Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc – Chương 66
Mặt trời sáng ngày, tháng 10 Bắc Kinh, BMW của tôi chạy sau xe Honda của Tiểu Ngọc, tất cả những việc đã qua đột kích cuống tim tôi, ân oán dài dặc bốn năm, yêu hận tình thù cùng tôi lao băng băng trên đại lộ vòng ba.
Tùy, bạn có thể chửi tôi là thằng đểu không hơn không kém, bạn có thể chửi tôi là thứ tạp chủng mất hết nhân tính, nhưng chỉ bằng cách này, chỉ bằng cách này tôi mới có thể bám theo chiếc xe có con đàn bà nham hiểm ngồi sau, và sắp…cùng nó.
Cửa vừa sập lại, tôi như con sói lao vào Tiểu Ngọc, xé tơi quần áo cô ta ra, cắn ngợp lấy cổ cô ta.
Ả đau đớn kêu lên: “Ái! Nhẹ thôi, nỡm ạ, ai à đừng vội thế…biết anh nhớ em, em cũng thèm anh lắm, thèm muốn chết, hôm nay em là của anh, sau này cũng là của anh, anh muốn làm gì thì làm.” Tôi nuốt ngợp miệng cô ta vào miệng mình, đẩy cô ta đổ ập ra giường.
Không có cái thứ trò mơn trớn nhẹ nhàng, tôi đâm thẳng vào trong người cô ta, đồng thời, đồng thời lấy tay dữ dằn nhào ngực cô ta. Tiếng cô ta hổn hển rít xiết ầm ĩ cả căn phòng, tôi giật lấy một cái gối bên cạnh bịt mặt cô ta lại.
Tiểu Ngọc giãy giụa khỏi cái gối, đầu xiêu vẹo sang một bên, nghiến răng cắn cổ tay tôi, tôi tát ngay cho cô ta một cái, rồi lật người cô ta lại, đi vào từ đằng sau, túm ngược tóc cô ta lên.
Tôi đang là một thằng điên, tôi đang là loài cầm thú.
Nhưng con đàn bà phía dưới tôi, nó là đồ quỷ dữ.
Cuối cùng tôi kiệt sức nằm vật ra giường, thản nhiên quay sang nhìn ngực và cẳng tay thâm tím của Tiểu Ngọc, không hề đạt tới khoái cảm trả thù, tôi cảm thấy mình là đồ súc vật.
Tiểu Ngọc rên sướng: “Trời ơi, anh vẫn còn thích chơi trò này sao? Nhưng kích thích lắm, lần sau ra tay nhẹ hơn chút, tay anh nặng lắm cưng ơi, nhìn này, bầm tím hết em rồi này…”
Cô ta trườn lên ngực tôi cắn mút một hồi, nhảy xuống giường đi tắm, trước khi ra khỏi phòng ngủ cô ta nhếch miệng cười: “Hi hi, em đã nói rồi, sớm muộn gì anh cũng là của em…”
Tôi lờ đờ nhìn ngắm xung quanh, muốn tìm điếu thuốc hút mà không tìm thấy, tiện tay kéo cái ngăn của chiếc tủ đầu giường.
Ngăn kéo khá bừa bộn, gương con, sổ điện thoại, đồng hồ…, tôi ngóc đầu lên, cầm cuốn sổ lên xem.
Một chiếc sim rơi ra từ quyển sổ.
Một chiếc sim di động.
Chừng như mơ hồ cảm thấy điều gì, tôi nhớ lại việc có liên quan đến số điện thoại.
Tôi cầm di động của Tiểu Ngọc lên, đổi sim, rồi gọi vào máy mình.
Màn hình hiện lên: 135107*****
Tôi lao thẳng vào nhà tắm, giơ tay ném mạnh cái điện thoại vào mặt Tiểu Ngọc: “Con điếm xấu xa! Hóa ra trò của mày!”
Tiểu Ngọc chết lặng trong bồn tắm, nước ngập ngực, ngập lưng, cô ta cúi gập đầu nhìn chiếc điện thoại lềnh phềnh trên mặt nước, rồi thoắt cái đứng dậy ra khỏi bồn tắm, lấy khăn cuộn quanh mình. Tiểu Ngọc chống nạnh, vênh mặt lên nhìn thẳng vào tôi: “Ô la, thông minh lắm, hiểu rồi chứ? Muộn rồi! Diệp Linh Lung kết cục ở đâu đến tay săn tin quái đản nhất cũng tìm không ra, anh cũng thế thôi.”
Tôi đạp mạnh vào Tiểu Ngọc.
Người Tiểu Ngọc bật vào góc tường, đầu đập vào cái ống phía dưới bồn rửa mặt, cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, một dòng máu chảy ra từ trán.
Tiểu Ngọc vuốt mặt, rồi quệt tay vào cái khăn tắm, khăn tắm trắng tinh in nguyên hình vệt máu. “Lý Hải Đào, tôi nói này, tôi chả sợ gì anh, kể cả hôm nay anh đánh tôi chết ở đây cũng thế thôi, tôi đã sống đủ rồi, cái gì tôi cũng đã nếm trải, cái gì cũng đã đủ. Anh không như tôi, anh sống chưa đủ, đời anh còn tươi lắm. Nhưng, bé cưng Diệp Tử của anh đã đi rồi, các người sẽ vĩnh viễn không bao giờ được ở bên nhau!”
“Tôi nói cho cô hay Tề Ngọc Quỳnh, cứ cho hôm nay tôi không tìm thấy cái sim này, có thể cả đời tôi không biết sự thật, cô cũng không thể có được tôi, biết chưa? Cô làm cái việc hại người vô ích này có ý nghĩ gì cơ chứ?”
“Tại sao lại vô ích? Ít nhất tôi rất hài lòng, rất khoái trá! Tôi căm nó, lão trời già trao cho nó biết bao nhiêu điều tốt! Gương mặt đẹp, thân hình đẹp…điều gì nó cũng đã cướp sạch, đến người đàn ông tôi yêu nhất cũng bị nó cướp đi. Anh không phải là của em, anh có thể là của người khác, nhưng nhất định không được là của Diệp Linh Lung!”
“Tôi đã nói, Diệp Tử không cướp, cô ấy đã đến với tôi trước cô!”
“Em không quan tâm! Em nói là em không quan tâm! Em căm nó!”
“Tất cả những gì cô đang có là nhờ Diệp Tử! Đồ tiểu nhân vong ân bội nghĩa!”
“Hà, anh sai bét! Em chỉ cần chỉnh đốn lại một chút, con bé nó chỉ giới thiệu cho em thôi, còn lại đều dựa vào bản lĩnh của em, bởi vì, em là Tề, Ngọc, Quỳnh!”
“Tề Ngọc Quỳnh! Được, vậy tôi hỏi cô, tất cả những tin đồn trên mạng đều do cô rải ra phải không?”
“Hậc hậc, đã đến nước này rồi, tiết lộ cho anh cũng không hề gì, nhưng em chỉ nói một lần, nói xong, em không bao giờ thừa nhận lại lần nữa. Cái trò lên mạng quả hiệu nghiệm, gửi một câu nói, chỉ qua một đêm có thể truyền đi khắp thế giới khắp Trung Quốc, thật đáng tiếc, anh cũng chỉ là một thằng đầu B, đến giờ mới thấm thía ra phải không, tin les, ngoài anh em, còn ai biết?” Máu trên trán Tiểu Ngọc đã chảy xuống sàn.
“Tôi thừa biết là cô! Nhưng tôi không có chứng cớ.”
“Bây giờ anh cũng không có, lời nói gió bay. Anh không còn cơ hội sửa sai với Diệp Tử nữa rồi, muốn tìm Diệp Tử về, em thấy à ha…cũng chẳng còn cơ hội!” Tiểu Ngọc lại vuốt mặt lần nữa, nụ cười đầy máu làm cả gương mặt cô ta toát lên sự nanh ác khiếp đảm, “Lý Hải Đào, em cho anh cơ hội cuối cùng để giết em, nếu anh vẫn không dám ra tay,” Tiểu Ngọc cười không dứt, “thì giờ em phải đi bệnh viện cái.”
Nếu tôi không giết chết cô ta, trời đất cũng sẽ không dung thứ. Nhưng trước khi giết ả, tôi phải làm một việc – TÌM được DIỆP TỬ.
Trên đường về tôi thề với ông trời: Thứ nhất, bất kể góc bể chân trời, tôi phải tìm được Diệp Tử, cầu xin sự tha thứ; thứ hai, tôi phải giết chết Tề Ngọc Quỳnh.