Cho Em Xin Một Điếu Thuốc

Chương 65


Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc – Chương 65

Vào một ngày, người ta không còn nhớ nổi cô Diệp Tử có mắt một mí hay mắt hai mí, một ngày mọi thứ hóa kiếp cát bụi, Tiểu Ngọc một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
Hôm ấy cô ta chủ động gọi trước, lúc đầu tôi không định đến chỗ hẹn, nhưng sau khi cân nhắc thấy mọi việc dường như có liên quan đến người đàn bà này, tôi quyết định phải đi.
Chúng tôi hẹn gặp ở 77 Tam Lý Đồn, 4 năm trước, tại nơi đây, Tiểu Ngọc kể cho tôi về cảnh đời mình, rủa xả Diệp Tử sau khi em bỏ đi. Và cũng tại nơi đây, người mặc chiếc áo hủ vàng là Ức Đình đã từng uống ừng ực 3 hớp coca, gạt lon nước sang bên, thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe về cuộc hôn thú của Diệp Tử.
Người xưa đã chết, Diệp Tử thì mất tích, bây giờ, chỉ còn người đàn bà này ngồi trước mặt tôi.
Người đàn bà, người đàn bà đã từng cuồng điên yêu tôi, đã từng hết lần này đến lần khác làm hại Diệp Tử, người vì tình yêu cam tâm vào tù, người đã thay đổi cả tên mình…Cô ta đang ngồi trước mặt tôi, duyên dáng yêu kiều, mặt mày phấn chấn, cô ta không còn là Sư tử vàng bốn năm trước bị tôi giật đứt áo ở Đá quý trần gian, cô ta không còn là tù nhân ba năm về trước đeo chiếc phù hiệu đối diện tôi qua lớp kính, không còn là con bé vạ vật bán đĩa lậu ở vỉa hè một năm về trước, giờ ả đã là diễn viên, một diễn viên đã tìm được chỗ đứng nhất định trong thế giới điện ảnh.
Diệp Tử như hoa quỳnh tàn đêm, Tiểu Ngọc bất tài không bằng một gót chân Diệp Tử, tôi cứ hình dung ra hình dáng Tiểu Ngọc đứng đằng sau sân khấu và cười khẩy.
Nếu tôi là Diệp Tử, tôi sẽ kéo Tiểu Ngọc ra đệm lưng.

Tiểu Ngọc vừa ngồi xuống, câu đầu tiên với tôi là : “Có tin gì của Diệp Tử chưa?”
“Sao bỗng dưng cô lại quan tâm đến Diệp Tử?” Tôi hằm hè nhìn cô ta, châm một điếu thuốc.
“Quan tâm một chút thì sai à? Em lúc nào chả quan tâm đến nó.”
Tôi lắc đầu quầy quậy, “Giữa tôi và Diệp Tử, đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ có hay không có tin tức cũng thế cả, chúng tôi…duyên cạn tình mòn rồi…
“Thật á? Tốt, đây chính là câu muốn nghe.” Cô ta tợp một ngụm bia, dụi đầu thuốc vào cái gạt tàn: “Hải Đào, bây giờ anh đang cân nhắc tiếp nhận em phải không?”
Không ngờ cô ta vẫn nhớ đến chuyện này, tôi cảm thấy cô ta thớ lợ và cực kỳ nực cười: “Này, cô nghĩ cái quái gì thế? Tôi và cô có thể ư? Nếu là chuyện có thể việc gì phải đợi đến bây giờ? Thôi, cô dập tắt ý định đấy ngay đi, tôi không còn một chút hứng thú gì với cô.”
“Anh ác độc đã chưa, 4 năm rồi, chẳng nhẽ anh không có đến một cái đinh tình cảm cho em? Em đã làm bao nhiêu, bao nhiêu việc vì anh, anh không cảm nhận được à? Chỉ có em, thật đấy cưng, trên thế gian này chỉ có em vì anh nhiều như thế.”
“Bao gồm việc sát thương Diệp Tử?” Tôi nghiến răng.
“Này, chẳng phải vì con bé sao? Nếu không có nó, việc gì phải trắc trở thế này?”
“Tề Ngọc Quỳnh, tất cả những việc cô làm đều quá đáng lắm, tôi với Diệp Tử bây giờ có đổ vỡ thế nào thì chúng tôi cũng đã yêu nhau, nếu cô tiếp tục hãm hại người tôi đã từng yêu, là cô làm đau đớn cả cô ấy và tôi.”
“Ơ kìa, tên em là An Ngọc, cưng đừng gọi nhầm nữa.”

“Vâng, An Ngọc, An đại tiểu thư, tôi phải nói rõ với cô, kể cả không có Diệp Tử, tôi cũng sẽ không yêu cô đâu.”
“Em không tin, là Diệp Linh Lung cướp anh khỏi em! Anh đã với em trước? Anh về nhà với em trước, nhưng sau đó con hồ ly tinh nó…”
“Hả! Vậy ra vậy ra cô luôn nghĩ như thế!” Tôi hối hận ngay từ đầu đã không rõ ràng với Tiểu Ngọc, “cô nghe đây, đại tiểu thư An, trước khi cô, tôi và Diệp Tử…hai chúng tôi đã có quan hệ ấy rồi! Không phải có với cô trước hiểu chưa?”
“Không thể nào! Sao em không biết?”
“Lúc ấy Diệp Tử thấy cô thích tôi, nên không cho phép tôi nói với cô!”
“Ô…la…” Mặc Tiểu Ngọc rắn đanh lại, cô ta im bặt hồi lâu, lại nói: “Được, cứ cho là anh nói thật, nhưng từ đầu đến cuối anh chưa thực sự ở lại với em, nếu chúng mình bên nhau, em chắc chắc anh sẽ yêu em, trong thế gian này, có những người vừa gặp đã yêu nhau, nhưng có những người mưa dầm thấm lâu.”
Tiểu Ngọc dứt lời, tôi nhớ ngay đến Tiêu Lâm má lúm đồng tiền của tôi, không biết giờ này em sống ở đó có ổn không?

“Tùy cô nói gì thì nói.”
Tiểu Ngọc thấy tôi thất thần, lấy móng tay khều khều bàn tay tôi: “Tối nay em đợi anh ở nhà, chỉ cần cưng muốn đến, cái gì cũng là của cưng hết.” Cô ta cà cà bàn chân vào ống quần tôi, mắt hấp háy, thè cái lưỡi đỏ liếm vòng quanh môi, lộ ra hết thảy sự hấp dẫn.
Tôi nhìn cô ta, bắt đầu hơi rúng động, tôi muốn ném con đàn bà này lên giường, dùng thủ đoạn cục súc nhất làm nhục ả, chà đạp ả, làm ả khô kiệt, làm ả đau nhức.
“Cần gì phải đợi đến tối? Đi luôn bây giờ, đến chỗ cô!” Tôi nghiến chặt tay Tiểu Ngọc, “Nhân viên! Thanh toán”
Gương mặt Tiểu Ngọc toát vẻ ngạc nhiên sung sướng, lúc ra khỏi quán bar, tôi bóp nghiến cặp mông cô ta. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.