Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 23:
Edit: LazyGirl.
——————
Giang Nguyên cảm nhận được sự thiện ý của Tô Hành, cười bắt tay lại: “Xin chào, cuối cùng cũng đã được diện kiến dung nhan của mỹ nhân.”
Tô Hành không khỏi thắc mắc, người đàn ông trước mặt này thoạt nhìn nho nhã lễ độ, làm người khác cảm thấy dễ chịu, nhưng lại có một bộ dáng khác khi đối mặt với Chu Lệnh Hành.
Giang Nguyên như hiểu được vẻ mặt của Tô Hành, cũng không buông tay, chậm rãi đến gần cô: “Muốn biết chuyện xưa giữa tôi và A Lệnh sao?”
Tô Hành định thần lại, nhàn nhạt liếc nhìn Giang Nguyên, nhẹ nhàng thoát khỏi tay anh.
Giang Nguyên chỉ xem như cô gái trước mắt này đang thẹn quá hóa giận, lại nói tiếp: “Nếu cô thắng tôi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Tô Hành chỉ cảm thấy hình như Giang Nguyên đang hiểu sai ý của cô, cũng không muốn dây dưa thêm, lắc đầu: “Nếu tôi thắng được anh, như vậy cũng chỉ bởi vì do tôi muốn, không liên quan đến việc khác.”
Giang Nguyên sửng sốt, tựa hồ cảm thấy được sự lạnh lùng trong giọng nói của Tô Hành.
Sau một lúc, Giang Nguyên cởi chiếc áo khoác hơi nhăn, đảo khách thành chủ.
“Đi thôi, đi xem Sleeping sẽ đánh bại tôi như thế nào.”
Tô Hành cười lạnh, hiện tại, cô đã phần nào hiểu tại sao Chu Lệnh Hành không thể chưng ra bộ mặt tốt với anh ta rồi.
Tính cách tự phụ kiêu ngạo ẩn dưới vẻ bề ngoài hiền lành nho nhã thật khiến người ta chán ghét mà.
Càng khó chịu hơn hết là cái tính cách này của anh ta có chút giống với người kia, khiến Tô Hành có hơi khó chịu.
Hai người được Tôn Hòa đưa đến phòng luyện tập dự bị, trước khi rời đi, Tôn Hòa không yên tâm hỏi Tô Hành: “Hôm nay em không đăng thông báo nghỉ livestream một ngày sao?”
Tô Hành lắc đầu: “Chưa nữa,” rồi móc di động ra, “giờ e đăng.”
Nhìn thấy Weibo của Tô Hành cuối cùng cũng đăng, Tôn Hòa mới yên tâm mà rời đi.
Tôn Hòa vừa đi, Tô Hành cùng Giang Nguyên đột nhiên trầm mặc.
Giang Nguyên cũng không khách sáo, trực tiếp mở máy tính lên ngồi xuống, để áo khoác qua một bên rồi bắt đầu đăng nhập vào trò chơi.
Một loạt động tác liền mạch lưu loát, tự nhiên lạ thường.
Giang Nguyên từ khe hở giữa các máy tính, nhìn thấy Tô Hành lúc này cũng đã ngồi xuống, yên lạnh mở máy lên.
Có hơi kỳ lạ, tuy rằng cả hai không hề giao lưu gì, nhưng không khí xung quanh lại không hề ngượng ngùng tí nào.
Như thể, nó vốn là vậy.
Giang Nguyên lắc đầu cười vì suy nghĩ lung tung của mình.
Theo như anh được biết, riêng cái việc tới căn cứ của đối thủ để dạy cho cái người mới vừa chơi LOL này đã là một việc rất vô lý rồi.
Nhưng nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Chu Lệnh Hành mở miệng nhờ giúp đỡ, nên anh không thể từ chối được.
Giang Nguyên nhẹ nhàng nhìn về folder khi nãy Chu Lệnh Hành ném cho anh.
Đáy lòng cảm thấy chua xót, anh tới là bởi vì Chu Lệnh Hành nhờ giúp, chứ không phải vì những thứ khác.
Chu Lệnh Hành làm sao không biết suy nghĩ của anh, nhưng làm vậy đều muốn cho anh hết hy vọng hoàn toàn mà thôi.
Quá khứ…. rốt cuộc vẫn là không được tha thứ.
“ID của anh là gì? Để tôi kết bạn.” Tô Hành đột nhiên lên tiếng, đánh gãy dòng suy nghĩ của Giang Nguyên.
Giang Nguyên bực bội xoa xoa tóc: “Để tôi thêm bạn với cô,” vừa nói vừa cầm chuột click click rồi lại gõ gõ.
Giao diện bên này của Tô Hành hiện lên yêu cầu kết bạn.
Cô âm thành đồng ý, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Giang Nguyên.
Tuy rằng cô không biết tại sao đang từ hướng dẫn chỉ đạo lại biến thành nếu đánh thắng anh ta thì anh ta sẽ kể chuyện cũ giữa hai người cho cô nghe.
Mỗi người đều có bí mật riêng, giống như bí mật của cô là người đó.
Tô Hành không muốn đi sâu vào chuyện giữa Giang Nguyên và Chu Lệnh Hành, cô cũng không có hứng thú lắm.
Nhưng nếu đánh thắng được Giang Nguyễn để mang đi thuyết phục, như vậy cũng được.
Bên này, Giang Nguyên đã điều chỉnh lại giao diện, khóa phòng, kéo Tô Hành vào.
Cảm xúc của Giang Nguyên đã bình tĩnh lại, hướng Tô Hành cười: “Mai cô muốn dùng tướng gì để thi đấu, lấy ra đi,” lại đột nhiên chớp chớp mắt nói, “đúng rồi, tôi dùng hoàng tử Jarvan IV.”
Tô Hành sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Giang Nguyên sẽ nói trước tướng cho mình.
Ngẫm lại thì thấy điều đó cũng hợp lý, người kiêu ngạo như anh ta, căn bản sẽ không xem xét đến việc bị counter ① lại.
Không bao lâu sau, Tô Hành khóa vào Master Yi.
Trò chơi tiến vào giai đoạn loading, Giang Nguyên lại mở miệng: “Tuy rằng chỉ có hai người chúng ta, nhưng hãy xem như đây là một ván đấu bình thường. Nói cách khác, ngày thường cô luyện tập hay thi đấu sao, hiện tại liền như vậy. Còn có, không thể farm lính để thăng cấp, hiểu ý tôi không?”
Tô Hành gật đầu, nhận ra người bên kia có thể không nhìn thấy hành động của mình, nhẹ giọng nói: “Được.”
Không biết có phải có mạng bị yếu hay không mà cả hai mãi vẫn chưa vào được game.
Tô Hành có chút buồn chán, nghiêng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện.
Giang Nguyên lúc này không còn vẻ mặt bất cần đời nữa, khuôn mặt vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình, tay cũng không nhúc nhích, một bộ dáng nghiêm túc cực kỳ.
Tô Hành ngây người, có chút không dời mắt được.
Cô cảm thấy như đây là một người hoàn toàn khác vậy.
Không biết lại qua bao lâu, hai người cuối cùng cũng đã vào được trò chơi.
Tô Hành lập tức định thần lại, không nhanh không chậm mua trang bị rồi chạy tới rừng farm.
Mặc dù Giang Nguyên nói là chơi như bình thường, nhưng ở tình huống không có người hỗ trợ, Tô Hành quyết định vẫn nên cố hết sức farm quái rừng trước đã.
Cả hai người ở giai đoạn đầu đều farm rừng, Tô Hành đối mặt với Giang Nguyên có chút cẩn thận.
Mỗi lần trở về lại căn cứ đều không quên cắm mắt.
Mặt khác, Giang Nguyên có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Cứ lao vô farm quái rừng trước đã, tựa hồ như không thèm để Tô Hành vào mắt.
Tô Hành cảm thấy bản thân có chút bị động, một mặt cô phải bảo đảm sự phát triển của mình như Giang Nguyên, mặt khác còn phải đề phòng Giang Nguyên tới gank.
Trong lúc đánh bùa xanh, đại não Tô Hành bắt đầu làm việc, trong lòng yên lặng tính toán mấy cái chiếc lược.
Cuối cùng, cô quyết định chủ động gank, còn hơn là ngồi chờ chết, không bằng tấn công trước.
Với kế hoạch đã định sẵn trong đầu, Tô Hành không hành động thiếu suy nghĩ, vẫn nên tiếp tục vừa farm quái vừa lấy tầm nhìn.
Sau khi ăn cho mình con bùa đỏ, Giang Nguyên cuối cùng cũng lên được cấp độ 3, Tô Hành nắm bắt thời gian, lúc này bắt đầu hành động.
Trên màn hình, Master Yi bắt đầu hướng tới khu vực rừng đối diện.
Một mảnh tối đen, Tô Hành chạy thẳng đến chỗ ba con sói khổng lồ mà không cần phải suy nghĩ nhiều.
Trước khi Giang Nguyên đến, Tô Hành đã xem rất nhiều video thi đấu của FHL, nên cũng hiểu thói quen của Giang Nguyên.
Nếu Giang Nguyên đang thi đấu, thì giờ phút này hơn phân nửa là đang đánh ba con sói hoặc đang trên đường tới đánh ba con sói.
Chờ đến khi Tô Hành băng qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng đã đến gần vị trí của ba con sói. Cô nhìn thấy biểu tượng chân dung của tướng Jarvan IV ngay đó.
Giang Nguyên quả nhiên đang đánh ba con sói.
Tô Hành cũng không muốn bại lộ vị trí của chính mình quá sớm, cẩn thận đi vòng.
Ngay một khắc kia, Tô Hành nhìn thấy lượng máu của hoàng tử Jarvan IV không còn nhiều, mày khẽ nhíu lại, lập tức Q đi qua.
Ngay khoảng khắc Tô Hành Q, hoàng tử Jarvan IV không nhanh không chậm dùng trừng phạt lên quái.
Tô Hành nhìn thấy động tác ấy của Jarvan IV, không hiểu sao cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, lúc Master Yi dùng Q lao đến, hoàng tử Jarvan IV với tốc độ tay cực nhanh đứng ngay sau lưng Master Yi, dùng liên tiếp hai chiêu E và Q, lại bồi thêm chiêu A, khiến cho lượng máu của Master Yi trở nên báo động.
Tô Hành cũng không phản ứng chậm, trước khi Master Yi nằm xuống, cô đã ấn E về phía Jarvan IV.
Hiện tại, lượng máu của cả hai không còn nhiều, nhưng Master Yi có chiêu W hồi máu, Tô Hành cảm thấy có phần thắng, cũng không lùi về sau.
Hoàng tử Jarvan IV thấy Master Yi tiến gần lại đây, một bên ấn W phóng ra hộ thuẫn, rồi chạy ngược về hai bước, bộ dáng như chạy trốn.
Tô Hành dí theo, hạ chiêu A lên người hoàng tử Jarvan IV.
Jarvan IV nghiênh người né được.
Master Yi vẫn tiếp tục đuổi theo.
Vài giây sau, kỹ năng của Jarvan IV được đổi mới, lại lần nữa quay lại phóng EQ liên tiếp cộng với A.
Màn hình của Tô Hành dần chuyển sang màu xám.
Chờ đến khi tai nghe truyền đến âm thanh lạnh lùng của game báo nhắc nhở, Tô Hành mới phản ứng lại.
Thì ra vừa rồi, Giang Nguyên cố tình câu kéo cô là để hồi lại chiêu thức.
Kỹ năng của Tô Hành thật ra đã làm mới rồi. Giang Nguyên đã chạy trước một khoảng cách khiến chiêu Q của cô không dùng được. Điều này không những tránh được chiêu Q của Master Yi mà còn có thể ra tay trước cô khi các chiêu của Jarvan IV được làm mới.
Tô Hành vẫn luôn tự tin với khả năng tính toán của mình, lại xem nhẹ đối phương mà quên đi rằng đối phương có kinh nghiệm thi đấu hơn cô hàng chục, thậm chí hàng trăm lần.
Khả năng điều khiển tướng cùng tính toán thời gian mà không cần phải có thiên phú tính toán, luyện tập cùng với kinh nghiệm lâu năm, chính là ưu thế của Giang Nguyên.
Tô Hành yên lặng thoát khỏi trò chơi, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên bàn phím cũng dần siết chặt, thậm chí lòng bàn tay còn đang toát mồ hôi.
Một lúc sau, Tô Hành ngước mắt: “Tiếp tục ván mới.”
Giang Nguyên nhún vai, tỏ vẻ không phản đối.
Ván đấu lại bắt đầu.
Mười phút sau, Tô Hành sờ sờ cằm: “Lại lần nữa.”
Giang Nguyên gật đầu, đáy mắt có vài tia cười.
Lại mười phút sau, Tô Hành nhanh chóng di chuyển con chuột, mắt cũng không nâng: “Lại lần nữa.”
Ánh mắt Giang Nguyên dần thay đổi khi nhìn cô, trầm mặc tiến vào trò chơi.
Phòng huấn luyện cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ đang chuyển động trên vách tường.
Âm thanh trò chơi truyền đến từ tai nghe của cả hai.
Ngoài ra còn có giọng nói của Tô Hành.
“Lại nữa.”
“Lại lần nữa.”
“Lại nữa.”
“Lại nữa.”
…
Giang Nguyên xoay xoay cổ tay, bắt đầu cảm thấy từng trận co rút đau đớn từ tay trái.
Anh ngước mắt lên nhìn Tô Hành, bộ dáng của cô không khác anh là bao nhiêu, nhưng vẫn đòi chơi hết từ ván này đến ván khác.
Anh như nhìn thấy được bóng dáng của mình ở cô.
Sau một lúc, Giang Nguyên mặt mày rũ xuống, cười với Tô Hành: “Không đánh nữa, nếu còn không trở lại căn cứ, thể nào cũng bị huấn luyện viên nói cho xem.”
Tô Hành nghe vậy nhìn nhìn thời gian, lúc này mới ý thức được bây giờ đã là đêm khuya: “Xin lỗi, tôi không chú ý đến thời gian.”
Giang Nguyên đứng dậy mặc áo khoác vào, hướng Tô Hành nói: “Không sao, tôi đi trước.”
Tô Hành cũng đứng dậy, chuẩn bị đưa Giang Nguyên ra ngoài.
Nhưng Giang Nguyên xua xua tay: “Không cần tiễn,” cười cười với cô, “Như cũ, nếu đánh thắng được tôi, ước định vẫn như cũ. Lúc nào muốn tôi luyện tập cùng thì nhắn.”
Không biết vì sao, Tô Hành cảm thấy giọng điệu của Giang Nguyên có chút hả hê vui sướng khi người khác gặp họa.
Tô Hành hướng anh ta gật đầu, không nói chuyện nữa, xoay người ngồi trở lại máy vi tính, đóng cửa sổ game.
Tô Hành nghe tiếng bước chân của Giang Nguyên dần dần đi xa, lớp ngụy trang cuối cùng cũng được hạ xuống, cả người suy sụp gục xuống.
Hôm nay cùng Giang Nguyên đánh khiến tinh thần của cô vẫn luôn ở trạng thái khẩn trương cao độ, khi nãy thì không cảm thấy vậy, bây giờ lại thấy choáng váng, lúc này mới ý thức được rằng thân thể đang dần kiệt sức.
Hai giây sau, ngoài cửa đột nhiên thò đâu ra cái đầu, Giang Nguyên quay lại.
Tô Hành sững sờ nhìn Giang Nguyên, nhất thời nói không nên lời.
Giang Nguyên đánh giá cô một lát, trên mặt còn mang theo tươi cười: “Quên không nói với cô, nếu ngày mai cô có thi đấu, đừng dùng Master Yi,” rồi chậm rãi thu hồi lại nụ cười, “cô, còn chưa dùng được.”
Dứt lời, Giang Nguyên lần nữa biến mất, lần này, anh ta cũng không quay đầu lại.
Thanh âm của người đàn ông đột nhiên phá lệ vang lên cực kỳ rõ ràng vào ban đêm. Tô Hành lẳng lặng nhìn chằm chằm vị trí Giang Nguyên vừa đi, một lúc sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Cả một đêm solo, Tô Hành có thể cảm nhận rõ ràng được sự chênh lệch giữa cô và Giang Nguyên.
Loại chênh lệch này không nằm ở việc tính toán sát thương, hồi chiêu thức hay vị trí của tướng, mà nằm ở khả năng kiểm soát tình hình chung, kỹ năng cơ bản cùng khả năng ứng biến các tình huống khẩn cấp.
Trải qua một đêm này, Tô Hành đại khái đã hiểu vì sao Giang Nguyên lại nói vậy.
Kỳ thật, ngụ ý của anh ta không phải là ngày mai không cần chơi Master Yi.
Mà là cô không cần chấp nhất với việc phải lộ diện, chỉ nên làm những gì mà một người đi rừng nên làm.
Mới hôm trước, Tô Hành còn rong đuổi tùy ý trong thi đấu, nhiệt huyết dâng trào.
Cùng thời điểm lúc này, tay chân cô lạnh lẽo, cả người vô lực ngồi tại chỗ trước máy tính, nhớ lại những gì Giang Nguyên đã chỉ dẫn cho cô.
Một người đi rừng giỏi không nhất thiết phải xuất đầu lộ diện, nhưng phải phát huy hết vai trò của mình.
Đây mới là điều mà Giang Nguyên muốn nói với cô, cũng là điều mà cô đã hiểu ra được lúc này.
Mỗi một người trong GI đều có một nhiệm vụ riêng. Tôn Hòa phụ trách lấy tầm nhìn đường TOP. Chu Lệnh Hành cùng Wave là hai sát thương chủ lực, phụ trách dame chính cho đội. Nhiệm vụ của Lão Ngư là bảo vệ cho Wave. Còn cô là duy trì nhịp đấu cho đội và khống chế toàn cục.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Hành không khỏi lộ ra nụ cười tự giễu.
Đạo lý đơn giản như vậy, vì sao đến giờ cô mới hiểu?
Tô Hành tắt máy, chậm rãi bước ra khỏi phòng huấn luyện, cơn đau nhức trong đầu bắt đầu điên cuồng gào thét.
Tô Hành ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời đêm đang bị vài đám mây che khuất, suy nghĩ dần dần lắng đọng.
—-
1. counter: khắc chế. Chọn tướng khác khắc chế với tướng bên đối thủ.