Đọc truyện Cho Tôi Thích Cô Nha !?! – Chương 19: Đi Chơi
– Heo nhà ơi, cô xuống đây tôi biểu!
Hắn ngồi chân vắt chữ ngũ trên ghế, lớn tiếng gọi nó. Bỗng, giọng Hân lạnh lùng vang lên.
– Heo nhà là đứa nào? Nhà này không có nuôi heo, chỉ nuôi thằng điên thôi!!!
Hắn tức phì khói, đứng dậy đập bàn cái “Bộp”
– Nói ai?
Hân đang đứng trên bậc thềm cầu thang, nhướn mày hỏi vặn lại hắn:
– Nhột à?
Cô từ từ bước xuống từng bậc cầu thang. Sắp có thế chiến thứ III xảy ra, thì Trường chẳng biết ma xui quỷ khiến lúc nào mà lại vừa về kịp, chứng kiến nguy cơ đôi bên bùng nổ, vội vàng ngăn lại.
– Hai đứa, bình tĩnh.
Nó từ trên phòng chạy xuống, chưa biết có chuyện gì, mặt mày vẫn tươi rói, hỏi một cách hồn nhiên:
– Bảo à? Hân à? Tôi mặc bộ này có đẹp không?
– XẤU!!!
Đồng thanh. Rồi quay mặt đi với nụ cười nở hụt trên môi. Trường hết nhìn hắn đến nhìn Hân và cười gượng tiến đến chỗ nó.
– Em gái, em mặc đẹp lắm! Giờ lên trên đi, ở đây có “chiến tranh”.
Nghe thấy 2 từ “chiến tranh”, nó chạy vội vào bếp, cầm đũa cả và cái muôi ở hai bên tay, đầu đội cái rổ inox, nhìn ngộ lắm! Xong xuôi, nó chạy ra, không quên cầm theo cái nồi chụp lên đầu Trường. Anh phải cố gắng lắm để không bật cười thành tiếng. Vừa cố nín cười, anh vừa hỏi lại:
– Em đang làm gì thế?
– Hỏi kì! Không thấy em đang mặc “áo giáp” à? Để đỡ “đạn” đó. Nguy cơ toàn “đạn hạt nhân” không đó anh.
Nghe xong câu nói, Trường không thể nín cười được nữa. Anh cười lớn đến nỗi kéo cả sự chú ý của hai người kia về. Hắn và Hân cùng nhìn nó và Trường một lúc như để “tải” tin tức cung cấp cho bộ não “tiêu hóa” rồi sau đó cùng phá lên cười sằng sặc. Công nhận, Giang này cũng lợi hại thật! Chỉ là những hành động ngớ ngẩn “vô tổ chức” như vậy mà lại khiến hai con người kia làm hòa với nhau được, nói một cách phóng đại là đã cứu cả một thế giới còn gì. Qúa đỉnh! Bái phục! Bái phục! Nào, mọi người, một tràng vỗ tay cho người bạn của chúng ta! (Nó *vỗ ngực tự đắc*. Khỏi khen, ta đây… bẩm sinh rồi!!!)
– À, nãy anh gọi tôi có chuyện gì?
Đang cười, bỗng dưng hắn im bặt trước câu hỏi của nó. Thấy hành động lạ, nó bỏ rổ, đũa, muôi, nói chung là các vũ khí chống “chiến tranh” vào tay Trường rồi từ từ tiến đến chỗ hắn, ngồi xếp bằng trước mặt và nhìn hắn chằm chằm.
– Chuyện gì thế?
– Tôi tính rủ cô… đi chơi.
Từng lời hắn nói ra được nó “nuốt” trọn không thiếu một chữ nào cả. Đây là lần đầu tiên hắn rủ nó đi chơi. Bình thường, chỉ có nó rủ, à không, phải nói là bắt hắn đưa nó đi chơi mới đúng. Mà hôm nay lại lật ngược thế cờ vậy đây. Nó có đồng ý không ta? Chắc là có, bởi bình thường nó ham chơi lắm!!! Và… quả đúng như vậy!
– Khỏi hỏi. Anh cũng dư sức biết câu trả lời mà.
Nói rồi. Không bao giờ từ chối đâu. Mà có muốn từ chối cũng khổ lắm! Đương nhiên, đối với nó, đi chơi thì không thể nào vắng bóng cô bạn thân Gia Hân xinh đẹp rồi. Hân tính không đi, nhưng ánh mắt van xin của nó khiến cô nàng không thể chối từ, đành gật đầu. Thấy vậy, Long tự nhiên nở một nụ cười nhẹ, có một chút vui, một chút hồi hộp xen lẫn cả một chút chờ đợi, mong ngóng. Khi ta thật sự để tâm đến một người nào đó, chỉ cần sự có mặt hay đơn giản chỉ là những hành động nhỏ họ hay làm, tất cả đều tạo hứng khởi cho ta, khiến ta không thể nào cảm thấy không vui khi có sự xuất hiện của họ, còn khi không có họ, ta lại thấy lòng mình hụt hẫng biết bao. Cảm giác ấy là gì? Có phải đơn giản chỉ là một sự quan tâm, hay một chút hứng thú nhất thời nào đó không? Có lẽ bây giờ, từng cử chỉ, hành động hay trạng thái cảm xúc của Hân đều đang quan trọng với Long lắm, anh chàng này thật sự vụng về khi yêu một ai đó thật lòng, vụng về khi không nhận ra tình cảm của bản thân, vụng về khi chỉ nghĩ là anh muốn nhìn thấy Hân vui, nhìn thấy nhiều mặt khác của cô nữa hay chỉ là anh muốn cô nhanh hết buồn, bởi vì người ta nói, nỗi buồn nào rồi cũng qua mau, đơn giản là anh mong nỗi buồn của Hân cũng như vậy, qua đi nhẹ nhàng như một cơn gió mà không để lại bất cứ vết thương lòng nào.
À, trở lại với cuộc vui hiện tại nào, Trường cũng bị nó lôi đi. Nói là “bị” bởi vì cô em gái xinh xắn của anh không cần sự đồng ý của anh cũng tự ý kéo anh đi.
…
– Đi đâu?
Nó vừa xỏ giày vừa ngẩng mặt hỏi hắn.
– Không nói. Bí mật quân sự.
Nó nhìn hắn, khinh khỉnh.
– Bí mật với chả quân sự. Anh biết nói như thế hồi nào vậy?
– Gần đây.
Lườm hắn, 1 cái nguýt dài, nó quay đi. Hân quay sang hỏi Long đang đứng bên cạnh.
– Đi lâu không?
– Ờ… Khoảng 5 ngày.
Long ấp úng. Hân cao giọng vẻ ngạc nhiên lắm.
– Thế cơ à?
Rồi Hân quay sang Trường, tươi cười nói.
– Anh Trường, anh rủ chị Lam đi chung luôn, cho có cặp.
Trường và Long khẽ giật mình, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Trường thoáng cảm thấy có lỗi, đôi khi sự mạnh mẽ của cô cũng khiến người khác bất giác cảm thấy áy náy không thôi. Anh tự hỏi chính mình, Hân chấp nhận anh và Lam ư? Hay chỉ đơn giản là lời ngụy biện hoàn hảo cô tự bịa ra để lừa dối mọi người và chính bản thân cô thôi? Gật đầu, anh nói.
– Anh biết rồi.
Vài phút sau…
– Chào. Chắc mọi người đợi tôi lâu lắm nhỉ?
Lam vẫy tay, cười tươi rồi tiến lại chỗ hai chiếc mui trần đang đậu.
– Không lâu lắm ạ. Chị lên xe đi. Ta khởi hành thôi.
Nó nói rồi nhảy phóc lên xe. Hắn nhìn nó nhảy lên chiếc xe không phải mình cầm lái mà lòng đau như cắt. Nhưng vẫn phải kìm nén để không lộ ra ngoài. Sơ đồ chỗ ngồi của 6 người trên hai chiếc xe:
Trường Lam Hân Nó
Hắn Long
Oái oăm thật, hắn cầm lái đúng cái xe có đôi tình nhân. Còn Long cầm lái đứng cái xe có hai cô gái ưa ồn. Khổ!!!
…
VINPEARL LAND…
Là một trong những khu vui chơi giải trí lớn nhất tại Việt Nam, Vinpearl Land Nha Trang là điểm đến thú vị thu hút du khách khắp nơi trên thế giới.
Nó hí hửng nhảy vọt ra khỏi xe mà không cần mở cửa. Rồi chớp chớp mắt, chắp tay nhìn cái khu giải trí ở trước mặt:
– Khu vui chơi lớn thế này mà không chơi thì phí quá. May cho nó là hôm nay tâm trạng của tôi tốt đó, ví thế cho nên hôm nay tôi quyết sẽ chơi bằng hết trò chơi ở đây!
Hân tí ta tí tởn chạy lại. Thật ra cô cũng không thể vui vẻ như vậy nhưng vì nét mặt hớn hở của nhỏ bạn thân làm cô cũng nguôi ngoai được phần nào nỗi buồn trong lòng.
– Khu vui chơi này rộng lắm. Mày không chơi hết được đâu. Để tao “giúp” mày!
– Bé Giang! Bé Hân! Chị cũng muốn giúp tụi em.
Giọng Lam lanh lảnh vang lên ( Min cũng muốn “giúp” nữa!!! ) Rồi cả 3 dắt tay nhau đi vào cổng. Hắn, Long và Trường đứng ngẩn người ra nhìn theo ba kẻ “sát nhân” độc ác. Bất giác, họ sờ tay vào túi quần, cảm thấy tội nghiệp cho “em” ví sắp bị trấn lột một cách tàn bạo nhất lịch sử.
Khi ba người con trai bước qua cánh cổng thì nghe xung quanh bàn tán xôn xao. Rồi một người con gái nhìn cũng được bạo dạn chạy lại chen giữa 3 người.
– Các anh có thể chụp với em một tấm được không? Em mà đăng lên facebook thì có khi lại trở thành hotface cũng nên vì được vinh hạnh chụp cùng 3 người đẹp trai như các anh. Ai cũng phải ghen tỵ mất.
Ba người tính phớt lờ lời nói của cô gái lạ kia, toan bước tiếp thì một đám người khác chạy lại giơ điện thoại ra cũng muốn chụp hình! ( Long: Haizz, rõ khổ, chỉ là trai đẹp thôi mà, có phải người nổi tiếng đâu các bà Hắn: Đẹp quá cũng phiền Trường: Tập quen dần đi các chú, vì ông trời đã sinh ra chúng ta đã gắn liền với việc cho chúng ta được sống trong sự ái mộ của kẻ khác rồi *tự đắc* Min: Trời nào mà tốt thế chứ, các anh đẹp trai như ngày hôm nay là Min cho hết đó *bĩu môi*, tỉnh mộng đi không Min “tước” hết vẻ đẹp bây giờ! )Lúc đó, bỗng nhiên có ai lên tiếng:
– Nghe đồn, khu vui chơi này có một truyền thuyết. Nếu như hôn một người khi đu quay lên đến đỉnh thì thì điều ước với người kia sẽ trở thành hiện thực.
Mặc dù tiếng đám đông la hét rất to nhưng hắn vẫn nghe được lời người kia nói không thiếu một chữ (Min: Tai thính như… Hắn *xuất hiện bất thình lình* Như giề? Min: Như người!!! Hắn: Liệu mà giữ cái mạng cho chắc, Min *tái xanh mặt* Vâng…)
Lại nói đến đoạn 3 cô gái kia đã chạy đến chỗ bán vé tàu lượn siêu tốc. Nó quay lại tính bảo hắn mua vé vì tưởng hắn vẫn theo sau mình nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn, Trường, Long đâu.
– Có khi nào 3 người này muốn trêu chọc chúng ta không, mày?
Nó quay sang thủ thỉ với Hân.
– Tao cũng nghĩ thế.
Thấy hai người kia nói vậy, Lam cũng lên tiếng:
– Chúng ta cùng nhau tìm họ đi!
Nó gật đầu rồi khoác tay Lam và Hân kéo đi. Đến gần cổng thì thấy một đám đông đang la hét om xòm. Tính nó vốn hiếu kì, chạy lại xem, thoáng thấy vẻ mặt khổ sở của hắn thì cố chen vào cứu nhưng vô ích. Tức quá, nó chạy trở ra báo với Hân và Lam. Nghe xong, Lam chạy lại xô đám người kia và kéo Trường đi, Hân nhìn theo họ, thoáng buồn, giá như cô cũng có quyền làm vậy với người đó như Lam,nghĩ rồi lại tự xua đi ý nghĩ hoang đường đó.
Lúc này, nó cảm thấy bức bối trong lòng, nó khó chịu khi nhìn thấy cảnh những người con gái khác ở bên cạnh hắn. Nó đấu tranh tâm lý kịch liệt trong đầu.
” Nhưng hắn đâu phải bạn trai mình, việc gì phải khó chịu nhỉ?… Nhưng không cứu thì mang tội chết… nhưng nếu cứu hắn thì mọi người sẽ nghĩ mình và hắn có quan hệ gì thì sao?…” “Mà dù gì cũng phải cứu, đại đi”.
Nghĩ thế, nó chạy đến. Lúc này, hắn thấy nó chạy đến thì nói.
– Bạn gái tôi đến kìa!!!
Nó bước đến, máu trong người sôi sùng sục, đây đám người đó ra một cách thô bạo nhất, rồi nắm lấy tay hắn và kéo đi một mạch. Chính hắn cũng bất ngờ về hành động đó của nó. Hắn tưởng nó sẽ cười khi nhìn hắn đang lâm vào cảnh nguy khốn như vậy. Hắn nhìn thấy tay nó đang nắm chặt lấy tay hắn kéo đi thì khẽ nhếch môi cười.
Về phần Hân, cô cứ đứng khoanh tay như vậy nhìn “nạn nhân” còn lại là Long vẫn đang bị đám đông vây quanh. Cô bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Long. Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu cô rằng phải kéo Long ra khỏi đám ồn ào đó. Rồi cô cũng chạy đến chỗ đám đông kia và thực hiện một hành động quen thuộc mà 2 người kia đã làm – nắm lấy và kéo đi. Đám người dai như đỉa kia vẫn bám theo Long. Hân bất chợt quay lại, nói như quát:
– Đừng có đụng vào bạn trai tôi nữa!
Dứt lời, đám người đó cũng chịu tản ra và buông tha cho Long. Để đám người đó đi xa, Hân bỏ tay Long ra và nói:
– Lần này tôi đã cứu cậu nên hãy quên những lời vừa nãy và coi như tôi chưa nói gì đi.
Rồi lạnh lùng quay đi, Long cũng lẽo đẽo theo sau. Lúc đó, Long lại thấy được một mặt khác của Hân, càng lúc càng muốn gần cô ấy, cô gái này luôn tỏ ra mạnh mẽ để người khác không nhận ra vẻ yếu đuối ẩn sâu trong tâm hồn mình, thật thú vị!!!
…
– Ê, tôi muốn chơi trò này!
Nó kéo tay hắn đứng dưới một đoàn tàu đang chạy với tốc độ chóng mặt.
– Biết rồi!
Hắn nói rồi bỏ đi đến quầy bán vé. Nó hét với theo:
– Nhớ mua 6 vé đó!
Rồi cười nghiêng ngả. Thực ra chỉ cần mua 4 vé thôi. Vừa nãy, lúc ở chỗ bán vé tàu lượn, nó có hỏi Lam xem có thích chơi trò này không. Lam từ chối khéo rằng cô sợ độ cao. Nên Lam không đi tức Trường cũng không đi, vậy là dư 2 vé. Nó sẽ cùng Hân đi thêm lượt nữa. Bời, con người “mưu mô xảo trá”. Người ta dùng cái đầu để suy nghĩ những điều có ích còn nó dùng cái đầu để suy nghĩ những trò nghịch ngợm vô bổ.
Hắn trở lại với 6 tấm vé trên tay. Tất nhiên là Lam và Trường không đi như dự tính ban đầu của nó. Kế hoạch trở nên suôn sẻ hơn khi nó được ngồi cạnh Hân, và hai tên con trai kia ngồi ghế sau. Tàu bắt đầu khởi hành, mới đầu nó tỏ vẻ thích thú, luôn miệng nói luyên thuyên với Hân. Nhưng đến lúc xuống dốc và lượn vòng thì nó và Hân bắt đầu ôm nhau la hét, nhưng chủ yếu là toàn nghe thấy tiếng nó không hà!! Long vịn vào thanh sắt chắn an toàn ở đằng trước, khẽ hét lên để gây sự chú ý của Hân. Lát sau anh quay sang nhìn thằng bạn đang ngồi khoanh tay một cách bình thản, nói nhỏ:
– Ê, mày. Làm gì để gây sự chú ý của Giang đi, đừng có tỉnh như vậy!
Hắn có nghe nhưng không có ý định thực hiện, vẫn thản nhiên ngồi khoanh tay như thế. Chuyến tàu kết thúc, nó vuốt lại tóc cho đỡ rối rồi quay xuống nhìn hắn. Hắn cũng nhìn lại nó và bất chợt nhớ lại câu nói của Long lúc nãy, liền buông một câu:
– Chóng mặt quá!
Mà mặt thì vẫn tỉnh bơ như kiểu không có chuyện gì xảy ra. Nó bật cười trước câu nói của hắn rồi bước xuống. Hắn thấy nó cười cũng bất giác vui theo.
…
– Còn 2 vé nè! Hân, mày chơi với tao đi.
Nó chìa hai tấm vé ra trước mặt Hân rồi rủ.
– Tao mệt rồi, mày rủ người khác đi!
Nó ỉu xìu, quay sang Long, cười:
– Long chơi với tớ!
Long đang định đồng ý thì hắn đứng sau đá nhẹ vào gót chân anh một phát và trợn mắt lên với anh. Sợ cản đường bạn bè, Long vội từ chối.
– Không được, tớ phải đi mua nước với thức ăn.
– Tớ sẽ chờ!
– Ầy, ở xa lắm! Cậu rủ người khác đi!
Nó xị mặt xuống, nhìn Trường một lúc rồi nói:
– Anh hai “chinh chẹp”, anh đi chung với em ha!
Nhận được ánh mắt van xin của hắn ở phía sau, Trường nhíu mày hiểu ra vấn đề.
– Em gái à, anh cũng muốn đi lắm nhưng chị Lam hổng cho đi.
Nó quay sang nhìn Lam với đôi mắt long lanh.
– Chị à, cho anh đi với em đi!
– Tiếc quá, nhưng chị không muốn rời anh ấy đâu. Hay em rủ người khác đi!
Rủ 3 người, cả 3 người đều nói “Rủ người khác đi!”. Thật đắng lòng! Ở đây còn ai nữa không? Nó quay 180 độ về phía sau. Hắn fa? Có thể chứ!
– Bảo, đi chung hông?
Hắn lưỡng lự, ra chiều phân vân lắm nhưng rồi cũng gật đầu. Tất nhiên là phải gật đầu rồi! Nãy giờ còn dọa người khác, làm đủ trò để hắn được đi với nó mà! Chậc, một con người “thủ đoạn” không kém gì ai kia.
Trên tàu, mặc dù đã đi lần 2 rồi nhưng nó vẫn sợ và la hét không thôi rồi vội vàng ôm lấy tay hắn , vì ôm quá chặt nên móng tay của nó đâm vào da hắn. Đau rát! Cố nín lại, hắn không thể la lên được vì sợ nó sẽ buông tay hắn ra mất. Mà nó lại đang ôm chặt cánh tay hắn thế này, có hàng nghìn móng tay đâm vào da, hắn cũng cam chịu!
Trường, Long và Hân đứng dưới, dõi mắt theo cặp đôi kia, khẽ cười mỉm.
“Có vẻ tiến triển tốt!” – Cả 3 cùng nghĩ.
….
…
..