Đọc truyện Chồng À, Biến Cho Khuất Mắt Tôi – Chương 41
Âu Dương Kiệt bước vào nhà, đèn vẫn còn sáng, trên ghế sopha một cô gái đang ngủ.
Anh khom người muốn bế cô lên. Lãnh Nguyệt chợt tỉnh giấc.
“Anh về rồi sao? Có đói không?” – Lãnh Nguyệt dụi mắt. Nhìn thấy biểu hiện dễ thương của cô, trong lòng anh mềm mại.
“Không đói. Chúng ta về phòng.” – Anh ân cần hôn lên má cô.
Đường Đường nói đúng, anh chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện. Hơn nữa anh cũng không thể từ bỏ mối quan hệ này.
_______________________________________
Âu Dương Kiệt từ phòng tắm đi ra, anh lên giường ôm cô gái nào đó vào lòng.
Thơm quá! Thật muốn cắn một cái. Lãnh Nguyệt cô như một liều thuốc phiện khiến anh phải đắm chìm vào, dứt ra không được.
Anh hôn lên cổ cô, cắn lấy cổ trắng nõn nà của cô.
“Giờ một là ngủ. Hai là em quăng ra trước cửa nhà.” – Lãnh Nguyệt buồn bực nói. Người nào đó chỉ dám ôm lấy cô, không nhúc nhích nữa. Mãi một lúc lâu sau hơi thở mới trở bên đều đặn. Âu Dương Kiệt đã chìm sâu vào giấc ngủ. Bàn tay vẫn ôm chặt lấy Lãnh Nguyệt.
Cô có chút không thở được, nhích ra một tí lại bị ôm chặt vào. Nhìn thấy gương mặt trẻ con của anh, cô không nở đẩy ra, đành phải chịu đựng.
Âu Dương Kiệt vừa dậy tỉnh dậy, theo thói quen muốn yêu thương hôn lên môi cô một nụ hôn chào buổi sáng. Nhưng Lãnh Nguyệt đã sớm không còn ở trên giường.
Anh bước xuống tầng trệt, ngoại trừ Kỳ Vân cũng không còn ai.
“Chú tỉnh rồi à?” – Cô bé đang cầm bánh mì để ăn.
“Mami của con đâu?” – Âu Dương Kiệt hỏi.
“Mami con đi đến chi nhanh của AE rồi.” – Cô ấy đi làm rồi. Cô tỉnh dậy anh lại không hay biết gì cả, có lẽ cô đã cẩn thận không đánh thức anh.
Anh không biết người nào đó nằm trên giường ngắm anh ngủ cả tiếng mới đi làm!
Âu Dương Kiệt cùng Kỳ Vân ăn sáng.
“Kỳ Vân, nếu chú thực sự là cha ruột của con thì sao?” – Anh hỏi.
“Có gì khác nhau sao?” – Kỳ Vân thắc mắc.
“Cái khác là nếu chú là cha ruột của con, trong người con sẽ chảy dòng máu của chú.”
“Điều đó chẳng liên quan gì cả. Chú cũng là chú, nếu chú không cho mami một hôn lễ, con sẽ không gọi chú là daddy!” – Anh buồn cười xoa đầu bé.
Để thực sự làm rõ mọi chuyện chỉ có thể hỏi một người!
Kevin!
Cậu ấy là trợ lý của anh từ năm anh 20 tuổi. Nhưng 6 năm trước lại bị ba mẹ anh chuyển đi nước ngoài. Họ bảo tài năng của cậu ấy rất tốt muốn bồi dưỡng thêm.
Anh bước ra ngoài sân, không để ý đến một cô bé đang theo dõi mình.
“Đường Đường, em làm gì vậy? Sao lại theo dõi chú ấy?” – Đình Quân khều khều cô bé. Đình Quân hơn Đường Đường 2 tuổi. Cậu năm nay cũng mới 13.
“Em muốn đi ăn đám cưới của họ.” – Cô bé hơi xụ mặt xuống.
“Hừm… Không thì ăn đỡ cái này đi.” – Cậu lôi ra một chây kẹo mút. Mắt Đường Đường sáng lên. Cô bé nhận lấy, vừa ăn vừa làm thám tử. Tính ra cũng 4 tháng kể từ lúc chú Kiệt gặp lại mami, chú bị đần hay sao mà lại không nhớ lại?
_______________________________________
“Ceo? Tại sao anh lại gọi cho tôi?”
“6 năm trước… Cậu chí chuyện gì giấu tôi không?” – Âu Dương Kiệt hỏi. Kevin nuốt nước bọt, chẳng lẽ anh ta đã nhớ ra chuyện của Lãnh Nguyệt?
“Không… Không có đâu.”
“Tôi hỏi cậu, tại sao 6 năm trước Lãnh Nguyệt lại rời đi.”
“Anh nhớ lại rồi à?… Nè, đừng trách tôi, chỉ tại chủ tịch không cho tôi nói thật thôi…” – Kevin sợ hãi nói. Anh ta suy nghĩ một lát: ” Sáu năm trước là do chủ tịch phu nhân đã đuổi Lãnh tiểu thư đi. Tôi nhớ hôm đó cũng chính là ngày anh tỉnh lại, anh không nhớ cô ấy. Sau đó… Tôi chỉ gặp cô ấy một lần. Tôi không cố ý… Nói dối đâu?”
“Mẹ tôi đuổi cô ấy đi?” – Anh chau mày.
“Đúng vậy… Hơn… Nữa bà ấy còn… Vu oan cho cô Lãnh tiểu thư khiến mọi người hiểu lầm… Có hôm cô ấy đến công ty tìm anh lại bị mọi người chặn lại… Tôi có cũng chỉ có thể đưa dù cho cô ấy… An ủi vài câu… Kể từ hôm đó tôi thực sự mất liên lạc với cô ấy…” – Tại sao nói qua điện thoại cũng cảm thấy có luồn sát khí muốn bóp chết anh vậy nè? Kevin thầm run rẩy, lần này anh không về nước Z nữa. (Khóc không ra nước mắt.)
_______________________________________
Tháng 10 năm 2026
Trường trung học H.
Hạo Hạo bây giờ ở thư viện đọc sánh, Đường Đường lại chạy sang lớp khối lớp 8.
Bé thấy Đình Quân cùng một chị gái cười nói vui vẻ bước qua. Không như mọi ngày cùng bé đo chơi, lại trực tiếp xem bé như không khí.
Đường Đường ấm ức trong lòng. Từ trước đến giờ không phải cậu vẫn ghét tiếp xúc với mấy chị gái đó sao? Được rồi, có bạn gái là bỏ quên bé luôn. Đường Đường quay trở lại lớp học.
_______________________________________
“Đường Đường, cậu có muốn đi ăn chút gì không?” – Hải Long, một bạn nam cùng lớp lên tiếng. Hai người là đôi bạn thân. Mọi bí mật của Hải Long cô bé đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hạo Hạo thì ghét ồn ào lắm. Hể mỗi lần ra chơi lại chui tót lên thư viện cho yên tĩnh.
Căn tin trường.
Đường Đường và Hải Long ngồi ở một góc bàn. Cô bé đang ăn một ly mì lẩu thái Modern.
“Đó không phải là anh Quân sao? Cậu và anh Quân giận nhau sao? Không thấy hai người đi cùng nhau.” – Hải Long đang gặm khúc bánh mì trứng.
“Kệ đi, ăn nhanh lên kẻo đánh trống bây giờ.” – Đường Đường tiếp tục ăn. Người đã không quam tâm ta, ta quan tâm người làm gì?
_______________________________________
Giờ ra về.
Đường Đường và Đình Quân đi bộ về nhà như mọi khi, Hạo Hạo nhận nhiệm vụ đón Kỳ Vân đi học về.
“Ê, chờ mình đi chung với.” – Cái chị hồi sáng chạy theo. Đình Quân lại đồng ý, còn galang xách balo giúp chị ấy. Đường Đường nhìn họ một hồi, lại cảm thấy buồn buồn. Ai trả lại anh Đình Quân lạnh lùng và người lớn lại cho bé đi.
Hai người họ lại một lần nữa bỏ lơ Đường Đường. Ngày mai bé sẽ cùng với Hải Long đi về nhà oa oa ~
_______________________________________
Đường Đường không thèm sang nhà Đình Quân nữa, cũng chẳng thèm đến thăm Tiểu Bạch.
“Một lát giúp mình đi mua quà tặng cho bạn ấy đi.” – Hải Long nói đến người cậu bé thích. Đường Đường ngao ngán gật đầu. Cô bé riết rồi trở thành chuyên gia tình yêu cho cái tên này.
Hôm nay Đình Quân chờ Đường Đường ở cổng trường. Cậu nhìn thấy bé cùng Hải Long đi ra trong lòng không khỏi khó chịu.
“Anh Đình Quân về trước đi. Em với Long đi mua ít đồ, anh không cần đi đâu.”
Đường Đường định đi thì bị Đình Quân giữ lại. Bình thường sẽ có cậu đi cùng, nhưng hôm nay Đường Đường lại không cho cậu đi.
“Em không được đi.” – Bé bị nắm tay đau, liền giật tay khỏi tay cậu.
“Tại sao? Anh là gì của em mà cấm em đi chứ?” – Đường Đường bực mình chạy đến bên cạnh Hải Long. Hai đứa nhỏ đi về phía TTTM.
Đình Quân vẫn đứng đó hết sức giận dữ.
“Anh hiểu cảm giác bị bỏ rơi là như nài rồi chứ?” – Hạo Hạo bất đắc dĩ lên tiếng.
“Cậu có ý gì?”
“Không phải mấy ngày nay anh luôn bỏ Đường Đường một mình sao? Nó ra chơi thì chơi cùng với Hải Long, đi về nhà cũng đi cùng với cậu ấy. Dĩ nhiên Đường Đường sẽ thân với Hải Long hơn anh rồi.” – Hạo Hạo nhún vai. Sau đó bỏ đi. Cậu đến trường mẫu giáo để đón Kỳ Vân.