Cho Tôi Thích Cô Nha !?!

Chương 14: Tồi Tệ


Đọc truyện Cho Tôi Thích Cô Nha !?! – Chương 14: Tồi Tệ

Nó đi đến trường mà lòng rối như tơ vò. Hôm qua, nó mơ thấy một giấc mơ kì lạ là Long hôn lên trán nó rồi nói cái chi ý, nó nghe được chữ mất chữ không, cái gì mà “bên cậu” rồi này nọ, nói chung rất lạ. Có phải là thật không ta? (Thật đó mẹ).
– Tầm bậy
Nó lẩm bẩm rồi bước đi nhanh. Vừa đi, nó vừa ngó nhìn trời, hổng may gặp “người nhà trời” lun. Nó ngã lăn quay ra đất, người (lạ) kia hỏi:
– Heo lùn, cô có sao không?
“Hả? Nghe giọng quen quen, ai vậy trời?”
Nó nghĩ thế liền ngẩng đầu lên: OMG, là hắn, xuất hiện bất thình lình mà biến mất cũng bất thình lình luôn. Biết cách dọa người thiệt.
– Aaaaaaaa. Bảo, anh về rồi, tôi lo quá!
Nó nhảy tưng tưng xung quanh hắn cùng với vỗ tay đôm đốp.
– Cô lo…cho tôi hả?
Cũng biết cách cắt mất nguồn cảm xúc đang “phun trào” ghê. Nghe xong nó đứng hình luôn, không vỗ tay hay nhảy nữa. Cảm giác cả thế giới như ngừng lại vậy.
– Không…Anh ảo tưởng à? Tôi lo cho anh hồi nào? Tôi lo cho chủ tịch mờ!
10% trong hắn hơi buồn vì câu trả lời của nó nhưng 90% trong hắn lại khá vui vì sự thật ẩn giấu (Chắc ai cũng biết sự thật ẩn giấu là gì nhỉ?)
– Vậy hả?
– Ờ. Anh đi đâu?
Nó hỏi, giọng có vẻ hơi dỗi.
– Lấy tài liệu.
– Tối có về nhà ăn cơm hông?
– Không. Hai người ăn đi.
Nghe vậy, nó buồn lắm, nhưng vẫn cố nén lại mà nói.
– May ghê chưa? Đỡ phải gặp cái bản mắt thối tha của anh.
– Lên xe, tôi chở đến trường cho lẹ.
Hắn đánh trống lảng. Nó được mời mà dại gì không lên. Đứng ở một góc khuất, Long lặng lẽ nhìn thấy tất cả, anh thầm chúc hai người hạnh phúc.
….
Hắn chở nó tới, trường cũng là lúc tiếng trống vang lên. Bình thường thì không sao nhưng hôm nay nó cảm thấy ghét cái trường này ghê tởm ! Trường gì mà rộng như sân vận động đã thế cái lớp 11 Toán nó lại ở cái tầng mà cao nhất chớ! Kể vậy cũng đủ biết lí do rồi nhỉ? Lên đến lớp có mà mất 15 phút! À quên, trường này nó keo thì sợ lun! Cao 5 tầng rồi mà còn chẳng thấy cái mống nào gọi là thang-máy, toàn thấy thang-bộ à!!!. Nghe thôi mà cũng đủ để thấy tội nhân vật chính rồi. Mỗi sáng đến trường, Hương Giang nhà ta kết hợp việc tập thể dục với thể hình lun. Một công đôi việc ” hihi.
Lên tới lớp mà nó vui như thể là nhìn thấy 1 cái rương đựng toàn kim cương ý. À, giờ hỉu rùi! Nếu hôm qua ăn nhìu quá mà hôm nay “tập thể dục” như thế này, vậy có mập cũng chả được.
– Chị Giang, sao hôm nay chị lại đi trễ như vậy? Chà, khổ cho bạn rồi không nghe “ca trù”, không làm người nhá!!
– Xin lỗi cô. Tại trường rộng quá!
– Lí do lí trấu. Chị nghĩ tôi tin được à? Trường rộng? Thật buồn cười. Cái lí do mà chị bịa ra đó, có cho tiền tôi không tin. Nếu biết trường rộng, thì đi học cho sớm vào, ai bảo chị đi trễ. Lỗi tất cả là tại chị. Nhớ ngày xưa…
Đó, có nói sai bao giờ đâu! Thế nào cũng lôi cái lịch sử dài dằng dẵng từ kỉ nguyên đồ đá cho tới thời 18 vua Hùng rồi đến Nguyễn Huệ đại phá quân Thanh rồi Bác Hồ đọc Tuyên Ngôn Độc Lập tới Giải phóng miền Nam đến Võ Nguyên Giáp mất, vv.vv…
Rồi “bà la sát” đó ngồi chửi hết buổi, đến khi đánh trống mới chợt tỉnh ra: Mình chưa dậy được bài nào! Tất nhiên là cả lớp từ lớp trưởng tới lớp phó học tập đến các thành viên bình dị trong lớp bu lại chỗ nó. Không phải là chửi vì làm gián đoạn tiết học của tụi nó mà là cảm ơn vì đã làm tăng lên phần sinh động cho tiết học! Bình thường thì giọng giảng lúc nào cũng đều đều, không có âm tiết lên xuống nhấn mạnh, không đưa người ta từ khung bậc cảm xúc này tới khung bậc cảm xúc khác, nói chung là rất nhàm chán. Hôm nay, nhờ nó mà cả lớp được nghe một giọng giảng vô cùng khác lạ, có âm tiết, có nhấn mạnh, có đưa người ta từ khung bậc cảm xúc này đến khung bậc cảm xúc khác. Nói chung là cả lớp phải cảm ơn nó thật nhiều vì đã cho họ một “niềm vui và hứng thú khi học” ( Cái lớp chăm ngoan học giỏi ghê )
…..

Từ hôm gặp hắn nó không còn để ý đến giờ giấc mà hắn về nữa vì sáng nào hắn cũng đứng chờ nó ở đó mà chở đi học.
Tối nay, hắn sẽ về vì ba nó đã ổn để điều hành tập đoàn. Nó đang ở trên phòng, nghịch điện thoại thì có người đi tới.
– Giang, xuống ăn cơm.
Nghe giọng quen quen, nhưng nó lại tưởng hắn chưa về nên nói lun.
– Long xuống trước đi, tí tớ xuống!
– Nhanh.
– Ừ.
Trả lời qua loa xong, nó tiếp tục nghịch điện thoại.
*** Tôi là vạch ngăn cách thời gian ***
15 phút trôi qua, không thấy nó xuống, hắn bắt đầu “gầm rú”, định lên cho nó mấy phát. Đang định lên, thì nó bước xuống ( số hên!! )
– Anh về ăn cơm chực rồi mai lại đi tiếp phải không? Tôi biết là tôi giỏi mà.
Không để hắn trả lời nó “tự biên tự diễn” lun!
– Ai bảo vậy? Tôi về luôn.
– À thì ra là…. Hả? Cái gì? Về luôn á?
Nghe câu nói của hắn xong, nó bắt ngờ đứng dậy hét lên với âm thanh man rợ, kết hợp với tay cầm đũa đập liên tục xuống dưới mặt bàn.
– Có cần như vậy không? Tôi về luôn không ở đó nữa!
– Thiệt?
– Cô bị điếc lòi trĩ ra à? Tôi nói nãy giờ mà không nghe hở?
– Aaaaaaa. Anh về thiệt rồi, mừng quá!
Nó thét lên như muốn rung trời chuyển đất, Long và hắn phải bảo vệ lấy “bé” tai thân iu, không lại bị thủng màng nhĩ thì khổ. Long phải lên tiếng để “cứu thế giới” khỏi trận động đất 10 độ Richter.
– Thôi, lát nói sau, giờ ngồi ăn cơm đi, Giang!
– Ừ. Nè, mà hai người có biết không? Hôm nay…Hôm qua…Hôm kia…Ngày mai…Ngày mốt…
Hắn và Long nghe mà khâm phục tài “bà tám” của nó. Một bữa cơm mà nói đến cả chục chuyện (Min: Không mỏi miệng sao? Nó: Không mỏi. Sao không nói bà ý? Viết nguyên bộ truyện này không mỏi tay sao? Thông cảm đi, hôm nay tôi bận rồi nên không có thời gian nói chuyện với bà)
……
“Anh ước mỗi sớm khi thức giấc lại được có em trong tay.
Anh ước mối tối anh sẽ luôn luôn là người chúc em ngủ ngon.
nhưng bây giờ đây thật quá khó, em giờ đang ở nơi đó.
Có biết mỗi đêm anh thức trắng, mong em sẽ quay trở về
Anh ước nắng sớm ban mai kia chiếu cho đôi tay anh không lạnh nữa
Anh sẽ giữ cho riêng mình nụ cười thật thơ ngây
Và em sẽ nói nhớ anh thật nhiều

Sẽ nói yêu anh thật lâu
Sẽ bên anh đến suốt đời này”

Nó vội vàng, lật đật khoác lại bộ quần áo cũ rồi chạy ra phòng tắm.
– Ai mà linh thế không biết? Mới đổi nhạc chuông xong.
Nó nhấc máy.
– Ola!
– Chào nhóc. Nhóc còn nhớ anh không?
Một giọng nói trầm trầm ấm ấm từ đầu dây bên kia vang đến. Nó chợt giật mình nhưng chất giọng lạnh lùng nó hỏi.
– Anh là ai? Mà tại sao tôi phải nhớ anh?
– Em không nhớ à?
– Anh là ai?
– Em nghĩ anh là ai?
Sôi máu không cơ chứ. Vòng vo tam quốc.
– Tôi không biết.
– Em đoán đi.
– Tôi đã nói tôi không biết mà cứ bắt đoán là sao? Tôi đâu phải là cao nhân hay thần thánh gì đâu mà đoán được. Thiệt là hao tổn chất xám mà! Nói trước, tôi không có dư chất xám để mà nghĩ mấy cái đoán mò vô bổ này đâu đấy.
Nó điên tiết, lộn ruột, lộn tim…À không, lộn ruột chứ không lộn tim !! Nó ghét mấy cái kiểu mà nói chuyện cứ úp úp mở mở như vậy. Đầu bên kia im lặng, nó nghĩ là đã cúp rồi nên cũng định hạ xuống, bất ngờ đầu bên kia nói.
– Em không đoán được à?
– Não anh thuộc dạng phẳng hay sao vậy? Tôi đã nói như vậy mà hổng hỉu à?
– Vậy anh sẽ nói.
– Ừ, nói đi, nhanh lên, tốn thời giờ của tôi.
– Anh là thỏ Bun đây!
“Thỏ Bun? Hả? Nè, không phải anh ấy chứ? Không thể nào. Chuyện đó là không thể xảy ra được. Không, không thể”-Nó nghĩ.
– Nè, anh kia. Giỡn vậy là đủ rồi đó. Tôi còn nhiều việc phải làm chớ không phải ngồi đây để bịa chuyện đâu!
– Anh nói thật. Anh là anh hai em. Anh là Hoàng Văn Trường. Anh nói thật.
– Anh…Anh có thật là Hoàng Văn Trường hông? Anh có thật là anh hai em hông?
– Thật.
– Ahhhhhhhhhhh. Em nhớ anh lắm. Anh đang ở đâu vậy? Anh có thể về với em không?
Nó bật khóc nức nở

– Anh xin lỗi, anh không thể về được! Bé Giang ngoan, em đừng khóc nữa.
– Anh…Tại sao vậy? Anh có biết em lo cho anh lắm không? Có biết em nhớ anh lắm không? Vậy mà anh còn không thể về gặp em gái một lần ư? Anh là một người anh trai tồi. Anh thấy em gái khóc mà không đến vỗ về an ủi. Em chỉ còn mình anh là người thân thôi đó, anh Trường à. Không phải, ngươi không phải là anh Trường. Anh ấy không bao giờ như vậy. Anh ấy luôn vỗ về em gái mỗi khi nó khóc, luôn yêu thương nó. Đúng, ngươi không phải là anh Trường . Ngươi là kẻ mạo danh. Ta không dễ bị đánh gục bởi tình cảm đâu.
“Rụp”
“Tít…Tít…Tít”
Nó chủ động cúp máy để không phải nấc lên vì đau, nó không tin anh nó lại như vậy. Nó ngồi bó gối mà khóc, khóc nức nở, khóc mà hai đôi mắt đỏ lên, nó đã khóc rất nhiều.
Ở một nơi nào đó trên thế giới, có 1 người đang đứng ở cửa sổ tần ngần nhìn trời, tay phải cầm chiếc điện thoại đang sáng, màn hình hiển thị cuộc gọi đi và tên người nhận cuộc gọi là “Bé Giang”
“Mình sai rồi, sai thiệt rồi. Đáng ra mình không nên gia nhập cái tổ chức ấy”
……
– Long à, hôm nay Bảo có đi học không?
Nó đang ngồi ở ghế đá với Long.
– Không, hỏi chi?
– À, tại hôm qua thấy Bảo hơi mệt nên tớ hỏi thăm thế thôi.
– Long khẽ nhấc mép rồi ghé sát cái mặt lại gần nó.
– Cậu…đang quan tâm tới Bảo à?
Nó giật mình xua tay.
– Ớ…không, không, làm gì có. Ở chung nhà phải có trách nhiệm đó chớ, phơ hôn?
– Ờ, cũng đúng một phần. Nhưng đó giờ có thấy cậu quan tâm như vậy tới Bảo đâu?
– Tớ…Tớ..,Hổng được sao? Tớ chỉ có lo thôi. Lỡ anh ta mệt quá rồi chết luôn, hổng phải là tớ với cậu bị liên lụy và bị gán danh là kẻ sát nhân à? ( Hậu quả của việc coi nhiều phim, truyện trinh sát thám quá!!! )
– Ừ.
Long dậm chân.
– Thế có biết giờ Bảo đang ở đâu không?
– Ở đâu á? Nếu hôm nay nó không đi học thì chắc giờ đang ở tập đoàn.
– Hông phải đã ổn rồi sao còn đến đó làm gì?
– Lâu lâu cũng có nhiều chuyện mà chủ tịch cần bàn với Bảo.
– Anh ta có vẻ bận nhỉ?
– Ừ.
– Không ngờ cái đầu đần thúi đó của anh ta cũng…….
Nó đang nói thì bất ngờ Long đưa tay bịt miệng nó lại, khẽ thì thầm.
– Im lặng. Bảo nó linh lắm đấy. Cậu mà nói nữa là chết không toàn thây đâu.
Nó cũng biết sợ nên gật đầu ra hiệu hiểu rồi. Long từ từ hạ tay xuống.
– Mắm con ơi, biết tin gì chưa?
Bỗng Hân từ đâu ra chạy tới chỗ 2 người đang ngồi, kêu la í ới. Nó hồi hộp, đứng bộp dậy, Long thấy nó đứng cũng đứng, tâm trạng hồi hộp không kém.
– Chưa, chưa. Tin gì?
– Ủa, tao tưởng mày biết rồi chứ?
– Hớ? Nghĩa là mày cũng không biết?
Nó nghệt mặt ra, Long cũng mất hứng.

– Làm tao cứ tưởng bở.
– Nhưng ta thấy tụi nó bu đông lắm. Ở bảng thông báo ý.
– Có khi nào thông báo kì thi học sinh giỏi vừa rồi không?
– Ai biết. Đi xem đi, may ra tao với mày còn đậu.
– Hai người cũng thi à?
Long đứng nhìn tụi nó mà giờ mới nói.
– Tất nhiên. Đừng xem thường trí thông minh của bọn này.
Hân độp lại.
– Long cũng thi mà. Đi luôn đi.
Nó chạy lại kéo tay Long. Thế là tụi nó chạy thẳng đến chỗ đó.
– Oa, Hân ơi, tao hạng 9 kìa.
– Tao hạng 10
Giữa sân trường xuất hiện hai con khùng ôm nhau nhảy tưng tưng ( Nó và Hân * xắn tay áo * Bảo ai khùng? Min* bỏ chạy thục mạng* )
– Long. Long hạng bao nhiêu?
Nó tươi cười quay lại chỗ Long.
– Mới có hạng 2 à.
– Trời hạng 2 còn chưa chịu nữa?
Nó và Hân đồng thanh. Long gãi đầu cười
– Tớ muốn hạng 1.
-Thể ai hạng 1?
Hân hỏi.
– Tớ không để ý.
Nó chạy lại, nhìn lên phía đầu danh sách. Nguyên chữ ” HUỲNH NHẬT BẢO ” đập vào mắt nó. OMG. OMG. OMG. Không thể tin được Hắn? Hạng 1?
– Sao? Sao? Cao nhân hạng 1 là ai?” Thần thánh ” phương nào?
– Bánh bẻo đó
– Bánh bẻo ư?
Hân vờ đi đứng liêu xiêu, đưa tay quơ lung tung.
– Bánh bẻo là ai?
Long nhì tụi nó khó hiểu.
– Không biết à? À, không biết cũng phải thôi có lớp mình mới gọi vậy à. Bánh bẻo là Bảo đó.
– Hả? Cái gì? Cậu ta cũng thi sao? Xưa giờ có tham gia mấy cái này đâu?
Nó, Hân khẽ nhún vai. Nó nói vu vơ.
– Sáng nắng, trưa mưa, chiều ổn định, tối giông bão.
Sau đó cả 3 cùng cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.