Bạn đang đọc Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh – Chương 82: Ngoại Truyện Hà Xuân Hy Bảo Vệ Em
Lục Hàn lái chiếc xe cá nhân vào gara, anh ta đã đổi xe dọc đường.
Gara có lối vào thẳng trong nhà nên Lục Hàn không lo bị nhìn thấy, hắn vác Hà Xuân Hy trên vai bước vào nhà, tiến tới thư phòng.
Đặt cô ngồi trên ghế, Lục Hàn lấy một số cuốn sách ra khỏi kệ làm lộ ra một cái cửa kéo.
Mở cánh cửa kéo ấy ra, có một nút nhấn.
Với một cú nhấn nút, kệ sách từ từ dịch chuyển mở ra một phòng bí mật.
Lục Hàn đóng cửa kéo, xếp lại sách rồi đưa Xuân Hy vào phòng.
Nhấn nút đóng cửa trong phòng, Lục Hàn đặt Xuân Hy lên giường, trói tay chân lại, bịt mắt, do phòng cách âm nên không cần thiết phải bịt miệng.
Dù nôn nóng nhưng Lục Hàn quyết định sẽ chờ Xuân Hy tỉnh lại, như thế sẽ hứng thú hơn.
Nam Thành sốt ruột đi đi lại lại, anh đã báo lại tình hình với Hà chủ tịch.
Ông ấy vô cùng tức giận, bảo anh nhắn Diệp Chấn phải giải quyết thật nhanh, nếu cần người thì có thể dùng đội bảo vệ của Hà thị.
Nam Thành suy nghĩ, một phụ nữ dáng người cao to, nhắm đến Hà Xuân Hy có thể là ai được.
Bỗng anh nhớ lại khuôn mặt độc ác của Lục Hàn hôm trước.
Với vẻ ngoài đó, chỉ cần chút hoá trang là được, anh ta cũng có động cơ để bắt Hà Xuân Hy.
Nam Thành lẩm bẩm:
– Lục Hàn…
Chỉ là cảm giác không căn cứ nên anh không nói cho Diệp Chấn nghe suy đoán của mình.
Sau đó Nam Thành liền chạy ra xe lái tới nhà Lục Hàn.
Trương Anh Tuấn báo cáo với Diệp Chấn:
– Thanh tra, đã xác định được chiếc xe đó, nó là một chiếc xe thuê, đã xác định được danh tính người thuê.
Diệp Chấn tỏ ra phấn chấn, nói:
– Chúng ta có vẻ gặp may rồi.
Nếu hắn đổi biển số thì phải mất thời gian dò lộ trình GPS từng xe.
Nếu là xe mượn hoặc ăn cắp thì sẽ còn khó hơn.
Trương Anh Tuấn nói tiếp:
– Tôi đã cho hai đội, một tìm người thuê xe, hai tìm chiếc xe theo tín hiệu GPS.
Người thuê xe là Đặng Vinh, một kẻ vô công rỗi nghề, nhận tiền để thuê giúp xe.
Hắn thuê xe xong rồi giao chìa khoá và gara của hắn cho người kia.
Chiếc xe được giấu trong gara đó.
Kẻ thuê hắn là một người đàn ông, gầy, chiều cao trung bình, che kín mặt mũi.
Từ đầu Đặng Vinh đã cho rằng có chuyện mờ ám rồi nên cũng không quan tâm việc đối phương là ai.
Theo lời hắn, trong ví tên đó có rất nhiều tiền mặt, còn thoáng thấy thẻ đen nữa, Đặng Vinh được trả công bằng tiền mặt.
Mở bản đồ, Trương Anh Tuấn đánh dấu ngôi nhà của Đặng Vinh và gara giấu chiếc xe.
Nhìn vào các địa điểm, Diệp Chấn nói:
– Khu vực gara này tương đối vắng vẻ, nếu thủ phạm vác hoặc dìu Hà Xuân Hy thì không thể đi xa được.
Cho đội ở gara tìm kiếm quanh khu vực đó.
Tuy nhiên cũng không thể loại trừ khả năng hắn đã đổi xe ở gara này, có thể là sang xe riêng.
Trương Anh Tuấn cầm điện thoại lên chỉ đạo cho đội ở gara tìm kiếm theo lời Diệp Chấn.
Sau đó anh ta cầm cuốn sổ lên chuẩn bị ghi chép.
Diệp Chấn thấy thế bắt đầu mô tả:
– Thủ phạm có vẻ có một nữ và một nam, có động cơ nhắm trực tiếp vào cô Hà.
Bọn này không phải kẻ bắt cóc chuyên nghiệp mà chỉ là dân có tiền với chút đầu óc.
Nếu lời khai của Đặng Vinh là đáng tin, thì có thể thu hẹp đối tượng lại, mặc dù người có liên hệ với Hà thị hẳn đa phần có thẻ đen.
Trương Anh Tuấn ghi chép xong liền hỏi:
– Bước tiếp theo chúng ta làm gì đây?
Diệp Chấn day day trán:
– Để tôi nghĩ đã, cậu đi chuẩn bị danh sách nghi phạm theo mô tả đi.
Dựa vào tấm thẻ đen thì có vẻ tên thuê Đặng Vinh chính là chủ mưu.
*****
Lục Hàn ngồi ngắm nhìn Hà Xuân Hy, cô vừa tỉnh dậy đã kêu khóc:
– Đây là đâu? Các người muốn gì? Tiền thì gia đình tôi có…!Hức…!Hãy thả tôi ra….
Bỗng điện thoại của Lục Hàn vang lên, anh ta vội ra khỏi phòng bí mật để nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia nói:
– Giám đốc Lục, là tôi, Nam Thành đây.
Anh đang ở đâu?
Quả là âm hồn không tan, Lục Hàn tức tối nghĩ rồi trả lời:
– Tôi đang ở nhà, tan làm rồi còn tìm tôi làm gì?
Nam Thành nhận thấy thái độ thiếu bình tĩnh đó, càng nghi ngờ hơn, nói:
– Xuân Hy bị bắt cóc rồi, anh biết chứ? Tôi muốn gặp anh để bàn một số thứ.
Giả vờ ngạc nhiên, Lục Hàn thốt lên:
– Xuân Hy bị bắt cóc.
Khi nào? Ở đâu? Thế nào?
– Tôi sẽ gặp mặt anh kể chi tiết.
Thật phiền phức, Lục Hàn nghĩ.
Nhưng nếu từ chối thì lại không tự nhiên, tìm cách đuổi hắn đi sau vậy.
Lục Hàn trả lời:
– Được, khi nào cậu tới?
– Mở cửa ra đi.
Lục Hàn nghe tiếng chuông cửa.
Không ngờ lại nhanh vậy, hắn nghĩ.
Mở cửa cho Nam Thành bước vào, Lục Hàn hỏi về vụ việc xảy ra.
Nam Thành trả lời:
– Hà tiểu thư bị bắt cóc trong bữa tiệc.
Một ả nào đó đã phục sẵn trong nhà vệ sinh, sau đó cùng một tên đàn ông dìu cô ấy xuống xe lái đi.
Một tên đàn ông, Lục Hàn thoáng ngạc nhiên.
Nhận ra Nam Thành đang thử mình, Lục Hàn vội giấu nét mặt, nhưng Nam Thành đã kịp nhìn thấy.
Anh nói:
– Sao anh ngạc nhiên thế giám đốc Lục?
Lục Hàn vội bào chữa:
– Một kế hoạch bắt cóc như thế, ai lại không ngạc nhiên chứ.
Nam Thành biết Lục Hàn nói dối, anh ta chỉ ngạc nhiên sau khi nghe về người đàn ông.
Lục Hàn nhận thấy sự nghi ngờ cửa Nam Thành liền nói:
– Nếu cậu không tin thì cứ xét nhà đi, xem tôi có giấu Xuân Hy của cậu không.
Nhưng nói cho mà biết, tôi sẽ không tha cho cậu cái tội vu khống này đâu.
Nam Thành liền đi xét từng phòng, nhà Lục Hàn tuy lớn nhưng không quá nhiều phòng, tương đối dễ khám xét.
Không tìm thấy gì.
Lục Hàn nói:
– Thấy chưa, đừng đóng vai cảnh sát nữa.
Giờ hãy về yên tâm chờ đợi đi.
Nam Thành khá thất vọng, có lẽ bản thân đã nghi ngờ vô lý.
Bỗng anh nhớ ra một chuyện rồi quay trở lại thư phòng.
Lục Hàn bắt đầu lo sợ, sao hắn lại chú ý đến thư phòng.
Nam Thành nhìn chằm chằm vào kệ sách, ngay vị trí cửa kéo.
Toát mồ hôi, Lục Hàn nhận ra, kệ sách của anh luôn xếp theo thứ tự nhưng vừa nãy quá vội nên anh đã xếp nhầm.
Chú ý đến chi tiết này, Nam Thành thử lấy những cuốn sách đó xuống, anh nhìn thấy một chiếc cửa kéo sau kệ sách.
Mở cửa kéo ra có một nút nhấn.
Sau khi nhấn nút kệ sách từ từ dịch chuyển để lộ căn phòng bí mật.
Hình ảnh Xuân Hy liền đập vào mắt Nam Thành, anh kêu lên:
– Xuân Hy.
Một cú đạp từ đằng sau đẩy Nam Thành chúi tới trước đập đầu vào thành giường.
Nghe tiếng động, Xuân Hy kêu lên:
– Có chuyện gì thế?
Rồi chợt nhớ ra giọng nói này, Xuân Hy liền hỏi:
– Nam Thành?
Nam Thành xoay người về phía kẻ tấn công, Lục Hàn cầm một con dao rọc giấy đâm vào bụng Nam Thành.
Nén cơn đau, siết tay thành nắm đấm, Nam Thành cho Lục Hàn một cú vào mặt, anh hét lên:
– Lục Hàn, quả đúng là mày.
Xuân Hy nghe thế liền nói:
– Lục Hàn? Giám đốc Lục của phòng chiến lược? Tại sao anh lại bắt cóc tôi chứ?
Lục Hàn liền đánh trả lại, nói:
– Ban đầu tao định xong việc sẽ trả cô ấy về lại nguyên vẹn.
Nhưng Nam Thành, nhờ ơn mày nên giờ tao sẽ phải giết cả hai bịt đầu mối.
Không chút sợ hãi, Nam Thành nói:
– Đừng hòng doạ dẫm tao.
Mày đừng hòng đụng đến một cọng tóc của Xuân Hy..