Bạn đang đọc Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa 2: Chương 9: Rip
– Dừng lại – Một tên đứng ra cản đường
– Sao vậy? – Tubo hỏi
– Đợt trước có trận tập kích trên đường vào căn cứ nên giờ cần kiểm tra
– Biết người trong xe là ai không – Tubo nói
– Ấy! Đợi chút – Mình nói với Tubo
– Vâng
– Cậu là Rip phải không? – Mình ngó ra ngoài hỏi
– Phải – Rip trả lời
– Tubo. Xuống thử đi – Mình vỗ vai Tubo nói
– Vâng – Tubo nói
– Không cần phải nói đâu
– Rõ. Hổ Vương
– Cậu kém tôi một tuổi. Gọi anh hai là được rồi
– Vâng
– Đi đi
Tubo xuống xe. Nắm chắc tay lại và đấm thẳng về tên gác cổng mới này
– Anh làm gì thế? – Bé quay sang hỏi mình
– Tập cho tụi nó thôi – Mình vẫn đang đọc tiếp các hồ sơ
– Cái này giống như đợt chúng ta tập vậy
– Em yên tâm. Anh sẽ tập cho tụi nó như chúng ta vậy
– Sợ tập như chúng ta tụi nó không chịu được bao nhiêu đâu anh
– Anh sẽ tập cùng tụi nó mà. Xem đã – Mình quay sang nói Bé
Tubo và Rip đấu với nhau rất gay cấn. Không ai kém ai. Tubo vẫn là dùng quyền anh, còn Rip là Hồng quyền. Mình ngồi trong xe đọc hồ sơ của Rip.
– Bé à – Mình nhìn Bé nói
– Dạ – Bé quay lại mình
– Xuống xe đi
– Sao lại thế ạ? – Bé ngạc nhiên
– Anh thử tay này chút
– Vâng
Mình và Bé cùng xuống xe
– Được rồi. Tubo – Mình gọi Tubo
– Dạ – Tubo và Rip bỏ nhau ra
– Rip – Mình gọi nó
– Anh là ai? – Rip đi lại hỏi mình
– Nghe nói cậu có tài phá tất cả các loại khóa
– Thì đã sao
– Tôi mới đóng cửa nhưng quên để chốt bên trong. Giờ không mở ra được. Cậu giúp tôi được chứ
– Tại sao tôi phải giúp? – Rip nói
– Đây là Hổ Vương và Miêu Nhân. Còn lên mặt nữa sao – Tubo nói với Rip
– Hừ. Nghe nói họ tài giỏi lắm mà. Đến cái cửa xe cũng không mở được – Rip nói với Tubo
– Vậy cậu thử xem mở được không? – Mình nói
– Được. Tôi cho các người thấy – Rip trả lời
Rip rút con dao găm ra đi lại phía xe. Ríp chọc con dao vào ổ khóa và mở ra
– Bên trong xe có một hộp điện tử. Cậu mở nó thử xem
– Định thử tôi sao
– Cậu muốn vào đội hành động mà
– Được
– Anh – Bé cầm tay mình
– Kệ nó – mình nói
Rip cầm chiếc hộp xem. Rút một chiếc điện thoại trong người ra. Quả nhiên nó mở được
“Tít tít…”
– Đây là bom. Anh là ai? – Ríp rút súng ra chĩa về phía mình
– Cậu mà mở khóa không xem xét xem bên trong chiêc hộp có gì. Nếu như là bom cảm biết thì cậu đã biết mất rồi đấy – Mình nói
– Anh là ai?
– Yên tâm tôi chỉ thử cậu thôi. Đây chỉ là đồng hồ điện tử đếm ngược không phải bom. Cậu vẫn còn kém lắm
– Đứng yên ở đó
– Được rồi. Cho cậu mở rộng tầm mắt – Mình quay sao Tubo – Đóng của xe khóa bên trong lại
– Vâng – Tubo trả lwoif rồi đi về đóng cửa xe
– Anh định làm gì? – Rip nhìn mình nói
– Xem là súng cậu nhanh hay nắm đấm của tôi nhanh
Nói rồi mình chạy lại phía Rip
“Pằng” – Súng của Rip bắn
Mình ngả người ra tránh và trượt về phía nó. nắm lấy khẩu súng cầm trên tay Rip. Tháo băng đạn và bắn viên đạn cuối cùng ra ngoài. Kéo người nó ngả về phía trước rồi đẩy người nó ngược lại phía sau làm nó bị ngã. Nó rút dao găm của nó ra phi về phía mình. Mình nghiêng người tránh cho con dao bay qua rồi nhanh chóng năm lấy cán dao lại rồi cắm vào ổ khóa và mở
“Cạch”. Nó nhìn mình ngạc nhiên
– Không chỉ mình cậu mới biết mở khóa đâu – Mình nói với nó
Bỗng nhiên Cường từ bên trong chạy ra
– Có chuyện gì vậy? – Cường xuống xe hỏi mình
– Anh đến đúng lúc lắm. Cho người khác gác ở đây được không. Em muốn dẫn cậu ta đi với em – Mình nói
– Đi đâu vậy? – Cường hỏi mình
– Anh yên tâm. Không sao đâu
– Cả Bé đi nữa à – Cương quay sang hỏi Bé
– Dạ – Bé trả lời
– Mai họp rồi đấy. Hai đứa chuẩn bị đi
– Vâng anh – Hai đứa mình trả lời
– Anh đi trước
– Vâng anh
Anh Cường lên xe rồi đi
– Đi thôi – Mình nói với tất cả
– Vâng
– Anh thật là.
.
.
.
.
.