Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 81: Ngoại Truyện Hà Xuân Hy Mùi Thuốc Mê Quen Thuộc


Bạn đang đọc Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh – Chương 81: Ngoại Truyện Hà Xuân Hy Mùi Thuốc Mê Quen Thuộc


Một buổi tiệc tổ chức tại một khách sạn lớn mời rất nhiều người trong giới thượng lưu, Hà Xuân Hy là một trong số đó.

Lục Hàn đã lén bám theo và quan sát.

Kế hoạch của Lục Hàn có chút may rủi, nhưng anh ta sẵn sàng đánh cược, trường hợp tệ nhất cũng chỉ là không bắt được Xuân Hy.

Lục Hàn đã chán việc theo đuổi Xuân Hy, cộng với thời cơ này càn thúc đẩy anh ta đi đường tắt.
Xuân Hy cùng với hai bảo vệ bước vào khách sạn.

Lục Hàn đã nghiên cứu kiến trúc của khách sạn này và tìm được một vị trí quan sát thuận lợi.

Để xem trời có giúp mình không nào? Lục Hàn thầm nghĩ.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, trong lúc đó thì Lục Hàn lại rất nóng ruột chờ đợi.

Cuối cùng thời khắc đã đến, Hà Xuân Hy rời bàn đi vệ sinh.

Nhà vệ sinh của khách sạn nằm ngoài hành lang ở sảnh bữa tiệc, hai bảo vệ theo sát bảo đảm an toàn cho Xuân Hy.

Đến trước cửa nhà vệ sinh, hai bảo vệ đứng đợi ngoài cửa.
Bước vào trong, chỉ có Xuân Hy và một cô gái khác đang rửa tay.

Ấn tượng của Xuân Hy là cô ấy khá cao lớn, chắc là dân thể thao.


Cô quay người bước tới buồng vệ sinh thì một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt vào miệng và mũi cô.

Hà Xuân Hy không quên cái mùi này, là thứ mà tên đồng phạm của Trịnh Hùng đã sử dụng.

Cô nhanh chóng ngất đi.
Kế hoạch của Lục Hàn đã thành công.

Với dáng người gầy và khuôn mặt phi giới tính, chỉ cần lựa trang phục và cách hoá trang phù hợp, Hà Xuân Hy hoàn toàn không cảnh giác gì với hắn.

Ban đầu Lục Hàn khá lo lắng vì kế hoạch này cần chút may rủi, nó đòi hỏi Xuân Hy phải đi vào nhà vệ sinh, hai bảo vệ phải là nam để đợi bên ngoài, và không có ai khác trong nhà vệ sinh.

Mở chiếc túi trên bồn rửa tay ra, Lục Hàn lấy một bộ tóc giả, một bộ váy và áo khoác.

Chiếc váy dài chỉ cần mặc bên ngoài là che hết trang phục của Xuân Hy, cùng chiếc áo khoác thay đổi hoàn toàn cách ăn mặc.

Bộ tóc giả màu vàng dài càng khiến người ta khó nhận ra Xuân Hy lúc này.
Vẫn không có ai vào, quả là trời giúp mình, Lục Hàn nghĩ.

Lục Hàn dìu Xuân Hy bước ra, lấy tóc xoã xuống che mặt Xuân Hy để tránh hai tên bảo vệ nhìn ra.

Bế sẽ nhanh hơn, nhưng nhìn sẽ kém tự nhiên.

Đi ngang qua hai tên bảo vệ, Lục Hàn mở một đoạn ghi âm đã qua chỉnh giọng, phát qua loa trên cổ áo:
– Thật là, đã dặn đừng uống nhiều quá mà, giờ nôn cho một trận rồi lăn ra ngủ như chết.
Ở tầng này, ngoài sảnh tổ chức tiệc còn có một quán bar, việc có người uống say không phải lạ.

Lục Hàn nhanh chóng đưa Xuân Hy xuống bãi đỗ, đặt cô vào ghế phụ rồi lên ghế lái chạy đi.
Mười phút sau, hai bảo vệ vẫn không thấy Xuân Hy trở ra nên lấy làm lạ.

Đúng lúc có một cô gái ghé vào nhà vệ sinh, họ nhờ cô ấy xem thử Xuân Hy có bị gì không.

Cô gái đó nhìn một lượt rồi đi ra bảo với họ rằng không có ai trong đó, một người la lên:
– Chết rồi, sao lại thế được.
Người còn lại run rẩy nói:
– Phải rồi, cô gái lúc nãy dìu bạn cô ấy.

Hẳn đó là Hà tiểu thư bị đánh thuốc mê.

Chúng ta phải mau báo cảnh sát thôi.
Bảo vệ kia vẫn rên rỉ:
– Hà chủ tịch mà biết chúng ta để tiểu thư bị bắt cóc lần nữa thì phải sống làm sao đây.
– Bình tĩnh đi, đằng nào cũng báo cảnh sát thôi, chúng ta đâu thể tự giải quyết.


Anh báo cho chủ tịch đi.
Nói anh ta bắt đầu bấm số, người kia hỏi:
– Có nhất định phải cho chủ tịch biết không?
– Cậu nghĩ chúng ta giấu được à? Tự thú vẫn hơn.
Sở cảnh sát nhanh chóng nhận vụ án và điều Diệp Chấn đi xử lí.

Trương Anh Tuấn nói:
– Hà Xuân Hy, cái tên nghe quen quá.
Diệp Chấn gật đầu xác nhận:
– Trong vụ án Trịnh Hùng.

Cô nàng này quả là xui xẻo.
Chủ tịch Hồng cũng có tham dự bữa tiệc, thấy cảnh sát đến liền hỏi thăm có chuyện gì xảy ra.

Biết được Hà Xuân Hy bị bắt cóc, không có số chủ tịch Hà, ông gọi cho Nam Thành:
– Tiểu thư tập đoàn của cậu bị bắt cóc rồi, mau báo cho chủ tịch cậu biết đi.
Nam Thành thốt lên:
– Cái gì? Sao lại thế được, có bảo vệ ở bên cô ấy mà.
Chủ tịch Hồng liền đáp:
– Ai mà biết, tôi chỉ nghe ngóng được vậy thôi.
Nam Thành liền báo cho chủ tịch Hà, ông ta liền bảo Nam Thành tới trực tiếp xem tình hình, rất đúng ý anh.

Nam Thành liền lái xe đến địa điểm vụ bắt cóc.
Diệp Chấn và Trương Anh Tuấn nhanh chóng tới hiện trường nghe hai vệ sĩ thuật lại sự việc.

Sau khi nghe xong, Diệp Chấn liền cho kiểm tra camera dưới hầm gửi xe.

Họ nhanh chóng thấy được nghi phạm và chiếc xe sử dụng.


Diệp Chấn nói:
– Quay rõ loại xe và biển số.

Có lẽ là biển số giả.
Trương Anh Tuấn nhận xét thêm:
– Loại xe cũng khá phổ biến, khó xác định được chủ nhân.
Diệp Chấn tiếp tục phân tích:
– Việc Hà Xuân Hy bị bắt cóc gần đây cả thành phố chắc không ai không biết, nếu là bắt cóc tống tiền thì bọn chúng sẽ không mạo hiểm nhắm tới con mồi có thể được bảo vệ kĩ thế này.
Vừa ghi chép, Anh Tuấn vừa nói:
– Thế là bắt cóc vì mục đích khác.
Gật đầu, Diệp Chấn khẳng định:
– Kế hoạch bắt cóc này rất may rủi, cần phải có các yếu tố may mắn.

Có nhiều đối tượng khác dễ dàng hơn nhiều, nên khả năng cao là thủ phạm nhắm tới chính xác Hà Xuân Hy.

Hãy điều tra các mối quan hệ của Hà gia, khoanh vùng những người có thù hằn xem có ai sở hữu chiếc xe này không.

Không loại trừ xe này được mượn hoặc thuê.

Liên hệ luôn với các dịch vụ thuê xe.
Trương Anh Tuấn liền gọi cho các cộng sự thực hiện theo lời Diệp Chấn.

Sau đó, Nam Thành đến hỏi tình hình, Trương Anh Tuấn tóm tắt nhanh tình hình cho anh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.