Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Chương 22


Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 22:

Edit: LazyGirl.
——————
Sau khi để áo khoác xuống, Chu Lệnh Hành dùng vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhìn Tô Hành một lúc lâu.
Cái người này… Hoặc là không phát bệnh, hoặc là phát bệnh ngay lập tức, cũng được coi là một loại năng lực.
Người đàn ông ở phòng khách lẳng lặng đứng một hồi lâu, chậm rãi bước đến gần Tô Hành, nhíu mày khi nhìn thấy chiếc khẩu trang trên gương mặt của cô.

Nghĩ đến đây làm anh không khỏi có chút tò mò.
“Tôi không muốn người khác nhìn thấy gương mặt của tôi.”
Người khác…. sẽ là ai đây?
Bạn bè? Hay…. bạn trai cũ?
Chu Lệnh Hành tự giễu cười, thôi quên đi, dù sao cũng không liên quan gì đến anh.
Sau khi hoàn hồn, Chu Lệnh Hành từ từ nắm lấy một bên tay mảnh khảnh của Tô Hành vòng qua cổ anh.
Tay kia của anh vắt ngang đầu gối cô, dùng chút lực, bế ngang Tô Hành lên.
Lúc bế Tô Hành lên, Chu Lệnh Hành không khỏi nhướng mày. Ngày thường cô ăn không nhiều, vậy mà trọng lượng cũng không hề nhẹ.
Lúc chuẩn bị bước lên lầu, Chu Lệnh Hành liếc mắt qua, thấy thế nào cũng không vừa mắt với chiếc khẩu trang này.
Loay hoay xíu ngay khuôn mặt cô, khẩu trang liền theo đó rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hành.
Chỉ là mái tóc dài nhân lúc hơi rối cũng đã che khuất được gần hết khuôn mặt của cô.
Chu Lệnh Hành hài lòng bế cô lên lầu.
Mà bọn họ cũng không hề đoán trước được rằng, một màn ngủ say này của Tô Hành lại có thể gây ra sóng gió lớn đến vậy.
Trên màn hình máy tính đang sáng duy nhất trong phòng huấn luyện, thanh thông báo đang không ngờ ting ting nhắc nhở, nó đã đạt đến một con số cực kỳ khủng khiếp.
Dù là fan của Sleeping hay antifan, fan của chiến đội hay fan của LING, đều thống nhất có cùng một trạng thái.


【 a a a a a!!! Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy nè!!! 】
【 Đừng có nói cái người đang ôm kiểu công chúa là LING nhe! Tôi không nghe tôi không nghe tôi không muốn nghe! 】
【 Khẩu trang của chị gái rớt ra kìa! Tôi đã nhìn thấy được sườn mặt của cô ấy!! 】
【 Là ai nói chị gái xấu đâu ra đây! Tôi tuyệt đối sẽ không đánh chết cậu. 】
【 Theo thị lực 5.2 của tôi thì LING cố tình làm rơi khẩu trang của Sleeping.】
【 Lầu trên có bệnh à? LING thần mắc gì phải cố ý làm vậy? 】
【 Tôi đã từng nói gì! Tôi là nhan khống của chị gái đó! Đến chết cũng u mê nhan sắc của chị gái!! 】
Cốt truyện diễn biến quá nhanh, những người hâm mộ lúc này chỉ có thể bày tỏ cảm xúc của mình bằng một dấu chấm than thật dài.
Mà hai nhân vật chính được bàn tán suốt đêm, một người thì ngủ say, còn một người thì hăng say chiến đấu với đánh hạng nên không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Sự việc đột ngột này xảy ra và trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, cuối cùng cũng đến tai Thẩm Giai Niên, người đang có cuộc họp ở Hoa Kì.
Tin nhắn ở WeChat quá nhiều khiến đội ngũ quản lí không thể kiểm soát được và hoảng sợ, ngay lập tức báo cáo lại cho Thẩm Giai Niên.
Khi Chu Lệnh Hành nhận được cuộc gọi đến từ Thẩm Giai Niên thì đã là nửa đêm, nhân vật của anh ngay lập tức bị hạ gục , đúng là thật biết lựa giờ gọi ghê.
Chu Lệnh Hành nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên, nhíu mày: “Chuyện gì?”
Thẩm Giai Niên sửng sốt, nghe ra được sự không kiên nhẫn của người đầu dây bên kia,liền thấp giọng vô thẳng vấn đề: “Cậu cùng Tô Hành là sao?”
Chu Lệnh Hành khó hiểu: “Em cùng Tô Hành thì làm sao?”
“Tô Hành ngủ quên trong lúc phát trực tiếp và cậu là người bế cô ấy lên lầu?” Thẩm Giai Niên bất mãn nói.
“Lúc ấy phát sóng trực tiếp vẫn chưa tắt?” Chu Lệnh Hành liền nhanh chóng đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu không biết? Bỏ qua đi, mặc kệ giữa hai người xảy ra chuyện gì, hiện tại Tô Hành vừa mới gia nhập đội, lúc này không nên có bất kì mờ ám nào với các thành viên trong đội, như vậy đối với cô ấy không hề tốt chút nào.” Bên chỗ Thẩm Giai Niên có hơi ồn ào, hình như có ai đang kêu tên anh ta, “Như vậy đi, ngày mai, cậu dành ra xíu thời gian đăng Weibo giải thích sự việc này đi. Nói là Tô Hành bị bệnh, cậu là do quan tâm đến đồng đội mới đến nên mới chiếu cố giúp cô ấy lên lầu, nói vậy để fans không phải nghĩ nhiều. Tôi còn có việc, cúp trước đây.”
Chu Lệnh Hành nghe đến âm thanh tắt máy vội từ bên kia, khẽ cười hai tiếng, cũng không để trong lòng.
Loại chuyện này không để ý tới cũng được, nhưng nếu có thì phải giải thích trên Weibo sao đây?

Từ không có chuyện gì cũng có thể biến thành có chuyện mà.
Nghĩ vậy, Chu Lệnh Hành liền lấy điện thoại ra và mở Weibo.
Không ngoài dự liêuh, Weibo của anh cùng Tô Hành bị bùng nổ bởi mấy vạn người xem phát sóng trực tiếp khi nãy.
Trên mạng thậm chí còn có GIF anh bế Tô Hành lên lầu nữa cơ.
Chu Lệnh Hành phóng to GIF ra, xem từng cái một cách thích thú.
Khi bầu trời đêm dần chuyển sang màu trắng, Chu Lệnh Hành mới tắm rồi đi ngủ.
*
Sáng hôm sau, trang Weibo chính thức của GI đã cập nhập:
【 Hôm qua, Sleeping có ngủ quên ngay trong thời điểm phát sóng trực tiếp và sau đó được LING bế lên đem về phòng để nghỉ ngơi, sự tình này là thật. Sleeping dạo gần đây thân thể không được khỏe. Là một tập thể đoàn kết, tương thân tương ái, hành động LING bế chị gái về lại phòng để nghỉ ngơi có gì mà không bình thường? Những bạn hâm mộ xin hãy giữ lý trí một xíu. Làm gì có người yêu nào mà vừa đưa lên lầu cái xong một phút sau lại xuống dưới lầu liền không? 】
Các bình luận trên Weibo vẫn tăng lên nhanh chóng, nhưng may mắn thay, hầu hết đều là những phản hồi tích cực.
【GI rốt cuộc là làm sao vậy??? Sao đến cả official weibo cũng bắt đầu bán manh?? 】
【 Tôi biết rồi nhe!!! Official weibo có phải hay không chính là cái cậu tóc vàng hôm qua? 】
【 ha ha ha ha, câu cuối thật thâm nhe. 】
【 Vốn dĩ cũng thấy hai người này không hề có gì cả. Nhưng mà tôi ghen tị với Sleeping quá đi! Được LING bế kiểu công chúa kìa!!!! 】
Nằm không cũng trúng đạn, Tiểu Bản nhịn không được để lại lời phản hồi bên dưới:
【 Mấy người động não xíu đi, công nghệ khoa học tiên tiến mà, lên mạng search cái là ra, cái cậu tóc vàng xinh đẹp hôm qua, chính là người đi rừng ở đội hai vừa mới thăng cấp lên làm dự bị đội một, Tiểu Bản!!! 】
Nhưng đoạn bình luận này cũng nhanh chóng bị chìm trong vô số những bình luận đến từ những fans hâm mộ của Sleeping.
Wave, người đã theo dõi toàn bộ quá trình ngay bên cạnh, không thể nhịn được cười to: “Cậu nhóc tóc vàng xinh đẹp, ha ha ha ha ha ha, không hiểu sao mà cậu có thể nói được vậy luôn á.”
Khi Tô Hành xuống lầu, nghe thấy Wave đang cười to, không khỏi nhìn sang Tiểu Bản: “Sao thế?”
Tiểu Bản nhìn đến đầu sỏ gây tội xuất hiện, không khỏi tức giận: “Chị còn hỏi em, tự đi xem Weibo đi là biết.”

Tô Hành trầm mặc, lấy di động ra, mở Weibo lên, cho đến khi nhìn thấy GIF Chu Lệnh Hành bế cô lên lầu thì liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Hành nhìn quanh một vòng, không thấy được người mình muốn tìm, liền hỏi Tiểu Bản: “Chu Lệnh Hành đâu?”
Tiểu Bản nhún vai: “Còn ngủ chưa dậy. Hôm qua, Lệnh ca có vẻ ngủ khá muộn.”
Tô Hành gật đầu tỏ ý đã biết, ngồi xuống bắt đầu chơi game, mau chóng vứt chuyện này ra sau đầu.
Với cô mà nói, hiện tại, việc quan trọng nhất chính là gia tăng bể tướng của mình, còn những chuyện khác để sau.
Một lúc sau, Tôn Hòa tới: “Hôm nay đấu luyện để Tiểu Bản đánh đi, còn em thì tiếp tục luyện tướng cho thật tốt.”
Theo lịch trình thì Tô Hành mới là người tham gia trận đấu tập hôm nay, nhưng vì Chu Lệnh Hành đã gọi kêu Giang Nguyên tới, mặc dù không biết khi nào cậu ấy tới, nên đành để Tiểu Bản lên đấu tập vậy.
Tô Hành khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Tôn Hòa: “Tại sao? Em sẽ tham gia thi đấu trận hôm nay như trên lịch trình ghê. Em muốn thử sức với tướng mới.”
Tôn Hòa lắc đầu: “Hôm nay không được, có sắp xếp khác cho em.”
Tuy Tôn Hòa nói nhẹ nhàng như cũ, nhưng Tô Hành vẫn nghe ra được giọng điệu không tự nhiên của anh.
Mắt thấy Tôn Hòa nói xong tính quay lại huấn luyện, Tô Hành vội hỏi: “Có sắp xếp gì thế?”
Tôn Hòa chớp mắt: “Sẽ không khiến em thất vọng.”
Trận đấu tập tối nay rất quan trọng với Tô Hành, cô muốn dùng trận đấu này để thuyết phục Thẩm Giai Niên cho mình dùng Master Yi trong trận đấu chính thức. Vì vậy nên cô càng muốn biết có sắp xếp gì.
Đang còn muốn truy hỏi tiếp, phía sau đột nhiên truyền đến giọng của Chu Lệnh Hành: “Đệ nhất quốc phục đi rừng tới hướng dẫn cô, sự sắp xếp này có vừa lòng không?”
Động tác Tô Hành cứng lại, chậm rãi xoay người, nhìn người đàn ông phía sau.
“Đệ nhất quốc phục đi rừng là ai?”
Thấy Tô Hành có hứng thú, Chu Lệnh Hành dần thả lỏng: “Giang Nguyên, người đi rừng bất bại của đội FHL ở LPL suốt ba năm qua.”
Tô Hành ngưng nói, trong lòng nổi lên từng gợn sóng.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ đi bao xa, nhưng được người khác gọi là người đi rừng số một có thể được coi là vinh dự cao nhất đối với một người đi rừng.
Con người chính là vậy, luôn tham lam rất nhiều thứ.
Trong mắt người con gái ánh lên một tia sáng, Tô Hành liền hướng Chu Lệnh Hành hỏi: “Khi nào thì anh ta tới?”
Chu Lệnh Hành không nhanh không chậm ấn Tô Hành ngồi xuống, chính mình thì mở máy tính lên: “Khoảng 8 giờ, hi vọng lúc đó cô còn tỉnh.”
Tô Hành gật đầu, không hề đáp lời.
Vì thế mà cả một buổi chiều, tinh thần của Tô Hành phải nói là luôn duy trì sự tập trung cao độ.

Luyện hết tướng này đến tướng khác, đã vậy còn xem video thi đấu của FHL nữa.
Đúng 7 giờ rưỡi, Giang Nguyên cuối cùng cũng tới.
Giang Nguyên hơi giống Tiểu Bản, khuôn mặt non nớt, cùng mái tóc vàng y đúc, chỉ có điều anh ta cao hơn Tiểu Bản một cái đầu.
Cứ như vậy xuất hiện một cách bất ngờ.
Trên mặt Giang Nguyên tràn đầy ý cười chào hỏi mọi người: “Hello, lại gặp nhau nữa rồi.”
Thoạt nhìn có vẻ như có mối quan hệ không tồi với mọi người.
Tôn Hòa đứng lên chào hỏi: “Đã lâu không gặp, trận sau thi đấu là khi nào?”
“Ngày mai, mọi người xong là tới em.” Giang Nguyên cười một cách rất thân thiết, chỉ là ánh mắt vẫn luôn đảo một vòng tìm kiếm ai đó.
Cuối cùng dừng lại trên người đàn ông đang im lặng chơi game phía sau.
Giang Nguyên bước qua, ý cười trên mặt càng đậm, nhìn kỹ sẽ thấy không còn là nụ cười lễ phép như hồi nãy với Tôn Hòa nữa.
“A Lệnh, thật vui khi cậu nhờ tôi đến giúp đỡ.”
Người đàn ông thần sắc hơi ngưng động lại tí, liền từ trong ngăn kéo, lấy ra một folder, mắt cũng không thèm nhìn, ném thẳng vào tay Giang Nguyên.
“Tôi sẽ không để cậu giúp một cách không công. Nói tôi nếu nó vẫn chưa đủ.”
Chu Lệnh Hành nói xong, lại cầm chuột lên tiếp tục điều khiển vị tướng của mình vào giữa.
Không khí trầm mặt một lúc, Chu Lệnh Hành lại lên tiếng: “Còn có, đừng gọi tôi là A Lệnh, cảnh cáo lần cuối đấy.”
Gương mặt tươi cười của Giang Nguyên lộ ra thần sắc phức tạp, thật lâu sau cũng không nói gì.
Tôn Hòa khẽ thở dài, còn Wave cùng Lão Ngư với Tiểu Bản thì nhìn nhau, không rõ chuyện gì.
Tô Hành liếc mắt nhìn sắc mặt của Chu Lệnh Hành, chủ động đưa tay về phía Giang Nguyên, “Xin chào, tôi là Tô Hành.”
Tô Hành nhìn biểu tình của Chu Lệnh Hành một khắc kia, liền biết đây thuộc về quá khứ của anh.
Cô cũng từng có quá khứ, đều là những hồi ức không tốt lắm, nên cô có thể hiểu được suy nghĩ của anh lúc này.
Tô Hành cũng không thể giúp được Chu Lệnh Hành, chỉ có thể thể hiện lòng tốt của mình với người hoặc thứ mà Chu Lệnh Hành muốn lảng tránh trước khi người đó ra đi mãi mãi, để anh có thể cảm thấy bớt nợ nần, bớt cảm thấy tội lỗi sau khi bước ra khỏi quá khứ.
Cô biết là ai cũng sẽ có chuyện xưa phải trải qua.
Một khi trải qua được thì tương lai sẽ trở nên hạnh phúc hơn, thư thả hơn.
Cuối cùng là có thể sống một cách thoải mái nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.