành, ngược lại còn lễ phép chào hỏi rất tự nhiên: “Chào Phó tổng.”
Phó Lễ Hành nhìn hắn gật đầu xem như trả lời.


Phó Lễ Hành: “?”
Xem ra hắn cần phải dạy lại cô định nghĩa về thời gian.

Trợ lý của Tony Vương rất có mắt tiến lên hỏi: “Phó tổng, ngài có muốn uống gì hay không ạ?”
Chưa chờ Phó Lễ Hành trả lời thì Đồng Vũ Vụ đã nói thay, “Anh uống cà phê ở đây thử xem, cũng không tệ đâu.

Đem cho tiên sinh của tôi* một tách Americano, cảm ơn.

Còn tôi thì một tách hồng trà như thường lệ mà được.”
*tiên sinh của tôi: cách nói khác của vợ dành cho chồng khi nói với người ngoài.

Lúc Phó Lễ Hành đang bị mấy chữ “tiên sinh của tôi” làm cho sững sờ thì Đồng Vũ Vụ lại gọi hắn, “Wifi ở đây chậm quá đi, anh có thể cho em kết nối với wifi hotspot của anh để tải dữ liệu được không?”
Đương nhiên Đồng Vũ Vụ không để ý đến cái gọi là tải dữ liệu, chẳng qua cô chỉ muốn khoe khoang chút thôi.

Giống như một cô gái nhỏ trong bộ váy mới gấp gáp muốn đi dạo một vòng trước mặt đồng bọn để khoe khoang mới thỏa mãn.

Phó Lễ Hành đương nhiên không biết wifi hotspot là gì.

Đồng Vũ Vụ dứt khoát vươn tay, “Anh mở khoá điện thoại di động rồi đưa cho em mượn một chút.”
Phó Lễ Hành có hơi chần chờ nhưng vẫn đưa điện thoại di động đã mở khóa cho cô.

Di động đối với người hiện đại là một vật rất quan trọng, bên trong có rất nhiều thứ nên nếu làm mất thì sẽ rất phiền.

Phó Lễ Hành không có thói quen đưa điện thoại di động cho người khác mượn, trước kia cũng chưa từng có tiền lệ nào như vậy.

Nhưng mà cô rất ít khi mở miệng yêu cầu nên hắn cũng không thể để cô mất mặt trước người ngoài.

Đương nhiên Đồng Vũ Vụ sẽ không nhân cơ hội này mà giở trò kiểm tra điện thoại của Phó Lễ Hành ngay trước mặt hắn.

Mặc dù cô rất quan tâm đến chuyện của hắn và thậm chí trong đó có thể có cả những bí mật mà cô không biết, nhưng cô sẽ không tự tiện xem mà không có sự đồng ý của hắn.

Cô mở tính năng wifi hotspot của hắn và nhập một vài ký tự vào ô mật khẩu, sau khi cài đặt thành công, cô kết nối với wifi hotspot của hắn để tải dữ liệu rồi trả lại điện thoại lại cho hắn.

Lúc Phó Lễ Hành lấy lại điện thoại thì màn hình vẫn chưa bị khoá, giao diện điên thoại vẫn dừng lại ở trạng thái cài đặt mật khẩu wifi hotspot.

Hắn nhìn lướt qua liền nhìn thấy mật khẩu do cô cài đặt–
uaifufu.

Editor: Anh chị em cô bác nhớ vote cho t với nhaaaaaa >.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.