Chồng À Em Không Muốn Phá Sản

Chương 54: Kéo Hắn Xuống Cùng


Đọc truyện Chồng À Em Không Muốn Phá Sản – Chương 54: Kéo Hắn Xuống Cùng


Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.
Phó Lễ Hành hiển nhiên sẽ không nói lời tâng bốc Đồng Vũ Vụ.

Cô muốn hắn khen cô nhiều hơn, hắn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng hôn trán cô một cái.

Nụ hôn này rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, không có chút dục niệm nào.

Giống như khi một người nhìn thấy một đứa trẻ dễ thương, anh ta sẽ nhịn không được mà muốn ôm và hôn một cái để thể hiện tình cảm.

Hắn cảm thấy cô bây giờ rất đáng yêu làm hắn muốn hôn cô.

Cho dù là những lúc hôn môi nồng nhiệt cũng chưa lần nào làm cho Đồng Vũ Vụ sinh ra một loại cảm giác thẹn thùng như bây giờ.

Trạng thái này kéo dài liên tục đến buổi sáng ngày hôm sau.

Thời điểm cô tỉnh lại thì hắn đã đi làm.

Cô lấy ra di động, trí nhớ quá tốt làm cô nhớ đến tên Weibo của bạn gái cũ Phó Lễ Hành.

Sau một phen giãy giụa tâm lý ngắn ngủi, cô tiện tay click vào Weibo bạn gái cũ.

Vì để tránh sự xấu hổ của việc trượt tay bấm like, toàn bộ quá trình cô đều rất cẩn thận.

Nghĩ đến việc tối hôm qua cô hỏi hắn có thích cô hay không mà hắn lại không trả lời.

Trái tim Đồng Vũ Vụ bỗng nhiên lạnh thật lạnh.

Gần đây tâm tình của cô hay biến đổi thất thường, phần lớn đều bởi vì Phó Lễ Hành.

Thật là, hắn còn chưa nói thích cô mà cô đã bắt đầu lo được lo mất.

Vì để thoát khỏi loại tâm tình này, Đồng Vũ Vụ dứt khoát đặt hết tâm tư lên buổi tiệc sinh nhật sẽ diễn ra vào mấy ngày nữa.

Thiệp mời đều đã cho người đưa đến tay khách mời, lúc Đồng Vũ Vụ đang kiểm tra quà sinh nhật thì nhận được điện thoại từ Tống Tương.

Quan hệ giữa hai người các cô khi nào trở nên tốt như vậy?
Đồng Vũ Vụ vừa suy đoán vừa nhận điện thoại, giọng điệu cao ngạo, “Cái xe què kia của cậu lại hỏng rồi?”

Tống Tương nghe lời này cũng không tức giận, cô đang ngồi xếp bằng trên sô pha, vẻ mặt ngọt ngào, “Nói cái gì thế, đó là xe chồng tôi đưa tôi, không phải là xe què.

Tôi vừa nhận được thiệp mời sinh nhật của cậu.

Không nói chuyện khác nữa, cậu muốn quà gì để tôi đỡ phải bận tâm suy nghĩ.”
Tuy Đồng Vũ Vụ và Tống Tương không hợp nhau, nhưng dù sao cũng là bạn học từ thời còn đi nhà trẻ.

Dựa trên phần giao tình cũng đủ để hai người nhớ đến đối phương mỗi lần đưa thiệp mời sinh nhật.

“Thì ra là vậy ——” Đồng Vũ Vụ cũng không khách khí, “Tôi sẽ gởi thứ tôi muốn mua vào WeChat của cậu, cậu xem rồi mua đi.”
“Được.

Đúng rồi, cậu không quan tâm diễn biến tiếp theo của sự kiện cây bút máy sao?”
Không đợi Đồng Vũ Vụ trả lời, Tống Tương liền vội vàng nói thêm: “Ngày hôm qua về tôi liền quậy tanh bành một lúc lâu, thiếu chút nữa nhịn không được nói muốn ly hôn.

Thật luôn đấy, tôi chịu không nổi loại ấm ức này, dựa vào đâu mà tôi không có người yêu cũ mà hắn lại có người yêu cũ, còn giữ bút máy người yêu cũ tặng.

Tôi nói cho cậu nghe, ngày hôm qua tôi thật sự rất muốn ly hôn!” (TY: cá mè một lứa luôn, toàn ý nghĩ khác người)
Đồng Vũ Vụ trợn tròn mắt, tuy rằng Tống Tương nhìn không thấy.

Tại sao cô lại nhận cuộc điện thoại trời ơi đất hỡi này vậy?
“Từ Duyên Thanh hứa với tôi đủ các loại bảo đảm, dù sao thì hắn hẳn cũng bị tôi dọa cho một trận rồi.

Hôm qua hắn ném toàn bộ bút trong ống đựng bút đi luôn.

Cậu nói hắn phải làm đến mức này luôn sao, chỉ vì một cây mà vứt hết toàn bộ, có phải là hắn đang chột dạ không, bằng không sao lại muốn vứt……”
Đồng Vũ Vụ thật sự nghe không nổi nữa.

Cô sợ cô nếu nghe thêm sẽ bị Tống Tương lây bệnh.

Ở phương diện tự biên tự diễn này thì cô thật sự không bằng Tống Tương, điểm này cô thừa nhận.

“Cậu còn việc gì nữa không? Không có việc gì thì tôi tắt máy.”
“Ấy ấy ấy, đừng mà—— cậu nghe tôi nói xong đã!” Tống Tương nóng nảy, “Dù sao tôi muốn đặt cho chồng tôi mấy cây bút máy, cũng phải khắc chữ, cậu nói nên khắc cái gì bây giờ?”
Một giây tiếp theo, đáp lại Tống Tương chính là âm thanh tút tút tút.

Tống Tương kinh ngạc, cô không nghĩ tới Đồng Vũ Vụ vậy mà thật sự tắt điện thoại của cô!
Thanh âm ồn ào bên tai biến mất, Đồng Vũ Vụ nhéo nhéo sóng mũi.


Cô không biết cô bây giờ đã vô thức bị Phó Lễ Hành ảnh hưởng, thậm chí còn học được từng hành động nhỏ của hắn.

Giọng điệu đắc ý dạt dào kia của Tống Tương thật sự rất giống một đứa bé ấu trĩ đang khoe khoang món đồ chơi mới của mình với các bạn cùng lớp.

Đồng Vũ Vụ nhìn đống quà sinh nhật, nở một nụ cười buồn bã mất mát.

Kỳ thật cô rất hâm mộ Tống Tương, tuy có chút ngốc ngếch, nhưng cô ấy có thể vì một chuyện như vậy mà gây gổ với Từ Duyên Thanh, có thể tự do thoải mái bày tỏ sự bất mãn của mình.

Cho dù vì một chút việc nhỏ liền nghĩ đến chuyện ly hôn là thật sự rất ngây thơ và bốc đồng, nhưng ai bảo Từ Duyên Thanh lại ưng kiểu này chứ, có lẽ hắn cũng sợ Tống Tương sẽ có loại ý nghĩ như vậy đi.

Cô thì sao, chỉ có thể trút bỏ một chút cảm xúc trong lén lút.

Giống như một đứa trẻ cố gắng làm người lớn vui lòng mà liều mạng thể hiện tài năng của mình và nhón chân mong chờ, ngay cả một câu “tôi không vui” cũng không nói ra miệng được.

Đồng Vũ Vụ bực bội đi vào toilet, trên bồn rửa tay có dao cạo râu của Phó Lễ Hành, còn có bàn chải đánh răng, một bên giá còn có khăn lông của hắn.

Cô đột nhiên ý thức được ——
Cô không phải bởi vì chuyện bạn gái cũ mà tức giận, mà là vì cô để bụng Phó Lễ Hành.

Buổi chiều, Phó Lễ Hành đi ăn với Chu Trì sau khi tan tầm.

Chu Trì sắp phải ra nước ngoài điều tra chuyện thất thoát quỹ, hơn một tuần cũng chưa chắc về được, mà Phó Lễ Hành đang có chuyện muốn bàn với hắn nên chỉ có thể cùng đi ăn cơm, mượn thời gian này để thảo luận chuyện của khu du lịch Hòa Ngọc.

Chu Trì tin tức nhanh nhạy, hắn lại hiểu Phó Lễ Hành nên khi nhìn thấy bộ dáng và giọng điệu việc công xử theo phép công của Phó Lễ Hành khi nói về chuyện của khu du lịch Hòa Ngọc thì khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng là để ý tới người yêu cũ của vợ, rõ ràng là đang ghen mà còn bày ra bộ mặt “tôi là người công tư phân minh”.

“Rất buồn cười?” Phó Lễ Hành nhíu mày.

Cho dù là bạn rất tốt thì hắn cũng không thích đối phương trong lúc thảo luận lại không tập trung, còn cợt nhả.

Chu Trì bưng ly lên uống một ngụm trà, “Không! Không có,” hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Lần này tôi đi qua hẳn sẽ gặp mặt Tô Kỳ.”
Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn hắn mà không nói gì.

“Cậu có biết Tô Kỳ đã ly hôn không? Hình như là do công việc làm ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.


Mấy năm nay hai người có liên hệ với nhau không?”
“Không có.”
Trên thế giới này có lẽ có rất nhiều ví dụ sau khi chia tay còn có thể trở thành bạn bè, nhưng chuyện như vậy sẽ không xảy ra trên người Phó Lễ Hành.

Phó Lễ Hành và Tô Kỳ khi còn đi học đều thuộc về cấp bậc học thần.

Tô Kỳ là Hoa kiều sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, tính tình thẳng thắn hướng ngoại.

Lúc ấy bạn bè trong giới đều cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.

Tô Kỳ lớn lên xinh đẹp, hai người có nhiều đề tài chung trong việc học hành, còn đúng lúc đều đang độc thân.

Được sự tác hợp và mai mối của bạn bè, hai người bọn họ bắt đầu ở bên nhau.

Mà có lẽ cũng không thể xem là yêu đương.

Phó Lễ Hành đến bây giờ vẫn nhớ rõ lời Tô Kỳ nói lúc chia tay.

Tô Kỳ nói cô không thích hắn nhiều như vậy, cũng không cảm nhận được tình yêu của hắn.

Bọn họ đã thử, cũng đã nỗ lực qua nhưng không khéo là, cho dù trên thế giới này tồn tại hai người hợp nhau về rất nhiều phương diện, nhưng tình cảm là thứ không thể đưa vào công thức tính toán.

Hắn thưởng thức và tôn trọng cô, nhưng cảm xúc của hắn sẽ không có bất kỳ dao động nào chỉ vì cô đi ăn cùng người đàn ông khác.

Cô sùng bái cũng thưởng thức hắn, nhưng cô sẽ không yêu cầu một nụ hôn khi hắn dùng vẻ mặt điềm tĩnh nhìn cô.

Mãi cho đến khi chia tay, hai người bọn họ chỉ mới nắm tay nhau.

Lúc đó Tô Kỳ bật cười, cô lấy thân phận bạn ôm hắn một cái rồi cười nói: “Chúc anh về sau có thể gặp được người con gái khiến cho anh mỗi giây mỗi phút đều muốn hôn cô ấy.”
Một đoạn tình cảm này cũng không thể gọi là yêu đương, làm cho Phó Lễ Hành cảm thấy không cần quá coi trọng tình cảm.

“Không có gì đáng tiếc.” Phó Lễ Hành phục hồi tinh thần nhìn về phía Chu Trì, giọng điệu bình tĩnh, “Sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng liên lạc.

Tôi có ở cùng cô ấy hay không cũng không có gì quan trọng.”
Chu Trì cười đầy ẩn ý, “Đúng là không cần phải liên lạc thật, dù sao vợ cậu cũng sẽ để ý.

Người lựa chọn kết hôn hẳn đều tự giác tránh tiếp xúc với người khác phái.”
Phó Lễ Hành không thích những lời này của Chu Trì, nói giống như Đồng Vũ Vụ là người có lòng dạ hẹp hòi vậy.

“Cô ấy sẽ không để ý loại chuyện này.” Phó Lễ Hành nói.

Vẻ mặt Chu Trì trở nên kỳ quái, “Cậu lại không phải là cô ấy, làm sao biết là cô ấy sẽ không để ý.”
Phó Lễ Hành không kiên nhẫn, “Cô ấy để ý hay không thì liên quan gì tới cậu?”

Chu Trì ra dấu dừng, “Tôi vẫn nên nhắc nhở cậu một chút, cậu chẳng có chút hiểu biết nào đối với phụ nữ.”
Đúng lúc này, di động Phó Lễ Hành vang lên.

Bàn ăn rất lớn, Chu Trì ngồi ở đối diện hắn, hơn nữa thị lực của Chu Trì cũng không tốt lắm nên không nhìn rõ người gọi đến là ai.

Phó Lễ Hành nhận điện thoại, đầu bên kia liền truyền đến âm thanh mềm mại làm nũng của Đồng Vũ Vụ: “Chồng à, bây giờ anh có thời gian không?”
Đồng Vũ Vụ ở đầu bên kia chu môi nói chuyện điện thoại.

Nếu cô đã không khống chế được mà để ý Phó Lễ Hành, thì không thể để hắn đứng trên bờ lạnh lùng nhìn cô trầm luân ngụp lặn một mình đi?
Cô không cần hắn duỗi tay kéo cô, cô muốn nhân lúc hắn không chú ý kéo hắn xuống cùng.

Trải qua chuyện này, cô không những không nản lòng, ngược lại càng đánh càng hăng.

Phó Lễ Hành liếc Chu Trì liếc mắt nhìn một cái, giọng điệu không khác gì lúc nhận điện thoại của người khác, “Ừ.”
“Phó tổng, em làm trợ lý cho anh mấy ngày, anh mau phát tiền lương cho em a!”
Tiền lương?
Phó Lễ Hành gần như quên mất chuyện này.

“Hử?”
Đồng Vũ Vụ vội vàng nói: “Anh quên rồi phải không? Lúc trước anh đã đồng ý với em rồi mà, nếu anh có thời gian thì sẽ đi Phát Sắc làm tóc với em.

Vừa rồi anh còn nói anh có thời gian, Phó Lễ Hành, chẳng lẽ anh chuẩn bị nói mà không giữ lời sao?”
Lời này nghe qua có chút không khách khí, nhưng giọng nói của cô ngọt ngào, dịu dàng như đang làm nũng nên không làm cho người nghe cảm thấy ồn ào và khó chịu.

Phó Lễ Hành thật đúng không phải là người nói chuyện không giữ lời.

Nếu lúc trước đã đồng ý với cô thì không thể vừa xoay người liền không nhận.

Phó Lễ Hành lên tiếng, “Được.”
Đồng Vũ Vụ nghe vậy thì vui mừng lộ rõ trên mặt, “Là anh nói đó.

Vậy anh đang ở đâu? Em đi tìm anh hay là anh về nhà đón em?”
Chu Trì cho rằng Phó Lễ Hành đang bàn chuyện công việc nên tự mình cúi đầu nhìn di động.

Phó Lễ Hành ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói với Đồng Vũ Vụ: “Chờ điện thoại của tôi.”
“Dạ, được!”
Sau khi tắt điện thoại, Phó Lễ Hành cầm lấy di động và chìa khóa xe đứng dậy, nói với Chu Trì: “Tôi còn có chuyện quan trọng, tôi đi trước.”
Chu Trì tưởng là chuyện công ty, liền dặn dò nói: “Tôi vừa nhìn thấy tin có nhân viên đột tử.

Lão Phó, cậu phải làm việc kết hợp với nghỉ ngơi đó, đừng mỗi ngày đều tất bật làm việc, dành nhiều thời gian cho vợ cậu hơn chút.”
Phó Lễ Hành không trả lời hắn, mặt không đổi sắc đi ra phòng bao.

Chu Trì thở dài một hơi, loại công tác cuồng như lão Phó biết cái gì là dành thời gian cho vợ sao? Cũng không biết lúc hắn và vợ ở chung, có phải cũng kỷ cương cứng nhắc như thế này không..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.