Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa 2

Chương Ngoại truyện I: "Mình là anh em"


Bạn đang đọc Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa 2: Chương Ngoại truyện I: “Mình là anh em”

Công viên ven sông
– Đến rồi đấy à – Mình cảm nhận thật tụi nó đang đến
– Quả nhiên là Hổ Vương có khác – Dũng tiến đến gần châm thuốc nói
– Tao giờ không còn là Hổ Vương nữa
– Bọn chúng vẫn coi mày là Hổ Vương đấy thôi – Kiên nói
– Kệ đi. Mày hãy tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng. Bộ sẽ bảo vệ ày – Dũng nhìn mình nói
– Tao không muốn phải từ bỏ đi điều tốt đẹp nhất. Giờ tao vẫn đang rất ổn – Mình thản nhiên nói nhưng thật ra trong lòng mình biết rằng nguy hiểm vẫn hiện xung quanh mình
– Vì một người con gái mà từ bỏ tổ chức. Giờ cô ấy mất rồi. Mày còn gì nữa. Không phải trước kia mày vì đất nước sao – Dũng nói một hơi dài rồi dừng lại.
– Cũng vì cô ấy mà tao không muốn động chạm tới mọi vấn đề của tổ chức nữa

– Chỉ vì một người con gái thôi sao – Dũng quay sang nói lớn vào mình
– Đúng! Chỉ vì cô ấy thôi. Vì cô ấy tao từ bỏ đi tính mạng của mình. Vì cả cô ấy là cả thế giới của tao. Giờ tao mất cô ấy rồi – Mình túm lấy cổ áo Dũng nói. Nó đã đụng chạm đến nỗi đau lớn nhất của mình. Nhắc đến người con gái mà mình không thể nào quên. Một người là tất cả
– Bỏ nó ra đi H. Bỏ ra đi – Kiên thấy tình hình căng thẳng nên đến can hai đứa mình ra. Nhưng sức của nó thì không thể gỡ ra được
– Mày có nhớ trước hôm đó một ngày mày đã nói gì với tao không? Chương chình bảo vệ có thể giúp cho tao sẽ có cuộc sống tốt hơn bên cô ấy. Vậy mày bảo vệ cô ấy kiểu gì. Mày đã làm được gì hả? – Mình gào thét lên trước mặt nó.
Kiên vẫn cố gắng gỡ tay mình ra. Còn Dũng, nó vẫn với khuôn mặt lạnh nhạt đó nhìn mình. Mình thật sự đang rất đau. Mình nhớ cô ấy. Người con gái mà mình yêu
– Nếu hôm đó không phải vì mày đến muộn. Cô ấy có rời xa mày không? – Dũng nói
Nó nói một cách thản nhiên. Nhưng lời nói đó còn hơn cả liều thuốc độc. Hơn ngàn con dao đâm qua tim mình. Nó nói đúng. Không phải tại nó mà là tại mình. Mình mất đi cô ấy là do mình. Buông lỏng đôi tay ra và Kiên nhẹ nhành tách hai đứa sang một bên. Không gian bỗng nhiên yên lặng giữa ba con người từng rất thân thiết với nhau
– Mày nói đúng! Là do tao đã hại cô ấy. Vì thế nên tao đã mang nỗi đau đó suốt cả bao nhiêu năm tháng. Cô ấy mất trong tay tao. Vì thế nên tao muốn mình sống thật trầm lặng không để thêm bất kỳ ai trong trái tim mình thay thế cô ấy. Tao chẳng có gì cả. Tao chỉ còn có một mình – Mình nghẹ ngào trong dòng nước mắt. Mình nhớ cô ấy
Dũng và Kiên bước đến bên mình. Kiên đặt tay lên vai mình và nói

– Mày không chỉ có một mình. Mày còn có tụi tao. Mình là anh em mà
– Mày vẫn là nội gián sao? – Mình hỏi Kiên
– Ừ. Tao vẫn ở đó
– Vậy hãy cẩn thận. Lão ta đang tìm đến tao mấy lần rồi đấy
– Tao biết mà
-Mày vẫn còn giữ MPS chứ?
.
.
.
.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.